Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 3: Dực Thiên Trấn




Linh căn bị hủy, từ đây vô vọng với con đường tu chân. Nhưng hắn có huyết mạch ma tu, có thể tu ma. Cứ thế hắn lao đầu và tu ma, mong muốn một ngày trở lại chất vấn sư tôn vì sao từ bỏ hắn. Rõ ràng từ rất sớm người đã biết hắn có huyết mạch ma tu, sư tôn cũng không tỏ vẻ chán ghét. Nếu vậy, tại sao giờ lại chính tay hủy hoại hắn.

Trong động phủ truyền thừa, hắn đạt được bí tịch tu luyện của ma tu, cứ thế theo bí tịch tu luyện, trở thành một ma tu khát máu. Hễ gặp kẻ truy sát mình, hắn thẳng tay giết sạch còn hút hết tu vi của họ đề cao thực lực của mình. Khiến vô số tu sĩ căm hận không thôi.

Dực Kì Thiên một đường bị truy sát đến Ma Thành, nhưng thân mang hai dòng máu của tu sĩ và ma tu cũng khiến đám ma tu căm ghét mà bị truy sát. Quả là không chốn dung thân. Hắn vì sinh tồn không tiếc trả giá hết thảy, đánh bại Thành Chủ Ma Thành, cướp đoạt tài nguyên đề cao thực lực, dần xây dựng thế lực tại Ma Tộc cho mình. Đến các bí cảnh, vơ vét đủ loại kì duyên và thiên tài địa bảo thuận lợi đến Hoá Thần Kỳ Trung Kì. Dĩ nhiên trong đó cũng có gặp đủ loại khuất nhục, nhưng rốt cuộc đều bị nam chính giết sạch.

Trở về Phục Lâm Tông báo thù phế linh căn, hắn dẫn dắt Ma Tộc gây ra cuộc đại chiến Ma Tộc và Nhân Tộc. Cuối cùng khiến Tông Chủ bị trọng thương, nhưng lại để Hoạ Khiết Vũ trốn thoát. Thực khiến người nghiến răng nghiến lợi.

Tuy Hoạ Khiết Vũ trốn được lần này, nhưng chưa chắc trốn được lần sau. Thời gian tiếp theo Dực Kì Thiên không ngừng thu thập được nhiều cơ duyên, thực lực tăng mạnh, thu thập các loại tiểu đệ và mỹ nữ về xây dựng hậu cung. Phá tan chướng mù về thân thế, tìm hiểu được nguyên nhân kết quả. Sau đó chính là hoàn mĩ trả thù, hoa lệ đăng đỉnh nhân sinh trở thành Thần.

Tư Khấu Kình Vũ đọc đến đây không khỏi vuốt mặt. Nghiến răng nghiến lợi mà chửi ầm hệ thống. Tại sao lại có thể tóm tắt đơn giản vài ba dòng về phần sau của bộ truyện vậy chứ hả. Cũng may, đây chỉ là phần tóm tắt truyện ở mấy trang đầu. Những trang còn lại là nội dung tiểu thuyết, không khác gì một cuốn tiểu thuyết thật sự cả. Nếu không thì chắc y sẽ điên tiết lên.

Hít sâu một hơi, bình tĩnh bình tĩnh. Y cần phải bình tĩnh mới được. Cần tìm ra đối sách. Nhưng mà... Sao lại có cảm giác muốn khóc thế này. Y thật là số khổ mà, thiết lập nhân vật nào không thiết lập, cứ phải là Hoạ Khiết Vũ là sao.

Hệ thống: [ Đinh! Hệ thống kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến: Giúp Dực Kì Thiên thoát khỏi sự truy đuổi của đồng tộc. ]

Đang lúc xót thương cho số phận đầy nghiệt ngã của bản thân, Tư Khấu Kình Vũ giờ phải gọi là Hoạ Khiết Vũ lại nghe được âm thanh thông báo nhiệm vụ của hệ thống thì không khỏi sửng sờ vào giây. Nhưng rất nhanh hồi thần lại, nói gì thì nói y cũng là một tác giả nổi tiếng, thể loại gì mà y không biết chứ. Cho nên rất nhanh đã có thể làm quen với tình huống hiện tại.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Hoạ Khiết Vũ châm chước hỏi hệ thống: " Ta đã biết. Theo nhiệm vụ này cho thấy, không lẽ bây giờ mới chỉ bước vào giai đoạn mở đầu kịch tình? "

Hệ thống: [ Không sai. Chính xác hơn lúc này đang là đoạn mở đầu Truyện. Cụ thể và chi tiết hơn nữa thì sắp diễn ra cảnh nhân vật chính chật vật chạy thoát khỏi sự truy đuổi của đồng tộc. Vốn dĩ đoạn này nhờ sự xuất hiện của Huyền Nguyệt Ma Quân trợ giúp Dực Kì Thiên chạy trốn, nhưng không hiểu sao Huyền Nguyệt Ma Quân lạc đất diễn ở đâu đó không biết. Nhân vật chính vì không có Huyền Nguyệt Ma Quân bên cạnh nên khó có thể thuận lợi chạy trốn sự truy sát. Xét thấy nhân vật chính hiện mới năm tuổi không có khả năng một thân một mình thoát khỏi truy đuổi của đám gia đinh trong tộc, nên tình huống này được phán xét là tình huống khó xảy ra nên cần sửa chữa và bổ sung. Mời kí chủ hoàn thành.]

Hoạ Khiết Vũ nghe vậy im lặng không biết nói gì. Đây chính là vấn đề bên kĩ thuật Thiên Đạo chứ không phải là lỗi của y. Y không liên quan đến chuyện này. <Đế Thần Thiên Địa> của y là rất có tính logic nhá, cốt truyện mạch lạc, rõ ràng. Nếu không thì đã không lọt top 3 trong bảng xếp hạng truyện hót của năm rồi.

Hiện y lúc này đang tại Thương Kiếm Phong, từ đây đến Dực Thiên Trấn nơi nhân vật chính sinh sống thì phải mất ba canh giờ ngự kiếm. Dĩ nhiên đây là thời gian được tính với điều kiện tu vi đạt Nguyên Anh Kỳ. Tuy nhiên lại có một khó khăn nho nhỏ, y tuy có kí ức của nguyên thân nhưng nhất thời cũng không sử dụng quen thuật pháp tu chân. Do vậy y lúc này cần thiết phải luyện tập vài thuật pháp cơ bản để làm quen với các kĩ năng của nguyên thân.

Mới đầu cũng hơi khó khăn khi làm quen với việc ngự kiếm, dù gì cũng là lần đầu đến thế giới tu chân, tuy đây là thế giới do y tạo ra nhưng cũng không ngăn chặn việc y cực kì hưng phấn với việc được​ ngự kiếm phi hành.

Phải biết rằng, ngự kiếm luôn là ước mơ của biết bao thế hệ từng chìm đắm trong những cuốn tiểu thuyết tu chân hay những bộ phim tiên hiệp.

Dĩ nhiên y không ngoại lệ, cứ nghĩ đến bản thân sẽ được tận hưởng giây phút thăng hoa của cuộc đời khi chân chạm thân kiếm rồi phóng một cái vút lên trời cao, tay áo phần phật góc áo tung bay, mái tóc dài theo gió tung bay, khí chất trích tiên. Cảm giác... cmn cực soái cực khí chất cực xuất trần cực.... Tóm lại là rất tuyệt, tuyệt trên cả chữ tuyệt.

Nghĩ thì nghĩ đẹp như vậy đấy, nhưng chắc hẳn những vị nào có niềm yêu thích nồng nhiệt với thể loại tu chân tu tiên chắc cũng hiểu ngự kiếm phi hành không phải dễ. Để có thể ngự kiếm với hình tượng xuất trần phiêu nhiên cộng khí chất thần tiên mờ ảo thì phải tốn bao nhiêu công sức.

Người ta là nhân​ vật chính tập một lần sẽ thành là chuyện hiển nhiên, chứ còn dạng pháo hôi không bị té ngã đã là may. Và tất nhiên Hoạ Khiết Vũ là một nhân vật pháo hôi kiêm boss phản diện cực kì không may mắn khi lần đầu niệm chú ngự kiếm đã ngã chổng vó lên trời, mặt áp mặt đất mà đo đường.

Giây phút đó, Hoạ Khiết Vũ chỉ cảm thấy bản thân mình bị mộng tưởng và hiện thực đánh mặt rất đau, đã vậy còn bị hệ thống lạnh lùng khinh thường. Khoé miệng Hoạ Khiết Vũ giật giật không thôi, sau đó như con gián đánh thế nào cũng không chết không nản lòng nhất quyết xông lên phía trước... Thề sẽ luyện thuần thục thuật ngự kiếm.

Và sau mười lần hết té cũng ngã thì cuối cùng y cũng đã thành công hoàn thành thuật ngự kiếm. Thật may tại sân viện nơi Hoạ Khiết Vũ ở hầu như không có đệ tử lui tới chứ nếu để đám đệ tử trong Thương Kiếm Phong nhìn thấy sự chật vật này thì y cũng không còn mặt mũi mà tiếp tục sống nữa.

Quả thật tu tiên không dễ, đây là do y đã có được kí ức của nguyên thân, chứ nếu muốn thuần thục nắm giữ tất cả kĩ năng của nguyên thân e sẽ phải tốn không ít thời gian.

Nhưng dù có khó khăn ra sao, khoảnh khắc được ngự kiếm lướt gió lướt mây quả thật là cảm giác cực kì hạnh phúc, đáy lòng lâng lâng niềm vui khôn xiết không gì tả được.

Từ trên cao nhìn xuống dưới cảm thấy vạn dặm giang sơn tựa như một mảnh đất nhỏ, thiên hạ rộng lớn tựa hồ thu nhỏ trong tầm tay. Lúc này môt cảm giác thoã mãn len lõi trong tim, kế đó là một cảm giác hưng phấn dâng lên trong lòng.

Đáy mắt Hoạ Khiết Vũ loé lên một tia sáng không biết tên nhưng nhanh chóng biến mất không dấu vết. Ngay cả suy nghĩ cũng nhanh đến không thể bắt kịp.

Chỉ vài canh giờ sau, Hoạ Khiết Vũ đã ngự kiếm đến Dực Thiên Trấn nơi Dực Gia cư ngụ đặt nền móng gia tộc, cũng là nơi khởi đầu cho chuỗi sự kiện trong tương lai.

Dực Thiên Trấn là Trấn do Dực Gia nắm quyền hành chi phối không thể xem thường, tuy không có thực quyền nhưng sức ảnh hưởng không hề nhỏ.

Khoảng ba trăm năm trước nơi đây vốn chỉ là một nơi hoang vu không có cư dân sinh sống, tổ tiên Dực Gia vì tránh sự truy sát của kẻ thù mà phải chấp nhận đến vùng hẻo lánh này an cư lập nghiệp. Tốn suốt một trăm năm mới có khởi sắc dần trở nên phồn thịnh. Dực Thiên Trấn cũng từ đó mà ra. Sau này lại có nhiều dân cư di dân đến đây cư trú, Dực Thiên Trấn ngày càng phồn thịnh hơn nhiều.

Tuy nhiên, nơi đây lại là thế tục, đất ở đâu mà chẳng phải của vua. Cho dù gia tộc ngươi có là gia tộc tu chân đi chăng nữa mà không có một vị Phân Thần Kỳ trở lên toạ trấn thì cũng phải nghe theo lệnh vua tuyệt không thể làm khác. Đây cũng là lí do tại sao Dực Thiên Trấn do Dực Gia thành lập lại phải chịu đựng để Hồng Sa Thành Chủ cai quản. Nhưng dù sao cũng là gia tộc lâu đời cắm rễ ở đây nên hiển nhiên địa vị của Dực Gia tại Hồng Sa Thành cực lớn, đến cả Thành Chủ còn phải nể mặt mũi ba phần.

Dực Gia vốn khởi đầu chỉ là một gia tộc kinh thương nhỏ nhoi, sau này đắc tội thế lực lớn buộc phải di dân. Sau khi an cư tại Dực Thiên Trấn thì thần may mắn như mỉm cười với Dực Gia. Tình cờ được một vị tán tu nhìn trúng tư chất linh căn không tính nổi bật của một đệ tử trong gia tộc nhận làm đệ tử, từ đây Dực Gia bước trên con đường Tu Chân Gia Tộc.

Nghe thì uy vũ nhưng tính đến nay Dực Gia trãi qua ba trăm năm lại chỉ có gần năm mươi người nhập Tông Môn bước trên con đường tu chân, lại vì tư chất có hạn mà không có ai chạm đến Nguyên Anh Kì. Nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ cho Dực Gia trở thành một thế gia danh vọng nhất nhì Hồng Sa Thành.

Ở thế tục nơi người phàm sinh sống mà nói, tu chân chính là mơ ước của biết bao người, huống chi trong số hàng vạn dân thường số người có linh căn chưa đến một ngàn. Con số này nói nhiều không nhiều mà nói ít không ít.