Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Chương 24: Trả thù




- TẮC KÈ CÔ cô xuống đây.... - Hắn ngồi gác chân xem ti vi quát ầm lên.

Nó ôm con gấu bông lê thân xuống ấm ức.

- Gì? Tôi đang muốn ngủ.

- Tôi thuê cô về để cô ngủ hả?

- Assiii vậy anh muốn gì?

- Đi lau hết các cửa kính, tủ kính trong nhà đi.

- Trời cái nhà này cái gì cũng bằng kính lau khi nào mới xong?

- Cô muốn làm hay muốn trừ lương.

"Anh đang muốn trả thù đây mà, đồ con trai thù dai, nhỏ mọn, khó ưa aaaa.." Đó là suy nghĩ của nó thôi chứ nào dám nói ra.

Nó bực bội ném thẳng con gấu bông vào mặt hắn vùng vằng bỏ đi.

- Lau này, lau này, tôi sẽ xem đây là cái mặt đáng ghét của anh, lau này... - Nó lèm bèm.

Đang lau kính ở cầu thang thì hắn ở đâu lù lù phía sau làm nó tưởng trộm tung một cú đá ngược ra sau. Hắn nhanh tay bắt cái chân nó lại không thôi cái mặt đẹp trai bị biến dạng.

- Yaaa chân của tôi.....

- Aaaa.... có biết mỏi không hả????

Nó đang đứng bằng một chân hai tay dang ra như con chim bồ câu chuẩn bị bay thì bị nắm một chân.

- Tại sao cô lại là con gái cơ chứ! - Khổ sở lắc đầu.

Hắn thả ra vì sợ bị điếc nó cứ la như vậy ai chịu nổi, vừa mới được thả ra nó đã cho một cú lên gối đẹp mắt, hắn ôm bụng. ( bị chị í đánh lén hoài mà hông chừa)

- Cô đứng lại cho tôi.

Nó đã nhanh chân chuồn mất.

Tại tầng 2.

- Chỗ này còn bụi lau lại. - Hắn đưa tay miết nhẹ lên tấm kính nói. Nó lau lại.

- Nè, cô có biết lau kính là gì không? Lau lại chỗ này.

- Ở đây lau chưa vậy?

- Bụi.... bẩn quá.. tắc kè cô không biết bẩn là gì sao?

Đầu nó đang bốc hỏa nhiệt độ 1500°C, Hễ nó lau chỗ nào xong là hắn lại chê hết bẩn thì là chưa lau, kiếm chuyện đây mà.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Xin thông báo có một trận động đất 7 độ richter đang xảy ra tại căn biệt thự đường XYZ quận 1 và có nguy cơ tăng cấp độ, thiệt hại chưa thể tính được.

- ANH BIẾN NGAY CHO TÔI MAU, TÔI ĐANG ĐIÊN ĐÂYYYYYYY.

Hắn biến lên phòng luôn hối hận vì đã chọc giận con tắc kè tinh để bây giờ sắp bị điếc.

Thấy không gian yên ắng, nên mới thay đồ đi xuống lầu hôm nay hắn phải đi viếng mộ một người. Xuống lầu đã thấy nó ngồi xem phim hoạt hình cười ha hả.

- Mấy tuổi rồi mà cứ ôm tiết cái ti vi xem hoạt hình?

- Đã là phim hoạt hình thì đâu có giới hạn độ tuổi, IQ của anh kém vậy? ( chắc chị cao)

- Ý cô đang thầm ám chỉ tôi ngu đó hả? - Mặt hắn hầm hầm.

- Hơ... là anh nói đó, tôi không liên can ok.

- Tôi đang bận không cãi với cô. Rãnh ra nhổ cỏ ngoài vườn cho tôi, xong rồi thì thay hết chăn ga giường trong nhà và đem giặc hết đi. À còn nữa nấu luôn bữa tối đi.

- Cái gì??? - nó hét lên

- Mau làm đi cho cô 3 tiếng không xong đừng trách tôi. Bây giờ là 2h 30.

Hắn đưa tay lên đồng hồ thông báo xong thì rời khỏi nhà. Nó đứng đó dậm chân tức mà không làm gì được một mình nó làm sao làm hết chứ, mới vừa lau kính xong mà hắn đúng là đồ ác ôn. Nói thế nhưng nó cũng lủi thủi vác dao kéo ra vườn nhổ cỏ tỉa cây.

- Trời ơi cái vườn gì mà rộng thênh thang vậy nè huhu..... - nó lau mồ hôi khóc lóc.

- Ác... hắn không phải người mà....

Sau 1 tiếng lầm lủi hết nhổ rồi tỉa cuối cùng cũng xong, nó lại lê thân lên thay và giặc ga giường.

- Nhà hắn rộng vậy chắc nhiều phòng lắm! Trời ơi mình muốn giết người! - Nó hét

Đi khám phá từng phòng mà lòng não nề.

Nói sơ qua nhà của hắn nhé: căn biệt thự gồm 3 tầng( giống nhà nó=> nhà cũ ý). Màu chủ đạo của biệt thự bên ngoài là xám nhưng bên trong lại là màu cafe sữa ngọt ngào, biệt thự mang phong cách phương tây nội thất đều là gỗ quý và kính thủy tinh. Ngôi nhà gồm gồm 6 phòng chủ yếu nằm ở 2 tầng trên còn tầng dưới là phòng khách và nhà bếp. Phòng nó đang ở đối diện phòng hắn, bên trong rất rộng, rộng hơn cả phòng cũ của nó nhưng điều không thay đổi là căn phòng cũng mang màu tím nhạt, mà nó lại rất thích sử dụng những vật dụng màu tím trừ chọn đồ mặc thì nó lại thích chọn màu đen hơn.

Quay trở lại, nó đang đi lên phòng tiếp theo để thay ga chân mỏi nhừ nhưng vẫn cố gắng làm không xong hắn mà về là tiêu. Mở cửa bước vào, nó thấy quen, à thì ra là phòng hắn. Nhìn quanh một lượt nó mới thấy phòng này rộng nhất thì phải, 4 căn phòng kia nó đã xem qua hết rồi nhìn cũng bình thường vì hình như không sử dụng, nó cũng lấy làm lạ một mình hắn mà sống trong căn nhà rộng thênh thang như vậy sao? Cha mẹ của hắn ở đâu? Sao không thấy họ?

- Thôi không nghĩ nữa, làm việc thôi.

Nó đi về phía chiếc giường của hắn.

- Ôi êm quá......

Nó mệt quá nên thả người nằm xuống giường của hắn luôn, mùi hương dễ chịu làm nó chìm dần vào giấc ngủ.

Cạch.

Hắn về tìm quanh nhà không thấy nó đâu, trong phòng nó cũng không có ai nghĩ nó đã ra ngoài nên cũng trở về phòng mình đợi nó về sẽ xử tội sau. Mở cửa mệt mỏi định ngã lưng xuống giường thì hắn giật mình, nó đang nằm ngủ ngon lành trên giường, tóc màu hạt dẻ bị gió thổi bay bay. Bước tới kéo ghế ngồi cạnh giường chờ nó thức hỏi tội.

- "Đồ tắc kè tinh này! Giường mình mà nằm ngủ ngon lành vậy?"

Tay chân huơ loạng xạ, nó mở mắt ngồi dậy, dụi dụi mắt cho tĩnh táo hành động đó đáng yêu cực không biết ai kia có thấy hay không.

- Cô làm gì mà nằm trên giường của tôi?

Câu nói ở đâu vang lên rất ư là nhẹ nhàng nhưng sức ảnh hưởng của nó là không hề nhẹ bằng chứng là sau lời nói đó có một đứa giật thoát tim, lòng bối tối.

" mẹ ơi.... xấu hổ thật sao lại ngủ quên ở đây chứ" nó vỗ đầu khi nhìn thấy hắn ngồi lù lù bên cạnh.

- Tôi ngủ quên.... - giọng nó nhỏ xíu.

- làm hết việc chưa mà ngủ.

- Tất nhiên là xong rồi! Hì- Cười tươi.

- Bữa tối.

Nó cười méo xệch.

- tôi chưa nấu, tôi đi ngay và luôn... đây

Hất hãi chạy xuống giường....

- Á....

Tình hình là nó đang nằm hôn đất

Tua lại 30s trước.

Nó nói xong thì phóng khỏi giường nhưng lại quên cuốn luôn cả chăn nhảy xuống thế là té..

Hắn đang cố nhịn cười, chưa thấy ai hậu đậu như nó.

- Cô là nhì không ai dành nhất, vừa ngốc vừa hậu đậu.

- Hic.... đau quá... anh ác vừa phải thôi thấy tôi té mà anh không đỡ còn ở đó nói móc..

- Cũng muốn đỡ mà thấy ghét quá nên thôi.

Nó lồm cồm bỏ dậy, liếc hắn muốn rụng mắt rồi đi cà nhắc ra khỏi phòng hắn.

RẦM.

Cái cửa bị đóng xầm lại. ( Cửa: k làm gì đc anh Huy là xả vào em là sao?).

7h tối dưới bếp.

- tôi nói nấu bữa tối.

- thì đây.

- sao lại là mì?

- Tôi nhấc tay không nổi nên chỉ nấu được cái này thôi, anh ăn tạm đi.

Hắn nhìn thấy nó ỉu xìu như cọng bún thiu cũng không nở lòng đàn áp nữa nên không nói gì nữa, đành ăn vậy.

Dọn dẹp xong nó định lên phòng thì hắn kêu.

- Cô lại đây.

- Gì? - nó ngồi đối diện.

- Qua đây.

Nó cũng lết qua mệt rồi không thèm cãi.

- Bôi vào đi. -Hắn đưa cho nó chai dầu nóng.

- Biết rồi. Tôi đi ngủ đây bye anh. - Nó cầm chai dầu đi lên phòng, lòng hơi vui vui.

.................................................

Trong nhà hàng sang trọng nhất thành phố, Hai bên gia đình đang cười nói vui vẻ riêng chỉ có 1 người không có hứng thú gì.

- À mà hai đứa cũng lớn rồi, mình tính chuyện cho chúng nó luôn đi anh chị.

- Anh nói đúng rồi, tháng sau mình tổ chức lễ đính hôn luôn đi. - Ông Tường nói.

Người đàn ông vừa rồi là cha của Mỹ Linh hôm nay hai gia đình gặp mặt nhau. Quân nghe nói vậy khó chịu đứng dậy.

- Con xin phép.

- Ơ kìa Quân con đi đâu vậy? - mẹ cậu gọi với theo.

- Để con đi xem, Mọi người cứ nói tiếp đi ạ.

Mỹ Linh cũng chạy theo.

Quân đi dạo quanh khuôn viên của nhà hàng, cậu không chịu nỗi không khí ngột ngạt bên trong, ba cậu lại chuẩn bị bắt ép cậu lấy cô ta ư? Sao có thể cậu có yêu đương gì cô ta mà lấy, cái hôn ước vớ vẩn đó cậu không bao giờ làm theo. Tự nhiên cậu muốn gặp nó quá không biết giờ này nó đang làm gì nữa?.. Mãi theo dòng suy nghĩ cậu không biết Mỹ Linh đã ngồi cạnh từ bao giờ.

- Anh đang nghĩ gì? - Cô lên tiếng hỏi mắt nhìn ra phía xa.

- Không có gì. Sao em ra đây? - cậu trả lời cũng chẳng buồn nhìn.

- tìm anh thôi, anh có tâm sự sao?

- Đừng quan tâm anh như vậy có được không anh không thể yêu em đâu.

Cậu nhẹ giọng , cậu biết cô yêu cậu chứ vì cậu và cô lớn lên cùng nhau từ nhỏ mà chỉ là cậu luôn xem cô như 1 người bạn mà thôi, cậu cũng không muốn làm tổn thương ai cả nên phải nói rõ ràng. Cậu biết cô đang đi sai đường rồi

- Vì sao chứ? - cô cười buồn

- Vì đơn giản em là bạn anh, từ trước đến giờ vẫn như thế và mãi là như thế.

- Không phải, vì.... con nhỏ đó sao? Em đã thấy anh luôn để ảnh nó làm hình nền. - Giọng nói chứa đựng sự căm ghét

- Em đừng đổ mọi thứ cho Nhi, những việc em làm anh đều biết.

Cô thoáng nét ngạc nhiên, sao anh ấy lại biết?

- Chỉ là anh không muốn nói ra thôi, nhưng nếu em cứ quá đáng anh sẽ không nể tình. Việc đính hôn anh sẽ nói lại với cha anh.

Cậu nói xong cũng đứng lên rời đi.

Chỉ còn lại mỗi mình Mỹ Linh, cô khóc.

- Vì sao chứ? Em yêu anh suốt 10 năm qua nhưng anh chưa một lần đặt em vào một góc nào đó trong trái tim... anh chỉ mới gặp nó nhưng đã để nó vào nỗi nhớ. Bảo em dừng lại, bảo em ngừng yêu anh làm sao có thể? Em sẽ không để yên cho nó cướp anh đi đâu... không bao giờ...anh nghe rõ chưa?

Bóng dáng cô gái khuất dần.....

" Yêu một ai đó là niềm hạnh phúc nhưng yêu mà không được đáp lại giống như ôm khư khư tất cả nỗi đau, nhớ nhung, hi vọng... về mình mà không có lối thoát vậy."