Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 306: Hài lòng




Buổi chiều, Hoắc Cảnh Thành còn bận rộn nhiều việc.

Trước khi đi, anh vẫn còn nặng nề để lại dấu hôn trên cô Cảnh Phạm.

Nụ hôn rất mãnh liệt tạo nên vết đỏ ửng.

“Xem ra thì một khoảng thời gian sẽ không mất đâu!” Nhìn đóng dấu kia, Hoắc Cảnh Thành rất hài lòng.

Cảnh Phạm che cổ, vừa xấu hổ vừa giận: “Như vậy người ta thấy thì làm thế nào?”

“Chính là muốn anh ta nhìn thấy!”

Anh ta?

Cảnh Phạm hơi suy nghĩ một chút thì hiểu ra. Hóa ra anh muốn tạo vết hôn này để cho Cảnh Uyên nhìn sao?

“Hoắc tổng!” Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ, giọng nói của Lục Kiến Minh vang lên: “Khách hàng đã đến! Đang chờ ở phòng khách ạ!”

“Tôi biết rồi! Lập tức tới ngay!” Hoắc Cảnh Thành nghiêm mặt một cái rồi trả lời.

Cảnh Phạm nhớ tới mục đích của chuyến đi này: “Anh còn chưa ăn cơm trưa đâu!”

“Ừ! Nhưng bây giờ thì không kịp rồi!” Hoắc Cảnh Thành liếc nhìn đồng hồ đeo tay lại nhìn hộp bánh ga tô kia: “Cũng may vừa ăn bánh gato cũng no rồi!”

Cảnh Phạm cười khẽ: “Lát nữa, em sẽ nhờ trợ lý Trần để cơm vào trong hộp giữ ấm. Nếu chiều anh đói thì lấy ăn!”

“Ừ!” Hoắc Cảnh Thành gật đầu: “Vậy anh đi dây!”

Cảnh Phạm ừ một tiếng, định trượt khỏi bàn làm việc thì Hoắc Cảnh Thành nhìn cô, ánh mắt tối lại, không dằn được lòng mình, mạnh mẽ hôn lên môi cô một cái.

Nụ hôn đó ẩn chứa quyến luyến, thâm tình khiến Cảnh Phạm sợ hãi.

Cô thở gấp gáp, sau đó mở miệng tiếp nhận sự công phá của người đàn ông kia.

——

Hoắc Cảnh Thành đi tiếp khách, lúc rời khỏi phòng làm việc mặt mũi đầy gió xuân.

Mọi người ở tầng cao nhất ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Bên trong, Cảnh Phạm vẫn còn đứng dựa vào phòng làm việc, vẻ mặt thất thần.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi, chỗ đó vẫn còn vương lại hơi thở của anh.

Giống như một giấc mộng vậy.

Nhưng tất cả đều là thật.

Cô ngước mắt nhìn đường phố qua lớp cửa kính trong suốt. Trong đầu đều là câu nói, anh sẽ không kết hôn với Mộ Vãn, tâm trạng cô đột nhiên rất tốt.

Ngay cả những phiền muộn thường ngày, dòng xe nối đuôi nhau cũng khiến người ta thích vô cùng.

Cô rời khỏi phòng làm việc của anh, đưa đồ cho Trần Lộc, dặn dò vài câu.

Trần Lộc thấy trên cổ cô có vết ô mai, hiểu thấu mỉm cười. Cảnh Phạm đỏ mặt không thôi.

Đều là do anh làm hại.

Cô rời khỏi công ty, chạy đến IT’S mua hai cái bánh trứng, lại đến khu mua sắm, mua cho mình một chiếc khăn quàng cổ.

Cũng may dạo gần đây trời rất lạnh vì vậy cô quàng khăn cũng không quá lạ.

Một mình Cảnh Phạm đi lang thang cũng không cảm thấy cô đơn mà cảm thấy rất ấm áp, tất cả đều tốt.

Đi đến tiệm bán quần áo trẻ em, cô vào mua cho Tiểu Chanh hai bộ đồ, lúc đi qua tiệm bán đồ nam, cô lại vào mua một chiếc áo sơ mi.

Rời khỏi trung tâm mua sắm đã là hơn bốn giờ chiều.

Cô bắt xe đi đón Tiểu Chanh. Trên đường cô gọi điện cho Cảnh Uyên để Cảnh Uyên đỡ mất công đi đón con bé.

Cô đeo khẩu trang đứng trước cửa trường học.

Đúng bốn giờ, khi cổng trường mở ra. Giờ này trước cồng trước có rất nhiều phụ huynh, ai cũng ngóng trông nhìn vào bên trong.

Có rất nhiều cặp vợ chồng trẻ cùng nhau đi đón con.

Cảnh Phạm nhìn cảnh tượng đó, trong lòng cũng có chút ít hâm mộ.

Không biết tương lai, cô và Hoắc Cảnh Thành liệu có thể cùng nhau đến đón Tiểu Chanh tan học hay không.

Ngay cả cô cũng ảo tưởng, mong đợi thì càng đừng nói đến đứa bé Tiểu Chanh kia.

“Dì nhỏ!” Đúng lúc này một giọng nói non nớt vang lên. Cảnh Phạm quay đầu, Tiểu Chanh đã nhào tới: “Dì nhỏ, từ xa con đã thấy dì rồi!”