Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 92




Mọi người tập trung đông đủ ở phòng khách, nhìn người con trai tuấn lãng đang ngồi đó. Đình Lan dựa vào lòng hắn hạnh phúc, đó không ai khác là Phong Dương Chu Vũ...

Diệp Cơ khi thấy hắn liền liếc nhìn, Chu Vũ lạnh lùng lên tiếng

" Cảm ơn vì đã chiếu cố Lan nhi "

Âu Nghi phất tay nói

" Không! Mà anh sao biết chúng tôi ở đây? "

" Tôi có gắn một định vị thu nhỏ trong mặt dây chuyền của Lan nhi. "

Lời nói Chu Vũ lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng vô cảm nhìn đến cô. Sau đó quay qua Đình Lan nói

" Tôi có rất nhiều việc cần làm, hiện tại em hãy đi cùng họ. Hãy đến thành phố A, nơi đó có lực lượng phòng vệ rất cao. Những người thức tỉnh dị năng đều ở đó "

Mọi người nhìn nhau, Tử Ân lạnh lùng hỏi

" Vậy những người chưa thức tỉnh dị năng? "

" Đều ở đó "

Cô nhìn xung quanh không thấy A Phong liền nheo mài lại, nơi đáy mắt hiện lên ý cười. Di Anh nhìn đến Chu Vũ lên tiếng

" Sao anh không dẫn theo Đình Lan? "

" Không thể! Rất nguy hiểm "

Đình Lan ở trong lòng Chu Vũ thoải mái, nghe như vậy liền lo lắng

" Anh sẽ không sao chứ? "

Chu Vũ cười nhạt nâng cằm Đình Lan, nói

" Em lo lắng cho anh sao? "

" Hừ... anh nói gì vậy? "

Bọn họ nói chuyện tình tứ, Diệp Cơ bên cạnh buồn bã. Di Anh nhìn đến chán ghét, sau đó quay qua Đình Lan nói

" Hai người thật hạnh phúc, nếu Mạt Thế kết thúc thì nhớ mời tụi này ăn đám cưới "

Lời nói của Di Anh như mũi tên đâm vào tim Diệp Cơ, cô nhếch môi. Đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh, lời nói lạnh nhạt

" Có đám cưới được hay không mới là điều quan trọng "

Lời nói của cô mang theo ý vị, Di Anh nheo mài lại

" Cô có ý gì? "

Cô nhếch môi, cầm tách trà trên tay uống

" Đến khi đó ai sống ai chết vẫn còn là điều đáng lo ngại. Phải không Phong Dương thiếu? "

Chu Vũ nhìn qua cô, ánh mắt lạnh lùng

" Phải "

" Tôi nghe nói Phong Dương thiếu có một căn cứ chuyên về điều chế dị năng. Có phải không? "

" Phải "

" Ồ! Vậy tôi không còn gì hỏi nữa. Đi ngủ trước "

Cô cười nhẹ đứng lên, trở về phòng. Chu Vũ nhìn theo bóng cô, đôi mắt lạnh lẽo. Hắn đứng dậy nói

" Được rồi! Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại "

Đình Lan lo lắng đứng lên, gương mặt buồn bã

" Anh đi thật sao? "

" Ừ "

Chu Vũ bước ra ngoài, Âu Nghi đi phía sau đóng cửa lại. Đình Lan nhìn theo hướng cô vừa đi, ánh mắt hiện lên tia sát khí...

_________________

Sáng hôm sau bọn cô tiếp tục lên đường, dừng lại tại một siêu thị muốn vào trong lấy thêm thức ăn. Tử Ân bước xuống nói

" Tôi cũng đi "

Cô nghe vậy liền nói

" Vậy tôi và A Phong ở lại, các người muốn gì thì đi lấy đi "

Bọn họ vào trong siêu thị, A Phong vòng ra cốp xe lấy một lọ dung dịch uống. Cô đứng tựa vào cửa xe hỏi

" Đêm qua đi đâu? "

A Phong nhìn cô, trên tay là lọ dung dịch. Hắn không nói gì, cô thấy vậy xoa đầu hắn nói

" Không nói thì thôi, mà sao dạo này lại không ăn gì? Không đói sao? "

A Phong lắc đầu, đưa lọ dung dịch lên. Cô hơi ngẩn ra sao đó mỉm cười nhẹ

- Grừ... Grừ...

Cô xoay lại liền thấy một đám zoombie đang đi tới, cô nhìn lên trời. Ánh nắng đã bị mây che lại...

Cô lấy súng bắn vào chúng, A Phong cũng làm theo. Đám zoombie càng trở nên hung hắng...

- Grừ... Grừ... Grừ...

Giờ đây hai bên đều bị đám zoombie bao vây, cô lấy súng giết chúng. Bỗng từ siêu thị đám người Đình Lan chạy ra, phía sau là đám zoombie đuổi theo. Cô hướng về đám zoombie đó bắn. Từ trên nốc xe một con lao tới phía cô...

Cô xoay lại nhìn cái bàn tay đang ở trước mặt mình, nó chuẩn bị quào cô thì

Xoạt!

A Phong đỡ thay cô, cô thấy vậy liền bắn vào đầu con zoombie. Sau đó quay lại đám người Tử Ân đang giết zoombie nói

" Mau lên xe "

Bọn họ chạy lại xe, nhưng Đình Lan lại bị một con zoombie nắm chân không chạy được. Cô ta xè tay ra, từ bàn tay xuất hiện một ánh sáng đánh văng con zoombie. Mọi người chứng kiến đều kinh ngạc, bước lên xe chạy đi.

Cán qua đám zoombie đó, Âu Nghi lau trán nói

" Nguy hiểm quá, không ngờ ở đâu cũng có bọn chúng ẩn nắp "

Đình Lan nhìn qua A Phong, thấy bàn tay hắn có vết cào chảy máu liền sợ hãi

" Ah! Hắn... hắn bị cào trúng rồi sao? "

Di Anh nghe thấy cũng kinh ngạc, nói

" Mau đuổi hắn xuống, hắn sẽ hóa thành zoombie mất "

Diệp Cơ cũng lo sợ, Tử Ân nhìn qua kiến chiếu hậu nói

" Để tôi tìm chỗ nghỉ chân "

Tử Ân cho xe dừng lại tại một nhà kho rộng lớn, mọi người đều tách ly ra làm việc của mình. Cô đưa A Phong vào trong nhìn vết thương của hắn

" Sao lại đỡ cho tôi? Cần gì phải vậy "

A Phong không nói nhìn cô, vết cào trên tay hiện lên máu rất sâu. Cô dùng nước rửa vết thương cho A Phong, nhẹ nhàng. Tử Ân đứng gần đó nhìn, đôi mắt ánh lên lạnh lẽo. Xoay người bỏ đi...

Cô dùng thuốc có sẵn trên xe băng bó cho A Phong, đang băng bó thì tiếng nói lạnh lẽo vô hồn của hắn cất lên...

"... Ở... lại... "

Cô ngước lên nhìn A Phong, hắn nói chuyện rất khó khăn. Cô kinh ngạc

" Anh biết nói sao? Anh vừa nói gì? "

A Phong gương mặt lạnh lùng, nheo mài nói

" T...tôi... ở... lại "

Cô nghiêng đầu hỏi

" Sao anh phải ở lại? "

" Bị... cào... zoombie "

Cô kinh ngạc, Đình Lan từ ngoài đi vào nói

" Phải! Nên bỏ anh ta lại "

" Nếu không hắn sẽ biến thành zoombie cắn chúng ta "

Di Anh cũng gật đầu tán thành, Âu Nghi bên cạnh cũng nheo mài nói

" Phải! Chúng ta nên để anh ta lại "

Diệp Cơ không nói khó xử, Tử Khang nhìn cô chạy lại nắm lấy tay cô

" Chị, chạy đi "

Cô nheo mài lại nhìn qua A Phong, nói

" Không! Anh ta đã cứu tôi "

" Cô muốn chết sao? Nếu muốn chết thì đừng kéo chúng tôi theo "

Di Anh tức giận nói, cô im lặng không quan tâm cô ta. Tử Ân từ ngoài nói vọng vào

" Đi thôi "

Bọn cô bước ra ngoài, bỗng Đình Lan đi lên trước giành ghế của Tử An nói

" Hôm nay em láy "

Mọi người kinh ngạc nhưng cũng bước vào xe, đến lượt cô muốn đi vào thì cánh cửa đóng lại. Chiếc xe lao đi nhanh chóng...

Mọi người thất kinh, Âu Nghi nhìn ra sau. Diệp Cơ chườm người lên nói

" Chị... chị làm gì vậy? "

" Chúng ta không thể để họ lên xe. Dao Sương cứ khăng khăng như vậy, chúng ta buộc lòng phải bỏ lại họ. Chúng ta phải sống, vì toàn bộ nhân loại "

Lời nói Đình Lan đúng lý hợp tình, mọi người hoảng hốt. Tử Khang lên tiếng

" Nhưng đâu nhất thiết phải bỏ chị Dao Sương, chị là người xấu "

Âu Nghi ôm Tử Khang đang khóc vào lòng, Di Anh nheo mài nói

" Tôi thấy Đình Lan làm rất đúng, chuyện sinh ly tử biệt đối với sự hỗn loạn thế này là bình thường. Chúng ta không thể vì họ mà đưa nhân loại vào sự diệt vong "

Không gian xe trở nên yên tỉnh, chỉ còn lại tiếng khóc của Tử Khang và Diệp Cơ. Đình Lan nhìn qua gương phản chiếu, ánh mắt hiện lên sát khí cùng ý cười. Tử Ân lạnh lẽo nhìn qua cửa kính, đôi mắt sâu như vực thẳm xẹt qua ánh sáng lạnh...

_________________

Cô nhìn chiếc xe đang dần khuất bóng, nụ cười vươn lên môi lạnh lẽo. Tiểu Hắc bên cạnh cô cất cánh bay đi, cô đưa tay xoa eo

" Thú vị! Diệp Đình Lan... "

Cô nhìn qua A Phong đang nhìn mình, cô đưa tay nâng mắt kính. Ánh sáng lạnh tỏa ra, cô cười nhẹ nói

" Vào trong thôi "

A Phong theo sau cô, nhìn vào cô khó hiểu.

" K...không lo? "

" Lo? Lo cái gì? "

Cô ngồi xuống, A Phong ngồi theo.

" Vì tôi... mà... bị bỏ... lại "

Cô nhìn qua A Phong, đưa tay xoa đầu hắn

" Anh đã cứu tôi, tôi làm sao bỏ lại anh được? "

" Nhưng... sẽ... sẽ chết "

" Chết? Tôi không thể chết, cho đến khi công chúa an toàn "

" Công... chúa? "

" Là Diệp Cơ đó "

Cô cười nhẹ, bỗng từ ngoài một nhóm 5 người đi vào. Họ là những con người còn sống, nhìn thấy bọn cô liền kinh ngạc

- Các người cũng là dân chạy nạn sao?

" Phải "

Một người trong số đó hỏi cô, những người đó nghe câu trả lời của cô liền gật nhẹ đầu. Nhìn qua A Phong

- Nhưng hắn không giống con người.

- Phải! Gương mặt trắng nhợt...

" Do hắn thân thể yếu nhượt "

Lời nói cô lạnh nhạt, bọn họ nghe xong gật đầu bước lại gần cô. Bọn cô cùng ăn uống và nghỉ ngơi lại buổi tối...

Màn đêm buông xuống, cơn gió lạnh thổi qua. Mùi máu tanh xộc vào mũi cô, cô mở mắt nhìn xung quanh. Bây giờ đã là 1h khuya, nhưng cô không thấy đám người kia đâu. Kể cả A Phong cũng vậy, cô bước ra ngoài. Đi đến một con hẻm, dưới ánh trăng. Cô nhìn thấy dũng máu đỏ thẳm, A Phong đứng đó. Cảnh tượng thật kinh hoàng, trên tay A Phong là một trái tim máu còn đang ăn dở, miệng hắn cũng dính đầy máu. Đám người lúc trưa nằm lê lết dưới đất, thân đầy máu. Trái tim bị móc ra, chết vô cùng thảm.

A Phong đứng đó, đôi mắt vàng lạnh lẽo dữ tợn. Nhưng khi thấy cô liền sững người, trái tim đang ăn dở bị rớt xuống. Cô từng bước tiến lên, A Phong cúi đầu đứng đó. Cô nhìn xuống đám người đó, lấy khăn lau máu trên miệng của A Phong. Vừa lau vừa nói

" Chúng ta về nghỉ thôi "

A Phong kinh ngạc, nói

" Không... sợ? "

" Tại sao phải sợ? Tôi đã nói là sẽ ở cạnh anh mà. Nào! Đi thôi "

Cô kéo tay A Phòng ra khỏi con hẻm, nhưng cô thấy một đám zoombie đang đi đến. Cô lấy súng ra đề phòng nói

" Chắc bọn chúng đánh hơi được mùi máu "

Cô chỉa súng về phía đám zoombie bắn, đám zoombie lửng thửng đi. Từ phía sau chúng, một con zoombie bay ở không trung đến. Sự dữ tợn hiện rõ nhìn cô

- Rống... grào... rống... grừ...

Con zoombie đó đưa tay chỉ vào A Phong gào rống như đang nói gì đó. Cô nhìn qua A Phong, hắn thấy vậy liền nói

" Nó hỏi sao... tôi... không giết... "

A Phong chỉ vào cô, cô hiểu ra gật đầu. Đưa súng bắn con zoombie biến dị. Nhưng nó lại né đi lao về phía cô, A Phong bước lên đánh với con zoombie biến dị. A Phong đưa tay nắm lấy đầu nó bẽ ra, nhảy xuống dưới đất đưa cho cô. A Phong bổ đầu con zoombie biến dị ra, từ trong não nó có một viên thạch mào đỏ sáng lấp lánh. A Phong lấy ra lau lau sau đó đưa cho cô, cô nhận lấy. A Phong tiếp tục giết những con zoombie khác, lấy từ chúng một cái túi màu đen. Trong đó là lọ dung dịch xanh lam giống khi trước. A Phong lấy ra một chai uống cạn. Cô nhìn qua hỏi

" Cái đó là gì mà sao anh lại thích? "

" Có thể chống đói... cho tôi "

" Vậy sao... vậy cái này? "

Cô đưa viên đá cẩm thạch đỏ lên, A Phong nói

" Cẩm thạch... giúp tăng cường sức mạnh dị năng giả "

Cô gật nhẹ đầu, nhìn qua A Phong

" Sao anh biết? "

" Tôi... là zoombie "

Cô gật nhẹ đầu, cười nhạt. Xoay người nắm lấy tay A Phong đi. Dưới ánh trăng hai thân ảnh bước qua xác đám thây ma mà đi. Đôi mắt cô ánh lên tia sáng lạnh lẽo

' Ha! Quả nhiên... '

A Phong nhìn tay mình bị kéo đi, ngước lên nhìn bóng lưng cô. Đôi mắt lạnh lẽo vô cảm đầy dã thú hiện lên tia vui vẻ. Khóe môi nâng lên nụ cười yếu ớt, nhưng bỗng chốc hắn kinh hãi. Hạ mi mắt xuống, sự độc ác hiện lên tràn ngập con ngươi màu vàng lạnh lẽo. Răng nanh nhe ra sắc nhọn sau đó trở lại bình thường...

****** ------- ******

XIN CHÀO CÁC BẠN! LÝ DO MẤY NGÀY NAY MÌNH KHÔNG ĐĂNG LÀ DO MÌNH MUỐN BÃO CHAP CHO CÁC BẠN. MONG CÁC BẠN SẼ LUÔN ỦNG HỘ MÌNH 😘😘😘