Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 58




Mấy người chắc muốn đùa chết tôi!

Lý Giai ngồi trên xe vẫn luôn rùng mình nép vào một góc thu nhỏ lại mức độ tồn tại của bản thân. Nghĩ đến tình cảnh lúc tối quả thực là Tu La Tràng!

“Đêm nay hai người cùng nhau đi dự tiệc nhớ rõ chơi vui vẻ!” Lệ quỷ khoác cho Lý Giai chiếc áo khoác sa mỏng, nói cười yến yến dặn dò. Hình ảnh này, quả thực phiên bản sống mụ mụ lầu xanh dặn gái xuất tràng!

“Đêm nay, mụ mụ… khục… tôi giao Dạ Xoa cho cô nhóc, hãy đối xử tử tế người ta!” Lệ quỷ vốn muốn nói gì bị Dạ Xoa nhìn chăm chú vội vàng sửa miệng, chỉ là không khí càng lạnh!

Lý Giai thậm chí đã không muốn nghĩ lại cái giây phút khi mà cô nhận cái gói nhỏ bao bọc cái thứ tròn tròn cao su co giãn từ tay Lệ quỷ… Đó, đó, đó là…. Tiết tháo đâu hả giời!

“E hèm… Dạ Xoa vẫn là… cho nên… nếu như có thể… hai người cũng không cần về… vội vàng liền dùng tạm… cốp xe còn nhiều…”

Lệ quỷ ôm vai Lý Giai thì thầm nói nhỏ. Lý Giai lại phải cõng áp lực lạnh lẽo tận trời nghe Lệ quỷ lảm nhảm. Mẹ nó, cô câm miệng đi!

“ĐI!”

Dạ Xoa lời ít ý nhiều xách cổ Lý Giai ấn vào trong xe sau đó cũng lên xe, từ đó, điều hòa xe vẫn luôn không hoạt động… Lạnh nha lạnh!

“Lát nữa Trần Minh cũng sẽ xuất hiện, nếu có cơ hội…” Dạ Xoa đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh ngắt.

Đại ca, nói rõ ràng một chút coi! Nói một nửa ai biết đại ca nói cái quỷ gì?

Co rúm một góc Lý Giai âm thầm phúc phỉ, đợi mãi không thấy câu dưới ngước mắt nhìn Dạ Xoa. Chỉ thấy Dạ Xoa nhìn chính mình ánh mắt là hóa không ra hàn băng, thấy Lý Giai nhìn, Dạ Xoa quẳng cho Lý Giai một ánh mắt ngươi tự hiểu sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa xe khung cảnh lướt qua. Nhìn nhìn Dạ Xoa, Lý Giai cảm thấy không khí lạnh lẽo hơn, nhịn không được rời ánh mắt, nhiệt độ không khí đột ngột giảm mạnh hơn.

Thật sự, lần đầu cảm thấy váy vủng cái gì đúng là có hoa không quả! Nhất là cái áo khoác sa tanh mà Lệ quỷ đưa, một chút tác dụng chống lạnh đều không có, đẹp có tác dụng gì?

Thật may, xe nhanh chóng dừng lại.

Lạch cạch!

Cửa xe vừa mở ra, Lý Giai nhìn Dạ Xoa bước xuống xe há hốc miệng, sau đó vội vàng thu liễm biểu tình.

“Cẩn thận!”

Dạ Xoa mở cửa xe, đưa tay nâng tay Lý Giai, tay còn lại không quên che đầu Lý Giai tránh Lý Giai va vào khung cửa. Thấy động tác của Dạ Xoa, Lý Giai tay thoáng cứng đờ muốn rụt lại, chỉ có điều, Dạ Xoa nhanh tay hơn, đem tay Lý Giai thoáng bóp chặt cảnh cáo.

Vào bữa tiệc Lý Giai mới phát hiện, Dạ Xoa không phải là đến không. Hắn ta vậy mà có thiếp mời!

“Dạ tổng giám bạn gái thật xinh đẹp!” Mấy người vây quanh Dạ Xoa nhìn Lý Giai khen ngợi. Lý Giai lúc này liền ngoan ngoãn đứng một bên mỉm cười nghe mấy người kia nói chuyện.

“Đúng không? Tôi cũng cảm thấy rất xinh đẹp!”

Nghe tiếng Dạ Xoa nói, Lý Giai giật mình nhìn lại.

Dạ Xoa một thân tây trang phẳng phiu, dáng người đĩnh bạc, chưa nói trước cười. Lý Giai nhìn Dạ Xoa bất tri bất giác nghĩ đến câu thơ “Mạch thượng nhân như ngọc, Quân tử thế vô song”. Lúc này, Dạ Xoa khí chất ôn hòa điềm tĩnh, ánh mắt dưới ánh đèn thoáng sáng rỡ, nói đến đề tài hứng thú ánh mắt còn khẽ sáng lên…

Thịch thịch!

Lý Giai vội vã cúi đầu. Cái gì vậy? Tự nhiên tim đập nhanh quá!

“Nếu thấy nhàm chán em có thể đến bên kia nghỉ tạm, đừng đứng lâu quá!”

Dạ Xoa đột nhiên quay đầu ôn nhu dặn dò.

Lý Giai nghe nghe mơ mơ màng màng theo lời dặn của Dạ Xoa chân phiêu phiêu đi vào góc mà hắn chỉ.

Đi đến nửa đường, Lý Giai giật mình!

Lý Giai mày đang nghĩ cái gì vậy? Quay đầu nhìn lại, thấy Dạ Xoa quẳng đến ánh mắt lạnh băng, Lý Giai rùng mình nhấc chân chạy. Vậy mà lại bị tảng băng sơn kia lừa gạt! Cái gì ôn nhu điềm tĩnh đi tìm chết! Đúng là gạt người!

“Trần thiếu đến rồi!”

Bên tai đột nhiên nghe tiếng xôn xao.

Trần thiếu? Trần Minh?

Lý Giai quay đầu nhìn đến Lâm Tuyết khoác tay Trần Minh bước đến.

Lúc này Trần Minh cùng Lâm Tuyết một người trắng một người đen, trong qua hết sức đăng đối. Giống như nơi này là tiệc đính hôn của hai người vậy! Còn mặc váy trắng sa mỏng đâu…

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Lý Giai sống lưng cứng đờ…

“Lâm Tuyết, lần này đi làm việc trở lại có lẽ em cũng nên xuất viện. Anh có món quà muốn tặng cho em, cho nên chúng ta cùng cố gắng nhé!”

Trong đầu Lý Giai đột nhiên vang vọng câu nói của Trần Minh, quà, sẽ không là…

Lúc này đầu óc mơ hồ Lý Giai mới phát hiện xung quanh chăng rèm kết hoa, màu sắc thiên trắng tinh khôi, xa xa còn đắp sân khấu, phông chữ có chúc mừng Lâm Tuyết cùng Trần Minh đính hôn.

Bên tai Lý Giai cũng mơ hồ xuôi tai những lời Lâm Chấn Sinh nói.

“... Chân thành cảm ơn sự có mặt của quý vị trong buổi lễ đính hôn của ái nữ Lâm Tuyết cùng Trần thiếu Trần Minh…”

Lâm Chấn Sinh đứng ở trên sân khấu, cười vui vẻ giao lưu cùng khách khứa.

Lâm Tuyết cùng Trần Minh lúc này cũng khoăn thai tiến về phía sân khấu. Vừa đi hai người vừa đón nhận lời chúc mừng từ tất cả mọi người.

Bước đến gần sân khấu, Trần Minh hơi khom người nâng đỡ Lâm Tuyết tiến lên, thái độ dịu dàng chu đáo làm cho tất cả nữ khách đều thoáng lộ ánh mắt ghen tị nhìn về phía Lâm Tuyết.

“Lâm Tuyết thật sự tốt số phận, vậy mà có thể bắt được trái tim Trần thiếu!”

“Trần thiếu hôm nay mị lực kinh người!”

“Lâm Tuyết hôm nay cũng thực xinh đẹp!”

Lý Giai chớp chớp mắt. Không biết có phải ảo giác hay không, từ lúc Trần Minh tiến vào nơi này, mọi thứ đều trở nên rất mơ hồ…

“Cẩn thận chút!”

Không biết từ lúc nào, Dạ Xoa liền đứng phía sau Lý Giai. Lý Giai vừa thoáng lảo đảo liền rơi vào ngực Dạ Xoa. Nghe đến giọng nói của Dạ Xoa, Lý Giai lúc đầu còn có chút mơ màng, sau đó đối mặt với đôi mắt quạnh quẽ của hắn liền giật mình. Vốn có chút mơ hồ đột nhiên thanh tỉnh, bên tai xuôi đến là tiếng người nhốn nháo nhộn nhịp, ồn ào.

“Cảm ơn!”

Lý Giai đứng thẳng người, tay vẫn khoác lấy tay Dạ Xoa.

“Vừa rồi sao vậy?” Dạ Xoa cầm cốc nước cam đưa vào tay Lý Giai hỏi.

“Không hiểu sao đột nhiên cảm thấy thực mơ hồ…” Lý Giai mím môi.

Lý Giai cũng không biết phải diễn tả thế nào, vừa rồi Trần Minh xuất hiện, đột nhiên cảm giác như cả thế giới đều phai màu, duy nhất lượng sắc liền chỉ còn có Trần Minh…

“Đi theo tôi!”

Dạ Xoa vỗ vỗ mu bàn tay Lý Giai đang khoác lên tay bản thân nói. Lý Giai đột nhiên cảm giác, bàn tay Dạ Xoa lạnh lạnh nhưng siêu cấp có cảm giác an toàn! Trời ạ! Lại nghĩ vớ vẩn gì vậy?