Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 157: Có cần thiết không




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Hiệu nào.” Anh cắt ngang lời Hạ Lễ Ngộ Ngộ nói. Ngắn gọn hai chữ, thể hiện rõ tâm tình không tốt của anh.

Hạ Lễ Ngộ Ngộ dù có trì độn đến mức nào cũng hiểu ra.

Đúng là Cảnh Phạm không chạy được.

Hạ Lễ Ngộ Ngộ nói tên một nhãn hiệu, lại nói: “Hiện tại thuốc này dùng khá tốt, chỉ cần không uống thường xuyên thì không có tác dụng phụ gì nhiều.”

“Ừ.” Hắn lên tiếng, lại nói: “Còn một vấn đề nữa.”

“Cái gì?”

“Bị thương, cần xử lý như thế nào?”

“Gì... bị thương?” Hạ Lễ Ngộ Ngộ ho khan một tiếng: “Lão Hoắc, không phải lâu rồi anh không lên giường với phụ nữ nên mới cuồng dã như vậy chứ? Đối với phụ nữ phải ôn nhu một chút.”

“...” Hoắc Cảnh Thành mím môi không nói gì. Giờ anh cũng chẳng muốn nghe người ta dạy bảo gì cả.

Hạ Lễ Ngộ Ngộ nói: “Đầu tiên dùng cồn i-ốt tiêu độc, thoa thuốc tiêu viêm lên. Nếu tình huống nghiêm trọng, phải đến bệnh viện mới được. Nhãn hiệu thuốc tiêu viêm lát nữa em hỏi bác sĩ phụ khoa rồi gửi qua di động cho anh.”

“Ừ, tôi cúp máy đây.”

“Này! Chuyện giữa anh và Cảnh Phạm, anh đừng nói với lão gia tử và bác gái. Nếu hai người bọn họ biết, thế nào anh cũng ăn đủ.”

Bàn tay cầm tay lái của Hoắc Cảnh Thành xiết chặt chút, chỉ nói: “Tự tôi hiểu rõ.”

Dứt lời, cúp điện thoại.

Anh ngồi trong xe, ánh mắt nặng nề tập trung nhìn phía trước, lại quay đầu nhìn về phía biệt thự, ánh mắt càng u trầm.

Cuối cùng, buồn bực đạp chân ga, xe oanh một tiếng, rất nhanh xông ra ngoài.

————

Một lúc sau.

Xe của Hoắc Cảnh Thành lại tiến vào khu biệt thự.

Anh đỗ xe trong garage, nặng nề bước về phía biệt thự. Tay dừng trên mật mã cánh cửa, đầu ngón tay lạnh lẽo.

Có lẽ... cô ấy đã đi rồi...

Tay cầm thuốc xiết chặt.

Bấm mật mã, đẩy cửa mà vào.

Không ôm hy vọng, cho nên, đến lúc nhìn thấy thân ảnh đang ngồi cho Bát Giới ăn thức ăn cho cún, anh ngẩn ra, trong lòng kích động.

Nhưng, lúc cô nghe thấy tiếng động, nhìn thấy anh, lại như là chim sợ cành cong, lập tức đứng lên, khuôn mặt căng thẳng lùi về phía sau, thái độ khác hẳn khi đối diện cùng Bát Giới.

Coi anh như một con dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể tổn thương cô.

Hoắc Cảnh Thành hô hấp nặng nề, ánh mắt tối sầm xuống. Thay giầy, đi thẳng về phía phòng bếp.

Rất nhanh, anh bưng một cốc nước ra, sau đó lấy một hộp thuốc tránh thai, tất cả đều đưa tới trước mặt Cảnh Phạm.

Cảnh Phạm ngẩn người.

“Uống thuốc đi.” Môi khẽ mấp máy, chỉ nói ra ba chữ.

Cảnh Phạm nhận thuốc anh đưa qua, rõ ràng lọt vào trong tầm mắt là năm chữ ‘thuốc tránh thai khẩn cấp’, mỗi một cái chữ tựa như một cây kim sắc nhọn đâm vào mắt cô.

Tay cô run lên.

Gian nan cong môi tạo thành một nụ cười, châm chọc nhìn anh: “Hoắc tổng, anh không thấy buồn cười à? Vừa rồi, chúng ta cũng không có... Thực sự cần thiết phải uống viên thuốc này?”

Có vài chữ, cô khó có thể mở miệng.

Nhưng vừa rồi anh tuy tiến tới nhưng lập tức lui lại. Còn chưa bắt đầu đã chấm dứt.

Bọn họ ngay cả làm cũng chưa làm, thật sự cần thiết phải uống thuốc tránh thai không?

“Để ngừa vạn nhất.” Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành u tối, nặng nề nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi phải cam đoan tuyệt đối không có sơ sót nào.”

Cảnh Phạm cười nhạo một tiếng, bi thương dâng đầy khóe mắt.

Đúng, cô là tội nhân của Hoắc gia, trong mắt anh, chỉ sợ, cô căn bản không xứng mang thai đứa nhỏ của anh.

Tiểu Chanh Tử chỉ là một sai lầm. Hơn nữa, là sai lầm anh không biết đến.

Cảnh Phạm rất nhanh bóc giấy bạc, thở sâu, như đã quyết tâm, rất nhanh nuốt thuốc xuống, ngay cả nước cũng không cần uống.