Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 40




Thế giới bên ngoài mưa mưa gió gió đều không quét đến người đang nằm trong bệnh viện.

Lâm Tuyết lúc này cũng tỉnh lại, không nhưng tỉnh lại còn biết chính mình là ai.

Không sai, Lâm Y Thần lúc này đã tỉnh. Không những tỉnh còn muốn chửi má nó. Không những chửi má nó còn muốn bóp chết 1809.

Có ai sẽ xui xẻo như vậy không?

Chết mà sống lại vốn là chuyện tốt nhưng chết vì lọt hố, sống lại cũng lọt hố suýt nữa bò không ra, không có gì có thể càng thảm hơn.

“1809! Tốt nhất ngươi nên nói rõ đây là chuyện gì!”

Lâm Y Thần nghiến răng nghiến lợi. Càng nhìn hệ thống càng hận nổ não.

“Chuyện gì?” 1809 ngơ ngác nhìn Lâm Y Thần, người vẫn đang ngồi xổm góc nhà đào hố.

Lâm Y Thần mặt có chút vặn vẹo, trong mắt cô, mỗi một xẻng 1809 đào xuống lại có một chút bụi bay lên, góc tường cũng quỷ dị lõm xuống một chút. Trên thực tế, khi tỉnh lại, trong mắt Lâm Y Thần, cái phòng bệnh VIP đàng hoàng tử tế này khắp nơi có hố, phần lớn đều không thâm, cũng không có tạo tổn hại gì mặt ngoài cả. Chính là y tá vào phòng luôn khẽ bị vấp trong khi mặt đất không có gì!

Vâng, nguyên nhân là hắn, chính là hắn, 1809 hố!

Đừng nói phòng bệnh, ngoài hành lang cũng có hố!

Thật sự là thần mẹ nó hố!

Rốt cuộc cái hệ thống này có bao nhiêu rảnh mà đào nhiều hố đến như vậy?

“Còn hỏi chuyện gì? Tại sao ta biến thành Lâm Tuyết?”

Lâm Y Thần giận dữ quăng gối đầu.

1809 bị gối tạp cũng không có giận, càng không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là ánh mắt bất tri bất giác bị cái gối hấp dẫn, tay ngứa không được, nhịn không được giơ xẻng đào gối.

Xẻng nhỏ đâm gối, mềm mềm, cảm giác thực kỳ quái, cũng không tệ, 1809 híp mắt sung sướng tiếp tục đào.

“Ngô.” 1809 đột nhiên cảm giác ánh sáng tối sầm lại, người bị Lâm Y Thần nắm trong lòng bàn tay, giãy không được.

“Nói!” Lâm Y Thần thề, hiện tại mặt cô so với đít nồi đun củi không khác là bao, nhọ, quá nhọ!

“Nói cái gì nha?” 1809 ủy khuất, hố còn chưa đào xong đâu.

“Tại sao ta biến thành Lâm Tuyết?”

“...” Hệ thống mê chi trầm mặc =.=

Đây không phải chuyện đương nhiên sao?

Có ký chủ hệ thống nào chết rồi không sống lại thành người khác?

Bất tri bất giác, những suy nghĩ đều bị nói ra thành lời. Lâm Y Thần khóe môi co giật.

Vậy hãy cho cô biết có cái hệ thống ký chủ nào sống sống liền quên sạch bản thân là ai không? Lại không phải trò chơi! Cái thế giới nguy hiểm này có thể tùy tùy tiện tiện quên sao?

“Vẫn còn cãi láo? Đừng nói những chuyện trước đó ta trải qua ngươi không biết gì hết!”

Lâm Y Thần đem 1809 trói lại buộc vào cánh quạt sau đó cho nó cảm nhận một chuyến xe cao tốc xoay tròn.

“A a a a a… Cứu u uu… mạng ạng ng… ký ý chủ u uu… ta a a a, sai ii rồi ii …”

Một lúc sau, Lâm Y Thần cùng hệ thống 1809 ngồi chung một bàn.

Đừng hỏi tại sao Lâm Y Thần cùng hệ thống lại nhàn nhã bỏ qua camera theo dõi, bởi vì người ngoài nhìn không thấy 1809 mà bản thân Lâm Y Thần khôi phục cũng chẳng ra sao, nói cũng không ra hơi, chủ yếu giao lưu bằng não. Mới di chuyển không được vài bước, Lâm Y Thần hai chân đã bắt đầu run lẩy bẩy mệt nhọc.

Thân thể này thật sự quá yếu!

“Ký chủ muốn hỏi gì?” 1809 ôm xẻng uể oải nói.

“Tại sao ta lại mất trí nhớ?” Lâm Y Thần bản thân vẫn luôn quan tâm vấn đề này nhất.

Vốn ngay từ đầu vẫn còn nhớ rất rõ nhưng dần dần liền quên mất sau đó biến thành Lâm Tuyết, biến thành Lâm Tuyết liền bắt đầu đủ loại hoài nghi nhân sinh, nói thật thời gian đó nghĩ lại mà kinh!

“Ngạch!” 1809 ánh mắt hơi phiêu. “Là do tinh thần lực ký chủ quá yếu…”

Tinh thần lực?

Nghĩ đến tinh thần dị năng, Lâm Y Thần mặc dù không thấy thoải mái nhưng cơ bản đồng ý cách nói này. Nếu không có tinh thần hệ dị năng, đến nay Lâm Y Thần hẳn vẫn là Lâm Tuyết đâu.

Nhưng chỉ đơn giản như vậy sao?

Lâm Y Thần có thể lấy sức khỏe ra thề, hệ thống rõ ràng đang che dấu!

“Còn nữa đâu? Nói rõ!”

“Haizz.” Hệ thống thở dài, rốt cuộc vẫn nói. “Còn nữa là ký chủ không có hệ thống bảo hộ…”

Hệ thống bảo hộ?

Hiển nhiên đây mới là món ăn chính chứ?

“Ký chủ hẳn cũng xem qua tiểu thuyết chứ?” Hệ thống 1809 nhìn thấy Lâm Y Thần gật đầu liền tiếp tục nói. “Nhân loại là loại sinh vật cacbon, so với các loại sinh mệnh thể khác, nhân loại có ưu thế đó chính là có thân thể cũng chính là vật chứa. Song vật chứa thường thường cũng sẽ hạn chế tinh thần phát triển, nhân loại các ngươi có thể thông qua các loại cố gắng khiến tinh thần lực gia tăng nhưng hiển nhiên tác dụng là không lớn (so sánh đối lập với các sinh mệnh không có thân thể). Các loại tiểu thuyết nhắc đến xuyên qua, trọng sinh thường thường khiến nhân vật chính trở nên thông minh hơn (ở đây chưa đề cập tới bàn tay vàng), đó là do quá trình xuyên qua không gian thời gian, tinh thần lực của nhân loại được mài giũa trở nên bền vững lớn mạnh hơn.”

Để cho Lâm Y Thần cảm nhận trực quan hơn, hệ thống còn làm ra một cái màn hình ảo biểu thị.

“Bình thường, nhân loại muốn rèn luyện tinh thần lực chỉ có thể thông qua đọc sách học tập, luyện thể khổ tu, áp lực sinh tử, nhân sinh đốn ngộ, gặp gỡ kỳ tích… những chuyện này. Nhưng những người chết, linh hồn ly thể…” Lúc này Lâm Y Thần nhìn đến một người mới chết. “Trong chớp mắt đó linh hồn cường độ sẽ bộc phát ra từ trường mãnh liệt, từ trường đó có thể nói là tinh thần lực, tinh thần lực sóng phát tán cho đến tiêu tan…”

Lâm Y Thần ánh mắt theo tinh thần sóng gợn mà lăn tăn.

Điều này thật sự quá kỳ diệu!