Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 13




Vãn Vãn thổi thổi nước trà nóng hổi, khi nghe thấy lời Lâm Tịch Hàm nói thì trong lòng châm biếm, nàng nói muốn đuổi việc Tiểu Ngữ hồi nào, cái cô Lâm Tịch Hàm này đúng là giỏi dùng vỏ bọc hiền lành để ngụy trang thật.

Nàng cảm thấy nực cười nhìn thoáng qua Lâm Tịch Hàm, lại định kéo thêm một kẻ thù cho nàng à?

"Tiểu Ngữ tiểu thư, chuyện hồi nãy tôi hoàn toàn không nghe thấy gì, nhưng cô phải nhớ cái gì nên và không nên nói, còn nữa.. Đừng tùy tiện làm chỗ dựa cho người khác, lỡ một ngày bị đâm sau lưng lại chết mà không kịp than đấy."

Vạn Tiểu Ngữ nghe xong, không thể không liếc nhìn Lâm Tịch Hàm một cái, ngơ ngác trả lời: "Tôi biết rồi, cảm ơn Tô tiểu thư."

"Tô Vãn Vãn! Ý cô là gì? Cô bảo tôi cố ý châm ngòi ly gián à?" Lâm Tịch Hàm cao giọng chất vấn.

Vãn Vãn cười khẩy, lạnh lùng nói: "Lâm Tịch Hàm, tôi đang cùng cô nói chuyện sao? Tôi còn chưa nói đến cô, chẳng lẽ cô bị tôi nói trúng tim đen, cho nên chột dạ sốt ruột?"

Lâm Tịch Hàm nghẹn họng, hoảng loạn nói: "Cô đừng nói bậy! Tôi xem Tiểu Ngữ như là chị em tốt, tôi.. Sao tôi có thể hại cô ấy được."

Vạn Tiểu Ngữ thấy được thái độ ấp úng Lâm Tịch Hàm, tức khắc trong lòng lạnh đi vài phần, nhớ lại thời gian qua, đích thực đều là cô đứng ra nói giúp Tịch Hàm, cô ta lại chẳng bao giờ vì mình mà lên tiếng.

Bình thường ở công ty cô đều vì bênh vực Lâm Tịch Hàm mà nói ra toàn mấy câu khó nghe, vô tình cũng đắc tội với rất nhiều người, nhưng rõ ràng những điều đó đều là vì Lâm Tịch Hàm mà ra.

Tô Vãn Vãn nhún vai, nhàn nhã hớp một ngụm trà.

Nhìn sắc mặt Vạn Tiểu Ngữ ngày càng trầm xuống, Lâm Tịch Hàm căm tức liếc xéo Tô Vãn Vãn, hốc mắt hồng hồng, xô nàng ra rồi chạy mất.

"A" Tô Vãn Vãn than nhẹ một tiếng.

Bởi vì Lâm Tịch Hàm đẩy nàng mà không thèm để ý trên tay nàng đang bưng tách trà nóng, nước trà bắn lên tay Vãn Vãn làm đỏ một mảng lớn.

"Tô tiểu thư, cô không sao chứ?" Vạn Tiểu Ngữ vội vàng nói.

Tô Vãn Vãn lấy khăn trên bàn bọc tay lại, cắn răng lắc đầu.

"Không có gì nghiêm trọng, bây giờ là giờ tan làm rồi, cô mau về nhà đi, tôi tự mình xử lí được."

Vạn Tiểu Ngữ mờ mịt nhìn Tô Vãn Vãn, cầm lấy tách trà đi ra khỏi phòng, Tô tiểu thư hình như có gì đó khác với trước kia, nhưng lần này cũng nhờ có nàng mà bản thân cô mới nhìn rõ được tỉ muội mình luôn nâng đỡ thực ra là loại người như thế nào.