Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 23




"Tiểu Hy, con chắc chứ? Đi du học sao?" Hàn Phong Khải một vẻ cực kỳ thương tâm.


Hàn Tiểu Hy gật đầu, nghiêm túc nói. "Con chắc mà, với lại, ba có thể phong tỏa tin tức của con có được không? Con không muốn vụ này bị rầm rộ lên, con cảm thấy học ở nơi này chưa thể thỏa mãn được nhu cầu hiểu biết của con, con muốn ở một môi trường mới, tốt hơn, thực tế hơn. Nhưng ở nơi này con cũng quen khá nhiều người, họ lại không thể có điều kiện xuất ngoại, vì thế tốt nhất là nên phong tỏa hết tin tức."


Hàn Tuyết Lan hai mắt rưng rưng. "Tiểu Hy, vậy là mẹ không thể đi cùng sao?"


Hàn Tiểu Hy lắc đầu. "Không, nhưng mẹ có thể qua thăm con một lần."


Hàn mẫu: . . . "Không thể nhiều hơn sao?"


Hàn Tiểu Hy quyết đoán gật đầu. "Trong nhà chỉ có một người được thăm, hơn nữa chỉ được thăm một lần." Đi quá nhiều người và quá nhiều lần, tên ác ma kia không nghi ngờ mới là lạ.


Hàn Thiên Phàm hít mũi. "Tiểu Hy, em thật sự chẳng giống đi du học gì cả, giống chạy trốn hơn!"


Hàn Tiểu Hy cố gắng giữ cho khuôn mặt không bị vặn vẹo, có chút mất tự nhiên, miễn cưỡng lắm mới nặn ra được một câu. "Anh nghĩ nhiều rồi."


Hàn Diệc Thiên bĩu môi. "Anh thấy anh ba của em nói đúng đấy, thật sự giống chạy trốn hơn là du học. Em xem, có ai đi du học mà không cho người nhà thăm thường xuyên mà chỉ được thăm một lần, còn chỉ được một người nữa!"


Hàn Tiểu Hy làm ra một vẻ mặt mà cậu cho là lạnh lùng nhất, phun ra một câu. "Em chỉ nói thế thôi, cả nhà tự quyết định đi, còn không thì đừng ai đến thăm hỏi gì."


Lập tức, Hàn phụ, Hàn mẫu, Hàn gia đại thiếu và Hàn gia nhị thiếu, những người mà chỉ cần nhắc đến tên cũng phải khiến mọi người phải ghen tị lại đầy tôn kính, xúm lại thành một vòng tròn, xì xào bàn tán.


Hàn Phong Khải lên tiếng đầu tiên. "Tiểu Hy thật quá đáng! Quyết định ích kỷ không chịu nổi!"


Hàn Diệc Thiên hùa theo. "Đúng đấy!"


Hàn Tuyết Lan và Hàn Thiên Phàm không hẹn mà cùng nói. "Vậy hai người khỏi đi thăm đi."


Sau đó quay lại nói với nhau. "Bây giờ chỉ còn chúng ta, giải quyết bằng kéo búa bao đi!!"


Hai kẻ bị bỏ qua: . . .


Hàn Tuyết Lan một tay nuôi nấng Hàn Thiên Phàm lớn lên, hiểu con trai rõ như lòng bàn tay.


Hàn Thiên Phàm lại càng là một đối thủ đáng gờm, khả năng phân tích vô cùng tốt.


Hai người phân cao thấp hơn mười ván, vẫn là hòa nhau.


Cuối cùng, người thắng chính là Hàn Thiên Phàm, với chiếc búa của mình, anh đã chiến thắng cái kéo của Hàn Tuyết Lan!!


Hàn Tuyết Lan mỉm cười nhẹ nhàng. "Đánh hay lắm. Ta thua khâm phục khẩu phục."


Hàn Thiên Phàm ôm quyền, cúi người chín mươi độ chuẩn. "Đa tạ."


Hàn Phong Khải & Hàn Diệc Thiên: . . . Chúng tôi chưa chết mà...


Người kết thúc không ai khác chính là Hàn Tiểu Hy. "Được rồi, anh hai, anh đặt vé cho em đi, ngày mai em sẽ đi."


Hàn Phong Khải nhíu mày. "Con còn chưa quyết định sẽ đi trường nào mà? Vội vàng như thế làm gì? Tháng sau đi cũng được."


Hàn Tiểu Hy cầm điện thoại lướt web, suy nghĩ một hồi rồi đưa điện thoại cho Hàn Phong Khải xem. "Con khá thích ngôi trường này, ba xem đi."


Hàn Phong Khải cũng đưa cho vợ và hai đứa con trai lớn xem.


Hàn Thiên Phàm vuốt cằm. "Trường VCY? Lựa chọn không tồi."


Hàn Diệc Thiên cười nhẹ. "Không hổ danh là em trai của anh, chọn trường ưu tú xếp đầu cấp quốc gia như vậy."


Hàn Tuyết Lan lại xem ký túc xá của trường học. "Điều kiện ký túc tốt đấy, không phải ở chung với người khác, phù hợp."


"Con muốn nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới nên muốn đi sớm ba ạ. Anh hai, đặt vé giùm em đi." Hàn Tiểu Hy nói.


Hàn Diệc Thiên gật đầu, việc học hành của em trai không thể lơ là được. "Anh sẽ đặt cho em, em muốn đi lúc nào?"


Hàn Tiểu Hy đáp. "Sao cũng được, đừng muộn quá là ổn." Nghĩ đến điều gì, cậu quay lại nói với Hàn Phong Khải. "Ngày mai ba xin cho con nghỉ một ngày nhé. Lý do là ốm chưa xuất viện được, kéo thời gian công bố con đã chuyển trường càng lâu càng tốt. Ba nhớ kỹ, đừng tiết lộ cho bất kỳ ai biết con đi du học ở đâu."


Hàn Phong Khải tuy trong lòng còn chút nghi vấn nhưng vẫn gật đầu.


Hàn Tiểu Hy không dấu vết thở ra một hơi.


Cậu sẽ nhờ người mua đồ mới, đợi sang nước T sẽ đổi điện thoại.


Cái điện thoại và laptop hiện tại đã không dùng được nữa, lỡ có cài chương trình theo dõi lộ tuyến gì thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.


Lần này chắc là Khương Thiên sẽ không biết đâu.


Mong là hắn sẽ nhanh chóng hết hứng thú với cậu, dù sao thì trong truyện cũng có nói rằng hắn là một con người rất dễ chán chường với những thứ xung quanh mà!


...


Cùng lúc đó, tại Khương gia.


"Chát!!" Thượng Nguyệt Ly tàn nhẫn cho Khương Dương một cái tát. "Cậu! Cái đồ bại hoại này! Cậu đã không làm nổi gì cho gia tộc, bây giờ lại làm ra cái trò bẩn thỉu này!!"


Khương Dương ôm mặt, không đáp lại gì, đôi mắt chỉ còn một mảnh trống rỗng, trên thân thể không có một mảnh vải che thân, đầy những dấu hôn, vết cắn cực kỳ ám muội, giữa hai đùi trắng nõn còn chảy ra một dòng bạch trọc, drap giường nhăn nhúm, lỗ chỗ những chất lỏng đặc sệt màu trắng tỏa ra một mùi tanh khó ngửi.


Khương Thiếu Ngọc lạnh lùng nhìn tên đàn ông thân thể lõa lồ, bị đánh đến ngất. "Ai mà có thể ngờ được thứ con hoang nhà Diệp gia lại có thể làm ra chuyện bại hoại thanh danh như vậy, chúng ta nên đến Diệp gia một chuyến." Sau đó, ông lại liếc Khương Dương một cái. "Mày bị tước quyền thừa kế, cút ra khỏi Khương gia, gia tộc sẽ chu cấp cho mày tiền mỗi năm, chi tiêu cho phù hợp nếu không muốn chết đói, nhà cửa tự túc."


Khương Thiên đứng xem kịch nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. "Cha, mẹ, làm như vậy là hơi quá đáng rồi, dù gì anh hai cũng chỉ là... có nhu cầu..." Càng nói về sau khuôn mặt càng có xu hướng đỏ lên.


Thượng Nguyệt Ly cắt lời, giọng điệu thay đổi, nhẹ hẳn đi. "Con đừng cố bao che cho nó, cái thứ này chưa bị đuổi ra khỏi gia tộc đã là ân phước cho nó rồi."


Khương Thiên còn định nói gì, Khương Dương đã như điên bổ ngào vế phía hắn, thét lớn. "Là mày! Nhất định là mày! Mày lại lần nữa hại tao!! Chết đi! Thứ khốn nạn!!"


Khương Thiên như một con thú nhỏ bị kinh sợ, lùi ra phía sau hai bước, đôi mắt mở lớn. "Em... em không có... em thật sự không có..."


Khương Thiếu Ngọc đạp một cước vào bụng Khương Dương, âm ngoan tàn nhẫn trong mắt ngày càng lớn. "Biết thế ngay từ đầu tao đã không nhặt mày về! Bây giờ mày còn định giết luôn cả con trai tao!"


Khương Dương bị đạp rõ mạnh, cậu ta ôm bụng lùi ra phía sau, đôi mắt mở lớn, không thể tin tưởng. "Cha..."


Thượng Nguyệt Ly cắt lời. "Cậu làm ơn đừng gọi chồng tôi như thế, ngay cả tôi cũng cảm thấy thật ghê tởm!"


Khương Thiên trong lòng ồ lên vài tiếng, bây giờ hắn mới biết hóa ra cái tên kiếp trước làm mưa làm gió này thực chất lại chẳng phải là một thành viên gia đình hắn.


Hắn quay người, dáng vẻ bỏ chạy về phòng, sau khi khép lại cánh cửa, Khương Thiên mới thở ra một hơi.


Quả nhiên trong cái tầng lớp thượng lưu này, không ai dễ sống chung, chỉ cần lộ ra một chút khuôn mặt dưới lớp mặt nạ, lập tức sẽ bị ruồng bỏ.


Mệt mỏi.


Như nghĩ đến điều gì, hắn lại nở nụ cười.


Chẳng phải còn Hàn Tiểu Hy đấy sao?


Tuy 'tâm linh tương thông' đã bị cắt đứt, nhưng dù thế nào ngày hôm sau tên ngốc đó chẳng phải đến trường?


Mong là Hàn Tiểu Hy không có nghĩ suy nghĩ không an phận, nếu không hắn cũng sẽ không biết được hắn sẽ làm đến mức nào để tìm hiểu hết về con người vừa ngốc lại có chút đáng yêu này nữa.


...


Tiểu kịch trường.


Khương Thiên đứng xem kịch nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. "Cha, mẹ, làm như vậy là hơi quá đáng rồi, dù gì anh hai cũng chỉ là... có nhu cầu..." Càng nói về sau khuôn mặt càng có xu hướng đỏ lên.


Hàn Tiểu Hy: Chẹp chẹp, xem cho chán rồi giờ đỏ mặt, rõ giả tạo.


Khương Thiên: Vậy sao? Nếu thế thì chúng ta làm chút 'việc thật' nào.


Hàn Tiểu Hy bị vác đi: Anh không phải người!! Cầm thú!!


Tuyết Lang đẹp trai vô cùng luôn: Chẹp chẹp, cái này thì xem mãi không chán này.