Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 65




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhậm Trúc và Tần Tông lại dọc theo đường ven biển chạy băng băng hơn một giờ mới im lặng không tiếng động về tới bên ngoài nhà của bọn họ, nhưng vừa tới bên ngoài, cả hai liền có chút kinh ngạc dừng bước chân —— khi bọn họ rời đi trong phòng vẫn đen nhánh, nhưng hiện tại đèn trong phòng khách thế mà lại sáng lên.


Có trong nháy mắt Nhậm Trúc gần như cho rằng là những người đó lại đây muốn trộm đánh thuốc mê mang hết mấy người bọn họ đi, nhưng sau khi cả hai cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng, mới xác định cũng không phải người tổ chức tới. Xuyên qua khe hở cửa sổ, hai người thế mà thấy được Tần Thứ.


Vẻ mặt cậu cả Tần tức khắc liền trở nên nghiêm túc, quan sát động tĩnh bên trong một lúc, Tần Tông càng là tức giận đến cả người phát run. Nhậm Trúc phản ứng nhanh chóng cầm lấy bàn tay đã siết chặt của hắn, làm một khẩu hình: Không bình thường.


Sau đó Tần Tông liền bình tĩnh lại. Cái vẻ vừa bình tĩnh vừa âm trầm kia của hắn Nhậm Trúc chưa từng thấy bao giờ, có thể thấy được hắn tức tới cỡ nào.


Nhậm Trúc lúc này mới cảm thấy Jack Chen quả nhiên là một tay già đời, bằng không gã này cũng sẽ không bảo anh xách một thùng tôm biển trở lại. Vì thế Nhậm Trúc liền đi tới bên ngoài ngôi nhà, sau đó trực tiếp mở miệng.


"Ôi, tối nay may mắn thật đó, vậy mà có thể vớt được một đống tôm biển."


Tần Tông tuy rằng cực kì phẫn nộ, nhưng biết hiện tại không phải thời điểm nổi giận, "Đúng vậy, mà sau này em đừng như thế nữa, hơn nửa đêm ngủ không được kéo anh đi bắt tôm, anh cảm thấy nếu không phải hai ta hên rùa, đừng nói bắt tôm, đi ra ngoải bắt con luống cuống* thì có."


"Hừ, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng vẫn bắt được tôm đấy thôi. Ồ, có người không ngủ?"


Nhậm Trúc nói như vậy, liền trực tiếp duỗi tay đẩy cửa ra, sau đó liền thấy được Tần Thứ đã giấu điện thoại trước khi hai người vào, trước mặt nhóc bây giờ là một trái dừa to.


"Anh, thầy! Nửa đêm em khát không chặt được trái dừa này, hai người mau tới giúp em với!"


Tần Tông lẳng lặng nhìn cậu nhóc một cái, sau đó há há hai tiếng, tiến lên: "Cùi bắp như chú mày mà còn muốn chặt dừa, tránh ra để anh mày lên!"


Cậu nhóc Tần Thứ ở bên cạnh trợn trắng mắt, mà Nhậm Trúc vẫn luôn đứng kế quan sát thì nheo hai mắt lại. Đứa nhỏ này không thích hợp. Có lẽ chợt nhìn qua không có gì bất đồng, nhưng từ sau khi bọn họ tiến vào, theo mỗi một lần đối thoại, phản ứng của Tần Thứ đều càng thêm tự nhiên một ít. Tới hiện tại, nhóc và đứa bé âm u lạnh lẽo không chút sức sống mà vừa nãy hai người nhìn thấy qua khe cửa sổ đã hoàn toàn bất đồng. Nếu không phải ký ức của hình ảnh vừa rồi vẫn còn quá mới mẻ, Nhậm Trúc thậm chí hoài nghi có phải khi nãy mình đang nằm mơ hay không.


"Thầy ơi, hai người bắt một thùng tôm? Quả nhiên thầy chủ nhiệm siêu nhất! Giữa trưa ngày mai chúng ta ăn tôm rim xì dầu** thế nào? Uầy, muốn ăn một bữa ngon ở chỗ này cũng khó thiệt đó." Lúc này Tần Thứ đã cảm thấy mỹ mãn vì uống được nước dừa ôm trái dừa đi tới, khuôn mặt vui vẻ.


Nhậm Trúc nhướn nhướn lông mày: "Muốn ăn cũng được, nhưng các em phải phụ trách rửa sạch sẽ."


Tần Thứ he he hai tiếng: "Đương nhiên đương nhiên! Oáp~, lại buồn ngủ, em muốn đi ra ngoài ngủ, hiện tại mới 12 giờ rưỡi? Còn có thể ngủ ngon mấy giờ nha."


"Ừm, em mau đi ngủ đi, bằng không ngày mai phải lao động em sẽ theo không kịp."


Tần Thứ mới vô cùng lo lắng lên giường ngủ. Nhậm Trúc cũng trực tiếp tắt đèn, lôi kéo Tần Tông lên giường.


Chờ đến lúc hai người chui vào chiếc giường cạnh tường, đắp chăn trộm thương lượng, khuôn mặt trong bóng tối của cậu cả Tần đã âm trầm có thể chảy ra nước.


"Rốt cuộc là thằng khốn kiếp nào!"


Thế nhưng không chút dấu vết tiếp cận em trai, hơn nữa đã làm em hắn trở nên không bình thường. Nếu không phải lúc này đây hắn và Nhậm Trúc vừa hay phát hiện, vậy có phải chờ đến lúc bọn họ tóm gọn cả tổ chức này, cho rằng bản thân toàn thắng rồi mà vẫn còn không biết em trai hắn đã là con rối của tổ chức? Sau đó thì sao? Lại qua mười mấy năm, tổ chức kia liền sẽ được những quân cờ ngầm không bị phát hiện này cứu ra, sau đó tro tàn lại cháy, tiếp tục tai họa đời sau!


"Ông đây muốn oanh tạc hòn đảo này." Tần Tông âm u gằn từng chữ một.


Nhậm Trúc lúc này nghĩ thông suốt một sự kiện, trách không được hệ thống vẫn luôn nhắc nhở nhân vật mục tiêu của anh đang không ngừng hắc hóa, nhân vật mục tiêu kia tất nhiên là đứa bé trong lớp bọn họ, nhưng khi trước anh lại không có phát hiện bất luận một đứa nào có vấn đề, hiện tại ngẫm lại, ngày mà anh gọi điện thoại đó, chỉ có một cuộc điện thoại không phải tự mình xác nhận trạng thái học sinh. Đó chính là Tần Thứ, ngay lúc đó Tần Thứ trả lời là gì? Đang chơi với bạn. Như vậy bọn chúng chơi cái gì? Mà người chơi cùng em ấy lại là ai?


Nhậm Trúc nghĩ ra điểm này, liền trực tiếp nói phỏng đoán của mình cho Tần Tông. Tần Tông có ngạc nhiên trong nháy mắt, nhưng rồi sau đó lập tức muốn móc điện thoại từ trong người ra, nhưng hắn lại quên điện thoại mình lúc nãy để ở đầu giường, mà hiện tại đã bị Tần Thứ giấu rồi. Huống chi dù có tìm được điện thoại, hiện tại cũng không cách nào phát ra tín hiệu.


Tần Tông xanh mặt, dần dà thế nhưng cười rộ lên.


Nhậm Trúc nhìn biểu tình này của hắn, chẳng hiểu sao có chút...... Không quá an tâm.


"Ngủ đi." Cậu cả Tần lúc này đã không khác gì bình thường: "Không thể không nói em quả nhiên là chân mệnh của anh mà, bằng không một chuyện trẩu tre rồi lại kì quái mà suýt thành công như này, liền phải bị bao trùm dưới sự tự đại của các thế gia rồi."


Nhậm Trúc: "......" Câu anh vừa nói nghe cũng có hơi trẩu đó. Hơn nữa, chuyện này với chuyện em có phải là chân mệnh của anh không có quan hệ đồng xu cắc bạc nào sao?


Bỏ đi, giờ xác thật đã khuya, nói không chừng còn có người đang giám thị động tĩnh nơi này, phòng ngủ tuy rằng không có camera mini, nhưng phòng khách thì có hai cái đấy.


"Ngày mai mang máy quấy nhiễu ở trên người, hình ảnh bọn chúng bắt giữ được sẽ không rõ ràng lắm, ít nhất không thể thông qua khẩu hình để xác nhận đối thoại của hai chúng ta."


Tần Tông gật đầu. Vừa rồi khi hai người thảo luận cũng không chú ý tới tư thế chen ở ven tường của bọn họ rất ái muội lại thân mật, chờ hiện tại nói xong xuôi, bỗng nhiên cảm thấy trong ổ chăn nóng cực kì. Trên mặt Nhậm Trúc nóng lên, chuẩn bị tránh xa một chút, lại bị Tần Tông đặc biệt dứt khoát lưu loát duỗi tay ôm lại đây, cứng rắn nhét vào trong lồng ngực, hơi thở ấm áp kia phả vào trên mặt anh:


"Ngủ!"


Nhậm Trúc bỗng nhiên liền không tiếng động giương lên khóe miệng, anh quá rõ ràng trong lòng người này suy nghĩ ngủ là cái gì. Chậc chậc, cảm giác thấy được mà ăn không được thật sự khá là không tồi.


Sáng sớm ngày hôm sau mọi người đều tinh thần phấn chấn rời giường, sau khi một đám rửa mặt xong, Nhậm Trúc liền chụp ảnh tình hình gần đây của bọn nhóc gửi cho bên phụ huynh. Các phụ huynh trả lời đều đặc biệt nhanh, sôi nổi tỏ vẻ, đứa nhỏ nhà mình trưởng thành hơn nữa hiểu chuyện, cả người thoạt nhìn đều tinh thần sáng láng gì đó. Thật ra Nhậm Trúc rất muốn hỏi một câu tình huống phụ huynh của lớp 9 và lớp 10, muốn biết có phải bọn họ nhận được tin tức giả gì hay không. Có điều, vì không rút dây động rừng anh đành nhịn xuống.


Buổi sáng chăm sóc đất trồng rau, buổi chiều săn thú rừng và hái trái cây cùng rau dại, bọn học sinh lớp 4 lớp 5 đã tự phát tụ lại bên nhau, như vậy nhiệm vụ mang đám nhỏ liền có thể giảm bớt hai giáo viên, Nhậm Trúc không chút do dự làm giáo viên lớp 5 là Trương Quân và Chung Đại Lực lưu thủ đất trồng rau, chính anh cùng Tần Tông mang theo các học sinh nữ đi nhặt vỏ sò. Các bạn nữ đều đắm chìm trong niềm sung sướng nhặt vỏ sò ốc biển cua nhỏ tôm biển hải sâm mực nhỏ, ai cũng không chú ý tới, thầy Tần của mấy đứa đã nửa đường biến mất hơn 1 giờ.


Giữa trưa, đồ ăn đương nhiên là tôm rim xì dầu với cua nhỏ tẩm bột chiên giòn*** , còn có hai đứa nhóc dùng lá chuối tây phết bùn đất bọc lại, chôn trong đống lửa nướng ra hai con gà ăn mày, tuy rằng mùi vị của gà hết sức bình thường, nhưng bọn nhỏ lại ăn đến là ngon lành.


Lúc nghỉ trưa, thầy Nhậm nhạy bén phát hiện, sắc mặt cậu cả Tần nháy mắt trở nên đặc biệt không thể miêu tả, nếu nhất định phải đưa ra một từ hình dung, thì đó chính là tổng giám đốc XX nào đó một bên hút thuốc một bên cười lạnh nói: "Làm XX phá sản đi." Loại cảm giác này xen lẫn năm phần kiêu ngạo khi mới gặp mặt, sau đó biểu tình này liền biến mất, nhưng Nhậm Trúc có thể khẳng định, thằng nhãi này đã làm gì đó.


"Otaku mập mạp kia đã làm ra cây kim Thông Thiên có thể trực tiếp phòng che chắn, có thể liên lạc vệ tinh, chỉ cần dính vào mặt sau di động là có thể liên lạc với bên ngoài."


Nhậm Trúc trong lòng vui vẻ: "Vậy thì tốt." Như vậy liền trực tiếp giải quyết một vấn đề lớn nhất, hơn nữa có thể làm cho các phụ huynh bọn họ tín nhiệm có điều chuẩn bị. 


"Buổi chiều tìm cửa vào."


Tần Tông gật đầu, nhưng sau lại lắc đầu: "Phỏng chừng không dễ tìm." Ngày hôm qua hơn nửa đêm 6 nhân viên tìm kiếm chuyên nghiệp như bọn Jack Chen tìm cả đêm cũng không tìm được, bọn họ còn phải nhân lần vào núi săn thú tiếp theo lấy cớ đi tìm cửa vào, không biết phải chậm trễ mấy ngày, cũng không biết khiến cho đám nhỏ kia chịu bao nhiêu khổ.


Chỉ có điều, cậu cả Tần rất nhanh liền nhìn thấy trên mặt người yêu nhà mình lộ ra một...... Nụ cười khó có thể hình dung, tuy rằng là mỉm cười, nhưng luôn làm người cảm thấy các loại không thoải mái, người yêu đại nhân thực mau đã mở miệng: "Thế thì không chắc."


Kỹ năng của anh cũng chẳng phải để cho có, "Chủ nhiệm lớp ngụy trang" cộng thêm "Chủ nhiệm lớp nhìn rõ mọi việc", tuy rằng không xác định có thể tìm được cửa vào trong vòng một buổi trưa, nhưng chỉ cần anh đi qua nơi có cửa vào, anh nhất định có thể nhìn ra vấn đề.


Tần Tông lúc này nhìn biểu cảm Nhậm Trúc, nghi hoặc nào đó vẫn luôn đè ở đáy lòng lại lần nữa hiện lên trong lòng.


Buổi chiều, lớp 4 và lớp 5 cùng nhau vào núi, lần này đây thầy Nhậm hết sức tri kỷ cho thầy Chung Đại Lực cơ hội bày ra trình độ săn thú và sinh tồn trong rừng của mình, anh quẳng hết đám nhóc lớp 4 cho Trương Quân và Chung Đại Lực lớp 5, sau đó nói với các học sinh mỏi mắt trông mong nhìn mình: "Bắt thỏ và gà đã không có tính khiêu chiến gì, thầy tính cùng giáo viên thể dục dạy thay - cậu cả Tần của các em đi chỗ sâu trong cánh rừng một chút, nhìn xem có thể săn một con nai hay là dê, heo gì đó không, tuy rằng tính theo vĩ độ thì ở đây rất không có khả năng có, nhưng phỏng chừng trường học vẫn thả một ít ở trong rừng."


"Nếu các em muốn ăn dê bò thịt heo hoặc là thịt nai thì nhất định phải thành thành thật thật đi theo thầy Trương với thầy Chung, bằng không dù bọn thầy bắt được con mồi ngon, cũng sẽ không chia cho các em một miếng, nghe hiểu không?"


Học sinh lớp 4 hai mắt sáng lấp lánh: "Hiểu ạ!" Ủ ôi hôm nay nói không chừng có thể ăn được thịt heo hoặc là trâu hoặc là nai á! Tuy rằng thịt thỏ với thịt gà cũng khá được, nhưng mà không ăn thịt heo hay là dê bò, thì cứ cảm thấy như không có ăn thịt í!!


Đám học sinh lớp 5 cũng hai mắt sáng lấp lánh theo, chúng nó hiện tại đã là lớp 4 lớp 5 thân như một nhà, nếu săn về một con mồi cỡ lớn, nói sao cũng có thể chia cho bọn chúng một cái đùi nha!


Vì thế, Nhậm Trúc cùng Tần Tông không chút nào khiến người hoài nghi đi sâu vào trong rừng.


Ngay cả hai tên mặt dài bự và mặt bánh nướng lớn trông coi theo dõi kia cũng không chút nghi ngờ: "Mày nói thử xem, bọn họ có thể tìm được heo với dê bò trong rừng không?"


"Ờm, tao cảm thấy có thể. Rốt cuộc mấy con đó tụi mình đâu có động tới, nơi này lại chẳng có thiên địch, chúng nó ngu muốn chết. Ầy, thật hâm mộ mấy người đó có thể ăn thịt."


"Đúng vậy, cơ mà nhiệm vụ lần này mấy ngày nữa là sẽ hoàn thành, đến lúc đó chúng ta liền có thể trở lại trên đất bằng ăn uống thỏa thích rồi!"


"Ừ, buổi tối hôm nay tới ai?"


"Chắc là lớp 4 với lớp 5 ấy, rốt cuộc sáu lớp kia đều là ghép cặp ba lớp cả, quả hồng đương nhiên phải chọn mềm mà bóp trước. Hơn nữa bên phía đông này cách cửa vào của chúng ta cũng rất gần. Nói không chừng đêm nay chúng ta còn ăn được thịt mà Nhậm Trúc săn đó!"


Hai người cứ ứa nước miếng mặc sức tưởng tượng như thế, mà Nhậm Trúc và Tần Tông thì lại tranh thủ mọi thứ quan sát điểm khác biệt trong rừng, hai người đều cho rằng ít nhất cũng phải mất thời gian một buổi trưa, nhưng chẳng ngờ bởi vì một con heo trắng trẻo mập mạp, cả hai không tốn sức chút nào đã tìm được cái nơi có vẻ như là cửa vào kia.


*Chỗ này tui chơi chữ, chứ tên thiệt của nó là con cà cuống nha.


**Nguyên văn: 焖大虾, một món ăn của tỉnh Sơn Đông, TQ.



***Nguyên văn: 香炸小螃蟹