Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 31




Bậc thầy vừa ra tay liền biết được hay không, thầy Nhậm tuyệt đối được, cho nên anh trực tiếp dứt khoát lưu loát xử lý sáu gã đàn ông to con lực lưỡng đó. Làm Lộc Tiêu đều ngây ngẩn cả người ở kia.


Chờ một hồi sau, lúc Nhậm Trúc lấy dây thừng trói 6 tên này lại, Lộc Tiêu mới xem như hoàn toàn phản ứng lại. Anh khó có thể tưởng tượng mà khống chế xe lăn chạy điện của mình đi lên trước nói: "Thật không nghĩ tới ngoại trừ phê bình ẩm thực ra, ngay cả đánh nhau anh cũng lợi hại như thế."


Nhậm Trúc nghe thế cười cười, quay đầu, lắc đầu nói với Lộc Tiêu: "Tôi không chỉ lợi hại ở hai phương diện này không." Nghề nghiệp chính của tôi chính là dạy học và giáo dục đấy.


Lộc Tiêu cũng nở nụ cười theo.


"Cho nên, giờ anh có thể nói cho tôi rốt cuộc những người này tới làm gì không? Trong chốc lát cảnh sát sẽ tới đây, tôi có thể dùng lý do bọn chúng uy hiếp nên tôi phòng vệ chính đáng để kết thúc chuyện này. Chỉ có điều, cho dù có xác định là bọn chúng vào nhà quấy nhiễu người dân hơn nữa gây thương tích cho tôi, phỏng chừng cũng chỉ tạm giam cỡ 10 20 ngày, sau đó bọn chúng sẽ được thả ra. Cho đến lúc đó, anh vẫn sẽ bị bọn chúng quấn lấy."


Nhậm Trúc rất nhanh đã nói tới trọng điểm. Tươi cười trên mặt Lộc Tiêu nháy mắt biến mất không còn một mảnh, anh ta thoạt nhìn là có chút giãy giụa, chỉ có điều nghĩ đến thân phận Nhậm Trúc cùng với việc anh vừa mới trợ giúp mình, Lộc Tiêu cuối cùng vẫn nói ra nguyên nhân mà đám to con kia đến nhà bọn họ.


"Thật ra chuyện cũng rất đơn giản." Lộc Tiêu ngồi ở trên xe lăn, giọng điệu tương đối bình thản: "Ba tôi là Lộc Thành Sơn, tên này anh hẳn là từng nghe đúng chứ?"


Nhậm Trúc gật đầu: "Đầu bếp 3 sao xếp hạng thứ 98 trên bảng đầu bếp cấp sao, am hiểu cơm tây cùng đồ ăn Trung Quốc kiểu tây. Có một lần ở đại hội thi nấu cơm tây tôi từng ăn cơm của bác nhà làm, không thể không nói, tuy rằng tôi thích nhất chính là đồ ăn Trung Quốc, nhưng cơm tây ông ấy làm cũng rất ngon miệng."


Lộc Tiêu liền nở nụ cười, anh vì có một người cha như thế mà cảm thấy tự hào, nhưng rất nhanh anh ta lại khổ sở: "Ba mẹ tôi xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, tôi cũng bởi vì tai nạn xe cộ mà tổn thương hai tay cùng một chân, tôi cũng là một đầu bếp, mà tay của tôi đã bị huỷ hoại, tôi cảm thấy cuộc đời không còn lạc thú hay hi vọng gì nữa. Kỳ thật tôi không muốn liên lụy em Minh. Chỉ là khi tôi sa ngã, bỗng nhiên có một ngày, ước chừng là nửa năm trước, đám người đô con Triệu Hổ đó tới cửa, ngay từ đầu tôi cũng không biết bọn chúng muốn làm gì, chỉ cho rằng bọn chúng tới đòi tiền hoặc đánh cướp. Mà khi bọn chúng nói ra 《 Bản chép tay cơm tây》 , tôi lập tức biết bọn chúng tới không có ý tốt."


"Ba ghi một ít tâm đắc và ghi chép tâm đắc suốt đời đối với cơm tây của mình vào một quyển vở, chính ông ấy thường nói đó là bản chép tay cơm tây của mình, là kết tinh trí tuệ cả đời này của ba. Đến lúc đó sẽ truyền cho tôi và em trai tôi, còn có các học trò của ông ấy. Điều này tôi và em tôi đều biết, mà chú Lư làm học trò trưởng - cũng chính là Lư Đức Dũng cũng biết đến."


Vẻ mặt Lộc Tiêu lúc này trở nên có chút chua xót: "Vốn dĩ nếu chú Lư tự mình tới cửa hỏi tôi muốn cuốn chép tay này, ông ta sao chép một chút, sau đó trả lại cho tôi đều không có gì. Chỉ là tôi hoàn toàn không ngờ tới, ông ta sẽ trực tiếp mướn người lại đây cướp đoạt. Ngay từ đầu tôi nghĩ không rõ nguyên nhân, nhưng đến sau tôi lại dùng số tiền lớn tìm thám tử điều tra ông ta một chút, mới biết được sớm cả trước khi ba tôi xảy ra tai nạn xe cộ, ông ta cũng đã đầu nhập một đầu bếp trên bảng đầu bếp cấp sao khác, cho dù là ba và mẹ tôi không xảy ra tai nạn, người này cũng sẽ dùng đủ cách ăn cắp 《 Bản chép tay cơm tây 》 cho sư phụ mà ông ta mới nhận. Mà làm tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm chính là, đầu bếp mà Lư Đức Dũng mới đầu nhập vào chính là người đã từng vì lấy được thắng lợi mà cố ý nói với ba tôi mẹ tôi xảy ra chuyện, hòng làm ảnh tưởng tinh thần ông ấy - Lưu Thắng Lợi."


"Anh nói, một gã khi sư diệt tổ như thế, sao tôi có thể sẽ đem 《 Bản chép tay cơm tây 》 đưa cho gã? Chẳng lẽ làm gã ta cầm tâm huyết của ba tôi đầu nhập vào kẻ địch của ba, lại đem thanh danh của ba tôi đạp dưới chân sao?! Gã quả thực là đang nằm mơ! Cho dù tôi chết cũng tuyệt đối sẽ không làm gã thực hiện được!!" Nói xong lời cuối cùng, cảm xúc của Lộc Tiêu có vẻ cực kì kích động, mà Nhậm Trúc còn đang ở trong đầu nhanh chóng tự hỏi, chuyện này nếu phát triển theo phương hướng xấu nhất thì Lộc Minh sẽ trở thành một người như thế nào?


Sau đó, thầy Nhậm nghĩ ra một thân mồ hôi lạnh.


"Quả thật, phần ghi chép kia anh không thể đưa cho gã."


Lộc Tiêu cuối cùng có được một người đồng minh, tâm tình thả lỏng không ít. Nhưng anh ta rất nhanh nhăn mày lại: "Nhưng vấn đề là mấy người đó có thể như anh nói, khả năng qua 10 20 ngày sẽ trở lại, có phương pháp gì có thể làm tôi nhất lao vĩnh dật* giải quyết bọn chúng không?"


Thầy Nhậm đa mưu túc trí, không do dự cho anh ta kiến nghị: "Chuyện này không phải đơn giản sao? Anh học thuộc lòng nội dung bên trong, sau đó cầm bản chép tay đốt luôn trước mặt bọn họ là được."


Kết quả Lộc Tiêu vẻ mặt không nỡ: "Đây là tâm huyết quý giá của ba tôi. Tôi tuyệt đối không thể huỷ hoại nó."


Thầy Nhậm cũng gật gật đầu, sau đó anh liền nói ra kiến nghị thứ hai: "Như vậy, vậy thì anh phải trở nên mạnh mẽ hơn, làm cho bọn chúng không dám tới cửa tới tìm hai người nữa là được."


Những lời này vừa ra, sắc mặt Lộc Tiêu lập tức liền trở nên suy sụp, anh ta cười khổ, nhìn đôi tay của mình, cực kì nan kham nói: "...... Nếu là trước đây, tôi đang nỗ lực khiêu chiến bảng đầu bếp cấp sao, trở thành một người mạnh mẽ lại lợi hại. Nhưng hiện tại...... Tôi không có hy vọng."


Nhậm Trúc đang ngồi trên cái ghế gấp kia, anh nghĩ nghĩ, lấy ra di động sau đó ấn xuống mấy nút, cuối cùng đưa điện thoại cho Lộc Tiêu xem.


Lộc Tiêu nhìn thấy trên di động có ảnh chụp của một ông cụ. Trong lòng anh ta chua chát rồi lại không biết vì sao hòa lẫn chút ngọt, thở dài nói: "Minh cũng luôn lấy chuyện của ông Mạnh ra cổ vũ tôi. Nhưng tôi đi là mảng cơm tây, ông Mạnh đi chính là mảng cháo phẩm, chuyện này sao có thể giống nhau chứ? Huống chi......"


Lộc Tiêu chưa nói xong, nhưng Nhậm Trúc biết ý mà anh ta muốn biểu đạt: "Quả thật không phải mỗi người đều có thể trở thành ông Mạnh. Nhưng ông Mạnh có thể thành công, vì sao anh lại không thể trở thành ông Mạnh thứ hai, thậm chí là vượt qua cả ông ấy chứ?"


"Trừ phi, anh sợ chịu khổ, sợ thất bại, một mặt đắm chìm trong quá khứ đã từng thành công và người khác khen ngợi, vẫn như cũ sống trong sự tưởng tượng của mình, không dám đối mặt hiện thực."


Câu này Nhậm Trúc nói một cách cực kì lạnh lùng lại không có cảm tình, gần như là trực tiếp vạch trần Lộc Tiêu tự mình lừa gạt.


Chỉ thấy Lộc Tiêu vừa nãy cảm xúc còn xem như bình thản đột nhiên ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt anh ta trở nên dữ tợn, gầm lên với Nhậm Trúc: "Anh thì biết cái gì! Anh biết cái gì!!? Tôi hoàn toàn không sợ chịu khổ không sợ thất bại! Tôi không sợ gì cả! Không phải là tôi không dám đối mặt hiện thực! Mà hiện thực chính là tôi không cách nào lại trở thành một đầu bếp kiệt xuất! Tay của ông Mạnh ít nhất có thể hoạt động linh hoạt, tay của tôi ngay cả nồi cũng chẳng thể cầm được!! Một người ngay cả nồi còn không thể nhấc lên, làm sao có thể trở thành một đầu bếp? Anh nói cho tôi xem! Người thân thể mạnh khỏe như anh làm sao có thể thấu hiểu nỗi thống khổ của tôi! Giờ tôi sống có bao nhiêu gian nan, anh thì biết cái gì!"


Nhậm Trúc nhìn Lộc Tiêu không ngừng gào lên, cảm thấy anh ta thật sự rất khổ. Chỉ có điều cho dù như thế, Nhậm Trúc cũng không tính toán an ủi người này. Anh ta có lẽ đã nghe được quá nhiều lời an ủi, thế cho nên an ủi như vậy làm anh ta cũng cho rằng bản thân rốt cuộc không thể nào thành công. Hiện tại, người này cần không phải an ủi, mà là nhìn thấy ánh sáng hy vọng.


Lúc sau Nhậm Trúc cũng không nói gì nữa, anh chờ cảnh sát tới mang đi 6 gã to con kia đi xong, cũng gật gật đầu với Lộc Tiêu rồi lập tức rời đi. Lộc Tiêu ngồi trên xe lăn của mình, nhìn thanh niên xoay người liền đi, hoàn toàn không mở lời an ủi mình mà mím môi không nói. Xem đi, người này quả nhiên không hiểu nỗi thống khổ của anh ta, ngay cả một câu an ủi cũng không có đã rời đi, nhìn thân hình thẳng tắp và tư thái cao ngạo kia, sao anh ta có thể lý giải nỗi thống khổ của anh chứ?


Lộc Tiêu cúi đầu tự giễu một chút, kéo xe lăn của mình trở về nhà.


Mà lúc này Nhậm Trúc đã đi xuống lầu, nhìn đồng hồ, anh phát hiện đã qua thời gian cơm trưa. Nhậm Trúc ở ven đường lấy một chiếc xe đạp công cộng đạp đi, chuẩn bị trước ăn một bữa cơm trưa sau đó trực tiếp đi chợ thức ăn mua đồ ăn. Anh khẳng định sẽ không quên lời hẹn ăn cơm lúc 5 giờ rưỡi chiều nay cùng đầu bếp cấp sao thiên tài nào đó đâu, giữa trưa chắp vá ăn một bữa, buổi tối lại ăn một bữa ngon. Cùng với, anh phải suy nghĩ thật kĩ nên làm sao để Lộc Tiêu ý thức được thứ anh ta cần không phải an ủi, mà là kiên định tin tưởng rằng bản thân có thể thành công, cùng với dũng khí càng thua càng hăng.


A, nói không chừng còn phải thiếu nhân tình mất. Nhậm Trúc hừ một tiếng, không được, anh không thể thiếu nhân tình, ân tình này vẫn là để thằng nhóc Lộc Minh đó tự đi thiếu đi.


Vì thế vào buổi chiều, thầy Nhậm liền trở về học viện Trân Tu, bởi vì là ngày đầu tiên lành bệnh trở về, hiệu trưởng hết sức thông cảm mà cho anh tạm thời nghỉ dạy 3 ngày, chờ nghỉ ngơi tốt rồi lại đi dạy. Cho nên chiều nay thầy Nhậm rất là nhàn rỗi, anh mang đồ ăn mua về bỏ vào tủ lạnh trong phòng làm việc của mình, tìm một học sinh kêu Lộc Minh đến văn phòng anh.


Khi Lộc Minh đi vào trên mặt mang theo đề phòng, cậu nhóc âm trầm mà nhìn Nhậm Trúc, thật giống như Nhậm Trúc là một tiểu nhân hết sức âm hiểm độc ác, đại boss phản diện đáng giận ấy.


Đại đa số thời điểm đối mặt với học sinh của mình thầy Nhậm đều như mùa xuân ấm áp, đôi tay anh chống trên bàn làm việc của mình, lộ ra một nụ cười tự nhận là ôn hòa với Lộc Minh: "Buổi sáng hôm nay thầy đến nhà em."


Lộc Minh tức khắc như mèo xù lông: "Thầy đi nhà tôi làm gì?! Nhà của chúng tôi không có tiền!"


Tươi cười của thầy Nhậm cứng đờ, anh thoạt nhìn trông giống người xấu vào nhà cướp bóc đến vậy hả?


Vì thế thầy Nhậm mặt không biểu cảm: "Thầy chỉ là đem tiền em đưa thầy trả lại cho anh của em. Sau đó thuận đường thấy được một vở kịch, giúp anh em giải quyết mấy tên người xấu vào nhà cướp bóc mà thôi."


Lộc Minh xù lông xong rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, nhưng vẻ mặt cậu ta nhìn Nhậm Trúc vẫn tràn ngập không tín nhiệm: "Thầy sẽ có lòng tốt như vậy? Còn nữa, mấy gã người xấu vào nhà cướp bóc sao lại trùng hợp mà xuất hiện lúc thầy đến? Có phải thầy đã thông đồng trước với bọn chúng đúng không? Một mình thầy làm sao có thể đánh bại mấy người bọn chúng? Có phải thầy muốn bản thảo của ba tôi không?"


Thầy Nhậm nghe cậu nghi ngờ một câu tiếp một câu, nghĩ thầm đầu óc của thằng nhóc này quả nhiên rất thông minh, cơ mà nghe vào tai như là mắc chứng vọng tưởng bị hại. Thôi, chuyện này cũng không trách nó được, phải trách cái thế giới bi thảm này.


"Tự em xem đi."


Thầy Nhậm đưa ra video trong di động của mình, quay lúc cảnh sát đến mang đi kia 6 gã to con kia. Sau khi Lộc Minh nhìn video, trên mặt có trong nháy mắt hoảng loạn, hiển nhiên là biết đám người Triệu Hổ kia, bất quá đang xem đến bọn chúng bị cảnh sát mang đi, đề phòng của Lộc Minh đối với Nhậm Trúc cuối cùng cũng tiêu tán không ít. Bất quá cậu nhóc vẫn rất nghi hoặc: "...... Thầy đi nhà tôi làm gì?"


Nhậm Trúc thở dài: "Không phải thầy nói rồi à? Trả tiền. Bằng không qua mấy ngày nữa hai anh em em phải dọn ra đầu đường ngủ đúng chứ?"


Lộc Minh cắn môi dưới, trên mặt đều là vẻ quật cường: "Tôi có biện pháp kiếm tiền, tiền đó thầy có thể nhận lấy. Chỉ cần thầy đừng quên chuyện đã đáp ứng với tôi là được."


Thầy Nhậm lại lần nữa lộ ra nụ cười tự nhận là ôn hòa: "Lúc trước đó là thử em, thầy lại không thiếu tiền, lấy tiền của em làm gì? Hiện tại thầy xác định em thật sự là vì anh mình mà nghĩ cách, hơn nữa làm một nhà phê bình ẩm thực, thầy cũng cảm thấy đáng tiếc về chuyện anh trai em, anh ta vốn có thể trở thành một bếp trưởng cơm tây ưu tú. Cho nên, thầy quyết định cố mà giúp em vậy."


Lộc Minh nháy mắt ngẩng đầu lên, liền nghe thấy thầy giáo trẻ tuổi lúc trước dán đầy các loại nhãn tà ác xảo trá ngụy quân tử trong lòng cậu ta cất tiếng nói: "Chỉ cần trước khi kết thúc học kì này em có thể vẫn luôn duy trì thành tích top 3 của của khối, thầy miễn phí đề cử em đến chỗ đầu bếp Tống."


Lộc Minh tức khắc liền ngây ngẩn cả người, cậu nhóc quả thực không thể tin được những gì mà mình nghe thấy, ngay vào lúc cậu nhịn không được lắp bắp muốn hỏi cái này có phải thật hay không, cậu lại trông thấy thanh niên đối diện lộ ra một nụ cười mỉm, lại lần nữa nói:


"Ngoài ra, nếu em nguyện ý bỏ xuống sĩ diện mặt dày mày dạn theo thầy đi một chuyến, có lẽ thầy có thể tìm được phương pháp làm cho anh hai em trước tiên tỉnh lại."


Lộc Minh ngốc ngay tại chỗ, một hồi lâu sau cậu nhóc mới đột nhiên phản ứng lại kịp: "Thầy có biện pháp nào!! Mặc kệ thầy có biện pháp nào, chỉ cần thầy nguyện ý nói với tôi, cái gì tôi cũng đồng ý làm!!"


Nhìn thiếu niên đột nhiên giống như là tiêm doppping, Nhậm Trúc cười rộ lên: "Buổi chiều 5 giờ 20, em tới tìm thầy đi."


Sau đó, chờ 5 giờ 30, khi đầu bếp Ân ăn mặc trang phục đầu bếp của mình, khoanh tay, duỗi chân dài, vẻ mặt lạnh nhạt mà dựa nghiêng trên vách tường phòng học mình, hắn liền thấy cửa phòng học bị đẩy ra, cái tên có khuôn mặt tuấn mỹ rất phù hợp thẩm mỹ của mình, dạo gần đây ngay cả tính cách đều bắt đầu trở nên phù hợp với thẩm mỹ hắn đang cười tủm tỉm mà mang theo đồ ăn đi vào.


Ân Phong đứng thẳng người, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt lạnh lùng.


Lộc Minh đầu tiên là vẻ mặt ngơ ngác đi theo phía sau Nhậm Trúc, hoàn toàn không rõ, đều đã tan học người này còn tới nơi này làm gì? Mà khi cậu nhìn thấy đầu bếp bậc thầy một sao trẻ tuổi nhất đứng chờ ở trong căn phòng học đó với khuôn mặt lạnh lùng, chỉ muốn hết thảy chung quanh đều đông lạnh thành băng, cho dù là thiếu niên trẩu tre tự mình cảm thấy mình không sợ trời sợ đất như Lộc Minh đây, cũng trực tiếp run lập cập, bị đông cứng tại chỗ.


Lộc Minh:........................ Tui có một dự cảm cực kì hông tốt! QAQ!


*Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khỏe suốt đời