Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 1: Quyển sách kỳ bí




Reng… reng… reng…

Tiếng chuông báo thức lúc sáu giờ sáng vang lên inh ỏi, Vũ với tay đập vội lên cái chuông báo thức, ngáp dài rồi rời khỏi cái giường ấm áp của mình. Hôm nay là ngày đầu tuần, sắp vào kỳ thi cuối cấp nên Vũ thức rất muộn để học bài.

Tiếng ngáp dài còn đang vang lên trong phòng, ở bên ngoài cửa đã có giọng nói vội vàng của ông Nam, ba Vũ kêu lên: “Thằng trời đánh, mấy giờ rồi mà mày còn nằm chường ra đó làm gì, dậy mau, còn xuống rửa mặt ăn sáng, ba mày còn phải đi làm nữa!”

“Dạ, con biết rồi!”

Nghe tiếng của ba, Vũ liền nhanh chóng chạy xuống giường, lao vội ra cái toilet, rồi tiếng của bà Hạnh, mẹ của Vũ kêu to: “Hai cha con ông làm gì chậm chạp thế, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong hết cả rồi đấy, mau mau mà ăn đi cho kẻo nguội!”

Giọng của ba Vũ: “Bà xã, hôm này bà xã nấu món gì cho hai cha con tui vậy?”

“Mì tôm trứng!”

Giọng nói cụt lủn của mẹ Vũ đáp lại, kèm theo đó là giọng nói nhăn nhó của ba Vũ: “Bà xã à, cả tuần nay toàn là mì tôm rồi, không thể đổi một món khác được hay sao?”

“Có!”

Lại là cái giọng cụt ngủn đó của mẹ Vũ. Ba Vũ còn chưa kịp mừng, đã nghe mẹ Vũ bình tĩnh đáp: “Trứng mì tôm! Hai cha con ông ăn không?”

“Ăn!”

Cái giọng yểu xìu của ba Vũ đáp lại. Rồi nghe thấy giọng hừ hừ của mẹ Vũ đi vào trong bếp. Vũ lúc này cũng làm xong vệ sinh cá nhân, mặc vội quần áo đi học vào, chạy lon ton ngồi xuống bàn ăn. Ba Vũ vừa thấy Vũ, liền trừng mắt lớn lên nhìn: “Cái thằng oắt con này! Chỉ tại mày lúc nào cũng lề mề, nên mẹ mày cho tao ăn mì tôm cả tuần nay rồi đấy?!”

Vũ đang ăn mì tôm, nghe thế thì hơi bất mãn ngước mặt lên nhìn. Cậu ta lập tức nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn đang nhìn về phía mình: “Tao nói sai sao mà nhìn! Ăn nhanh lên!”

Cốp!

Một âm thanh sống động đến từng cen ti mét truyền đến bên tai của Vũ. Vũ không khỏi che cái tay lên đầu mình rồi xoa xoa.

“Ba, sao ba lại đánh con!”

“Nhìn mày ngứa mắt nên tao đánh không được hay sao? Ăn nhanh lên thằng quỷ nhỏ!”

Vũ có vẻ hơi uất ức, cậu ta chỉ có thể cố gắng nuốt hết tô mì, rồi tòng teng đi theo sau cha mình. Vừa lên xe, ba của Vũ đã dúi vào tay Vũ tờ hai chục ngàn.

“Thằng quỷ nhỏ, đây là tiền tao lén giấu má mày mua thuốc hút đó! Coi mà lên trường kiếm cái gì ăn tẩm bổ vào đi! Mẹ mày dạo này thắt chặt chi tiêu, tao chỉ còn dư lại nhiêu đó! Cố gắng mà học hành thi cử đi nghe chưa?”

Vũ cảm giác khóe mắt mình hơi cay cay…

Cốp!

“Mày còn đứng đực ra đó làm gì? Mau trèo lên xe nhanh lên, trễ giờ làm của tao bây giờ!”

Vũ vừa xoa đầu vừa bất mãn trèo lên chiếc xe máy cà tàng của ba, còn tay thì nhanh chóng nhét tờ hai mươi ngàn vào trong túi quần.

Vũ đến lớp, trong khi chúng bạn còn đang tung tăng ở bên ngoài cổng trường, thì cậu ta đã lẳng lặng lấy ra sách vở để ôn bài thi và làm thêm bài tập trên lớp. Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ có một tiếng xột xoạt rất nhỏ. Vũ hơi ngẩng đầu lên nhìn lại phía bên ngoài, nhưng lại chẳng thấy ai ở ngoài cửa. Cậu ta lại cắm cúi xuống làm tiếp bài tập. Nhưng vừa ghi được mấy chữ, cái âm thanh ấy lại lần nữa vang lên bên tai. Vũ lại ngẩng đầu lên, cậu ta suýt chút nữa thì hét lên vì sợ hãi. May mà cậu ta kịp bình tĩnh lại, vẻ mặt có chút bực mình.

“Này, mấy người không có trò gì chơi hay sao, sao lại đứng lén la lén lút ngoài đó hù tui vậy? Bộ thấy tui đẹp trai là xáp tới vậy đó hả?”

Một cô bé mặc áo đồng phục học sinh đứng ở ngoài cửa sổ, hai mắt giương to lên nhìn cậu, dường như đã nghe rất quen với cái kiểu chém gió như đại bác của cậu ta, chỉ cười mỉm nói: “Có muốn đi ra ngoài chơi không? Tui mới phát hiện chỗ này, hay lắm!”

Vũ vẫn đang làm bộ chăm chỉ ghi chép, nghe thế thì hơi ngẩng đầu lên, làm ra vẻ thờ ơ: “Sắp thi rồi, không lo học hành mà còn ở đó ham chơi! Tui không đi, mấy người đi một mình đi!”

“Hì, thật sự không đi sao, chắc chắn là không được hối hận nha!”

“Xì, có cái gì mà làm bộ thần thần bí bí với tui chứ? Tính lừa Vũ đẹp trai này sao? Đừng có mơ!”

“Hì hì, thật sự không đi sao? Vậy tui đi rủ ngươi khác đi chung nha!”

“…”

Thấy cô bé đang có ý định rời đi, Vũ liền lập tức bỏ ngay cái bộ dáng ra vẻ của mình, mà đứng phăng dậy, lao ra khỏi cửa sổ.

Cô bé ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Vũ, cười vô cùng vui vẻ.

“Hì hì, không phải là không muốn đi sao? Không phải là còn bận lo ôn bài thi sao?”

Vũ mặt dày, vỗ vỗ lên ngực nói: “Cái này là tui lo lắng cho bạn bị kẻ xấu lợi dụng nên mới đi theo bạn, bảo vệ bạn mà thôi! Thế nào, thấy tui đẹp trai hẳn ra rồi phải không?”

“Hì hì hì, hơi chút chút!”

“Này, hơi chút chút là như thế nào? Phải nói là quá đẹp trai, quá soái ca, quá…”

Vũ còn đang tính bắn thêm một tràng đại bác nữa, nhưng cô bé kia đã chạy đi mất dạng, cậu ta chỉ có thể co giò lên mà chạy đuổi theo phía sau. Cậu ta vừa chạy, vừa hô lên: “Tiểu Nguyệt, chờ tui với! Chờ tui với a!”

Cô bé này tên là Tiểu Nguyệt, là một cô bạn Vũ mới quen cách đây không lâu. Vì trường của Vũ đang sửa sang lại, nên hơn một tuần nay khối lớp của Vũ đều phải chuyển sang học ở dãy lầu gần kề với một dãy chung cư cũ. Mà Tiểu Nguyệt cũng vừa mới chuyển về khu chung cư này được hơn tuần. Vũ cũng chỉ tình cờ gặp được Tiểu Nguyệt mấy lần, thấy cô bé này dễ thương, đáng yêu, lại trạt tuổi nên mới nói chuyện với nhau. Nhưng ngoài Vũ ra, Tiểu Nguyệt hầu như rất ít khi tiếp xúc với ai. Lần nào cũng là Tiểu Nguyệt tới tìm Vũ nói chuyện trước.

Trong sân trường lúc này cũng đã có khá đông học sinh. Có mấy bạn học cùng lớp với Vũ, thấy Vũ cứ vừa chạy đi, vừa hô lên như vậy thì đều lắc đầu.

“Cái thằng Vũ này nó bị sao vậy ta? Từ khi lớp của tụi mình chuyển về dãy phòng này học được một tuần, tao thấy nó hay nói chuyện một mình như vậy?”

“Không phải là do ôn thi căng thẳng quá nên đầu óc nó có vấn đề rồi chứ?

“Ai mà biết được? Cái thằng này từ trước đến giờ vẫn cứ im im, chỉ được cái học giỏi thôi à!”



Những tiếng xôn xao của đám bạn học đó Vũ không hề nghe thấy, vì Vũ lúc này đang chạy đuổi theo Tiểu Nguyệt. Cũng không biết chạy như thế nào, lại chạy đến một đoạn đường vắng tanh, bốn bên cây cỏ cao phủ cả đầu người, mà xung quanh đều là những bức tường cũ kỹ, loang lỗ màu của thời gian. Vũ đang thắc mắc muốn lên tiếng hỏi thăm, Tiểu Nguyệt lúc này mới quay đầu lại nhìn Vũ cười, nụ cười vô cùng khả ái: “Chủ nhân, ngươi nhanh tới đây đi!”

Vũ nhìn thấy trong ánh mắt của Tiểu Nguyệt lúc này hiện lên một lỗ đen sâu hun hút. Bên trong dường như chứa đựng cả một hệ tinh hà khổng lồ, muốn hút cả linh hồn của Vũ vào bên trong đó. Cậu ta hốt hoảng giật mình tỉnh lại, chỉ thấy Tiểu Nguyệt trước mắt đã không thấy đâu nữa. Mà cảnh vật xung quanh cũng đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là những bức tường cũ kỹ, loang lỗ đầy vết ố của thời gian. Cũng chẳng còn những bụi cỏ dại cao phả đầu người. Phía trước mặt Vũ là khu rừng rậm nguyên sinh, với những thân cây to lớn ba bốn người ôm, thậm chí có cái thân cây còn to hơn cả phòng học mà hàng ngày Vũ vẫn ngồi học. Những tán cây nhô lên cao, phủ rợp xuống bóng mát, gần như che khuất cả bầu trời, chỉ có vài tia nắng lọt qua kẽ lá chui xuống rọi lên người Vũ.

Đang trong lúc ngẩng ngơ, trong đầu Vũ đột nhiên vang lên tiếng nói của Tiểu Nguyệt.

“Chào mừng chủ nhân đến với thế giới của chúng em! Xin chủ nhân xác định nhận chủ, để cho em hoàn thành tiến trình vận hành!”

Đầu óc Vũ như dại ra. Lúc này Vũ có thể cảm nhận được một quyển sách màu vàng óng ánh xuất hiện trong đầu của mình, mà Tiểu Nguyệt thì chỉ to cỡ một bàn tay trẻ con, nàng đang đứng phiêu bồng trên quyển sách ấy, mở miệng ra nói chuyện với cậu ta.

Đây là chuyện gì đang xảy ra?