Hay Là Mình Sống Chung

Chương 73: Khoảng cách hai năm 2




Cô bỗng cảm thấy tình cảnh trước mắt có hơi buồn cười.

Vẻ bần thần và hơi u buồn của Liêu Thi Ngữ khiến cô trong khoảnh khắc suýt thì tưởng mình là kẻ thứ ba chen chân vào giữa cô ta và Uông Nhược Hải.

Thế gian này thật hỗn loạn, không phân biệt nổi ai mới là kẻ thứ ba của ai.

Phó tổng Liêu hỏi: “Sau cuộc họp tôi sẽ bảo Uông Nhược Hải ở lại, bảo anh ta gắng hết sức phối hợp với công tác của cô, Tiền tổng, cô thấy sự sắp xếp này có ổn không?”.

Tiền Phi vội vàng quay sang, mỉm cười đáp: “Ổn ạ, rất ổn”.

Phó tổng Liêu bật micro lên, tuyên bố tan họp rồi nói tiếp: “Trưởng phòng Uông bộ phận nghiệp vụ ở lại một lát”.

Những người ngồi phía trước đều đứng lên chuẩn bị ra ngoài, trong tíc tắc cô lại có cảm giác đơn độc.

Tiền Phi thoáng bần thần, lấy điện thoại ra. Đang lật xem tin nhắn thì Uông Nhược Hải đã đến bên cạnh cô.

Phó tổng Liêu giới thiệu họ với nhau. 

Tiền Phi cất điện thoại, ngẩng lên nhìn Uông Nhược Hải rồi chìa tay phải ra: “Trưởng phòng Uông, chào anh, mong rằng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”.

Uông Nhược Hải chần chừ rồi cũng giơ tay phải ra: “Xin chào, Tiền tổng!”. Giọng anh ta nghe khàn khàn, theo những gì cô từng hiểu anh ta trong quá khứ, Tiền Phi gần như tưởng lầm rằng anh ta đã gặp phải chuyện gì thương tâm nên sắp khóc đến nơi.

Cô buông tay, nhìn thấy Liêu Thi Ngữ ngồi ở bên dưới, thần sắc cô ta trông càng u buồn.

Lý Diệc Phi nhìn màn hình lớn trên tường, nghiến răng: “Shit! Anh cho hắn tham gia hội nghị là để ngưỡng mộ em, không phải để cho hắn bắt tay em! Bác Liêu đang làm gì thế này!”. Anh quay sang nhìn Lý Thiên Thánh, vẻ mặt giảo hoạt: “Con mặc kệ hết, tối nay con phải nói cho cô ấy biết bố của con là ai!”.

Ra khỏi phòng hội nghị, Tiền Phi và phó tổng Liêu đi sánh đôi phía trước, Uông Nhược Hải với thân phận là cấp dưới nên đi theo sau.

Tiền Phi vừa đi vừa trò chuyện với phó tổng Liêu: “Không hiểu thì không biết, Thiên Thánh đúng là một nơi mua bán lớn! Chủ tịch Lý có thể biến một tập đoàn lớn mạnh thế này cũng thật vất vả! Nghe nói ông ấy gần đây sức khỏe không tốt lắm ạ? Xem ra phu nhân của ông ấy cũng mệt mỏi nhiều rồi”.

Phó tổng Liêu cười nói: “Nếu ông ấy có phu nhân thì đỡ, buồn một nỗi là không có ai chia sẻ cùng ấy chứ!”.

Tiền Phi “ồ” một tiếng, hỏi: “Chủ tịch Lý vẫn độc thân ạ?”.

Phó tổng Liêu rất dễ tính, cười khà khà: “Kiểu hình dung từ ‘độc thân’ là của thanh niên các cô, chứ tuổi tác chúng tôi thì phải nói là ‘mất vợ’ mới đúng! Vợ của lão Lý đã qua đời rất lâu rồi!”.

Tiền Phi lại “ồ” một tiếng, gật gù.

Họ ra đến thang máy, Tiền Phi nói: “Thế thì tôi sẽ tìm hiểu nghiệp vụ với trưởng phòng Uông, phó tổng Liêu cũng về văn phòng đi ạ, có việc gì tôi sẽ đến tìm ngài!”.

Phó tổng Liêu đi thang máy lên trên, Tiền Phi và Uông Nhược Hải đi thang máy xuống dưới.

Trong thang máy không có ai khác, Tiền Phi nhìn thấy Uông Nhược Hải đứng thẳng đơ sau lưng qua tấm kính, đang nhìn cô chằm chằm.

Cô quay lại, hỏi: “Bây giờ chỉ có hai chúng ta, anh không cần phải đứng sau lưng em suốt như thế chứ?”.

Uông Nhược Hải nhìn cô cười, trong nụ cười lại có một nỗi cay đắng khó tả: “Bây giờ em trở nên xuất sắc thật rồi, xuất sắc tới mức khiến anh cảm thấy hổ thẹn”.

Tiền Phi quay đầu đi. Cô không biết phải nói gì.

Nếu không phải do anh ta, e rằng cũng sẽ không có cô của ngày hôm nay.

Quãng thời gian sau đó, Tiền Phi luôn ở cùng Uông Nhược Hải trong văn phòng trưởng phòng nghiệp vụ.

Tiền Ph bắt đầu cứ có cảm giác lơ đãng. Cô đi vệ sinh, lấy điện thoại ra xem rồi tắt máy, lại nghiến răng rửa mặt.

Sau đó cô bình tĩnh lại, bắt đầu bắt tay vào công việc.

Lúc sắp tan sở, Tiền Phi nói với Uông Nhược Hải: “Có thể em còn phải xem một số tài liệu nữa, anh có ngại khi làm thêm giờ không?”.

Uông Nhược Hải nhìn cô, trầm giọng: “Sao có thể ngại được? Khoảnh khắc này đối với anh bây giờ là cầu còn không được, sau này e là cầu mà không được nữa”.

Những người khác đều lục tục ra về. Trong khu văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Tiền Phi vùi đầu vào đọc tài liệu đến quên hết mọi thứ, nhất thời quên cả thời gian, khi ngẩng lên thì phát hiện Uông Nhược Hải đang ngồi đối diện, nhìn cô không chớp mắt.

Cô bỗng cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn.

Cô gấp tài liệu lại, đứng dậy, “Hôm nay đến đây đã, phần còn lại cũng không còn nhiều lắm, ngày mai em xem tiếp”.

Uông Nhược Hải ngồi đối diện cô, chần chừ, bất động.

Tiền Phi bó tay, đành gọi: “Đi chứ?”.

Uông Nhược Hải đứng lên, đến trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô.

“Hai năm trước Diêu Tinh Tinh đến công ty, chặn đường anh, chỉ vào mũi anh mắng, Uông Nhược Hải, sẽ có ngày anh biết mình mù quáng đến nhường nào, rồi sẽ có ngày anh sẽ nhận ra anh đã bỏ vàng mà đi nắm cát, sẽ có ngày anh khóc mà nhận ra, người anh đánh mất là bảo bối mà cả đời này anh không bao giờ tìm lại được!”. Anh ta ngừng lại, mắt đỏ hoe: “Diêu Tinh Tinh nói đúng, anh đúng là đã mù, anh đúng là đã nắm cát mà đánh mất vàng, anh đúng là đã đánh mất bảo bối của anh!”.

Tiền Phi hít một hơi thật sâu. Không ngờ Diêu Tinh Tinh đã lặng lẽ làm những chuyện này vì cô.

Cô nhìn Uông Nhược Hải, nói từng câu từng chữ: “Uông Nhược Hải, chúng ta hãy nhìn thẳng phía trước, cứ nhớ mãi những chuyện trong quá khứ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Không nhìn về phía trước, em cũng sẽ không là em của ngày hôm nay!”.

Cô nói xong quay người đi ra ngoài, không nhìn gương mặt Uông Nhược Hải rốt cuộc đang có cảm xúc gì.

Trên thế gian này, không có cỗ máy thời gian nào có thể khiến thời gian quay ngược, cũng không có thuốc hối hận để bù đắp những điều tiếc nuối, mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm.

Cô không muốn mềm lòng vì sự hối hận của một người đàn ông. Vì có một người đàn ông khác đã làm nhiều hơn cho cô, cho dù có những việc anh xử lý không khiến cô vui lòng cho lắm.

Khi Tiền Phi và Uông Nhược Hải ra khỏi tòa nhà thì trời đã tối.

Cô lấy di động ra xem giờ, bấm nút home nhưng màn hình không có bất kỳ phản ứng nào. Cô sực nhớ ra cô đã tắt máy rồi.

Cô nhét điện thoại trở lại vào túi. Sau đó cô có phần lơ đãng, thờ ơ.

Sau lưng, Uông Nhược Hải bỗng kêu to “cẩn thận”, cô chưa kịp quay lại nhìn thì đã bị anh ta từ phía sau đẩy mạnh.

Cô loạng choạng ngồi bệt xuống đất, quay lại trông thấy Uông Nhược Hải ngã xuống chỗ cô vừa đứng lúc nãy, vẻ mặt chịu đựng đang xoa xoa đầu. Bên cạnh anh ta có một tấm bảng dài khoảng nửa mét, trên đó còn in một chữ “trường” còn chừa kịp khô.

Tiền Phi vội vàng bò dậy, chạy đến cạnh Uông Nhược Hải, đỡ anh ta lên: “Anh sao rồi?”.

Phía sau có hai người chạy tới, căng thẳng xin lỗi không ngớt.

“Xin lỗi xin lỗi! Chúng tôi là giáo viên của trường Anh ngữ trên lầu, ban nãy muốn sơn trên tấm bảng mau khô nên đã treo bên ngoài cửa sổ để phơi, không ngờ lại rơi xuống, còn trúng anh! Xin hỏi hai người có sao không ạ? Có cần đến bệnh viện không?”.

Tiền Phi dìu Uông Nhược Hải, hỏi: “Có cần đi bệnh viện không?”.

Uông Nhược Hải nhìn dáng vẻ cuống quýt của cô, bỗng mỉm cười: “Anh không sao, em đừng lo!”.

Tiền Phi bắt taxi, đưa Uông Nhược Hải về nhà.

Lúc Uông Nhược Hải sắp xuống xe đã nói với cô: “Phi Phi, được nhìn thấy em lo lắng cho anh, anh cảm thấy cho dù bị tàn phế hay chết đi nữa cũng xứng đáng!”.

Tiền Phi bình tĩnh nói: “Đổi lại là ai khác che chắn cho em thì em cũng lo lắng thôi. Còn nữa, Uông Nhược Hải, em đã có bạn trai thật rồi đấy!”.

Ánh mắt anh ta nhìn cô từ nhiệt tình đến ai oán, cuối cùng xuống xe với bóng dáng cô đơn.

Tiền Phi thu ánh mắt lại, nói tài xế quay đầu xe, lái về hướng nhà mình.

Đến nhà và mở cửa, cô nhìn thấy Lý Diệc Phi đang ngồi trên sofa xem tivi. 

Họ gần như dị khẩu đồng thanh.

Lý Diệc Phi có vẻ sốt ruột: “Sao giờ mới về, điện thoại lại còn tắt máy?”.

Tiền Phi có vẻ bình tĩnh: “Anh đến từ bao giờ, không cần về nhà ở cạnh bố à?”.

Sau đó cả hai đều ngừng lại. Tiền Phi nói: “Ồ, có lẽ điện thoại hết pin chăng”.

Lý Diệc Phi chồm tới, ấn vai cô bắt cô ngồi xuống sofa, còn anh mang một cái ghế ra ngồi xuống trước mặt cô, xoa tay nói: “Băng vệ sinh, anh muốn kể em nghe một chuyện, nhưng anh nói rồi thì em đừng giận nhé! Hoặc là nếu em cảm thấy tức giận, xin hãy đánh anh mắng anh chà đạp anh, nhưng đừng nhắc chuyện chia tay gì đó, được không?”.

Tiền Phi cười cười: “Thế thì phải xem là chuyện gì đã! Nói thử xem, muốn kể em nghe chuyện gì?”.

Lý Diệc Phi cười hì hì, nói: “Là thế này, thực ra là một chuyện rất đơn giản, anh chỉ muốn kể em nghe, bố anh rốt cuộc tên gì!”.

Tiền Phi lại cười, nụ cười có phần rạng rỡ đến mức Lý Diệc Phi nổi da gà: “Bố anh ư? Em đoán bố anh chắc tên là Lý Thiên Thánh, anh nói xem có đúng không?”.

Lý Diệc Phi há hốc miệng, vẻ mặt xuất hiện một sự bàng hoàng đến cực độ, hoàn toàn không xứng với vẻ đẹp trai kiêu ngạo của anh tí nào.

“Sao em biết?”.

Nghĩ lại, anh thấy câu hỏi này hình như không đủ, thế là nhanh chóng đổi sang câu khác.

“Em biết từ bao giờ?”.

Tiền Phi cầm điện thoại lên, mở tin nhắn, tìm đến tin nhắn của họ và mở một tấm hình ra cho Lý Diệc Phi xem.

Đó là tấm hình anh đã gửi cho cô lúc cuối tuần đi làm thêm.

Ban ngày lúc tan họp, Tiền Phi ngồi phía trên nhìn xuống bên dưới. Cảnh tượng mọi người lũ lượt kéo ra ngoài khiến cô bỗng có một cảm giác thật quen thuộc.

Trong đầu như có gì đó lóe lên, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Không sai, tấm hình Lý Diệc Phi gửi cho cô, chính là chụp trong phòng hội nghị này!

Hơn nữa góc độ anh chụp chắc hẳn là ở vị trí mà cô đang ngồi hiện giờ.

Mà người có thể ngồi ở vị trí này để chỉ huy giang sơn, phải có thân phận như thế nào chứ?

Trong lòng cô bắt đầu trỗi dậy một giả thiết to gan.

Để chứng minh cho giả thiết đó, cô đã gài bẫy phó tổng Liêu nói ra.

Mà phó tổng Liêu nói với cô, phu nhân của chủ tịch Lý Thiên Thánh đã qua đời từ lâu lắm rồi.

Sau đó cô chạy vào nhà vệ sinh, dùng điện thoại lên trang Bách Độ, muốn tìm những thông tin về “con trai của Lý Thiên Thánh”. Tiếc rằng vị đại gia này bảo mật thông tin về con trai ông rất kỹ, trên mạng gần như không tìm thấy gì, chỉ trừ trong một bải phỏng vấn có câu hỏi đáp như sau:

Phóng viên: Hình như ông chưa từng nhắc đến con cái với mọi người, tất cả chỉ loáng thoáng biết rằng ông có một người con trai. Xin hỏi ông làm thế là để bảo vệ cậu ấy chăng?

Lý Thiên Thánh: Thực ra tôi muốn để nó đứng ở góc độ một người bình thường để nhìn rõ những người xung quanh là như thế nào, đối xử với nó có thật lòng hay không. Tôi rất lo là người khác sau khi biết nó là con trai tôi thì xuất phát điểm hẹn hò với nó sẽ không còn trong sáng nữa.

Cô nhìn đoạn đối thoại đó, suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại rất nhiều chi tiết đã bỏ qua trước kia.

--- Ban đầu khi xử lý Hồ Tử Ninh, Lý Diệc Phi nói, anh đã nhờ một ông chú làm việc trên thành phố gọi điện thẳng cho chủ tịch khách sạn để nói một tiếng.

--- Trước kia có lần họ cùng uống bia, Lý Diệc Phi từng nghiêm túc nói cô biết, anh là công tử nhà giàu. Cô tưởng anh đang đùa nên không tin.

--- Anh từng nói với cô, bố anh lo những người xung quanh anh đều đối xử tốt với anh vì tiền, lúc đó cô không hề để tâm đến câu nói ấy.

--- Anh và Liêu Thi Ngữ là bạn từ nhỏ. Trong cơ cấu quyền cổ phần nằm ở tư liệu của tập đoàn nói rõ, Liêu Thi Ngữ và bố mẹ, bác cô ta đều có cổ phần của tập đoàn.

--- Và cả những gói trà hảo hạng, Ngũ lương dịch, bộ đồ sứ đặc biệt kia.

Rất nhiều chi tiết ập đến trong đầu Tiền Phi như thủy triều dâng cao.

Cô cảm thấy giả thiết to gan đó càng lúc càng đến gần với sự thật.

Nghiến răng, để giết chết sự manh động muốn gọi điện hỏi anh ngay, cô đã tắt điện thoại.

Lý Diệc Phi bất an nhìn Tiền Phi đã im lặng gần mười phút, thử giơ tay ra chọc chọc vào cánh tay cô: “Băng vệ sinh, em đừng im lặng như thế, dù sao cũng nên nói gì đi chứ! Nói gì cũng được!”.

Tiền Phi nhìn anh: “Nói gì cũng được?”.

Lý Diệc Phi gật đầu như điên.

Tiền Phi: “Lý Diệc Phi, ông nội anh!!!”.

Lý Diệc Phi thầm than thở trong lòng, làm sao đây, anh và cha anh chỉ còn có một mình, anh không còn ông nội.

Nói một câu tràn trề cảm xúc xong, Tiền Phi lại lặng thinh. Lý Diệc Phi tiếp tục huých cô: “Đừng ngừng lại, nói thêm gì đi, nếu thực sự không muốn nói thì ra tay đánh anh cũng được!”.

Tiền Phi trừng mắt với anh.

Sau đó điện thoại di động của cô đổ chuông.

Cô nghe máy. Trong đó vẳng ra tiếng nói có phần hoảng loạn của Liêu Thi Ngữ.

“Tiền Phi, tôi đi tìm Uông Nhược Hải, nhưng anh ấy cứ nôn suốt, giữa chừng còn hôn mê nữa, bây giờ tôi đưa anh ấy đến bệnh viện rồi! Nhưng anh ấy không cho bác sĩ khám, nói chỉ muốn gặp cô!”. Giọng cô ta rất lớn, nói những gì đều bị Lý Diệc Phi nghe rõ mồn một.

Tim Tiền Phi khựng lại. Cô hỏi rõ bệnh viện và số phòng.

Buông máy xuống, cô bảo với Lý Diệc Phi: “Nợ của chúng ta lát về sẽ tính, bây giờ em phải đến bệnh viện”.

Lý Diệc Phi đứng phắt dậy: “Uông Nhược Hải nôn ói gì cũng kệ hắn, dựa vào đâu hắn nôn rồi đòi gặp em thì em phải đi? Có phải hắn không hiểu cấp bậc chúng ta đã cao hơn hắn, không biết xấu hổ là gì không? Không được, anh không đồng ý cho em đi!”. 

Tiền Phi ngước lên nhìn anh, nhấn mạnh một vài chữ đặc biệt: “Buổi tối từ ‘tòa nhà của gia đình anh’ đi ra, đối diện ‘tòa nhà của gia đình anh’ có một tấm bảng rơi xuống, vốn là rơi xuống đầu em nhưng Uông Nhược Hải đi phía sau đã đẩy em ra, thế là biến thành rơi trúng anh ấy. Anh ấy đỡ cho em, bây giờ có hiện tượng chấn thương sọ não, anh nói xem em có nên đi thăm hay không?”.

Lý Diệc Phi cau mày: “Thế thì anh đi với em”.

Tiền Phi mặt lạnh như tiền: “Có phải anh tưởng em vẫn còn tốt tính đến không chịu nổi? Em nói cho anh biết, Tiền bảo đại biết giận rồi nhé! Chuyện bố anh là ai, hai ta còn chưa làm rõ đâu, bây giờ em nhìn thấy anh là khó chịu! Em nói anh biết, anh mà dám đi theo, em sẽ đá gãy chân anh đấy!”.

Cô nói xong xách túi đi ra cửa, thay giày xong, cô hung dữ chỉ vào Lý Diệc Phi đang ở trong phòng khách định bám theo: “Đứng lại đó cho em! Không được nhúc nhích!”.

Lý Diệc Phi run run đôi chân: “Tiền bảo đại, em bỏ mặc anh một mình, để đi thăm bạn trai cũ hả? Thế có được không? Không trượng nghĩa tí nào!”.