Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Chương 27: Chương 6 - Phần 3




Nối lại tình xưa với Lệ Hằng, trôi qua ngày chủ nhật một nhà ba người vui vẻ, thứ hai, Đồ Đông Nhan trở lại vị trí công tác của mình.
Thứ hai thường rất bận, người đến người đi, một nhóm khách còn chưa ra, một nhóm khách lại đi vào. Các đống nghiệp bận tối mày tối mặt, đều hận sao hệ thống không hư đi một cái, để cho mình được nghỉ lấy hơi, uống một ngụm trà.
Tất cả đều như trước kia, đồng nghiệp đều không thay đổi, bận rộn không thay đổi, khách đến khách đi cuồn cuộn không dứt cũng không thay đổi, ngay cả gốc cây kim ngân ở góc đại sảnh cũng không thay đổi, điều thay đổi duy nhất là tâm trạng của cô, cùng với việc ngón tay cô có thêm một chiếc nhẫn.
Không sai, cô kết hôn, dưới sự chứng kiến của Hạ Mỹ, Thu Phong, Dịch Ngạo Dương và bốn đứa nhỏ, cô và Lệ Hằng đã kết hôn!
Thành thật mà nói, cô cũng không ngờ mọi chuyện lại nhanh như vậy, nhưng cô thích đơn giản, mà anh lại không thể chờ đợi, cuối cùng lên mạng mò mẫm với mọi người, tất cả đều thoải mái tiến hành.
Nghĩ đến chuyện tối qua, Đồ Đông Nhan không nhịn được nở một nụ cười hạnh phúc.
"Đồ tiểu thư, có có chuyện vui sao?"
Một khách hàng trung niên đột nhiên hỏi, khiến cô sửng sốt một chút.
"Bà Trần, tại sao bà lại nói vậy?" Cô mỉm cười nói, Chẳng lẽ trên mặt cô lộ điều gì sao?
"Tôi thấy mặt mày cô hồng hào, miệng còn như vậy." Bà lão nói xong thì nhoẻn miệng cười. "Vẫn luôn giương lên, có phải cô có chuyện tốt gì không?"
"Cái này tôi biết."
Cô còn chưa kịp mở miệng trả lời, một vị khách hàng khác ngồi cạnh bà lão nhanh chóng tiếp lời.
"Bà biết? Xảy ra chuyện gì?" Bà Trần lập tức quay đầu nhìn sang người bên cạnh, vẻ mặt tò mò.
"Thứ năm tuần trước, có một anh chàng vô cùng đẹp trai, có thể so sánh với Tần Hán..."
Tần Hán? Là ai vậy? Đồ Đông Nhan không thể nhận ra người mà bà lão đang thời kì thiếu nữ thần tượng là người nào.
"Anh ta ôm một bó hoa hồng thật to tới cho Đồ tiểu thư, còn nói lời cầu hôn cô ấy trước mặt bọn tôi. Bà không thấy tình hình lúc đó, nó giống như một cảnh đặc sắc trên phim truyền hình vậy." Bà lão ngồi bên cạnh nói giọng phổ thông Đài Loan, trong giọng nói tràn ngập ngưỡng mộ.
"Có thật không, Đồ tiểu thư? Tôi không biết cô có bạn trai, lúc trước còn muốn giúp cô đi xem mắt, sao cô lại không nói với tôi cô đã có bạn trai vậy?" Bà Trần không nén được sự tò mò. "Vậy cô đã đồng ý lời cầu hôn của bạn trai rồi sao?"
Cô còn chưa kịp mở miệng, bà lão bên cạnh đã dùng giọng nói thiên kinh động địa chỉ vào tay phải cô kêu to. "Chiếc nhẫn! Đồ tiểu thư, cô đã đống ý lời cầu hôn của anh chàng đẹp trai đó rồi sao? Chúc mừng cô, lúc nào thì kết hôn? Lúc đó phải mời tôi ăn bánh đó."
Đồ Đông Nhan hoài nghi, người ở trong đại sảnh kêu rô muốn cô mời mình đi ăn bánh cưới, có phải bà lão trước mặt này không. Bà đúng là có mặt ở khắp mọi nơi, chỗ nào cũng nhúng tay vào được. Nhưng giọng nói oang oang của bà khiến cô dở khóc dở cười, hiện tại có rất nhiều người đặt lực chú ý về phía cô rồi, có vài người còn chạy thẳng đến bàn cô để xem.
"Đồ tiểu thư, chúc mừng cô."
"Chúc mừng cô, ngày đó tôi cũng có mặt ở đó. Bạn trai cô... không đúng, bây giờ phải gọi là chồng sắp cưới mới đúng, thật sự rất đẹp trai."
"Ai, trước kia tôi vốn muốn theo đuổi cô, không ngờ còn chưa kịp hành động, cô đã đính hôn, nhưng tôi vẫn muốn chúc mừng cô."
"Ai bảo anh không hành động nhanh một chút, giờ hối hận cũng không kịp rồi!"
"Nhưng may mà anh không hành động nhanh, nếu không sẽ hạ thấp giá trị của bạn trai đẹp như ngôi sao của Đồ tiểu thư đó."
Mọi người nhất thời cười rộ lên.
Mà Đồ Đông Nhan lúng túng đứng giữa bọn họ, hoàn toàn không biết phải làm sao.
"Xin lỗi, cho hổi, cô là tiểu thư Đồ Đông Nhan sao?" Đột nhiên có một giọng nữ cắt đứt tiếng cười.
Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đi vòng qua đám người, chậm rãi đi đến chỗ ngồi của cô. Vì phép lịch sự, cô đứng lên từ chỗ ngồi của mình.
"Đúng, xin hỏi..." Lời cô còn chưa dứt, đối phương đã giơ tay lên, thưởng cô một cái tát ngoan độc.
"Chát!" Một âm thanh khiến cho toàn bộ ngân hàng im bặt, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất sững sờ, nhưng mà dù mọi người khiếp sợ đến đâu, cũng không bằng một phần ngàn của Đồ Đông Nhan.
Cô che bên má nóng lên, gò má đau đến không có cảm giác, đầu cô trống rỗng, hoàn không nói nên lời.
"Này, tiểu thư, sao cô lại đánh người như vậy?" Bà Trần đột nhiên phá vỡ sự yên lặng, lớn tiếng hỏi.
"Đúng vậy, sao có thể đánh người lung tung? Lại hại khuôn mặt xinh đẹp của người ta, sao lại như người đàn bà chanh chua, cẩn thận một chút, phải để cho người ta tìm hiểu một lúc, nếu không dù cô có khuôn mặt xinh đẹp thì cũng không ai muốn lấy." Những người khác rối rít mở miệng đứng về phía Đồ Đông Nhan.
"Cưới?" Cô gái xinh đẹp có khuôn mặt trắng nõn đột nhiên cười trào phúng một tiếng. "Chống sắp cưới của tôi bị cô gái không biết xấu hổ này đoạt đi, tôi còn muốn gả cho ai?"
Cô vừa nói lời này, toàn bộ đại sảnh nhất thời ồn áo. Đồ Đông Nhan mới chợt hiểu ra tại sao mình lại bị đánh, cũng biết rõ cô gái trước mặt này là ai.
Là vị hôn thê trước đây của Lệ Hằng.
Cô là một cô gái xinh đẹp, thân hình cao gầy nhưng vẫn đầy đặn, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, giọng nói... vì đối phương đang tức giận nên cô không muốn bình luận nữa. Cô thật sự là một cô gái rất xinh đẹp, toàn thân đều dùng hàng hiệu, hai người họ đứng chung một chỗ, chỉ cần là ánh mặt của những người đàn ông khác, không cần nhìn lâu sẽ lập tức chọn cô ấy, nhưng Lệ Hằng lại chọn cô.
Nói thật, cô hoàn toàn không muốn đem vui vẻ của mình khoe trước sự đau khổ của người khác, cũng không có vui sướng gì, nhưng cô thật sự rất vui, vì cô gái xinh đẹp này xuất hiện, lại lần nữa chứng minh Lệ Hằng thật lòng yêu cô.
Ban đầu, sau khi cô nghe anh đính hôn, cô không muốn nghĩ xem người phụ nữ đã đính hôn với anh như thế nào, bộ dạng ra sao? Cho đến khi hai người kết hôn, nghi vấn này vẫn luôn vướng mắc trong lòng cô như cũ. Không phải cô ghen tỵ, cô chỉ tò mò thôi. Mà nay, rốt cuộc tò mò của cô cũng được thảo mãn, nhưng mà điều này khiến cô không còn gì để nói.
"Xin hỏi tiểu thư họ gì?" Cô đặt tay trên mặt mình xuống, đầu tiên mở miệng hỏi. "Rất xin lỗi, bây giờ đang là giờ làm việc của tôi, nếu như cô nguyện ý, có thể đợi tới lúc tôi tan làm, chúng ta lại đến một nơi khác nói chuyện, được không?"
"Tôi không muốn." Cô gái xinh đẹp lạnh lùng cự tuyệt, còn lấy nét mặt cô là người đúng nhìn cô. "Tại sao phải đổi chỗ khác nói chuyện? Cô cho rằng nếu đổi nơi nói chuyện thì có thể che giấu chuyện cô cướp chồng của người khác sao, che giấu sự thật cô là một người phụ nữ hạ lưu không biết xấu hổ sao?"
"Đồ tiểu thư, cô ta nói thật sao? Cô thật sự đã cướp chồng của người khác?" Bà Trần đứng bên cạnh xem, không tin kêu lên.
Đồ Đông Nhan lắc đầu. Mặc dù cô gả cho Lệ Hằng nhưng cũng không có chuyện cô cướp chồng của người khác.
"Ả đàn bà nói láo!" Cô gái xinh đẹp không kiềm chế được, lớn giọng lên án.
"Tôi không nói láo."
"Cô dám nói cô không biết Lệ Hằng, nói bây giờ cô không ở cùng một chỗ với anh ấy?"
"Tôi và Lệ Hằng đã quen biết từ tám năm trước." Đồ Đông Nhan tỉnh táo nhìn cô.
Hình như không ngờ sẽ nghe được đáp án như vậy, cô gái đó sững sờ.
"Xin nhường đường." Quản lý ngân hàng đi xuyên qua đám người vây xe, vẻ mặt nghiêm túc tiến lên hỏi. "Xảy ra chuyện gì?"
Cô gái xinh đẹp liếc sang vị quản lý một thân hàng hiệu. "Ông là quản lý ở đây."
"Đúng." Tổng giám đốc Trần gật đầu.
"Ngân hàng các ông luôn dung túng nhân viên mình đi phá đám cuộc sống hạnh phúc của người khác như vậy sao? Loại phụ nữ không biết xấu hổ, không có đạo đức này, các ông có thể tiếp tục dùng cô ta sao? Nói cho tôi biết đi."
"Đông Nhan, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Tổng giám đốc Trần quay đầu hỏi cô. "Những điều vị tiểu thư này nói là thật sao?"
Đồ Đông Nhan lắc đầu với quản lý.
"Cô nói láo!"
"Tôi không nói láo. Mặc dù đúng là bây giờ tôi đang ở cùng một chỗ với Lệ Hằng, nhưng..."
"Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận." Cô gái đó cắt đứt lời cô, sau đó quay đầu lại với những người đang vây xem. "Mấy người đều nghe cô ta nói rồi chứ? Cô ta nói bây giờ cô ta đang ở cùng một chỗ với Lệ Hằng, Lệ Hằng lại chính là chồng sắp cưới của tôi, cô ta đoạt chồng sắp cưới của tôi, chính miệng cô ta đã thừa nhận!"
"Đông Nhan, cô thật sự làm ra chuyện như vậy?" Tổng giám đốc Trần nhíu mày.
"Đồ tiểu thư, nếu như cô thật sự làm chuyện như vậy, thì đúng là không nên." Bà Trần nói.
"Không phải cô đã có một người bạn trai đẹp trai rồi sao? Sao lại còn muốn đi cướp chống sắp cưới của người ta? Đây không phải là bắt cá hai tay như những người trẻ tuổi thường nói chứ?" Bà Thái trợn to mắt nhìn cô, mà những người khác đang vây quanh cũng chỉ chỉ chỏ chỏ cô, châu đầu ghé tai, tất cả đều mang vẻ mặt chỉ trích, phê phán.
Đồ Đông Nhan đột nhiên cảm thấy hoang đường. Cô không hề làm những chuyện này, tại sao lại trở thành cái đích chỉ trích của mọi người, trở thành đối tượng để mọi người chỉ trỏ?
"Quản lý, tôi không làm bất kỳ điều gì tổn hại đến lợi ích của công ty, xin ông hãy tin tưởng tôi, tất cả những điều này chỉ là hiểu lầm, vị tiểu thư này đang hiểu lầm tôi." Cô đưa mắt nhìn cấp trên, cãi lại cho to nghiêm của chính mình.
"Hay cho từ hiểu lầm." Cô gái đó cười lạnh. "Ông tin cô ta sao?" Cô nhìn sang tổng giám đốc Trần hỏi.
"Tôi tin cô ấy." Tổng giám đốc Trần im lặng một chút, gật đầu nói.
Cô ta không thể tin trợn to mắt, chuyển sang nhìn sang những người đang đứng xung quanh. "Mấy người cũng giống như vậy sao?"
Mọi người nhìn lẫn nhau những cũng không nói một câu.
"Tôi tin Đồ tiểu thư sẽ không nói khoác." Bà Trần đột nhiên do dự mở miệng.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Có người tán thành, mặc dù trong giọng nói vẫn có chút do dự.
"Thì ra tất cả mọi người đều cá mè một lứa." Giọng nói của cô gái đó tràn ngập hận ý. "Tôi biết rồi." Sau khi cô ta lưu lại một câu nói không rõ, lập tức gạt đám người rồi rời đi.
Đồ Đông Nhan đột nhiên có một loại dự cảm bất an.
"Đông Nhan, cô đi theo tôi." Tổng giám đốc Trần hạ lệnh.
Biết đây là trình tự tất nhiên, cô gật đầu với quản lý, sau đó nói xin lỗi với bà Trần, lập tức đi theo quản lý đến phòng quản lý trên tầng hai.
**
Không để ý đến sự thật là thế nào, đầu tiên tổng giám đốc Trần vẫn trách mắng cô một chút, nói cô không nên đem ân oán cá nhân vào công việc, lại càng không nên để nó ảnh hưởng đến danh dự của công ty. Cô hoàn toàn không thể phản bác, chỉ có thể cúi đầu nghe mắng.
Tổng giám đốc Trần nhắc nhở cô tốt nhất nên xử lý chuyện mình cho tốt, đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa, nếu không ông ấy sẽ phạt cô, mà tình huống nghiêm trọng nhất sẽ là cho cô nghỉ việc, muốn cô tốt nhất nên hiểu điểm này.
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Đồ Đông Nhan vốn luôn tốt bụng giờ đã không còn sót lại chút gì, thậm chí mất hết tâm tình làm việc, chi nên cô trực tiếp xin nghỉ với quản lý, quyết định xuống dưới, sau khi giúp đỡ bà Trần xong sẽ nhờ người khác làm thay.
Tầng dưới, tất cả như đã trở về như lúc bình thường, mỗi ô cửa sổ đều có khách hàng đang làm việc, những khách hàng chờ đến lượt mình đang ngồi trên dãy ghế, buồn chán nhìn mã số chờ đợi trên quầy hàng.
Trong đại sảnh, người đến người đi, qua lại không, tất cả khiến cho người khác an lòng, nhưng cô vừa xuất hiện, không khí lập tức thay đổi, tầm mắt của mọi người trong nháy mắt lại chuyển về phía cô.
Đồ Đông Nhan thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh đi về chỗ ngồi của mình.
"Xin lỗi, khiến bà chờ lâu như vậy, chúng ta nói đến chỗ nào rồi nhỉ? Tôi quên mất rồi." Cô mỉm cười với bà Trần.
"Đồ tiểu thư, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Cô gái đó là ai? Cô thật sự không giành chồng của cô ấy chứ? Tại sao cô ấy lại đánh cô?" Bà trần còn chưa kịp mở miệng, bà Thái ngồi bên cạnh không thể chờ được hỏi.
"Tất cả chỉ là hiểu lầm." Đồ Đông Nhan hời hợt nói, ngay sau đó lại dời tầm mắt về phía khuôn mặt bà Trần. "Tôi nhớ ra rồi, bà Trần. Vừa rồi, bà muốn lấy lại một phần tiền, vì bà muốn dùng số tiền đó, đúng không?"
Bà Trần gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, bà Thái bên cạnh lại cướp lời. "Hiểu lầm như thế nào, tại sao cô gái đó lại hiểu lầm cô? Nhất định cô phải làm chuyện gì mới khiến người ta hiểu lầm chứ? Cô có nên nói một chút không?"
"Xin lỗi, bà như vậy khiến tôi rất khó chịu, cũng sẽ ảnh hưởng đến khách hàng của tôi." Cô khách khí nói, nhưng trong giọng nói mang vẻ cường ngạnh.
Bà Thái trừng mắt nhìn, cuối cùng cũng ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Lúc này cô lại tiếp tục đặt lực chú ý lên người bà Trần.
"Trước tiên chúng ta phải xem xem bà có những quỹ gì, rồi sau đó trở lại thảo luận vấn đề này thì tốt hơn." Cô nói bà Trần, sau đó khởi động máy tính xem xem bà Trần có những quỹ bà Trần gửi vào.
Đồ Đông Nhan nhìn biểu đồ một chút, sau đó lựa chọn một số khoản có thể chuộc về trước được, cũng nói rõ những chỉ số trên đó cho bà Trần nghe, để bà có quyết định cuối cùng.
Cuối cùng, sau khi bà Trần hài lòng đứng dậy thì thời gian đã qua mười hai giờ, vừa đúng để cho cô xin nghỉ một ngày chuyện thành nửa ngày.
Cô thay đồng phục, chào hỏi với quản lý sau đó lập tức rời khỏi ngân hàng, nhưng còn chưa đi được mấy bước, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, vì cô nhìn thấy Lệ Hằng đang đi vào cửa chính ngân hàng.
"Em muốn đi đâu?" Anh cười tít mắt, dừng trước mặt cô, nhìn bộ đồ bình thưởng trên người cô thì nhíu mày hỏi.
"Buổi chiều em xin nghỉ." Cô nháy mắt nói. "Tại sao anh lại đến đây?"
"Muốn đi ăn trưa với em. Nhưng tại sao em lại xin nghỉ, buổi sáng anh còn chưa nghe em nói muốn xin nghỉ mà?" Dừng lại một chút. "May mà anh tới đúng lúc, nếu không trễ một chút không phải là hụt mất rồi sao?"
"Chúng ta đi nhanh đi!" Đồ Đông Nhan đột nhiên ôm cổ tay anh, kéo anh đi ra cửa.
"Sao vậy?" Lệ Hằng không hiểu cúi đầu hỏi, cảm thấy hành động của cô rất quái dị, như muốn tránh né cái gì đó.
"Lát nữa em nói cho anh, chúng ta rời khỏi đây trước." Cô nhanh chóng giải thích.
Trong thời gian ngắn nhất, hai người lập tức rời khỏi ngân hàng.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, em rất kỳ lạ, hơn nữa nếu anh không nhìn lầm? Sao lại cảm thấy má phải em sừng hồng lên một chút?" Cô vừa thả tay ra, Lệ Hằng đã lập tức mở miệng.
Anh dừng bước, nâng cằm cô lên, nhìn xuống má phải cô, trên đó là dấu năm ngón tay đỏ ửng không thể che giấu.
"Ai đánh em?" Anh không kiềm chế được tức giận hỏi.
"Ngoài trời rất nóng, chúng lên xe trước rồi nói được không?"
"Anh muốn biết ngay bây giờ."
Đồ Đông Nhan nhìn vẻ mặt tức giận nhưng vẫn kiên định của anh, bất đắc dĩ khẽ thở dài. "Là vợ sắp cưới trước đây của anh."
Đầu tiên anh ngẩn người, sau đó khó tin trứng lớn hai mắt.
"Em nói thật?" Anh cố gắng áp chế giọng mình, hỏi cô.
Cô gật đầu, sau đó lại nghe thấy anh liên tiếp nói ra những từ thô tục, điều này khiến cô hết sức kinh ngạc.
"Em không biết anh sẽ chửi bậy." Đến lúc anh mắng xong, cô mới nói.
Lệ Hằng nghe vậy toàn thân cứng đờ, xấu hổ nhìn cô, nhưng ánh mắt vẫn phẫn nộ như muốn giết người như cũ.
"Xin lỗi." Mặt anh lộ rõ vẻ lúng túng và tức giận, còn có nồng nặc sự tự trách và áy náy. "Anh không biết cô ấy sẽ đến Đài Loan, lại càng không biết cô ấy không hiểu chuyện như vậy, tìm em để gây sự, tất cả đều là lỗi của anh." Nói xong, anh đau lòng đưa tay lên vuốt ve gò má cô. "Đau không?"
"Rất đâu."
Câu trả lời của cô khiến khuôn mặt anh không nhịn được co rút.
"Ví nói không đau là gạt người, nhưng em lại rất vui." Cô cầm tay anh, mỉm cười nói.
"Rất vui?" Lệ Hằng ngạc nhiên, không hiểu nhìn cô.
"Xe của anh dừng ở đó?" Cô đột nhiên chuyển sang chuyện khác, không để ý đến nghi ngờ của anh. "Nếu như anh còn tiếp tục muốn đứng ở đây, em sợ người sẽ bị phơi khô."
Sau khi nhìn cô một cái, anh cầm tay cô đi về phía chỗ đậu xe.
Trên đường, anh ngừng lại ở một cửa hàng tiện lợi, mua một cái khăn lạnh và một cây kem, làm một cái túi chường tạm thời đặt lên mặt cô.
Mặc dù cảm thấy anh rất sáng tạo, cũng rất buồn cười, nhưng cô vẫn bị hành động của anh làm cho cảm động, vì thời tiết mà nhiệt độ trên mặt cô vẫn không có dấu hiệu suy giảm, túi lạnh là thứ cô cần nhất trong hiện tại.
"Anh sẽ đi tìm cô ấy nói chuyện rõ ràng, nếu như cô ấy dám làm ra chuyện gì tổn thương em, anh sẽ khiến cô ấy phải trả giá thật lớn." Sau khi ngồi lên xe, Lệ Hằng kiểm tra mặt cô, lập lời thề bảo đảm vời cô.
"Đừng như vậy." Đồ Đông Nhan lắc đầu khuyên can anh. "Nghiêm túc mà nói, thật sự em đã đoạt đi chồng sắp cưới của cô ấy, cô ấy mất đi lý trí tát
em một cái là chuyện đương nhiên, là em có lỗi với cô ấy trước."
"Em không cần hạ thấp mình trước cô ấy, người có lỗi với cô ấy là anh, nếu như cô ấy tức giận có thể tới tìm anh, không nên đánh em."
"Bây giờ chúng ta còn phân biệt sao? Chúng ta đã là vợ chồng, bất kỳ chuyện gì cũng phải chia sẻ cho nhau, chuyện này dĩ nhiên cũng không phải là ngoại lệ."
"Rốt cuộc anh có tài đức gì, có thể được em cho cơ hội đến hai lần?" Anh hôn cô, thâm tình nói: "Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh." Cô đưa tay ôm anh.
Hai người cứ như vậy, lẳng lặng ngồi trong xe ôm nhau, cho dù không làm gì cả, vẫn cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
"Đến đây thôi, chúng ta nên tìm một nơi để ăn tối, anh đói rồi." Anh hôn cô một cái rồi mới buông tay cô ra, đưa tay khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi.
"Không đặc biệt muốn ăn gì cả." Cô lắc đầu,
"Vậy để anh quyết định." Anh gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. "Trước đó em nói rất vui là có ý gì?"
"Cái gì rất vui?" Cô sững sờ, không hiểu nhìn anh.
"Em nói không đau là gạt người, nhưng cũng rất vui," Lệ Hằng đưa tay vuốt nhẹ gò má bị sưng của cô, đáy mắt tối tăm.
"À, thì ra là chuyện này." Đồ Đông Nhan bừng tỉnh, tiếp theo lại dùng vẻ mặt cười như không cười nhìn anh, yên lặng nói một câu.
"Sao vậy?" Anh không kiềm được hỏi.
"Gương mặt của cô ấy rất đẹp." Cô từ tốn trả lời.
"Thật sao? Anh còn chưa từng chú ý," Chân mày anh nhíu lại, phát hiện mình đối với vẻ bề ngoài của vợ sắp cưới trước đây, thật ra vẫn chưa từng nghiêm túc nhìn qua lần nào. Cô ấy rất đẹp sao? Trong ấn tượng của anh hình như cũng được, nhưng... "Anh nghe nói cô ấy chỉnh không ít nơi."
"Hả?" Đồ Đông Nhan bị tin tức bất thình lình này làm cho sợ hết hồn. "Anh nói thật sao?"
"Không biết, anh chưa từng hỏi cô ấy, cho dù có hỏi, anh nghĩ cô ấy cũng sẽ không thừa nhận." Lệ Hằng nhún vai, bộ dạng như việc đó không liên quan đến mình.
"Vậy sao anh biết cô ấy đi chỉnh hình?"
"Đây là một tin đồn lớn, cũng đã gần mười năm rồi, không phải sao? Mà không có lửa làm sao có khói, nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm."
"Anh không để ý sao?" Cô hỏi.
"Để ý cái gì?" Anh không hiểu.
"Nếu cô ấy thật sự phẫu thuật chỉnh hình, vậy thì phẫu thuật những nơi nào?"
"Anh để ý làm gì? Chuyện đó không liên quan đến anh." Anh không hiểu nhìn cô, thành thật trả lời.
"Em nói là trước kia, lúc cô ấy là vị hôn thê của anh, không phải bây giờ."
"Mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, chuyện này đều không liên quan đến anh." Anh nói.
"Cho nên ý của anh là, anh không phản đối chuyện chỉnh hình này sao?"
"Không phải em cũng muốn nói cho anh biết, em muốn chỉnh hình đó chứ?" Vẻ mặt anh quái dị nhìn cô một cái, đùa giỡn.
"Nếu em nói đúng thì sao?"
Tay lái thoáng chốc nghiêng một chút, xe trượt sang, hai người thiếu chút nữa đụng phải rào chắn, may mà Lệ Hằng kịp thời điều chỉnh tay lái, mới không xảy ra tai nạn.
"Cẩn thận một chút." Đồ Đông Nhan vẫn còn sợ hãi đưa tay vỗ ngực.
"Em vừa nói đùa sao?" Anh nhìn về phía trước, lại dùng giọng nói rất nghiêm túc hỏi
"Nói anh lái xe cẩn thận một chút, cái này thì có gì hay để đùa giỡn?" Cô cau mày với anh.
"Anh nói là chỉnh hình." Anh đã có điểm bị chọc tức.
"Vừa rồi không phải anh nói anh sẽ không phản đối sao?"
"Anh không nói." Anh nhanh chóng phản bác.
"Cho nên thật ra anh phản đối sao?" Cô nói.
Lệ Hằng cho xe quay sang làn đường đối diện, đi vào ngõ tắt phía trước, khi tìm thấy một bãi đậu xe, sau khi anh cẩn thận dừng xe lại, mới lên tiếng trả lời cô.
"Anh cũng không phản đối chuyện chỉnh hình, dù sao đó cũng là một xu hướng, nếu như em thật sự muốn chỉnh hình..." Anh nói đến đây thì không nhịn được nhíu mày, "Cá nhân anh cảm thấy không cần thiết, vì anh yêu bộ dạng hiện tại này của em."
"Nhưng nếu như em không thích bản thân hiện tại thì sao?" Trong cô cảm thấy ngọt ngào, lại cố ý hỏi,
Chân mày anh trong nháy mắt lại nhíu chặt hơn, rõ ràng là phản đối chuyện cô muốn đi chỉnh hình.
"Nếu như em thật sự cảm thấy chuyện chỉnh hình khiến em vui

1 2 »