Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 30: Quy luật quốc gia 8




Em tên Đường Đường, đường của cục kẹo á

Ngày hôm sau tỉnh dậy Đường Du  hoàn toàn quên hết lời đã hỏi tối hôm qua, nhưng vẫn nhớ rỡ trong rừng rậm Ân Triển từng nhắc tới tiểu Bạch Trạch, bởi vậy rửa mặt xong chuyện đầu tiên làm là chạy đi tìm hắn.

Thỏ xám tai dài đang làm ổ trên giường, thấy thế cũng nhảy theo cậu, trên đầu vẫn còn dán tờ giấy nhỏ. Đường Du thoáng trông thấy, ôm nó đến gần xem, giấy nhỏ viết bọn họ ở dưới lầu ăn cơm, tỉnh dậy thì đi tìm bọn họ. Cậu nhận ra đây là nét chữ của ca, ôm lấy con thỏ ngoan ngoãn đi qua, vừa bước chân vào đại sảnh, ngẩng đầu đã gặp đám người Lam Sắc Vỹ Ngư cũng ở đó, thấy thế thì không vui.

Lang Thanh lần này không có ở đây, người đến là cô gái và hai tên đội viên, bọn họ cũng muốn đến ăn cơm, nhìn thấy Ân Triển ở trong này nên đến trò chuyện, dù sao ngày hôm qua chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra thực lực của người này quá mạnh, tương lai không biết sẽ có bao nhiêu thành tựu, làm tốt quan hệ cũng không có hại, lại nói hắn quả thật khiến người ta bội phục, thấy là biết có tiềm năng trở thành nhân vật lớn, thậm chí bọn họ đều có ý muốngia nhập gia tộc thỏ mao mao của hắn.

Đường Du chậm rãi đi tới, nhìn bọn họ:

“Làm gì thế, muốn chơi trò gia đình với tụi tui hả?”

Đám người Lam Sắc Vỹ Ngư nghẹn họng, nhớ tới những lời đã từng cười nhạo bọn họ, gượng cười giải thích:

“Ngày hôm qua là hiểu lầm…”

Đường Du hỏi:

“Có hiểu lầm gì chứ? Mấy người không phải là khinh thường chúng tôi à?”

Cá Đuôi Xanh tiếp tục cười:

“Đâu có đâu, mọi người lợi hại lắm.”

Đường Du trợn to mắt, làm ra vẻ “Tôi còn nhỏ người lớn mấy người không cần gạt tôi”:

“Rõ ràng hôm qua phó đoàn của mấy người còn kêu chúng ta đừng cậy mạnh, mau nhường lại tử thạch cho mấy người, còn ban ân mà nói là sẽ để cho chúng tôi đá vài cái, tôi nghe lầm sao?”

Người Lam Sắc Vỹ Ngư:

“…”

Ân Triển cười một tiếng, bây giờ Đường Du đang giận dỗi, còn mang thù nữa, trút ra hết là tốt thôi, hắn nói rằng:

“Ngồi xuống ăn cơm, lạnh hết rồi.”

“Dạ”

Đường Du nhét con thỏ cho Lăng Mâu đút nó ăn, lau sạch móng vuốt bắt đầu ăn.

Đám người Lam Sắc Vỹ Ngư cười muốn cứng ngắc mặt, khách sáo tạm biệt rồi rời đi, từ đầu đến cuối cô gái đều không mở miệng, đi theo bọn họ được mấy bước, không kềm được quay đầu nhìn Ân Triển:

“Cám ơn anh hôm qua đã cứu tôi.”

Ân Triển cười nói:

“Không có gì, tiện tay mà thôi.”

Cô gái biểu tình không được tự nhiên, lại nhìn hắn một cái, sau đó mới rời đi. Lăng Mâu nhìn theo bóng cô:

“Tôi cảm thấy hình như cô ta vẫn không ưa anh.”

“Bình thường thôi mà. “

Ân Triển nói:

“Ngươi luôn hy vọng làm cho một người hối hận, vốn cho là mình đã trở nên ưu tú đủ để có thể tỏa sáng ở trước mặt hắn, làm cho hắn hối hận phải chủ động theo đuổi mình, kết quả lại hoàn toàn tương phản, hắn thay đổi còn nhiều hơn ngươi, mà còn cứu ngươi nữa, ngươi có vui không?”

Lăng Mâu nghĩ thế cũng đúng, lại tiếp tục đút con thỏ ăn.

Ân Triển chuyển tầm mắt đến người từ nãy giờ cứ lén nhìn mình hoài, thấy cậu cúi đầu gặm bánh bao, hai má phúng phính, không khỏi nhớ hình dáng ngây ngô của cậu lúc trước, trong lòng càng cảm thấy thân quen, bụng nghĩ cậu chắc chắn là tiểu Bạch Trạch mà mình từng cứu, vậy tại sao sau này cậu lại ở cô nhi viện?

Đường Du trong lúc ăn cơm lại ngẩng lên nhìn phía đối diện, bắt gặpánh mắt của Ân Triển, vội vàng né tránh, ráng nhịn xuống lời muốn nói, thấy Lăng Mâu chạy đi mua thức uống, lúc này hai mắtmới trông mong nhìn qua:

“Ca, em có chuyện muốn hỏi ca.”

Ân Triển cười nói:

“Hôm qua lúc uống say ngươi đã hỏi rồi.”

Đường Du sửng sốt:

“… Ơ?”

Ân Triển nói:

“Đáp án là: phải.”

Đường Du khựng một lát, ngay sau đó tiến lên nhào vào trong ngực của hắn, ngửa đầu nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh:

“Thật ra em vẫn luôn muốn đến tìm ca chơi, sau đó nói cho ca biết tên của em, em tên Đường Đường, đường quả cục kẹo á.”

Ân Triển không khỏi hỏi:

“Ai đặt cho ngươi thế?”

Đường Du nói:

“Mẹ em, bởi vì em thích ăn kẹo.”

Ân Triển xoa xoa đầu cậu, trong lòng thì nghĩ mình và tiểu Bạch Trạch thật là có duyên ghê gớm, không nghĩ tới cậu lại là nhân duyên trời định của hắn, nếu không phải tam giới xảy ra sự việc kia, có thể hay không người hắn gặp gỡ trước là người này, sau đó mọi việc sẽ không diễn ra như thế?

Nhưng trên đời này không có nếu như, hắn rũ mắtxuống, vỗ vỗ bả vai Đường Du.

Đường Du đời trước cùng hắn sống chung cùng nhau rất rất lâu, vốn họ đã vô cùng gần gũi rồi, hiện giờ lại biết được hắn chính là người đã từng cứu mình, càng thêm thích hắn, ôm hắn cọ cọ, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói cùng hắn, ví dụ như lúc trước bởi vì mình ăn nhầm trái cây của Nguyên Lạc nên mới không nói được; lại ví dụ như muốn hỏi hắn là người ở nơi nào, về sau nếu như mình còn có thể trở về núi Côn Lôn sẽ đi tìm hắn chơi… Kết quả còn chưa mở miệng đột nhiên thấy Lăng Mâu trở lại, những lời nói kia đành phải nghẹn trở về.

Ân Triển nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu, cười cười, ra hiệu cho cậu nhanh chóng ăn cơm. Đường Du lại ôm hắn thêm chốc nữa, rồi mới lưu luyến buông ra. Ánh mắt Lăng Mâu đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ:

“Hai người xác định quan hệ?”

Đường Du lắc đầu.

“Tại sao còn chưa xác định?”

Lăng Mâu không thể nào hiểu được, cậu ta đã sớm cảm thấy hai người này đối xử với nhau cứ như là vợ chồng lâu năm, nói không phải một đôi không ai tin.

Đường Du nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống bụng, cũng thực khó hiểu:

“Vì sao tụi tui phải cùng một chỗ?”

Lăng Mâu hỏi một câu đúng ngay trọng tâm:

“Vậy sau này cậu sẽ rời khỏi hắn hả?”

Đường Du chớp mắt, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Ân Triển vươn ngón trỏ ra gõ gõ mặt bàn, tạm thời đánh gãy đề tài khá nguy hiểm đối với hắn cùng Đường Du:

“Mau ăn, ăn xong có việc làm.”

“… Ơ.”

Đường Du hoàn hồn lại.

Lăng Mâu hỏi:

“Làm cái gì? Lại đi vô rừng hả? Lần này giết cái gì?”

“Không đi “

Ân Triển nói,

“Chúng ta vào trấn nhỏ đi dạo.”

Tối hôm qua bọn người Ngũ Sắc Phong đã hỏi địa chỉ của Ân Triển, chờ bọn Ân Triển đơn giản thu xếp một chút rồi đi ra, đúng lúc nhìn thấy những người này lại đây, ngoài ra còn có một người mặc đồng phục của gia tộc Lam Sắc Vỹ Ngư đi theo bên cạnh, dáng vẻ rất ổn trọng.Người Ngũ sắc phong chủ động giới thiệu cho họ, nói đây là phó đoàn của Lam Sắc Vỹ Ngư.

Đường Du hỏi:

“Lại là phó đoàn?”

Ngũ sắc phong người nói:

“Uh, bọn họ có ba phó đoàn.”

Đường Du không có ý muốn làm quen, nhìn về phía Ân Triển. Ân Triển đương nhiên nghe theo cậu,gật đầu chào hỏi sơ với người ta, mang theo bọn họ rời đi, hắn thấy bọn người ngũ sắc phong lại theo đến, hỏi:

“Đây là phó đoàn, người dẫn đội giết Ma Diễm Lang?”

Bọn người Ngũ sắc phong gật đầu:

“Người này này đảm nhiệm lâu năm nhất, hai người sau đều là mới đề bạt, cũng bởi vì gần đây gã ta làm được một vụ lớn, Lang Thanh mới vội vã dẫn người tới giết ma vật, cũng không nhìn xem bản thân gã có bản lĩnh đó hay không.”

Ân Triển sớm đã thấy được bọn họ không thích Lang Thanh, vì thế chỉ mấy phút đồng hồ sau đã nghe thấy có người thảo luận đề tài “Lang phó đoàn của Lam Sắc Vỹ Ngư là kẻ hèn nhát, đụng phải Vương Miện Xà vứt bỏ đoàn viên trốn chạy trước”, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại Đường Du nghe được vui vô cùng, nhanh chân chạy lên trước góp thêm đề tài với bọn họ “Bắt nạt gia tộc nhỏ, bị tử thạch tát vô mặt, sợ tới mức tè ra quần xuống quỳ xuống lạy Vương Miện Xà”, Ân Triển dở khóc dở cười:

“Ghét gã thế à?”

Đường Du nghiêm túc ừ một tiếng:

“Ai bảo ngày hôm qua gã khinh thường ca.”

Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi đến trước bảng thông báo của trấn nhỏ, Ân Triển nhìn các giải treo thưởng dầy đặc, phát hiện ngoài việc tìm thảo dược cùng khoáng thạch nhiều hơn, thì cơ bản không khác lắm ở trong thành phố, hắn nhìn về phía người Ngũ Sắc Phong:

“Atlas ở đây với trong thành phố bán giống nhau à?”

“Uh, nhưng trong trấn nhỏ sẽ cập nhật nhanh hơn.”

Ân Triển hỏi:

“Cho nên cấp bậc cao nhất đều là vương miện xà?”

“Hiện nay là vậy “

Người Ngũ sắc phong khựng lại một chút:

“Hay các cậu gia nhập dã đoàn đi vào bên trong thử xem.”

Ân Triển có chút hưng thú:

“Dã đoàn?”

“Là một đoàn đội lâm thời tạo thành, cùng đi sâu trong rừng rậm thám hiểm, gia tộc hoặc cá nhân đều có thể tham gia, nhưng muốn được thông qua nhất định phải khảo hạch…”

Người Ngũ Sắc Phong tỉ mỉ giải thích cho bọn họ biết.

Bên ngoài khu vực hình vuông đất đai bao la rộng lớn, trấn nhỏ cạnh biên giới dựa vảo núi, từ con đường trước trấn nhỏ dẫn vào rừng rậm, ít nhất phải đi một vòng quanh quốc gia đến tận cùng bên kia rừng rậm mới có thể biết được bên kia núi có những gì, hiện giờ nơi bọn họ có thể đi đến cũng chỉ có hạn, ai cũng không biết bên trong còn có bao nhiêu loại ma vật, bởi vậy mới có sự tồn tại của dã đoàn, những tập tính của ma vật cùng với điểm số được thưởng sau khi giết chúng được ghi trên atlas, đều là do những cuộc thực chiến của dã đoàn mà có.

Hiện nay dã đoàn nổi tiếng nhất trong trấn nhỏ là Vận Mệnh Chi Kiếm, đội trưởng mang đoàn kinh nghiệm phong phú, mỗi lần dẫn đoàn tỉ lệ thương vong thấp nhất, nghe nói điểm của hắn đã gần đạt tới con số cao nhất, người tiếp theo thành công từ quốc gia đi ra ngoài người thực có thể chính là hắn.

Người Ngũ sắc phong cuối cùng còn bổ sung:

“Nhưng mà thời gian mỗi lần dã đoàn tiến hành đều rất dài, ít nhất thì một tháng, lâu thì hai ba tháng, mọi người có thể suy nghĩ thử xem,nửa tháng trước bọn họ vừa mới đi ra, hiện tại đang bắt đầu tuyển người.”

Ân Triển liền hỏi ý kiến của Đường Du cùng Lăng Mâu, thấy bọn họ đều để cho hắn làm chủ, lập tức quyết định đến chỗ chiêu mộ. Kỹ thuật đánh đấm của ba người đều được thông qua, tuy rằngtài bắn cung của Lăng Mâu không tốt, nhưng cận chiến rất lợi hại, bởi vậy không hề ngạc nhiên đều thông qua khảo hạch.

Dã đoàn chưa tuyển đủ người, cần phải đợi thêm một thời gian, vì thế Ân Triển dẫn theo bọn họ đến một tiệm vũ khí tốt nhất của trấn nhỏ, ra hiệu cho chủ tiệm mang toàn bộ vũ khí tốt nhất ra.

Chủ tiệm hơi nghi ngờ quan sát bọn họ, đang định nhắc khéo cho bọ họ biết những mó vũ khí này đều rất mắc, thì trông thấy người của Ngũ Sắc Phong đi vào đứng bên cạnh bọn họ, vội vàng sai người làm lấy chìa khóa mở tủ, đem toàn bộ vũ khí đặt trên bàn.

Ân Triển xem như vừa lòng, cầm lấy một cây chủy thủ đánh giá, lúc này ánh mắt trông thấy Đường Du mở ra một hộp kiếm, cũng quay sang nhìn, phát hiện bên trong là một thanh trường kiếm, toàn thân kiếm đen như mục, lưỡi kiếm nhẹ đến mức dường nhưkhông có, chuôi kiếm được quấn quanh bởi những sợi dây đỏ, cách thiết kế giống như các loại đường đao, nhìn có vẻ đơn giản mà xa hoa, hơn nữa… hơi giống thanh kiếm của người yêu hắn.

Phản ứng đầu tiên của Đường Du là cảm thấy thanh kiếm này giống với thanh kiếm mà phụ thân đã cho cậu, lập tức cầm lấy, rút ra nữa thanh kiếm quan sát, cảm thấy vô cùng hài lòng, đút kiếm lại rồi nhẹ nhảng vuốt ve chuôi kiếm.

Trong lòng Ân Triển khẽ nhói, động tác vừa rồi của cậu khá giống với người kia, ngay sau đó lại thấy cậu vươn móng vuốt đem thanh kiếm ôm chặt vào trong ngực.

Ân Triển:

“…”

Đường Du đơn thuần là nhớ đến lúc cha đưa nó cho cậu, cậu cũng ôm nó như thế, bởi vì điều này sẽ giúp cậu yên tâm hơn, cậu nhìn về phía Ân Triển, hai mắt phát sáng:

“Ca, em muốn mua cái này.”

Ân Triển đã thu thập xong cảm xúc, gật gật đầu:

“Mua đi.”

Đường Du sảng khoái thanh toán tiền, sau đó lại chọn một cây cung, lúc này mới xem như xong. Ân Triển cùng Lăng Mâu cũng đã chọn xong, bọn họbèn quay về khách sạn nghỉ ngơi, ngày hôm sau đi đến chỗ chiêu mộ xem sao, trở về tiếp tục chờ, cứ như thế đi trôi qua năm ngày, dã đoàn cuối cùng cũng chọn đủ người, trong đó còn có vài gương mặt quen thuộc, chính là ba người ngũ sắc phong cùng phó đoàn mới của Lam Sắc Vỹ Ngư và người từng theo đuổi ca cậu –tiểu Tuyết.

Vì thế cậu yên lặng nhìn về phía ca cậu.

Ân Triển nhướng mày:

“Làm sao thế?”

Đường Du đang muốn hỏi ca có ý kiến gì không, nhưng nghĩ lại ca cậu cũng không phải là nguyên chủ, không có thù oán với người ta, bèn đổi sang đề tài khác:

“Em cảm thấy trước khi đi chúng ta phải tạm biệt mao mao đã, mắc công nó lại không vui.”

Nói rồi cậu chạy đến trước mặt mấy người Ngũ Sắc Phong đến đưa tiễn, ôm lấy thỏ xám tai dài, nhét cho ca cậu.

Ân Triển:

“…”