Hẻm Sâu

Chương 3: Ánh sáng duy nhất




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay ấm hơn mấy độ, tuy không khí vẫn lạnh, nhưng trời đã vào cuối Đông, Cao Tuấn đứng trước cửa sổ, kéo mở tấm rèm xanh sẫm, ánh nắng hào phóng chiếu rọi cả người anh.

Thấy thời tiết cũng đẹp, Cao Tuấn giặt quần áo rồi mang lên sân thượng phơi, mặt trời chiếu rọi khoảnh sân cũ kỹ bé nhỏ, ba chú chim sẻ đậu trên dây điện đan xen, xa xa vọng lại tiếng rao hàng, “Khoai nướng đây! Khoai nướng nóng hổi đây! Ai mua đi!”

Cao Tuấn nhặt một chiếc áo khoác màu đen trong chậu, giũ hết nước, vắt lên dây phơi, khẽ giật mình rồi ngẩn ngơ nhìn nó, đây là chiếc áo Quyên mua cho anh, khi đưa nó cho anh trước lúc đi, vẻ mặt cô hơi lạ, lúc đó Cao Tuấn không để ý, bây giờ nghĩ lại, có lẽ khi ấy cô đã quyết định rồi, lần này đi sẽ không về nữa.

Cao Tuấn đang ngơ ngẩn nhìn giọt nước tí tách nhỏ xuống từ chiếc áo, bên tai chợt vọng lại tiếng đàn ông mắng chửi, anh nhìn theo âm thanh, phát hiện tiếng chửi mắng phát ra từ một căn nhà cách đó khá gần, đang đứng trên sân thượng tầng bốn nên anh thấy rõ mồn một cảnh tượng trong sân nhà nọ.

Anh thấy gã đàn ông vạm vỡ đuổi theo một thiếu niên nhỏ bé hơn nhiều, gã dồn thiếu niên vào góc tường, vừa lớn tiếng chửi rủa, vừa tiện tay chộp lấy vật gì đó bên cạnh, nện vào đầu thiếu niên.

Thiếu niên bị đập ngã khuỵu xuống đất, nhưng từ đầu tới cuối không chịu hé răng, không nhận sai cũng không van nài, vì khoảng cách quá xa nên Cao Tuấn không biết vẻ mặt cậu lúc này như thế nào, nhưng anh có thể mường tượng, mường tượng cậu nhắm nghiền mắt, dùng hết sức bình sinh ngăn nước mắt chảy ra…

“Thằng nhỏ đó… Lại bị đánh…” Cao Tuấn đang lẩm bẩm, lại trông thấy một cô bé tóc buộc hai chỏm từ trong nhà chạy ra, khóc nức nở cầu xin ba đừng đánh anh hai, gã đàn ông vẫn thờ ơ, thô bạo nắm áo thiếu niên lôi ra cổng, một tay mở cổng, một tay đẩy cậu ra ngoài, sau đó gã đóng sầm cánh cổng sắt lạnh như băng, rồi quay lại kéo tay đứa con gái vào nhà.

Bóng dáng thiếu niên khuất sau cánh cổng lớn và bức tường cao, tầm mắt bị cản trở, Cao Tuấn không thấy gì nữa, đành âm thầm suy đoán, chắc thằng nhỏ đau lắm, chẳng biết có phải đang lạnh run cả người hay không…

Trên đường từ công trường về, đi ngang hàng bánh bao, Cao Tuấn mua mấy chiếc rồi một mình đi tới con hẻm tên gọi Nghênh Xuân như thường lệ, lúc tới góc phố rẽ vào hẻm, tình cờ gặp người quen lên tiếng chào hỏi, tòa nhà anh ở cũng có vài người là công nhân công trường như anh, cúi đầu không thấy ngẩng đầu cũng gặp, nên đã gặp thì phải lễ độ ân cần hỏi han một tiếng.

Lúc gần đến tòa nhà, Cao Tuấn chợt dừng bước, ánh mắt tập trung nhìn.

Chỉ thấy Dương Đào ngồi trên ụ đất cách đó không xa, tay cầm cây cung tự chế, chán ngán nhặt đá bắn lên nóc nhà, cột điện và chim sẽ đậu trên tường, bắn hết cục này đến cục khác, chẳng cần biết trúng hay trượt, vẻ mặt hờ hững vô cùng.

Dương Đào giương cung sát mắt, tiếp tục ngắm bắn, tình cờ liếc thấy Cao Tuấn, cậu buông cung, im lặng nhìn anh, ánh mắt hình như khẽ dao động.

Cao Tuấn hạ mắt, cất bước đi về phía trước, lúc đi ngang Dương Đào cũng không dừng lại, không nói chuyện, chỉ tiếp tục bước, nhưng anh nghe thấy rõ tiếng Dương Đào nhảy từ ụ đất xuống, đi theo phía sau anh.

Cao Tuấn bước lên cầu thang, đến tầng hai thì ngoái lại, chạm mắt với Dương Đào theo sát phía sau, hai người cùng không lên tiếng, Cao Tuấn đi thẳng tới trước nhà mình, thấy cậu vẫn lẽo đẽo bám theo, cuối cùng mới đặt câu hỏi.

“Nhóc theo anh làm gì?”

Lần này Dương Đào không né tránh, cũng không chuyển mắt, chỉ im lặng nhìn người trước mặt, một lát sau, ánh mắt cậu chuyển sang túi đồ ăn anh xách trong tay.

Cao Tuấn giơ túi bánh bao lên, thử hỏi, “Muốn ăn hả?”

Dương Đào vẫn không nói tiếng nào, thậm chí còn không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng ánh mắt cậu đã thay thế câu trả lời.

Cao Tuấn thấy bên má và trên cổ Dương Đào vẫn còn bầm tím, thế là mềm nhũn cả lòng, bèn mở cửa, nghiêng đầu rủ cậu vào nhà.

Thôi, cho nó ăn tí gì rồi bảo nó đi vậy, Cao Tuấn nghĩ.

Được cho phép, đôi mắt Dương Đào lóe lên ý cười tinh nghịch rất đúng với độ tuổi của mình, tuy ý cười mơ hồ gần như không nhận thấy. Cậu nối gót Cao Tuấn, lại bước vào căn phòng nhỏ nọ.

“Này nhóc, nhóc…” Cao Tuấn định nói gì đó, nhưng anh sực nhớ mình chưa biết tên đứa nhỏ này, “Tên nhóc là gì?”

Dương Đào hờ hững liếc nhìn người đang nhìn mình, vẻ không muốn trả lời vấn đề này, chỉ im lặng xuống bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ đặt giữa nhà.

Cao Tuấn không thể làm gì hơn là khẽ bật cười, cũng không hỏi nhiều nữa, ném túi đồ ăn trong tay cho Dương Đào, lại cầm bình rót một cốc nước ấm đặt trước mặt cậu.

“Nhóc gì ơi, bánh bao còn nóng đây, ăn đi.”

Đã không phải lần thứ nhất ăn đồ của người này, Dương Đào tuyệt không khách sáo, chẳng nói hai lời cầm bánh bao lên ăn, có lẽ đói bụng cả ngày rồi, bánh bao nhét đầy miệng, hai má phồng căng lên, suýt thì mắc nghẹn.

“Ấy, ăn từ từ thôi, anh có giành với nhóc đâu!”

Cao Tuấn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của Dương Đào thì phì cười, cười xong lại thoáng ngỡ ngàng, vì anh sực nhận ra hình như lâu lắm rồi mình chưa cười thật dạ như thế, có điều… trước mặt đứa nhỏ cha mẹ không thương, đói bụng chẳng ai quan tâm, chẳng ai ngó ngàng tới này, cười vô tâm vô phế như vậy hình như hơi ác.

Dương Đào vừa ăn vừa nhìn quanh bốn phía, căn phòng này rất nhỏ, cũng chẳng thấy có gì đáng tiền, không có nhiều thứ lặt vặt, nhưng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều gọn gàng ngăn nắp, sắp xếp đúng trật tự, có thể thấy chủ nhân nơi này tuy bần cùng nhưng không lười biếng.

“Nhóc này, mẹ nhóc đâu?” Cao Tuấn thật sự không nhịn nổi tò mò.

Dương Đào ngừng nhai bánh bao, sau một thoáng thất thần, lại tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra, giọng điệu bình thản lạ kỳ.

“Mẹ tôi mất rồi.”

Tim Cao Tuấn loạn nhịp, nhưng không hỏi thêm, nhất thời cũng không biết an ủi cậu thế nào, chẳng lẽ không còn người thân nào cưu mang cậu sao? Anh muốn biết nhưng không hỏi, vì nếu có thì cậu cũng không phải xuất hiện trước mặt anh lúc này.

“Nhiêu lớn rồi? Mười lăm chưa?”

“Mười bốn.” Dương Đào ngước lên nhìn Cao Tuấn, hiếm khi nói nhiều thêm hai từ, “Anh nhiêu?”

Đôi mắt Cao Tuấn khẽ cười, “Nhóc đoán xem anh nhiêu?”

“Ba lăm?”

“Trông anh xập xệ thế à?” Ý cười trong mắt Cao Tuấn càng sâu, “Hai tám.”

Dương Đào không cười, nhưng ánh mắt quanh quẩn trên mặt Cao Tuấn không rời, “Anh chuyển đến lúc nào? Hồi trước tôi không gặp anh.”

Đúng vậy, lúc Cao Tuấn chuyển đến thì Dương Đào đã bị nhốt vào trại cải tạo.

“Đến cái tên nhóc còn chẳng nói cho anh, sao anh phải cho nhóc biết?” Cao Tuấn ra vẻ sốt ruột, “Ăn nhanh lên rồi đi đâu thì đi đi, đừng lần khần chỗ anh nữa.”

Nghe anh nói vậy, Dương Đào khựng lại, vẻ mặt như thoáng qua chút hoảng loạn, giống một người bị lạc trong rừng sâu, vất vả lắm mới nhìn thấy sao Bắc Đẩu, nhưng rồi nó lại bị mây đen che khuất.

“Tôi không có chỗ để đi.” Dương Đào nói lời thỉnh cầu, nhưng không dùng giọng thỉnh cầu, “Tôi muốn ở chỗ anh.”

Cao Tuấn toát mồ hôi lạnh vì câu nói của Dương Đào, “Anh nói nhóc nè, nhóc phải về nhà chứ, anh quen biết gì nhóc đâu, nhóc ở đây làm gì?”

“Tôi không có nhà, đó không phải nhà tôi.” Dương Đào lạnh lùng nói, không mang theo chút tình cảm nào.

“Không được!” Cao Tuấn rối tinh rối mù, anh chẳng hiểu tại sao đứa nhỏ này dựa dẫm vào anh như thế, vì hôm đó anh mời nó bát mì mà nó nghĩ nó tìm được Đấng cứu thế rồi chắc? “Bánh bao ăn xong rồi, nhóc về đi!”

Dứt lời, Cao Tuấn chẳng nói chẳng rằng kéo tay Dương Đào, mở cửa đẩy cậu ra ngoài, “Anh nói nhóc nghe, anh nghèo rớt mồng tơi, nuôi mình còn khó, nhóc theo anh là chết đấy!”

Cao Tuấn đóng cửa lại, giọng Dương Đào vang lên bên ngoài cuối cùng mới lẫn chút khẩn cầu, “Tôi sẽ không dùng tiền của anh, tôi biết làm việc, việc gì cũng làm được, ra ngoài làm thuê cũng được!”

Cao Tuấn thực sự hết nói, trẻ vị thành niên mà làm thuê cái gì? Chỗ nào dám thuê nhóc?

Cao Tuấn không mở cửa, hồi lâu sau, bên ngoài vọng lại tiếng bước chân xa dần, có vẻ cậu đi rồi.

Bánh bao cũng cho thằng nhóc kia ăn sạch, Cao Tuấn đói bụng nằm dài trên giường, một mình một nhà, tĩnh lặng tới mức chỉ nghe được tiếng hít thở khe khẽ của mình, nhưng từ lâu anh đã quen với tịch mịch, chẳng mấy chốc là thiu thiu ngủ.

Chẳng biết ngủ bao lâu, Cao Tuấn sực tỉnh giấc, ý nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh giấc là về Dương Đào, tự dưng anh cứ thấy bồn chồn, chẳng biết Dương Đào về nhà chưa hay vẫn đang lang thang trên đường? Tuy hôm nay không lạnh bằng mấy ngày trước, nhưng vạ vật ngoài trời ban đêm chắc chắn sẽ lại ốm thôi.

“Ơ! Chuyện của mày đâu! Ngủ đi cho được việc!” Cao Tuấn lẩm bẩm, trở mình định ngủ tiếp, nhưng không ngủ tiếp được.

Anh càng nghĩ càng khó chịu, trằn trọc mãi, đành phải ngồi dậy thở dài, khoác thêm áo, mở cửa ra ngoài.

Cao Tuấn bước trên con hẻm nhỏ, dọc đường tìm kiếm bóng dáng Dương Đào, chỉ hi vọng cậu không cuộn tròn lạnh cóng rúc trong góc lần nữa, mà đã về nhà rồi.

Nhưng ngay lúc sắp đến đầu hẻm thì anh nghe thấy tiếng chửi bới đánh lộn, chẳng biết đèn đường sửa từ lúc nào, dưới ánh sáng hiu hắt, anh trông thấy ba gã du côn vây quanh một đứa bé trai thấp nhỏ, thỉnh thoảng đánh đập cậu.

Dương Đào nhíu chặt mày, như chú chó săn nhỏ bị chọc giận, đôi mắt lóe sáng hung ác, cậu ra sức né tránh gã đang kéo áo mình, duỗi chân đạp một cú thật mạnh vào bụng gã, hành động này chọc giận ba tên du côn, chúng tức khắc cùng xông lên chặn cậu vào góc tường, đánh đấm không ngừng.

Cao Tuấn thét lớn, xông lên phía trước kéo đám côn đồ ra, đỡ Dương Đào bị đánh ngã dậy, vững vàng bảo vệ cậu phía sau.

“Chúng mày định làm gì? Lũ ranh con súc sinh, cút nhanh cho tao!”

Ba gã du côn thấy người đàn ông cao lớn này chẳng biết từ đâu xuất hiện, tuy không cường tráng lộ liễu, nhưng trông cực kỳ khỏe khoắn rắn rỏi, thế là không dám tùy tiện gây chiến, liếc mắt ra hiệu cùng rút lui.

“Nhóc không sao chứ?” Sau khi chúng đi, Cao Tuấn quay lại, ân cần hỏi Dương Đào đang mím chặt môi, ánh mắt hung tợn.

Dương Đào im lặng nhìn Cao Tuấn, hung tợn dần nhạt đi, ánh sáng trong đáy mắt khẽ lấp lánh dưới đèn đường, tựa như vừa được trông thấy người mình có thể dựa dẫm, trái tim hoảng loạn nhanh chóng bình yên.

Cao Tuấn lưỡng lự một thoáng,rồi dợm bước tới trước cổng nhà Dương Đào, liên tục gõ vang cánh cổng sắt, Dương Đào chậm rãi theo sau, dừng lại ở khoảng cách không gần không xa, không chớp mắt nhìn Cao Tuấn ra sức gõ cổng.

Gõ mãi, cánh cổng mới mở ra, ánh sáng quá mờ mịt, Cao Tuấn không nhìn rõ khuôn mặt người bên trong, chỉ nghe thấy tiếng càu nhàu cáu kỉnh, “Ai đấy? Hơn nửa đêm, gõ cái gì?”

“Thằng nhỏ kia là con ông hả?” Cao Tuấn chỉ vào Dương Đào, giọng điệu khó tránh khỏi giận dữ, “Trời lạnh thế này, cho nó vào nhà đi.”

Lưu Đại Quốc còn chưa trả lời, Dương Đào đã lên tiếng trước, “Tôi không về!”

Cao Tuấn kinh ngạc nhìn Dương Đào, tuy cũng hiểu vì sao cậu không muốn về, nhưng dù gì về nhà vẫn hơn chết cóng ngoài đường chứ.

“Nghe chưa? Có phải tôi không cho nó về đâu, tự nó không muốn về đấy chứ!”

“Ông!” Cao Tuấn nổi giận, “Nó còn bé thế, không về nhà thì biết đi đâu?”

“Mày là ai?” Lưu Đại Quốc khạc nước bọt, chán ghét ra mặt đánh giá Cao Tuấn, “Đ*t mẹ nó ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, mày xót thằng oắt kia thì lôi nó về mà nuôi, chả ai cấm!”

Cao Tuấn định nói tiếp, nhưng cánh cổng sắt đã đóng sập lại, bên trong còn vọng ra tiếng khóa chốt.

Cao Tuấn thở dài, quay lại mắt to trừng mắt nhỏ với Dương Đào, chẳng còn cách nào khác, đành phải dẫn thằng bé về nhà mình.

Vì thế Dương Đào đi theo Cao Tuấn, lại quay về căn phòng nhỏ nọ, từ đầu tới cuối cậu không lên tiếng, nhưng trong lòng mừng vui thật sự, cậu cảm thấy mình thật may mắn, bởi vì Cao Tuấn luôn xuất hiện trước mặt cậu vào những lúc cậu cần nhất.

Đêm đã khuya, người người đã chìm vào mộng đẹp.

Trong nhà chỉ có một chiếc giường đơn, Cao Tuấn lôi tấm nệm trong tủ quần áo ra trải xuống đất, nằm lên nệm, sau đó kiếm một cái áo khoác cũ làm chăn đắp.

“Này…” Dương Đào đứng bên cạnh, đôi môi mong mỏng khẽ mấp máy, hình như định nói gì đó.

Cao Tuấn biết cậu định nói gì, bèn khẽ đáp lời, “Nhóc lên giường ngủ đi, anh nằm đây được rồi.”

“Hay để tôi ngủ dưới sàn cho, tôi không sợ lạnh.”

“Bảo nhóc ngủ trên giường thì nhóc cứ ngủ trên giường, sao lắm chuyện thế nhỉ, ngủ nhanh đi, mai anh còn phải dậy sớm.”

Khóe miệng Dương Đào giật giật, nghịch ngợm quơ nắm đấm sau lưng Cao Tuấn, nhưng ánh mắt trong trẻo hơn rất nhiều.

Dương Đào cho rằng không phải Cao Tuấn thật lòng ghét cậu, nếu không anh sẽ chẳng đi tìm cậu giữa trời đêm tối mò, nếu anh thật sự không muốn nhìn thấy cậu thì việc gì phải quan tâm cậu chết hay sống.

Sáng hôm sau, Cao Tuấn dậy rất sớm, rửa mặt xong xuôi thì lấy ba lô ra, nhét vật phẩm tùy thân của mình vào.

Nghe thấy động tĩnh, Dương Đào thức giấc, dụi mắt ngái ngủ hỏi, “Anh ra ngoài à?”

“Ừ, anh phải đi một chuyến, mấy hôm nữa về.” Cao Tuấn không ngẩng đầu, rút ít tiền đặt lên bàn, “Nhóc cầm chỗ này xài tạm đi.”

“Tôi không lấy tiền đâu.”

“Có bao nhiêu đâu, cùng lắm thì cho nhóc nợ, sau này trả anh.”

Dương Đào không lên tiếng nữa, vẻ mặt lại như chẳng biết làm gì, tất nhiên cậu đã nhận thấy người đàn ông này rất nghèo, nhưng chính người đàn ông nghèo nàn xa lạ này lại vô tình trở thành ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh cằn cỗi của cậu, cậu không muốn tia sáng duy nhất ấy lạnh lẽo mờ phai.

“Có cháo trong nồi đấy, tự múc mà ăn.” Cao Tuấn lạnh lùng nói, đôi mắt cũng không ấm áp chút nào, “Hi vọng lúc anh về, nhóc đã tìm được chỗ nên đi.”

Dương Đào không chớp mắt nhìn Cao Tuấn, vẻ như muốn hỏi anh đi đâu, nhưng cuối cùng vẫn không cất lời, chỉ dùng đôi mắt có vẻ âu sầu nhìn thẳng vào anh, tới khi anh khoác ba lô lên vai, đi ra khỏi phòng, cậu vẫn nhìn theo bóng lưng anh đến lúc anh biến mất.

Cao Tuấn không biết, thực ra Dương Đào rất lo lắng, thậm chí còn khá hoảng sợ, sợ anh đi rồi sẽ không về nữa.

Cao Tuấn ngồi ô tô đường dài, chuyến xe chạy thẳng về quê hương Quyên, xe bon bon chạy trên đường quốc lộ, nhìn qua cửa kính, hai hàng cây dương* bên đường đã chậm rãi nhú chồi non xanh biếc, nhiệt độ cũng ấm hơn, xem ra mùa Xuân đang đến rất gần.

*Cây dương:

cây dương

Ngồi trên xe, Cao Tuấn chợt nhớ về đứa nhỏ chưa biết tên nọ, mấy ngày tới nó ở một mình chẳng biết có an toàn không, nhưng một thằng nhóc choai choai thì có chuyện gì được.

Cao Tuấn bất chợt lắc đầu, bụng cười thầm, sao phải để ý đến nó, mình có chuyện quan trọng hơn phải làm kia mà!

Men theo đường cái mới sửa trong thôn, Cao Tuấn mất bao công sức mới tìm được nhà Quyên, anh tràn trề hi vọng bước lên gõ cửa, ra mở cửa là một phụ nữ trung niên.

“Chào thím ạ, con đến tìm Quyên Nhi.”

“Tìm Quyên Nhi? Cậu là ai?” Người phụ nữ trung niên vừa cắn hạt dưa vừa nhìn Cao Tuấn từ trên xuống dưới, điệu bộ không chào đón anh.

“À, con là người yêu của Quyên Nhi, tên con là Cao Tuấn.”

“Hả? Cậu là Cao Tuấn đấy hả?” Bà ta nghe thấy tên Cao Tuấn thì lập tức đổi giọng, “Cậu đừng đến tìm con tôi nữa, nó vừa đính hôn với ông chủ trên thị trấn rồi, sắp kết hôn luôn rồi.”

Nghe bà ta nói vậy, Cao Tuấn thật sự không thể tin vào tai mình, người con gái trước đó không lâu còn tựa vào vai anh, nói muốn cùng anh gắn bó suốt đời, nay lại sắp kết hôn với người khác!

“Phiền dì gọi Quyên ra đây, con muốn gặp cô ấy.”

“Nó không gặp cậu đâu, cậu về đi.”

“Không được, con muốn nghe chính miệng cô ấy nói cho rõ ràng.”

“Cái cậu này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi nói cho mà biết, nó…” Bà ta chưa dứt lời, một cô gái trẻ đã xuất hiện trước cửa, kéo Cao Tuấn ra ngoài.

“Chúng bây đi đâu?”

“Con nói chuyện với anh ấy một lát, lát nữa con về.” Quyên ngoái lại đáp, rồi kéo Cao Tuấn bỏ đi.

Hai người một trước một sau đi tới bờ ruộng, Quyên vén tóc ra sau tai, lạnh lùng cất tiếng, “Cao Tuấn này, em sắp lấy chồng rồi, nhà em tìm cho em đối tượng khá tốt, hai ta dừng lại đi thôi.”

Cao Tuấn không phẫn nộ, không tuyệt vọng, thậm chí còn không hề có vẻ đau lòng, chỉ hờ hững nhìn thẳng vào Quyên, nhìn người con gái kề cận bên mình suốt hai năm, đồng thời cũng như đang nhìn một người xa lạ.

Không phải Cao Tuấn không đau lòng, có điều anh cảm thấy mình còn chẳng đủ tư cách để đau lòng.

“Cao Tuấn này, có mấy lời em không muốn nói thẳng, nhưng tự anh cũng biết mà.” Quyên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cao Tuấn, “Cái gì anh ấy cũng có, trừ ngoại hình không bằng anh thì chẳng có gì không bằng anh hết.”

Cao Tuấn nở nụ cười vỡ lẽ, tình cảm thật lòng thật dạ bấy lâu, giờ chỉ như một mẩu chuyện cười, hiện thực quả là tàn nhẫn, nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, rành rọt rõ ràng đặt trước mắt bạn, dù bạn chấp nhận hay không thì không gì có thể thay đổi được nó.

Hiện thực lúc này là, những thứ người đàn ông kia có thể cho Quyên, có lẽ cả đời Cao Tuấn cũng không cho cô được.

“Anh biết, anh hiểu rồi.” Cao Tuấn bình tĩnh trả lời, “Anh chỉ định đến thăm em xem em thế nào thôi, không có ý gì khác, thấy em khỏe mạnh là anh yên tâm, thôi anh đi đây.”

Cao Tuấn để lại những lời này, quay bước định bỏ đi, Quyên thoáng lưu luyến nhìn anh, “Em tiễn anh.”

“Không cần.” Cao Tuấn cười đến bình thản, không chút oán hận, bình tĩnh xoay người bước đi, cũng không ngoái lại.

Ngồi xe trở về, Cao Tuấn vẫn lặng lẽ ngắm cảnh ngoài cửa sổ, dường như tâm trạng không đổi khác chút nào.

Cao Tuấn không ngừng tự an ủi, đừng hận Quyên, mà trái lại, trải qua chuyện này, tự bản thân mình phải cố gắng làm lụng, cố gắng sống tốt.

Để truy điệu, cũng để lãng quên.