Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 2




Khi con người ta bị thương, khả năng thừa nhận tạp âm sẽ yếu đi rất nhiều, bây giờ Nhậm Trúc cảm thấy tâm trạng của anh theo một tiếng hét chói tai kia mà trở nên khá là táo bạo. Nếu không phải anh còn skill [Chủ nhiệm lớp vuốt ve yêu thương] có chút xíu hiệu quả trị liệu, anh cảm thấy bản thân có lẽ đã ngã xuống đất không dậy nổi, bởi vì công kích sóng âm.


Trong đầu nhanh chóng tìm kiếm tên và một ít chuyện có liên quan tới nguyên chủ, Nhậm Trúc mím mím môi nói: "Cô Lý Lỵ, tôi cảm thấy thay vì thét lên, có lẽ tôi càng cần một chiếc xe cứu thương, hoặc là một chiếc taxi để tôi đi bệnh viện hơn."


Nữ giáo viên bị gọi tên nghe thanh âm réo rắt ấy lập tức liền ngậm miệng lại, đồng thời nhanh chóng gật đầu: "Thầy nói rất đúng, tôi sẽ tranh thủ gọi xe cứu thương cho thầy!" Cô ta vừa nói xong liền lấy điện thoại ra, trông như muốn gọi 120.


Nhậm Trúc co rút khóe miệng: "Giúp tôi kêu một chiếc xe taxi đi. Giờ tôi cảm thấy vẫn ổn, không cần phải gọi cấp cứu. Chỉ là bể đầu chảy máu mà thôi."


Nghe Nhậm Trúc nói thế, cái gã đàn ông đẹp mã ánh mắt mang theo trào phúng đứng bên cạnh nhướng mày, hình như có chút ngoài ý muốn nam giáo viên được xưng là yếu nhất trường lại bình tĩnh như thế.


"A, vậy sao? Nhưng mà mặt thầy giờ toàn máu là máu, thật sự không cần gọi xe cứu thương hả?" Lý Lỵ vẫn có chút lo lắng dò hỏi, sau khi thấy Nhậm Trúc gật đầu mới thở dài, đổi thành kêu xe taxi: "Thầy Nhậm, trước đó chúng ta không phải đã nói tốt rồi ư? Ở trong này thầy chỉ cần tùy tiện dạy mấy tiết là được, mấy đứa nhỏ trong lớp thế nào không cần phải xen vào, dù sao đa phần mấy đứa nhỏ ở đây đều có hậu trường, cho dù cái gì bọn nó cũng không học, tương lai vẫn có tiền đồ xán lạn. Bọn nhỏ tới học là để kết giao bạn bè vui chơi, hiện tại bọn nó không hề làm chuyện gì xấu, chỉ là thi thoảng khi dễ bạn học một chút, thầy cần gì phải nhúng tay vào? Giờ thì hay rồi, chính thầy cũng bị đám nhỏ kia theo dõi."


Nhậm Trúc lúc này đang từ từ móc trong túi tiền ra một cái khăn tay màu xanh đậm ấn lên đầu, thời buổi này còn mang khăn tay bên người thật sự là giống loài quý hiếm, bất quá cái tên bị đập đầu chết ngắc này không riêng gì như thế, có thể sống tới 28 nồi bánh chưng mà một mảnh tình vắt vai cũng không có, bạn bè không vượt quá mười, tuyệt đối là hàng độc trong giống loài quý hiếm. Hoàn toàn không rõ sao tên này có thể sống được tới bây giờ hay vậy...


Cơ mà bỏ việc so sánh sự hướng nội cùng đơn thuần của nguyên chủ qua một bên đi, anh cảm thấy thứ mà anh vừa nghe được khiến mình không thể gật bừa——


Cái gì gọi là tới đi học là tới chơi? Cái gì gọi là không học cũng có thể có tiền đồ tốt? Cái gì gọi là học sinh khi dễ bạn học giáo viên không cần nhúng tay có thể làm ngơ, giáo viên không cần nghiêm túc dạy, tùy tiện là được?


Đây con mẹ nó là giáo viên sao!? Đây là viện dưỡng lão đúng không?? Còn là một cái viện dưỡng lão phẩm chất đạo đức cực kém! Nếu giáo viên không nghiêm túc dạy học và giáo dục, học sinh không cần học tập cho giỏi, còn cần trường học làm gì? Nuôi tổ tông hay là ăn hại thế?


Nhậm Trúc nhíu mày, tuy anh nghĩ như vậy, nhưng những lời này lại không phải "Nhậm Trúc" có thể nói ra được. Anh chỉ là không tán đồng mím môi: "Cũng không thể mặc kệ đứa bé kia mãi được."


Lý Lỵ nghe được lời này, thở dài: "Thầy chính là quá mềm lòng. Nhưng mấy đứa học sinh trong lớp thầy quả thật có hơi quá đáng, tóm lại thầy cẩn thận chút. Xe taxi tôi đã giúp thầy kêu dừng ở cổng trường. Thầy nhanh đi bệnh viện đi! Ngày mai còn phải tiếp tục lên lớp đó."


Nhậm Trúc ừm một tiếng. Thấy một nam một nữ này đều đang nhìn mình, âm thầm trợn trắng mắt trong lòng, đỡ đầu mình đi ra ngoài cửa, đương lúc anh đi ngang qua cái gã cao lớn mặt tây trang phẳng phiu kia thì đầu bỗng nhiên choáng váng, làm cả người anh đều ngã về phía mặt đất.


Đm!


Nhậm Trúc nhắm hai mắt, bực tức mắng thầm ở trong lòng. Kết quả phát hiện mình không cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, ngược lại bị một cánh tay khá rắn chắc đỡ ngực chống lại. Hiển nhiên là gã đàn ông cao lớn kia vươn cánh tay kéo anh, chỉ là tư thế này có chút kỳ quái, giống như anh bị người nọ ôm vào lòng.


"Dáng vẻ này của anh thật khó xem." Giọng nói trầm thấp mang theo chút từ tính vang lên, âm thanh ấy rất tuyệt vời, đáng tiếc nội dung thì không tuyệt vời chút nào. Nhậm Trúc bĩu môi, nếu như anh bị cục gạch đập cho mặt mũi nở hoa, anh cũng khó coi.


"Cảm ơn."


Nói xong lời này Nhậm Trúc lập tức thẳng lưng tiếp tục đi ra cổng trường học, anh lười cùng cái tên vừa nhìn là biết mặt người dạ thú này nói chuyện, dù sao tag của anh chính là hướng nội trầm mặc yên tĩnh nhưng tâm đồng tình quá thừa mà thôi, không nói lời nào đều có thể hiểu thành hướng nội thẹn thùng. Tốt biết bao nhiêu nha!


Gã đàn ông kia tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới sau khi Nhậm Trúc bị mình chế nhạo còn có thể bình tĩnh nói lời cảm ơn rồi rời đi, lông mày như đao cắt xoắn lại một chỗ, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu. Hừ, một tên đàn ông, thế nhưng một chút tâm huyết đều không có, xứng đáng bị học sinh nhằm vào.


"Ừm, giáo sư Ninh, bản thân thầy Nhậm tương đối hướng nội, về khóa tâm lý của lớp thầy ấy, ngày mai hai người lại thương lượng thế nào? Anh cũng thấy rồi đấy, thầy ấy hiện tại rất không thích hợp trò chuyện."


Ninh Huân lộ ra một nụ cười chuẩn mực, nhẹ nhàng gật đầu: "Đương nhiên rồi. Tuy rằng chuyện chưa bàn được, nhưng vẫn phải cám ơn cô Lý đã dẫn đường." Dáng vẻ gã phi thường ưu nhã, tựa như một vị thân sĩ, trong nháy mắt liền khiến Lý Lỵ đỏ mặt.


Thật không uổng công cô ta đoạt lấy nhiệm vụ này trong đông đảo nữ giáo viên, phải biết rằng vị này chính là tiến sĩ tâm lý học vừa du học về, hiện tại là giáo sư đặc cấp ở thủ đô. Nếu không phải hiệu trưởng trường bọn họ cùng vị này có quan hệ họ hàng, thật đúng là không có biện pháp kéo người qua làm thầy cố vấn tâm lý mấy tiết. Cho dù là thế, trường bọn họ đã khiến mấy trường tư nhân khác hâm mộ ghen tị hận không thôi. Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là vị giáo sư Ninh kia năm nay mới 30 tuổi! Anh tuấn cao lớn ưu nhã giàu có, còn là một người độc thân! Tất cả nữ giáo viên chưa lập gia đình ở trường học tư nhân Kim Thụy đều sôi trào, bên tiểu học không nói, ngay cả nữ giáo viên bên cấp 2 và cấp 3 lúc rảnh rỗi cũng chạy qua đây.


Có thể trổ hết tài năng dưới sự cạnh tranh kịch liệt như thế, cô giáo Lý Lỵ tuyệt đối là một nhân tài hiếm có.


"Không có việc gì không có việc gì, đây là chuyện nên làm mà. Về sau giáo sư Ninh đây chính là giáo viên tâm lý đặc cấp của trường chúng ta, có đôi khi không riêng gì học sinh, ngay cả giáo viên cũng có áp lực rất lớn, cho nên còn xin chiếu cố nhiều hơn mới phải."


Ninh Huân cười cười: "Tôi thấy các phương diện tố chất tâm lý của cô Lý rất tốt, tương lai nhất định sẽ có nhiều thành tựu."


Lý Lỵ quả thực sắp cười ra một đóa hoa luôn rồi, lúc cô ta còn muốn nói gì nữa, Ninh Huân thực tùy ý nhìn nhìn đồng hồ, sau đó lộ ra biểu tình xin lỗi: "Xin lỗi, hiện tại đã 6 giờ rưỡi, 7 giờ tôi còn có một buổi cố vấn tâm lý, phải đi trước một bước."


Lý Lỵ nhanh chóng gật gật đầu: "A, được được! Đương nhiên là công việc quan trọng hơn, vậy anh nhanh đi đi! Tôi không quấy rầy anh nữa."


Vì thế Ninh Huân gật đầu trực tiếp rời đi, trong nháy mắt lúc hắn quay người, nụ cười trên mặt bị vẻ bình tĩnh cùng trào phúng thay thế. Một người phụ nữ hận không thể dùng toàn bộ sinh mệnh bò lên cao, khinh hạ mị thượng, đội trên đạp dưới, cũng chỉ có mỗi ý chí chiến đấu chết cũng hướng về phía trước là không khiến người ta đau mắt mà thôi. So với những người không thú vị đâu đâu cũng thấy trong trường học này, Ninh Huân cảm thấy thanh niên vừa nãy thoạt nhìn vừa ủy khuất vừa ấm ức, lại bỗng nhiên trong một thoáng có ánh mắt sắc bén như dao nhỏ kia càng thú vị một chút.


Hắn nhìn thoáng qua cánh tay của mình, thần sắc trong mắt không rõ. Nói không chừng lần này về nước sẽ có thu hoạch ngoài dự đoán đâu.


Lúc này, Nhậm Trúc bị nhớ thương đang dùng mắt cá chết nhìn dì hộ sĩ băng đầu băng cánh tay. Số anh tựa hồ không tốt lắm, gặp được một dì hộ sĩ vừa lải nhải, tình thương của mẹ lại tràn đầy, sau khi nhìn thấy Nhậm Trúc liền bật mode dặn dò, cứ như hận không thể xem anh thành thằng con trẻ trâu nhà mình mà dặn. Dì nói quá nhiều, thế cho nên Nhậm Trúc rất nhanh liền từ bỏ ý muốn giải thích mọi chuyện, dù sao anh có giải thích thì dì hộ sĩ này cũng chỉ đem đối tượng lải nhải đổi thành mấy đứa trẻ trâu kia mà thôi. Vẫn còn lải nhải như cũ.


Thật vất vả miệng vết thương được xử lý tốt, tựa hồ là kỹ năng [Chủ nhiệm lớp vuốt ve yêu thương] có một ít tác dụng, tuy rằng máu chảy đầy mặt đầy tay anh, nhưng miệng vết thương lại ngoài ý muốn không nghiêm trọng, ít nhất có thể đủ thỏa mãn yêu cầu dù bệnh nhưng chưa tới mức phải xin nghỉ. Phải biết rằng bây giờ đã là ngày 29 tháng 9, nếu ngày mai anh xin nghỉ, vậy tiền thưởng chuyên cần tháng này sẽ mất tiêu, thầy Nhậm nhanh chóng thích ứng thân phận chủ nhiệm lớp mới của mình tỏ vẻ, cái loại kiên trì một tháng chỉ còn một ngày cuối cùng mà không đạt được chuyên cần này tuyệt đối không thể xảy ra trên người anh, ngày mai cho dù quỳ anh cũng phải dạy xong khóa cuối cùng của tháng 9. Đúng thế, chính là kiên định như vậy đó!


Mà chờ khi thầy Nhậm ôm cánh tay trái như tay gấu và cái đầu quấn băng trắng toát đi ra cổng bệnh viện, anh liếc mắt một cái liền thấy được đứa nhỏ đứng ở một góc bên ngoài bệnh viện. Có lẽ người bình thường không quá chú ý tới một chỗ như vậy cùng một đứa bé như thế, nhưng làm một chủ nhiệm lớp và giáo viên ngữ văn xuất sắc, vấn đề bắt giữ lấy ánh mắt bọn nhỏ phải nói là sắc bén như đao. Càng đừng nói ánh mắt lúc đứa nhỏ này nhìn anh sáng kinh người.


Nhậm Trúc: "......" Nếu thằng bé này chính là Chu Lai "Nghèo kiết hủ lậu" mà đám trâu béo kia nói, như vậy thầy Nhậm cảm thấy, mấy đứa kia chắc là thiểu năng trí tuệ hoặc mắt mù, nói không chừng tương lai là mấy đứa số nhọ bị trả thù đến chết ấy chứ.


"Chu Lai?" Nhậm Trúc đi đến, ánh mắt nhìn thẳng cậu nhóc thon gầy và âm trầm trước mắt.


Cậu bé tựa hồ không nghĩ tới mình sẽ bị chủ nhiệm lớp liếc mắt một cái liền phát hiện ra, trên mặt hiện lên một tia kinh hoảng mất tự nhiên, cơ mà rất nhanh cậu đã trấn định lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào thầy mình, một chút lùi bước cũng không có, mím môi: "Thầy Nhậm, thầy không cần phải xen vào chuyện này. Em có thể giải quyết bọn họ."


Thầy Nhậm nghe xong những lời kia, mặt trầm xuống, do cậu bé đang cúi đầu nên không nhìn thấy, lại lần nữa lặp lại: "Xen vào việc người khác đối với ai cũng đều không tốt. Tiếp theo thầy sẽ không chỉ đầu rơi máu chảy thôi đâu."


Cậu vừa nói xong, đầu đã bị người trực tiếp đè lại, Chu Lai cả kinh kéo căng thân thể muốn lui về phía sau, kết quả cậu có chút kinh ngạc phát hiện cánh tay trên đầu mình cực kì có lực, bị ép ngẩng đầu, Chu Lai thấy được chủ nhiệm lớp luôn luôn mềm yếu của mình mặt không biểu tình nói: "Đầu óc của em bị Đại Hoàng ven đường ăn luôn rồi sao? Nếu như ngay cả chủ nhiệm lớp cũng bỏ mặc học sinh trong lớp mình, vậy còn cần chủ nhiệm lớp làm gì, pha trò à?"


Chu Lai bị lời này làm giật mình mà trừng lớn hai mắt, trong chớp mắt cậu nhóc lại trông có vài phần trẻ con, Chu Lai ngó bàn tay và đầu bị băng bó đến là buồn cười của thầy mình, bỗng nhiên cảm thấy chủ nhiệm lớp bây giờ cực kì cao lớn đáng tin cậy. Cậu đột nhiên cúi đầu, vành mắt đỏ bừng, cắn răng gọi một tiếng 'Thầy Nhậm'.


Tuy rằng Chu Lai vẫn không tin chủ nhiệm lớp có thể giải quyết vấn đề của mình như trước, nhưng lúc này cậu lại không khống chế được mà muốn dựa vào.


"Ừ." Thầy Nhậm bị nhóc dựa vào sờ sờ đầu chó của Chu Lai: "Bài tập hôm nay làm xong chưa?"


Chu Lai: ".............................."


------------------------


Vãi anh, đang mùi mẫn tình cảm :)))


"Tác giả, ngài còn nhớ Đại Hoàng ven hồ Đại Minh năm đó không?"