Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 21: Niên thiếu rực rỡ 2




Quả cầu kia, ngươi qua đây

Đường Du nói không ra tiếng, chỉ có thể nhìn hắn.

Ân Triển thử mấy lần vẫn không thể khiến cậu mở miệng, thấy cậu ngơ ngác ngây ngốc, đoán chắc do vẫn là thú con nên thế, sờ sờ đầu của cậu. Đường Du nằm trên đùi hắn từ từ bình tĩnh, rốt cục thoát khỏi sợ hãi khôi phục lại, ngồi dậy liếm liếm móng vuốt nhỏ, sau đó lại dùng móng vuốt nhỏ lau mặt, nhảy xuống muốn về nhà. Ân Triển chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không có ngăn cản, dù sao bọn họ cũng phải về minh giới.

Đường Du rất cảm kích hắn đã cứu mình, cọ cọ hắn một hồi mới rời đi, kết quả vừa tiến vào bụi cỏ đã thấy, toàn bộ thân thể của hoàng kim mãng không biết từ bao giờ đã duỗi ra hoàn toàn, ngồi ở nơi ấy chặn hết đường đi, lúc này nghe thấy tiếng động, nó đột nhiên nhìn về phía cậu, Đường Du không nói hai lời lại chạy trở về.

Ân Triển chưa đứng dậy, nhìn cậu run run rẩy rẩy bò lên chân mình cuộn người, hiểu rõ hỏi:

“Con rắn còn ở đó?”

Đường Du sợ hãi gật đầu.

Ân Triển nói:

“Nó sẽ không ăn ngươi, đi qua đi.”

Đường Du không dám, ngập ngừng duỗi móng vuốt chỉa chỉa hướng triền núi, vẻ mặt chờ mong, muốn nhờ hắn mang mình trở về. Ân Triển kiên nhẫn xoa dịucậu, thấy cậu vẫn làm tổ không nhúc nhíc, cảm thấy rất ngạc nhiên, vật nhỏ này nói như thế nào cũng là thần thú, không biết rằng bản thân mình đối với đa số động vật có tính uy hiếp sao? Chẳng lẽ là huyết thống không thuần?

Hắn không nhịn được nhào nặn móng vuốt cậu, lăn qua lộn lại kiểm tra thử xem, phát hiện toàn bộ quá trình vật nhỏ đều không kêu tiếng nào, lại bắt đầu suy đoán hay cậu là bị câm?

Đường Du không hiểu ra sao, ngoan ngoãn mặc hắn xoa nắn, ngơ ngác nhìn hắn.

Ân Triển lại cảm thấy thú vị quá đi thôi, hỏi:

“Nhà của ta chơi rất vui, thật không muốn theo ta trở về?”

Đường Du gật đầu, kiên nhẫn  duỗi móng vuốt chỉ hướng triền núi.

Ân Triển thời niên thiếukhông xấu xa giống sau này, thấy thế liền ôm cậu đứng lên, tạm biệt người bạn đi cùng, chuẩn bị đưa tiểu Bạch Trạch về nhà. Hoàng kim mãng có lẽ là bị dọa sợ, toàn thân nhũn ra nằm đơ ở đó, thở cũng không dám thở mạnh.

Đường Du vừa nhìn thấy nó, vội vàng chui vàotrong ngực Ân Triển.

Ân Triển nhẹ nhàng cười cười, bước qua hoàng kim mãng đáng thương, dưới sự hướng dẫn của tiểu Bạch Trạch đi đến bãi cỏ trước cung minh trạch, buông cậu xuống xoa xoa đầu:

“Ta đi đây tiểu Bạch Trạch, về sau có duyên gặp lại nha.”

Đường Du nhìn theo hắn rời đi, nghe thấy xa xa truyền đến tiếng gọi của An Quân, tung tăng chạy về phía nàng, thấy nàng thành công phối được thuốc giải, không thể chờ đợi được ăn ngay, cuối cùng cũng nói chuyện được rồi.

An Quân còn phải chế thuốc, không có ở cùng cậu.Vì thế Đường Du tự mình đi chơi, còn đi đến đại điện nhìn thử, phát hiện đại môn vẫn đóng chặt, bèn bỏ chạy đến nơi khác chơi, tại triền núi lăn vài vòng, cuối cùng chui vào làm tổ trong cái giỏ dưới mái hiên, ngủ thiếp đi.

Khi quân chủ Du Li chi cảnh đi ra, nhìn thấy con trai mình cuộn thành một quả cầu tựa hồ đang ngủ, bèn đi qua nhìn xem. Lúc này Đường Du vừa mới tỉnh dậy, lắc lắc đầu, quân chủ lập tức lui về phía sau, mặt không đổi sắc ngồi xuống ghế đá bên trong đình.

Hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc cùng huyết mạch truyền thừa, khiến cho người trong bộ tộc bọn họ sẽ không cưng chiều hài tử, cộng thêm luôn luôn mạnh mẽ, bởi vậy hầu như sẽ không ở trước mặt người khác biểu hiện ra một mặt mềm mại. Hắn nghiêm mặt, rót cho mình một chén nước, thong thả uống.

Đường Du vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu tiên là mơ màng cuộn cuộn, sau khi tĩnh táo mới ngẩng đầu, lười biếng duỗi lưng, theo thói quen tính lăn một vòng, nhưng đang nằm trong ổnên tạm thời không lăn được, cái đuôi vung vẩy. Tiểu Bạch Trạch lúc còn nhỏ vẫn chưa có uy nghiêm như khi trưởng thành, lông trên người vừa mềm vừa bông xù, nhìn từ xa tựa như một quả cầu.

Quân chủ im lặng chăm chú nhìn, rất muốn ôm đến xoa nắn, nhưng vẫn bình tĩnh ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng.

Đường Du lại nằm thêm một lát mới chậm rãi ngồi dậy liếm móng vuốt, liếm vô cùng chăm chỉ.

Quân chủ ho một tiếng, lạnh nhạt ra lệnh:

“Quả cầu kia, ngươi qua đây.”

Đường Du lúc này mới chú ý tới hắn, nhìn quanh quất, phát hiện chung quanh chỉ có hai người bọn họ, cho nên chắc là phụ thân đang gọi mình, bèn vươn chân ngắn chạy tới, sau đó phần da mềm mại ở cổ bị túm lấy xách lên.

Quân chủ đem con trai đặt ở trên bàn đá: “Chúng ta nói chuyện.”

“A.” hai chi trước trắng như tuyết của Đường Du chấm đất, ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn hắn. dây thần kinh ngón tay của Quân chủ run run, hơi dời ánh mắt, hỏi:

“Lúc trước nương của ngươi nói ta như thế nào?”

Đường Du nói:

“Hắn không có nhắc tới ngươi.”

“…”

Quân chủ lập tức nổi giận vỗ bàn, phun lửa

“Cái gì?!”

Đường Du sợ tới mức cả người run lên, mông nhỏ nhích nhích về phía sau.

Quân chủ kịp lúc bình tĩnh lại:

“Vậy còn ngươi? Không có hỏi hắn phụ thân ngươi là ai hả?”

Đường Du nói:

“Có hỏi, hắn nói sau này sẽ nói cho ta biết.”

Quân chủ hiểu rõ:

“Sau đó không nhắc lại việc này?”

Đường Du trung thực mà ừ một tiếng, quân chủ hừ lạnh, đem thân phận của mình nói cho con trai nghe, cũng bảo cậu chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ lập tức trở về minh giới. Đường Du chớp mắt mấy cái:

“Mẹ ta đồng ý?”

Quân chủ trốn tránh không đáp, trầm giọng nói:

“Chút nữa gặp nương của ngươi, ngươi phải nói với hăn ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, sau đó đồng ý theo ta trở về.”

Đường Du nói: “… A?”

Quân chủ hai mắt đỏ sẫm không nháy mắt nhìn cậu, uy thế mạnh mẽ:

“Có nghe thấy không?”

“Nghe thấy ạ.”

Đường Du lên tiếng trả lời, tiếp tục cùng hắn nói chuyện phiếm, ngoan ngoãn nhu thuận.

Quân chủ nhìn thấy thích lắm, nhưng trên mặt không lộ ra tí nào, vẫn uy nghiêm như thế. Hắn không biết như thế nào ở cùng con cái, chốc lát liền buông con trai xuống, để cậu muốn chơi gì thì chơi.vì thế Đường Du lại tung tăng chạy đi, chờ đến chạng vạng mới thấy mẫu thân đi ra, bèn đi đến dựa theo phụ thân dặn dò nói cho nương biết.

Bạch Trạch hỏi:

“Là hắn bảo con nói như vậy?”

Đường Du không biết nói dối, gật đầu.

Quân chủ: “…”

Bạch Trạch thản nhiên nói:

“Không cần nghe lời hắn, con cứ ngoan ngoãn ở trong núi Côn Lôn  .”

Đường Du nói: “Dạ”

Quân chủ: “…”

Quân chủ nổi giận rồi, muốn xách con trai đến dạy cho một trận, Bạch Trạch đương nhiên không cho, hai người một lời không hợp lại đánh nhào vô đánh nhau. Đường Du giống như một ngọn cỏ nhỏ trong cuồng phong bão tố, co móng vuốt ở giữa hai người run run, sau đó đượcAn Quân cũng đang run rẩy ôm lấy, cùng nhau lao ra ngoài. Quân chủ đang băn khoăn tự hỏi khả năng trộm đi con trai, thấy thế lạnh lùng trừng mắt:

“An Quân, ngươi dám xen vào việc của người khác, bản quân nuốt sống ngươi!”

An Quân:

“…”

Thật là độc ác..hức, còn không bằng như trước đánh ngất rồi đem nướng, ít nhất được chết một cách mau lẹ..hức!

Bạch Trạch nhìn qua:

“Không cần để ý đến hắn, ẵm đường đường trở về phòng.”

“Đường cái gì mà đường!”

Quân chủ vừa nghe thấy tên này càng thêm nổi giận, vỗ bàn nói

“Ta muốn đổi tên khác cho hắn!”

Bạch Trạch lạnh lùng nhìn hắn, từ trong thư phòng cầm ra một quyển từ điển thật dày đưa cho hắn, kêu hắn cầm.Đối với thái độ của hắn quân chủ cảm thấy vừa lòng, cầm lật lật hai trang, ngay sau đó nhận ra không đúng, hung hãn ném sách xuống đất:

“Ngươi đừng hòng dời đi sự chú ý của ta, hắn phải cùng ta đi minh giới, không thức tỉnh hắn ngay cả cá hình người đều không biến hóa được!”

Bạch Trạch nhấn mạnh từng chữ:

“Đây là sách ta mới mua.”

Quân chủ đạo:

“Có cái gì quý hiếm chứ, ta mua cho ngươi một quyển mới.”

Bạch Trạch nói:

“Ta chỉ thích cuốn này.”

“…”

Quân chủ ngểnh cổ, khuôn mặt nổi giận nhìn hắn chòng chọc, tịnh tâm một lúc mới liếc mắt nhìn An Quân, thấy người sau thức biết điều ôm con trai chạy đi, lúc này mới hạ mình cuối xuống nhặt sách lên cất, tiếp tục cùng Bạch Trạch cãi nhau.

Hai người đều quá mạnh mẽ, cãi đến qua nửa đêm cũng không có kết quả, từ đó quân chủ luôn ở tại minh trạch cung, Bạch Trạch sợ hắn trộm ôm đường đường đi, hiếm thấy không đi thiên giới làm việc, mà ở nhàtrông chừng bọn họ. Đương nhiên hắn vẫn rất bận, quân chủ bènnhân lúc hắn xử lý công việc đi tìm con trai, hỏi cậu có muốnbiến thành người hay không.

Đường Du nói:

“Sao cũng được, con cảm thấy như vậy rất tốt mà!”

Quân chủ cả giận nói:

“Tốt cái gì mà tốt, ngươi là long, không muốn biến thành long sao? Sau khi thức tỉnh ngươi có thể có ba loại hình thái, không tốt hơn hả?”

Đường Du yếu ớt nói:

“Sao… cũng được.”

Quân chủ hỏi:

“Chẳng lẽ ngươi không muốn trở nên mạnh mẽ? Không muốn ra bên ngoài chơi?”

Đường Du thanh âm càng thêm mỏng manh:

“… sao cũng được, con không sao hết, nơi này cũng rất tốt… mà…”

Quân chủ muốngiơ tay lên đập bàn, nhưng ngay sau đó nghĩ đến con trai đang bị vây ở thời kỳ ngây thơ, hơn nữachưa bao giờ rời khỏi núi Côn Lôn, có quan niệm này cũng không trách được, hắn áp chế lửa giận, vẫn là nên thu phục Bạch Trạch trước, cũng gọi con trai lớn là Nhạc Chính Tiêu đến, để Bạch Trạch nhìn thấy sự thay đổi của con trai lớn, không cần phải kháng cự nữa.

Nhạc Chính Tiêu khoác chiếc áo choàng trắng tinh một hạt bụi cũng không có, vừa nhã nhặn lại thanh tú, nhìn về phía Bạch Trạch:

“Mẫu thân, nghe phụ thân nói con có một đệ đệ?”

Bạch Trạch đã rất lâu chưa gặp con trai lớn, tỉ mỉ xem xét hắn, gật gật đầu.

“Ở đâu?”

Nhạc Chính Tiêu vừa dứt lời, cơ hồ ngay lập tức phát hiện quả cầu trắng đang nằm trong bụi cỏ cách đó không xa ngước nhìn hắn, vội vàng tiến lên ôm lấy cậu, ấn vào trong ngực nhiệt tình xoa nắn, đang định nghe lời phụ thân phân phó diễn một cảnh huynh đệ tình thâm, kết quả không khống chế được sức lực, bên tai vang lên tiếng răng rắc nhỏ nhỏ.

Bạch Trạch:

“…”

Quân chủ:

“…”

An Quân:

“…”

Nhạc Chính Tiêu:

“…”

Trường hợp yên tĩnh một cách quỷ dị, Đường Du nâng lên chân trước bị bẻ gãy, hốc mắt hồng hồng:

“Hu hu hu…”

Nhạc Chính Tiêu sắc mặt bình tĩnh đem đệ đệ giao cho An Quân, chậm rãi chỉnh lạiáo bào trắng hơi loạn, trịnh trọng nói

“Mẫu thân, con chợt nhớ tới còn có việc, con phải về trước đây.”

Hắn nói đi là đi, nhanh chóng bước ra khỏi cung minh trạch, quân chủ hoàn hồn, đuổi theo đè hắn lại muốn đánh cho một trận, Nhạc Chính Tiêu sẽ không chịu đứng yên cho hắn đánh, vừa trốn vừa nói:

“Là ngươi bảo ta lại đây, làm hỏng việc cũng không thể trách ta! Hơn nữa có việc gì lớn đâu chứ, trực tiếp bắt nó về minh giới không phải được rồi sao, còn cần ta dạy cho ngươi hả?”

Gân xanh trên trán Bạch Trạch giật giật, lấy pháp khí đánh bọn họ văng ra ngoài.

Thời điểm Lục điện hạ Nguyên Lạc tới, thấy nơi này như bị bão tố quét qua vô cùng thê thảm,lúc này móng vuốt của Đường Du đã được An Quân chữa khỏi, nhìn thấy hắn liền vui vẻ chạy tới. Người nọ là khách quen của núi Côn Lôn, thường xuyên sẽ cho cậu ăn kẹo, đương nhiên… Còn có mấy món đồ lạ lùng kỳ quái, ví dụ như trái cây lần trước làm cho người ta không nói được.

Nguyên Lạc mỉm cười ôm cậu lên, đưa cho cậu một viên kẹo, thấy cậu thích thú nheo nheo mắt, xoa xoa cậu.

Đường Du cọ cọ hắn, tò mò mà nhìn về thiếu niên bên cạnhhắn. Lúc này Bạch Trạch cũng đã quay về, cũng nhìn thiếu niên đến cùng Nguyên Lạc, sau đó quay sang chờ Nguyên Lạc trả lời.

“Ta nhớ lần trước ngươi luôn bảo mình bận quá, không có ai cùng đường đường chơi, cho nên ta tìm đến cho  hắn một người bạn “

Nguyên Lạc nói rồi nhìn thiếu niên

“Đây chính là thú Bạch Trạch ta đã nói với ngươi, rất đáng yêu đúng không?”

Thiếu niên cười đáp lời, sờ sờ đầu Đường Du: “Chào Đường Đường, ta là Tư Nam.”