Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 121: Thế Giới Siêu Nhiên




[ Khởi động thế giới mới ------- Chức năng quan sát --------- Khai mở... ]

Tiếng máy móc vang lên, đôi mắt cô dần mở ra. Mái tóc tím khẽ bay trước mặt, cô đưa tay vén đi. Lơ lửng giữa không trung nhìn xuống, phía dưới là một sân tập lớn. Với các kháng đài xung quanh, muôn ngàn người đang nhìn xuống sân rộng. Đây là một cuộc thi tennis, những người ngồi xem là các học sinh đang mặc đồng phục. Cô nhìn qua tiểu Bát Đản, nó đang tái mét xanh mặt liếc liếc qua cô... Cô nheo mày

" Nói! "

" Ký... ký chủ... ^v^|||... "

" Nhanh "

[ Thông báo: Quá trình tải trục trặc ------ Thế giới hiện tại ------ Cấp độ nguy hiểm: 70%... ]

[ Tra dò thông tin thế giới ------- 10 ------ 9 ------ 8 ----- 7 ------ 6 ------ 5... ----- 3 ----- 2 ------ 1.... ------ Hoàn tất!!!!! ]

[ Xác nhận ---- Thế Giới Siêu Nhiên ------ Quá trình đang tiến hành... Ký chủ có khả năng nguy hiểm ------- Ký chủ có muốn hoàn thành thực thể nhiệm vụ lẻ? ]

Cô trầm mặt, lạnh lẽo

" Đổi thế giới "

[ Quá trình đổi thế giới hiện không thể tiến hành ------- Hệ thống tạm đóng dịch chuyển ---- Xin ký chủ quyết định ]

"... Thực thể nhiệm vụ lẻ là gì? "

Cô nheo mày liễu, đôi mắt khẽ nhắm để hàng mi cong dài rũ xuống. Ánh sáng trong đôi mắt chập chờn lóe lên nguy hiểm

[ Thực thể nhiệm vụ lẻ: Là một thế giới không làm nhiệm vụ chính thức, mà làm nhiệm vụ riêng lẻ do hệ thống chỉ định để nhận vật phẩm tương ứng. Ký chủ trong trạng thái hồn ly không xác cũng có thể làm nhiệm vụ theo cách riêng... Xin ký chủ xác nhận ]

"... Được... "

Cô gằng giọng lạnh lẽo nói ra một chữ

[ Chấp nhận ------ Hoàn thành ]

Tiếng máy móc dứt hẵn, tiểu Bát Đản lo sợ nhìn qua cô. Tiểu Huyết đang quấn lấy người nó cười khinh bỉ

" Ha... đồ heo vô tích sự "

" Nói gì hả! Đồ rắn thúi, mi làm được gì mà nói? "

Tiểu Bát Đản xù lông tức giận, tiểu Huyết khè lưỡi rắn

" Hừ! Ngay cả chọn lựa một thế giới cho chủ nhân giải trí cũng không làm được cho tốt. Không vô tích sự thì là gì? "

" Ta... tại... tại lần đầu nên hệ thống trục trặc chứ bộ "

Tiểu Bát Đản biện giải, nhìn qua cô đang âm trầm mà sợ hãi. Tiếng nói cô cất lên

" Đánh 50 cái "

" 😱... Ký chủ... đừng mà... Q^Q "

Tiểu Huyết cười gian, cái đuôi đen tuyền đưa lên đánh vào mông tiểu Bát Đản

Bốp! Bốp...

" Ah... đồ rắn thúi!!!! Lão tử giết ngươi, cút xuống... "

" Ha ha... "

Bốp! Bốp...

" Ah... ký chủ... hu hu... đừng... tha cho ta... hu hu... "

Cô lạnh nhạt lơ lửng bay đi, ngồi trên nốc nhà cao nhìn xuống phía dưới. Cuộc thi tennis quyết liệt diễn ra, cái bàn dài ở giữa có hai người đang thi đấu. Cô nhàm chán nhìn xuống

" Thế giới siêu nhiên...? "

Khi trận tennis kết thúc, cái bàn được dọn đi. Một đám người đi vào hì hục làm gì đó, vài người đem vào cái khung lưới lớn đặt hai bên, ở giữa là vạch trắng... Tiếng khán giả xung quanh gào lên nhiệt liệt...

Từ hai bên các thiếu niên xếp thành hàng đi ra, ai nấy đều mặc đồ thể thao có số sau lưng và trước áo.

- Vũ Hạo!!!

- Vũ Hạo! Vũ Hạo

- Ahhhhh!!! VŨ HẠO!!!!

- Tuyên Anh!

- TUYÊN ANH!!!! TUYÊN ANH...

- TUYÊN ANH...

- VƯƠNG TỬ CỦA LÒNG EM

- VŨ HẠO! TUYÊN ANH...

Cô nhìn xuống, một bên có một chàng trai khoảng chừng 18 tuổi với thân hình cao lớn. Mái tóc bồng bềnh hơi rối màu trắng đen xen nhau tùy ý. Đôi mắt kiêu ngạo mang theo ngang ngược cùng nhiệt huyết. Mũi cao thẳng, gương mặt tuấn lãng. Môi cam nhạt mỉm cười tươi rối đầy tự tin, một bên tai còn đeo khuyên bạc dài. Làn da lúa mạch vận bộ đồ thể thao màu đen, cổ tay đeo lên cái găng cũng màu đen...

- AHHH... VŨ HẠO ĐẸP TRAI QUÁ

- VŨ HẠO! VƯƠNG TỬ CỦA LÒNG EM

..........

Cô nhìn qua hướng còn lại, một thân ảnh có vẻ cao 1m7, thấp hơn cái tên Vũ Hạo gì kia. Thân hình cũng không cường tráng, mà ngược lại cao gầy nhu nhược. Mái tóc ngắn đen áp sát hai tai bồng bềnh trong gió, mang theo hương thơm nhàn nhạt. Gương mặt tròn với làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt to tròn đen láy với hàng mi rậm dày đôi khi run nhẹ. Mũi cao nhỏ thẳng góc cạnh với gương mặt khả ái. Đôi môi đỏ mọng ướt át, hàng mày thướt tha đen tuyền. Dung nhan phải nói là xinh đẹp, lại có chút gì đó huyền bí. Lạnh băng nhìn thiếu niên đối diện

- Tuyên Anh

- Ahhh... Tiểu vương tử của lòng tôi

- Tuyên Anh! Cố lên...

..........

Cô lạnh nhạt nhìn, đây dường như là một trận đấu bóng đá. Tiểu Bát Đản nước mắt lưng tròng, ĩu xìu bay tới.

" Ký chủ... "

"... "

Tiểu Bát Đản nhìn xuống, cái mông đã sưng đỏ lên. Tiểu Huyết đang loay hoay xoa cho nó, nói

" Đáng đời! Ai bảo vô dụng làm gì để bị đánh "

" Im đi! Cút ra khỏi người ta, lão tử sẽ không tha cho con rắn vô nhân tính. Không có lòng người như ngươi, đồ rắn không tim "

" Nói gì hả? Ta đã cố gắng giảm lực rồi, ngươi còn trách ta? "

" Hừ! Đồ rắn thúi, giảm cái đầu ba nhà ngươi. Lão tử sẽ trả thù ~T^T~ "

Tiểu Bát Đản tức giận tuyên thệ, tiểu Huyết cười lạnh khinh bỉ

" Được! Ta chờ coi con heo vô dụng nhà ngươi làm được gì "

" Ngươi... cứ chờ đó đi. Lão tử nhất định sẽ... "

" Đủ rồi "

Tiểu Bát Đản sợ hãi bởi tiếng nói lạnh lẽo vừa vang lên. Quay lại run rẩy ấp úng

" K... ký... chủ... "

" Ta nên làm gì? "

" Làm... làm gì hả... àh... "

Tiểu Bát Đản nhìn xuống phía dưới, tiếp theo là tiếng máy móc vang lên

[ Nội dung câu chuyện -------- Truyền tải -------- Thông tin ------- Thế giới siêu nhiên ------- Hoàn thành ]

[ Tiếp nhận nội dung -------- Thế giới siêu nhiên là một thế giới thế kỉ 30, cuộc sống vẫn bình thường với công nghệ tiên tiến vượt trội, nhưng trong muôn vàn tỉ người vẫn có một số ít là những tài năng phi thường. Được thừa hưởng một năng lực nhất định, đó là sức mạnh siêu nhiên. Đây là trường đại học K Genius, nơi đây hội tụ những bậc kì tài, không phân biệt giai cấp. Chỉ cần là người có tài năng, dù là bất kì lĩnh vực gì. Miễn có tài là sẽ được vào trường này học... ]

[ Tự Tuyên Anh là nhân vật nữ chính của thế giới này, là con gái độc nhất của Tự gia, một gia tộc đời đời luôn có người nối nghiệp một dòng sức mạnh khác thường, mạnh mẽ. Tự Tuyên Anh giả nam đi vào trường học, muốn tìm kiếm một cây gậy gỗ bị thất lạc của ngàn năm về trước đã sớm bị chôn vùi. Tương truyền cây gậy đó có khả năng dịch chuyển thời không, đến với thế giới thuộc về những người có năng lực phi thường... ]

" Khoan... đi sâu về cái năng lực đó. Nguồn gốc "

Cô lạnh lẽo nói, đôi mắt khẽ híp lại

[ Thứ lỗi! Đây là thông tin mật ]

" Hử? "

Cô nheo mày, nhìn qua tiểu Bát Đản

[ Ký chủ... ]

" Một chút thôi "

[ Được! Xem như đây là phần thưởng chuộc lỗi vì trục trặc của hệ thống ]

[ Thông tin: Từ rất lâu về trước có một số người được gọi là phù thủy đến nơi đây, họ kết duyên cùng người thường nên dòng máu phù thủy cũng được truyền lại từ đời này sang đời khác. Nhưng vì bị mài mòn thế hệ nên pháp thuật của họ cũng dần bị lãng quên, chỉ còn lại số ít người giữ được siêu năng lực kém cỏi của mình vì mang một nửa dòng máu phù thủy ]

"... Ha... "

[ Trở lại cốt truyện: Tự Tuyên Anh khi vào trường liền được mệnh danh là tiểu vương tử của Đại Học K Genius, nhưng tính cách của nữ nhân này quá thẳng thắng. Không kiêng nể ai, nên đã đắc tội với Đại Vương Tử của ngôi trường này là Thịnh Vũ Hạo, hắn là một người kiêu ngạo. Là con trai của Thịnh gia, tính tình coi trời bằng vung, không xem ai ra gì. Chán ghét Tuyên Anh nên nhiều lần quyết đấu, là một nhân vật phụ chủ chốt. Vì sau này hắn sẽ trở thành một con quỷ vì gia tộc sụp đổ, cái kết cho Thịnh gia lụi tàn là do nữ chính gây ra. Hắn hận cô ta nên bị sự căm thù chiếm lĩnh tâm trí, một nữa dòng máu phủ thủy đen bị khơi dậy bởi hận thù sau nhiều năm lãng quên...

Thông báo: Thế giới này không có nam9

Thông tin cung cấp: Có thể sẽ có những thế lực siêu nhiên, thậm chí là một liên kết hệ thống khác tồn tại. Nguy hiểm tiềm tàng, mong ký chủ cẩn thận ]

[ Ting ---- nhiệm vụ đầu tiên ---- Làm cho nữ chính bị thương nặng. Điểm thưởng 500 ]

Tiếng máy móc đứt ngang, chỉ để lại hơi lạnh còn vươn trong không khí. Cô lơ lửng giữa không trung nhìn xuống, trận đấu đã diễn ra. Tất cả tranh nhau quả bóng trên sân, nhưng nó đã vào chân Tuyên Anh

Tuyên Anh vượt qua các tuyển thủ, chuẩn bị đá vào lưới thì bị Vũ Hạo chặn lại. Nụ cười trên môi hắn lạnh lẽo, Tuyên Anh híp mắt, sau đó dời quả bóng qua bên phải rồi chạy qua trái. Vũ Hạo cười lạnh, dùng chân phía sau thụt xuống một bước ngăn trái banh đang móc cong lăn qua trái. Tuyên Anh kinh ngạc nhìn Vũ Hạo đá bóng chạy đi

- Huýt!!!!! Vũ Hạo ghi bàn

- Ahhhhh!!!! Vương tử của lòng em

- Vũ Hạo tuyệt nhất

..........

Cô lạnh nhạt nhìn trận đấu, thời gian trôi qua. Hiệp 3 đã bắt đầu, đôi mắt đỏ như máu nhìn xuống. Bàn tay đưa lên khẽ xoay một vòng nhỏ, ma pháp hiện ra nhưng phút chốc biến mất

Cô kinh ngạc nhìn tay mình, tiểu Bát Đản đang xoa mông ấm ức, cảm nhận được ánh mắt của cô liền quay qua

" Ký chủ? "

" Ta không dùng được ma pháp "

" Ah! Ký chủ không thể sử dụng ma pháp nếu như không đến lúc cần thiết. Hệ thống đã khóa kỹ năng của người "

Mặt cô trầm lại, những lọn tóc tím khẽ lướt nhẹ trong gió mát. Cô nhìn xuống, đôi mắt ánh lên tinh quang

" Chủ nhân, người bây giờ chỉ là một linh hồn. Lại không thể dùng phép, làm được gì chứ? "

Tiểu Huyết đôi mắt rắn nhìn cô nói, đôi mắt cô khẽ híp. Tiểu Bát Đản nói

" Ký chủ có thể dùng bùa, nhưng cũng sẽ bị hạn chế. Một ngày dùng được 2 lần "

Cô nhìn qua, bàn tay đưa lên khẽ chuyển chạm vào mái tóc vén ra sau. Phía dưới trận đấu đã kết thúc

- Trận đấu kết thúc, tỉ số 3-2. Lớp 12AS thắng

- Tuyên Anh

- AHHHH!!!! TIỂU VƯƠNG TỬ TUYỆT QUÁ

- HA HA HAAA

..........

Cô nhìn qua Vũ Hạo đang cắn răng tức giận, đôi mắt khẽ híp lại. Nụ cười vươn lên, tiểu Bát Đản khẽ rùng mình...

Cô bay theo Thịnh Vũ Hạo, nhìn hắn mặt hầm hầm đi vào lớp, đôi con ngươi hiện lên tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống người, khiến ai nấy sợ hãi không dám lại gần hắn mà tránh xa...

Buổi chiều với ánh hoàng hôn đỏ rực ấm áp, cô cứ lơ lửng trong phòng học. Đây là trường có ký túc xá nên học sinh sẽ ở lại, Thịnh Vũ Hạo bàn tay viết viết vẽ vẽ cái gì đó, rồi còn lấy cây bút đâm vào thật mạnh như trút giận. Cô nhếch môi khi thấy trong tấm giấy là cái tên TỰ TUYÊN ANH to đùng

Lại nhìn qua buổi hoàng hôn, tiếng chuông reo lên chấm dứt buổi học. Tất cả vui vui vẻ vẻ ra về, còn bàn tán về trận đấu hôm nay

- Tiểu vương tử thật giỏi

- Phải đó! Vừa đẹp trai, vừa học giỏi. Lại có thể vượt mặt Đại Vương Tử nữa chứ

- Ha ha! Không hổ là nam thần trong lòng tôi

............

Bàn tay Thịnh Vũ Hạo siết chặt lại, đôi mắt luôn kiêu ngạo không xem ai ra gì nay lại hằng lên tơ máu, nụ cười lạnh lẽo vươn lên. Cô cười nhạt, hai ngón tay kẹp một lá bùa đen với dòng chữ đỏ, lời nói vang lên như mê hoặc

" Oán giận... ha ha... ngươi đang oán giận... Chính tên đó cướp đi ánh nhìn của ngươi... Chính kẻ đó... Căm ghét... tên đó không nên tồn tại nữa... ha ha haaa... Tên đó cướp đi hào quang của ngươi, mọi người đang tuyên dương hắn... Còn ngươi... không có giá trị nữa... "

Lời nói cô như hữu như vô vang lên bên tai Thịnh Vũ Hạo, hắn kinh hãi nhìn quanh bốn phía không có bóng người. Tiếng nói như đưa người vào mê cung lạc lối tiếp tục ngân vang

" Ha ha haa... ngươi hận tên đó lắm phải không? Hắn thật đáng ghét... Tự Tuyên Anh... nên biến mất... "

Vũ Hạo ôm đầu kinh hãi, đôi mắt hằng lên sát ý càng sâu thẳm. Nụ cười lạnh lẽo chết chóc vươn lên

" Phải, tên khốn đó nên biến mất... Ha ha haaaa "

Lá bùa trên tay cô bóc cháy, hóa thành luồn khí đen chui vào trong người Thịnh Vũ Hạo, tiểu Bát Đản kinh ngạc nhìn thân hình hắn. Sau đó hỏi cô

" Ký chủ? Người... "

" Đó là mê tâm bùa, khi ta có được ma pháp hắc ám liền tạo ra nó. Quả nhiên Hắc Ám ma pháp nhiều biến hóa, có thể dễ dàng mê hoặc tâm trí người "

Cô cười lạnh nói, tiểu Bát Đản rùng mình thầm mặc niệm cho nữ chủ. Tiểu Huyết mỉm cười, khè lưỡi rắn nói

" Chủ nhân tài giỏi anh minh, chuyện này sẽ thật đơn giản "

________________

Buổi tối:

Trong khu ký túc xá vắng lặng, không một động tĩnh. Từng khu phòng trãi dài nối tiếp nhau, hành lang yên tĩnh đến đáng sợ... Tiếng lá vi vu thổi qua từng cơn rét lạnh, ngôi trường rộng lớn mang theo vẻ âm u tịch mịch...

Bóng dáng cô lơ lửng giữa không trung đón gió lạnh, tiểu Bát Đản cùng tiểu Huyết từ lâu đã trèo lên cây ngủ. Gió lạnh đìu hiu cùng không gian trống vắng, khắp nơi tối tăm chỉ có ánh đèn nhàn nhạt lâu lâu phản chiếu. Bóng cây dán chặt lên nền đất nhờ vào ánh sáng yếu ớt. Đêm nay... trời không trăng cũng không có bất kì ánh sao nào...

Lộp cộp... lộp cộp

Không gian an tĩnh dị thường bị phá vỡ bởi tiếng bước chân nhẹ nhàng, bóng dáng đen trên mặt đất si măng kéo dài. Trên tay còn có một cây gậy dài với lưỡi sắc uốn cong tựa như cái lưỡi của thần chết. Lâu lâu phát ra ánh sáng bạc lạnh lẽo...

Cô nhìn nam nhân với đôi mắt mang theo oán giận, hận thù cùng bạo ngược. Cầm lấy cái lưỡi dài bước đi trong đêm, cô cũng không biết hắn từ đâu lấy ra cái cây đó. Nhưng từ cây lưỡi hái dài toát lên thứ gì đó đáng sợ lạ thường...

Thịnh Vũ Hạo âm trầm bước đi vào khu ký túc xá, từng bước trầm lắng mang theo sự nguy hiểm tiềm tàng...

Cô lạnh nhạt nhìn, đôi mắt đỏ như máu nhìn vào cây lưỡi hái. Hắn từng bước đi vào khu ký túc xá, lên lầu... Bước tới một căn phòng cuối dãy tách biệt với những phòng khác. Cô bay theo ngồi trên lan can nhìn, Thịnh Vũ Hạo đưa tay gõ cửa

Cốc cốc cốc...!!

Từ bên trong vang lên tiếng mở cửa, giống như chuẩn bị trước rồi. Còn có tiếng nói trách móc

" Thiên Hà... sao lại đến trễ 10"...? "

Vụt!!!!

Cánh cửa vừa mở, tiếng nói chưa dứt thì Tuyên Anh đã bị một cây lưỡi hái chém xuống làm kinh hãi né đi. Nhưng vì quá bất ngờ nên đã không tránh kịp, bị đầu lưỡi xẹt qua bên hông chảy máu

Tuyên Anh đau đớn, gương mặt trắng bệch cùng kinh hoảng nhìn Thịnh Vũ Hạo, cắn rắng rít gào

" Cậu làm gì vậy? Bị điên sao? "

Vũ Hạo không nói, hai tay tiếp tục cầm lưỡi hái đưa lên không trung. Hai tay Tuyên Anh đưa ra trước xếp lại thành hình, miệng đọc khẽ câu thần chú gì đó... Cây lưỡi hái trên tay Vũ Hạo run lên, bàn tay hắn cũng bị sự run rẩy đó ảnh hưởng. Giống như nó muốn rời khỏi tay hắn...

Đôi mắt Tuyên Anh nhìn chằm chằm vào cây lưỡi hái, miệng cứ lầm bầm gì đó. Trông hết sức tập trung... Cô híp mắt, từ cơ thể tỏa ra uy lực cường đại của ma pháp Hắc Ám, tuy không thể dùng phép, nhưng việc sử dụng uy áp của nó chắc không thành vấn đề. Từ không trung khí tức của ma pháp Hắc Ám luân chuyển, đối với bùa chú trong người Thịnh Vũ Hạo có liên kết chặt chẽ, nên đã âm thầm tăng lên sức mạnh cùng oán thù của Thịnh Vũ Hạo...

" Ký chủ chơi ăn gian T^T... "

Tiểu Bát Đản như âm hồn bay đến u ám nói, cô lạnh nhạt liếc qua

" Có sao? Ta đâu có dùng ma pháp "

" Nhưng người lợi dụng sự liên kết để ma pháp tăng mạnh cũng xem như gián tiếp sử dụng rồi "

" Không có "

Cô vẫn lạnh nhạt nói, tiểu Bát Đản phồng má. Hai mắt to tròn ủy khuất, cái đuôi phe phẩy qua lại đầy bất mãn. Tiểu Huyết trên cơ thể nó nhìn thấy ngây ngẩn, si ngốc nhìn tiểu Bát Đản. Hai mắt đều là bóng dáng nhỏ cùng biểu cảm đáng yêu của nó...

Rầm!!!!

Lưỡi hái run lên, sau đó hạ xuống ngay chỗ Tuyên Anh không chút chần chừ.

" Ahhh... "

Tiếng hét vang lên thất thanh, Tuyên Anh đau đớn ôm lấy ngực trái của mình bị lưỡi hái ghim sâu. Đôi đồng tử co rút dao động như không thể tin, khi Vũ Hạo đưa lưỡi hái lên lần nữa muốn kết liễu mạng của Tuyên Anh thì tiếng bước chân chạy lại vang lên gấp gáp, hai thân ảnh trong bóng tối dần hện ra phía xa, một tiếng nói nữ nhân thanh thúy vang lên

" ĐỊA PHÁ "

RẮC!!!

Mặt đất dưới chân Vũ Hạo lũng ra một lỗ, khiến hắn rơi xuống ngã ngồi. Cây lưỡi hái trồi ra, Vũ Hạo bất tỉnh. Cô nheo mày lại nhìn hai thân ảnh đang chạy tới...

Bỗng trước mặt cô xuất hiện cây lưỡi hái lơ lửng, cô kinh ngạc nhìn lưỡi hái phát ra ánh sáng nhàn nhạt hướng cô chém tới, nó thật sự rất nhanh và quá bất ngờ....

Xẹt!!!!!