Hệ Thống Kẻ Phản Diện

Chương 2: Nhặt được tập sách da người từ chốn chôn thây (2)




Chính bộ dạng hung ác của hắn khiến cho lời hỏi thăm của đối phương càng lộ rõ vẻ dè dặt.

Bây giờ, La Hồng mới có thời gian nhìn kĩ càng người trước mắt. Xem xét một chút, La Hồng bất chợt ngẩn người.

Bởi vì chủ tiệm quán đậu hoa này, mặt cũng lấm lem như hắn, bộ dạng rất độc đáo...

Chủ tiệm hẳn là một nữ nhân, chỉ có điều mặt dính đầy than, đen kịt như mèo. Ngoại trừ than còn có cả chút ít bùn đất lem nhem, nhìn qua phát chán.

“Chủ tiệm à, cô bày quầy bán hàng sao không rửa mặt? Bộ dạng này của cô dọa khách người ta không dám vào luôn ấy.”

La Hồng không nhịn được cất tiếng phàn nàn.

Nữ nhân kia không nói gì, chỉ cúi thấp đầu. Bầu không khí bỗng chốc trầm mặc đến ngượng ngùng.

“Cho hai bát đậu hoa, quẩy cũng hai cây.”

La Hồng mở lời, phá vỡ không khí xấu hổ, nói.

Nữ nhân mím môi, quay người rời đi.

Trong lúc nữ nhân kia đi chuẩn bị đồ ăn, La Hồng tranh thủ lôi cái bọc ra, muốn kiểm tra kĩ càng “ngón tay vàng” này.

Nhưng chỉ vừa mở hé miệng túi, thứ ánh sáng vàng rực rỡ kia đã lan tỏa.

“Ôi...”

La Hồng vừa nhìn thoáng qua, thấy vậy liền chột dạ, vội vàng che bọc lại. Hắn quay đầu nhìn về phía chủ tiệm, phát hiện nàng đang vụng về múc đậu, trong lòng lập tức yên tâm hơn.

Những tia sáng loé lên một hồi rồi nhanh chóng biến mất, La Hồng tháo hẳn gói bọc, phát hiện đây là một quyển sách nhỏ.

Bề mặt sách sáng bóng, trơn trượt, sờ lên lại có cảm giác mềm mại như tơ như lụa.

“Trơn thật!”

La Hồng kinh ngạc.

Vuốt ve tưởng như đang chạm vào làn da căng mịn của thiếu nữ đôi mươi.

Con mẹ nó...

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến La Hồng rùng mình sởn da gà.

Làn da của thiếu nữ?

Thứ mà hắn mang từ chốn chôn thây về chẳng lẽ là quyển sách làm từ da người?

Thực sự đáng sợ như vậy sao?

Hắn run rẩy gói quyển sách lại cũng vừa lúc nữ nhân mặt mèo bưng bát đậu cùng quẩy nóng hổi tới.

“Cảm... cảm ơn.”

La Hồng cố nén sự hoảng sợ trong lòng, nói lời cảm ơn với nàng.

Nữ nhân kia cứ mãi cúi đầu, nghe được tiếng cảm ơn từ La Hồng, không khỏi sững sờ, tầm mắt nâng lên, trong veo như nước, đôi mắt tròn như ngọc nhìn La Hồng.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, mà lại quyến rũ lạ thường.

Tưởng như chứa cả dải ngân hà lấp lánh nơi đáy mắt.

Nhưng chỉ chớp mắt sau nàng lại cúi thấp đầu, quay người rời đi.

La Hồng cũng chẳng nghĩ nữa, sự chú ý của hắn vốn đã nằm trên bát đậu hoa cùng bánh quẩy từ đời nào.

Cơn đói khát khiến La Hồng ăn như hổ đói.

Hắn không kìm được nước mắt, chỉ đơn giản là đậu hoa cùng bánh quẩy vậy mà lại giống như niềm an ủi duy nhất của hắn.

Dạ dày được lấp đầy bằng đậu hoa, cơ thể cũng dễ chịu hơn. La Hồng từ từ hà hơi nóng trong miệng ra.

Trán cũng đổ mồ hôi nóng hổi.

Ăn uống no nê, chuẩn bị trả tiền. Nhưng... hành động móc tiền của hắn bất giác cứng ngắc. Hắn ngớ người nhớ lại, tiền của hắn vốn đã bị cướp sạch.

Vào quán ăn mà lại quên mất điều này. Xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

“Cái đó... cô nương à, chỗ cô có cho ghi sổ nợ không?”

La Hồng mặt dày nhìn về phía nữ nhân đang cúi đầu, nói.

Quán ăn nhỏ thế này, hắn và nữ nhân kia cũng chẳng quen chẳng biết, chắc là việc ký sổ nợ nàng cũng chẳng muốn.

Nàng sửng sốt trong giây lát, mặt hơi biến sắc. Dù có đắp lên vài lớp than bùn, La Hồng cũng có thể nhìn ra được sắc mặt tái dần đi của nàng.

Quán ăn nhỏ này khó khăn lắm mới có khách ghé qua, vậy mà ai cũng muốn ký sổ nợ.

La Hồng có cảm giác, giờ khắc này, đến hít thở cũng xấu hổ.

“Ta, đại công tử nhà địa chủ, có tiền.”

La Hồng đưa tay chỉ bản thân, chân thành nói.

Nói xong, hắn không để ý đến sắc mặt trắng bệch của chủ tiệm nữa mà cầm lấy bọc sách, mang theo vài phần chật vật lảo đảo rời đi.

Nhìn theo bóng lưng xa dần của La Hồng, nữ nhân cuối cùng cũng thu hết dũng khí, rụt rè lên tiếng: “Thực sự... không thể nợ được đâu...”

Thế nhưng bóng dáng của hắn sớm đã hòa vào dòng người đông đúc trên phố, mất dần giữa sáng sớm ban mai.

Gặp phải cặn bã, không sao, nhất định phải kiên cường.

Mà La Hồng đang chạy đi kia cũng là lần đầu tiên ăn chùa, trong lòng vô cùng xấu hổ. Hắn thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải phái người tới trả tiền.

Lúc chạy đến nơi cách tiệm đậu hoa hai ba dặm đường, hắn mới cảm thấy hơi yên tâm, lòng cũng thả lỏng hơn.

Nhưng vừa mới thoải mái được mấy giây, La Hồng đột nhiên cảm thấy trong tay nải đựng sách phát ra từng trận rung động mạnh mẽ. Hắn cúi đầu xem xét, phát hiện quyển sổ da người kia đang cố chui ra khỏi bọc, bốn góc như xuất hiện bốn cái chân nhện, bám chặt lấy tay La Hồng.

La Hồng vừa chạy, cả người mồ hôi nóng ran nhưng tâm trí lại lạnh ngắt như rơi vào hầm băng.

Da người lột ra làm sổ, còn có thể hóa thành xác sống ư?

Bỗng nhiên, trước mắt La Hồng tối sầm lại, từng dòng chữ đỏ chót như được viết bằng máu tươi hiện ra trước mắt.

[Hoàn thành hành vi phản diện lần thứ nhất: Muối mặt ăn chùa.]

[Đã kích hoạt thành công Sổ tay nhân vật phản diện.]

“Ăn cơm chùa?”

“Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện?”

La Hồng bối rối. Những văn tự viết bằng máu hiện lên rõ ràng, khoảng chừng vừa đủ ba nhịp thở, những văn tự đó đều mờ dần rồi biến mất.

Bầu không khí kì dị cuối cùng cũng đã tan đi mấy phần.

Quan trọng hơn là, sau khi La Hồng nhìn vào cuốn sổ, nội tâm chẳng đọng lại chút sợ hãi nào, ngược lại còn cảm thấy an tâm vô cùng.

Hắn nhìn chăm chú một hồi, thực sự đã gặp được “ngón tay vàng” rồi sao?

Hay là... nó đã nhận chủ rồi?

Bình tĩnh lại một lúc, La Hồng nâng sách lên, mò mò trên bề mặt sách, vẫn là xúc cảm giống như đang chạm vào làn da của nữ nhi.

Hắn lật trang bìa trắng tinh ra, trang kế tiếp chỉ có một dòng chữ được viết bằng máu.

[Lời nhắn: Từ hôm nay trở đi hãy trở thành một nhân vật phản diện hoàn hảo.]

Cái quái gì thế này?

Rốt cuộc là kẻ phản diện nào có thể để lại một thông điệp ngắn gọn, giản dị như thế?

Lời nhắn thực sự rất buồn cười. La Hồng nén cười,.

Quan sát tỉ mỉ một phen, La Hồng mới lật trang tiếp theo.

Ở trang thứ hai, xuất hiện một giao diện với nội dung như sau:

Nhân vật: La Hồng.

Cấp bậc: 01.

Chỉ số tội ác: 0.

Danh xưng: Tiểu Hoại Đản.

Chủng tộc: Nhân tộc. (Người thường)

Công pháp tu hành: Không. (Chưa tu hành)

Đọc xong trang này, mắt La Hồng lập tức sáng lên, đây không phải là một cái giao diện sao?

Mấy giao diện trong game ở thời của hắn đều như thế này mà?

Hệ thống?

Là ngươi sao?

Đừng tưởng bọc da người lên là ta nhận không ra.

Sau một hồi hưng phấn, mắt La Hồng lướt đến cột luyện công.

“Chưa tu hành loại công pháp nào?”

La Hồng có đôi chút thất vọng.