Hẹn Ước Nơi Thiên Đường

Chương 11




Mưa to suốt hai ngày.

Khi Lâm Tinh và Ngô Hiểu chặn được một chiếc taxi thì toàn thân đẫm nước mưa. Hai người ngồi trong xe ôm nhau, sưởi ấm cho nhau bằng trái tim nồng cháy. Hôm nay Lâm Tinh đến cùng Ngô Hiểu với tâm trạng bình tĩnh, hy vọng đối thoại bình đẳng về tình yêu, về gia đình về quan hệ cha con với bố của Ngô Hiểu, một doanh nhân tài năng, thành đạt, đồng thời nói rõ lòng mình về Ngô Hiểu. Nhưng sau khi gặp ông Thiên, tất cả đều bất ngờ. Ngô Hiểu ôm hôn và cái nhìn của ông Thiên làm tan vỡ không kịp đề phòng, cô không thể không hốt hoảng bỏ chạy. Cô chạy khỏi tòa biệt thự ấy cũng hàm ý chạy khỏi chiến trường mà cô không cố tình bước vào. Nhưng lúc này, trong khoang taxi nhỏ hẹp, mưa gió vây bủa, người con trai mà cô tin rằng thật lòng yêu mình đang ôm mình thật tình cảm, không hề nhắc lại về gia đình có thể sống trong giàu sang sung sướng, đi ngược lại với ông bố có thể dành cho anh tất cả, cô không thể không xúc động! Cô tin rằng, mỗi một người con gái cho dù lạnh lùng vô tình đến đâu, nhưng nơi sâu thẳm tâm hồn cũng sẽ mơ tưởng đến một thanh niên bay nhảy, khắc cốt ghi xương một tình yêu, sẵn sàng xả thân, cùng mình phiêu bạt đến tận chân trời... Đấy là tình tiết làm cho người con gái phải động lòng. Cho dù xét về lý trí, Ngô Hiểu không thích hợp với cô. Nhưng sau khi chán ghét Văn Khánh đầy những hơi đồng, Ngô Hiểu một con người chân thành và nhiệt tình không giấu giếm, mạnh mẽ mở toang cõi lòng cô, khiến cho lý trí và mọi sự rụt rè mất tự nhiên đổ vỡ trong phút chốc, thậm chí không kịp nghĩ tất cả có phải là những gì mà mình đang nghĩ hay không.

Bất giác cô cũng ôm chặt Ngô Hiểu. Cô muốn vào lúc này anh nói gì đó, dù là một câu thề non hẹn biển ấu trĩ nhất cũng khiến cô được tận hưởng và cảm kích tận đáy lòng. Nhưng Ngô Hiểu vẫn im lặng, không nói gì. Người lái xe hỏi anh về đâu, anh cũng không trả lời. Anh chỉ chú ý ôm chặt Lâm Tinh trong lòng mình, áp khuôn mặt gầy lên mái tóc ướt của Lâm Tinh. Người lái xe hỏi lại: “Hai người về đâu?” Lúc này Lâm Tinh mới lên tiếng: “Về ngõ Tĩnh Nguyên.” Cô bảo người lái xe cho xe chạy về nhà mình ở ngõ Tĩnh Nguyên.

Lâm Tinh đưa Ngô Hiểu vào phòng khách nhỏ. Cô rét run, phải đi tìm áo quần khô trước đã, đồng thời vứt cho Ngô Hiểu cái áo chui vừa dài vừa rộng như áo thụng. Ngô Hiểu đứng sững giữa phòng khách, người ướt như gà rơi xuống nước. Anh không nhặt cái áo ở dưới đất, chỉ cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì. Lâm Tinh vội vã tránh vào phòng ngủ thay đồ. Cô thò đầu ra nhìn anh khó hiểu. “Sao anh không thay đồ đi, cẩn thận bị cảm lạnh đấy.” Ngô Hiểu từ từ nhặt cái áo lên, cởi áo ướt ra. Lò sưởi trong phòng đã ngừng, da thịt bị nước mưa làm cho lạnh buốt vẫn đang run lẩy bẩy. Lâm Tinh nhảy lên giường, chui vào chăn, cô gọi: “Anh Hiểu!” Ngô Hiểu vào. Cái áo chui rộng thùng thình anh mặc vào người không rộng chút nào, dài cũng chưa đến đầu gối, để lộ cặp đùi, trông rất hài hước. Vành mắt anh hơi đỏ, vẻ mặt như người mất hồn. Lâm Tinh hỏi: “Anh sao thế?” Không còn cái vẻ bất cần vừa rồi, anh lẩm bẩm với giọng sợ hãi của trẻ con:

“Bố anh tức lắm!”

Lâm Tinh an ủi: “Bố đánh là yêu, mắng là thương đấy.”

Suy nghĩ của Ngô Hiểu tưởng như trở về với sự việc vừa nãy. Anh vuốt nước mưa trên mặt, ngẩn ngơ nói:

“Bố chưa bao giờ đánh anh.”

Bộ dạng Ngô Hiểu khiến trái tim Lâm Tinh thắt lại. Cô nghĩ, hai người cũng cần bình tĩnh, có thể ngay lúc này vẫn còn kịp ra tay sửa lại rào cản vừa bị những tình cảm xung động mãnh liệt xô đổ. Cô ôm cái chăn bông không biết là ấm hay lạnh, nói với giọng thật bình tĩnh: “Anh về đi, về nhận lỗi với bố, đừng để bố phải buồn.”

Ngô Hiểu không nhận ra cái châm biếm và thất vọng trong lời nói của Lâm Tinh. Thậm chí có thể anh hiểu nhầm đấy là sự khoan dung và yêu thương, chở che. Anh cúi xuống định ôm Lâm Tinh, nhưng Lâm Tinh ngăn anh lại. Anh bỏ tay cô ra, vẫn định ôm, nhưng Lâm Tinh kiên quyết đưa hai tay ra chống đỡ. Anh hỏi: “Thế nào?”

Bỗng Lâm Tinh bật khóc: “Anh là con cưng của bố. Em không muốn vì em mà anh xa bố, xa gia đình. Trong cái nhà ấy, anh cần gì có nấy.”

Ngô Hiểu nói: “Nhưng anh yêu em!”

Lâm Tinh bình tĩnh như đang chỉ giáo cho cậu em trai của mình: “Anh đã yêu ai bao giờ chưa?”

Ngô Hiểu nói: “Chưa, em là đầu tiên.”

Vẻ mặt và lời lẽ của Ngô Hiểu làm cho lòng Lâm Tinh như bị một sức mạnh nào đấy xé nát, nhưng cô vẫn muốn thử đứng yên chỗ cũ. Cô nói: “Em đã từng yêu, cho nên em nói với anh, tình yêu sẽ thay đổi. Hôm nay gắn bó với anh như keo sơn, biết đâu sẽ có lúc xa anh, không yêu anh nữa. Mãi cùng với anh, che chở anh chỉ có hai người, một là bố anh, một nữa là mẹ anh.”

Ngô Hiểu nói: “Bố yêu thương anh. Anh sẽ đền đáp công ơn bố. Nhưng anh muốn tìm một người vĩnh viễn không rời xa anh, đó là em.”

Câu nói như một thứ thuốc làm mềm, cơ thể Lâm Tinh đang cứng, bỗng nhũn ra. Cho dù cô biết thề non hẹn biển rất ấu trĩ, là điều mà xưa nay cô vẫn xem thường. Lúc đầu cô đến với Văn Khánh chỉ là sự từ chối tuổi học trò. Nhưng bây giờ như được lột xác lại không chịu nổi đòn xúc động ấu trĩ này sao? Cô lại để Ngô Hiểu ôm mình vào lòng, cô cũng ôm anh. Thậm chí sững sờ, như mê sảng, cô nói: “Anh Hiểu, anh có thể đem theo người con gái anh yêu đi được không? Anh có thể đưa cô ta đến tận chân trời góc biển được không? Dù có vất vả, khổ cực bao nhiêu anh cũng đưa cô ta đi, không để cô ta bị ai dọa nạt, không để cô ta sợ hãi. Anh có thể làm thế được không?”

Ngô Hiểu rất kích động, toàn thân run lên, anh nói: “Có thể, anh thề với em!”

Hai cơ thể chỉ cách một lớp áo mỏng, tưởng như cảm nhận được nhịp tim của nhau. Trước đây, Lâm Tinh cũng đã từng ôm hôn Văn Khánh, nhưng nhiều hơn cả là một vai diễn và biểu hiện của tình dục chứ không phải là sự an ủi và rung động tâm linh như bây giờ. Tự đáy lòng Lâm Tinh nghĩ, tuyệt vời quá, cơ hội rất dễ tan biến, cũng nên chỉ một lần.

Lâm Tinh không tin rằng, ai cũng được một lần trải qua và cảm nhận sự ngọt ngào này. Nên cô nghĩ, dù kết quả ra sao cũng không cần phải hối hận. Hạnh phúc lúc này tuy bị đối phương mai sau vứt bỏ, cô cũng có thể một mình giữ lại trong tim.

Tối hôm ấy cô nấu cơm cho Ngô Hiểu, hai người cùng ăn rất vui vẻ, ngon lành. Ăn xong, họ dùng máy sấy tóc để sấy khô áo quần. Áo quần khô, đêm đã khuya, bên ngoài trời vẫn mưa, Ngô Hiểu ở lại. Một người ngủ trên giường trong buồng, một người nằm sofa phòng khách. Lâm Tinh nghĩ, anh sẽ đòi hỏi thêm, tình yêu của con trai thường rất cụ thể. Nhưng không. Rất may là không. Lâm Tinh lại thấy nếu như thế thì mọi sự dịu dàng của buổi tối hôm nay trở nên tầm thường.

Lâm Tinh không phải là người theo chủ nghĩa cấm dục, cũng không đạo đức giả. Cô không hề ghê tởm việc Aly và Hân kiếm sống bằng tình dục. Nhưng đến lượt mình, không phải là vấn đề quan niệm. Trong tâm lý của Lâm Tinh, trinh tiết vẫn rất quý. Nó cho phép cô tự hào và cảm giác trong sạch, thuần khiết. Lâm Tinh yêu Văn Khánh hơn một năm nhưng không hề có chuyện ấy, cho nên Văn Khánh bảo cô không có mùi vị phụ nữ.

Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên cô giữ con trai lại nhà mình. Để con trai ở lại đã là sự đột phá những điều cấm kị. Cô rất vui vì cảm giác đột phá điều cấm kị. Trước khi ngủ, hai người còn hôn nhau nồng nàn, chúc nhau ngủ ngon. Cả hai đều lưu luyến không nỡ rời nhau.

Tắt đèn, Lâm Tinh nằm trong chăn ấm, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cô nghĩ lẽ nào từ đêm nay mình bước vào một tình yêu thật sự? Cô cười một mình trong bóng tối. Cuộc kì ngộ với chàng trai chơi saxo đã cho cô cảm giác về mối tình đầu, từ nay về sau ra sao cũng khó đoán trước. Điều khó đoán thường làm cho người ta mong chờ và ảo tưởng, thậm chí sung sướng hơn bản thân tình yêu.

Đêm hôm ấy Lâm Tinh rất lâu mới ngủ, không biết ngoài phòng khách kia Ngô Hiểu có như vậy không. Hôm sau trời chưa sáng hẳn cô bị tiếng ồn ào của Aly ở ngoài phòng khách đánh thức. Aly đầy hơi rượu, đầu tóc rối bù, không biết ăn đêm hay ăn sáng từ nhà hàng nào. Về đến nhà, cô ta giật mình thấy phòng khách có một người đang ngủ. Khi nhận ra đấy là Ngô Hiểu, cô ta không chút kiêng dè ngồi ngay bên cạnh anh, thăm dò xem tối hôm qua đã có chuyện gì trong cái phòng khách này. Aly hỏi, Tại sao anh lại đến ngủ ở chỗ bọn em? Ngô Hiểu nói, Trời mưa không về được. Aly lại hỏi, Cô em Lâm Tinh giữ anh lại hay anh cố tình không chịu về? Ngô Hiểu nói, Lâm Tinh giữ lại. Aly nói, Giữ lại tại sao không ngủ ở trong kia mà chiếm nơi công cộng của bọn này? Ngô Hiểu nói, Xin lỗi, dù sao thì tối qua cô không về. Aly cười ha hả, nói: Nếu không có chuyện gì, em để anh ngủ ở phòng em. Đối với anh thì miễn phí. Ngô Hiểu không biết đấy là nói đùa vui hay xàm xỡ, anh vẫn khách khí nói, Không cần, không cần.

Mặt trời lên, cửa sổ rực ánh hồng. Mặt trời không ngày nào giống ngày nào. Lâm Tinh nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài phòng khách, biết đấy là một buổi sáng hoàn toàn mới lạ. Hôm nay cô vẫn đến tòa soạn theo lệ thường. Một ngày rỗi rãi. Ông trưởng phòng nói, vẫn chưa xem hết bài cô viết về Tập đoàn Trường Thiên, bao giờ xem xong sẽ nói chuyện. Buổi tối, Ngô Hiểu đến đón cô đi ăn tối, anh trả tiền. Ăn xong, anh đưa Lâm Tinh đến quán bar “Ánh Trăng” nơi anh biểu diễn để nghe nhạc. Anh chơi saxo trong quán bar có phong cách tao nhã, rất đông người, đấy là phần lý thú nhất trong cuộc sống của anh. Âm nhạc làm anh có ma lực đặc biệt, làm Lâm Tinh thêm yêu thích anh hơn. Đêm, hai người từ quán bar ra về, cùng ngồi taxi, cùng về nhà Lâm Tinh. Lâm Tinh hỏi: “Anh có lên nhà em không?” Ngô Hiểu không nói gì, chỉ nhìn Lâm Tinh. Lâm Tinh nói: “Vậy chúng ta lên.”

Lên đến nơi Ngô Hiểu tỏ ra hoạt bát vui vẻ, giúp cô dọn dẹp nhà cửa. Cô nói, cứ để mặc em, anh về kẻo muộn. Ngô Hiểu nói, bây giờ muộn lắm rồi. Thấy Lâm Tinh không nói gì, anh lại nói, Anh sẽ mua một chiếc mô-tô, muộn thế nào cũng có thể về được. Lâm Tinh hiểu ý tối nay anh không về được.

Lâm Tinh nằm trên giường, xem cái ti vi mười hai inch, đó là thói quen nghỉ ngơi. Được sự đồng ý của cô, Ngô Hiểu cũng lên giường, cùng xem ti vi. Lúc đầu còn nghiêm chỉnh, nhưng sau đấy tay chân luôn ngọ nguậy, giả vờ vuốt tóc Lâm Tinh, rồi vuốt má, tiếp theo sờ người. Lâm Tinh nói, Để yên, anh làm nhột lắm. Cái tay dừng lại, tiếp theo muốn cởi cúc áo của Lâm Tinh. Lâm Tinh nhìn anh, hỏi: Anh định làm gì? Anh bảo, Không làm gì. Lâm Tinh nói, Anh thích em hay là thích làm cái chuyện kia? Ngô Hiểu nói, Không, em xem anh là người thế nào? Lâm Tinh nói, Nếu anh muốn thì cứ nói thẳng. Ngô Hiểu nói, Thật sự không. Lâm Tinh hỏi, Không thì anh cởi cúc áo em ra làm gì? Ngô Hiểu nói, Anh chỉ muốn xem, không làm gì. Lâm Tinh nhìn anh. Anh nhắc lại: Đúng thế. Lâm Tinh trả lời làm anh phải giật mình: Vậy anh mở ra mà xem.

Anh sững sờ hồi lâu, không biết Lâm Tinh nói thật hay dối. Cuối cùng anh cởi cúc áo của Lâm Tinh. Anh nửa quỳ trên giường, người đờ đẫn. Anh cởi hẳn áo của Lâm Tinh, nhìn không chớp mắt. Lâm Tinh đỏ mặt, hỏi: Được không? Anh không trả lời, đưa tay ra sờ người Lâm Tinh. Lâm Tinh như chạm vào điện, run từ trong xương cốt run ra, vừa khoái cảm vừa thấy khó chịu. Lâm Tinh do dự nhưng không phản kháng, chỉ hỏi lại: Được không?

Ngô Hiểu không nói gì, tay anh vừa xoa vừa bóp, vừa xấu hổ lại vừa mạnh dạn. Lâm Tinh để anh sờ nắn nóng ran người. Cô muốn kéo áo lên, nhưng Ngô Hiểu ôm lấy tấm thân cô, nồng nhiệt hôn không cho cô nói. Cô cảm thấy toàn thân không còn sức lực, bị anh khống chế. Nỗi thẹn thùng và chút rụt rè còn lại cũng mất theo mảnh vải cuối cùng trên người. Lâm Tinh trông thấy da thịt người con trai, Ngô Hiểu khỏa thân khỏe mạnh hơn cô tưởng, da dẻ mịn màng như da trẻ con. Lúc anh đè lên người Lâm Tinh, cô phản kháng, Không được, không được! Lâm Tinh ngăn cản, Anh không được ‘ấy’đâu nhé!

Nhưng Ngô Hiểu vẫn đè lên, anh áp vào mặt Lâm Tinh: Anh không làm gì đâu, chỉ nằm thế này thôi, chỉ nằm thôi, được không?

Không hiểu do lời khẩn cầu của anh hay do cảm giác da thịt chạm nhau, Lâm Tinh nằm yên. Cô nằm yên để anh ôm, cảm giác an toàn hơn. Cùng với người mình yêu tiếp xúc thân mật không chút che đậy, một khoái cảm chưa từng có, tưởng chừng mỗi tấc mỗi phân da thịt được giao hòa với tình yêu. Không biết qua bao lâu, Ngô Hiểu nói, Cho anh để vào trong của em một lúc nhé. Anh bảo đảm không để xảy ra chuyện gì đâu. Anh bảo đảm, anh không làm nó ra đâu, anh chỉ muốn để trong người em một lúc. Anh bảo đảm để yên, được không? Anh bảo đảm. Không biết tại sao lúc này Lâm Tinh bỗng nhân nhượng vô nguyên tắc, có thể dáng vẻ của anh rất ngoan ngoãn, cho nên Lâm Tinh không nỡ lòng nào. Cô rất muốn tin ở anh, phục tùng anh, chỉ nói, Cẩn thận anh nhé, em không muốn xảy ra chuyện gì đâu. Nhưng rồi cô lập tức hối hận, bởi không ngờ lại đau đớn như thế. Cái đau làm cô co người lại. Ngô Hiểu sợ hãi, không dám cho vào sâu. Hai người cùng thăm dò, mong đối phương thích ứng. Tâm trạng ấy khiến cả hai cùng nghĩ đến nhau. Sau đấy mọi chuyện chuyển biến nhanh chóng, sợ hãi không còn, đau đớn cũng mất dần, một cảm giác căng đầy trong người Lâm Tinh. Cô nghĩ, thì ra kết hợp hai con người yêu nhau tuyệt vời thế đấy! Cảm nhận ấy nảy sinh từ mỗi tế bào thể xác, từ tinh thần, vừa dễ chịu lại vừa vui tươi. Anh nằm bất động trên người Lâm Tinh, nhưng Lâm Tinh cảm nhận được từng co giật và giãn nở nhè nhẹ của anh trong người mình. Lâm Tinh buông lỏng tâm trạng, thậm chí bất ngờ đưa tay vuốt lên sống lưng Ngô Hiểu. Cũng chính lúc ấy, những thớ thịt trên lưng Ngô Hiểu co thắt, co thắt căng cứng. Hình như hơi thở của anh cũng thô hơn, cố gắng không để thở gấp gấp. Sau đấy Lâm Tinh nhận biết trong cơ thể mình bỗng nóng lên. Nỗi sợ hãi làm các thớ thịt cô co giật. Ý thức được đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng vẫn nghĩ rằng còn may mắn, cô đẩy cái cơ thể nặng trịch trên người mình:

“Anh sao thế, chưa xuất chứ?”

Không kìm giữ nổi, anh thở mạnh, nằm úp lên người cô, không dám ngước đầu, cũng không dám trả lời. Lâm Tinh biết cuối cùng chuyện mà cô không dám nghĩ đã xảy ra, nước mắt trào lên. Ngô Hiểu ngồi dậy, ngượng không dám nhìn, lặng lẽ vào nhà vệ sinh lấy cái khăn nóng ra lau sạch cho cô. Lâm Tinh thấy trên tấm khăn trải giường một chút máu tươi. Chút máu tươi sợ hãi khiến cô ý thức được rằng cái đau không chuẩn bị trước vừa rồi là lời tuyên bố kết thúc một thời đại của cô.

Lâm Tinh rất giận anh.

Đêm hôm ấy hai người không nói chuyện với nhau. Mấy lần anh định nói điều gì đấy nhưng vẻ mặt trầm buồn của cô đã ngăn lại. Cô không cho anh đến sát mình một lần nữa, giống như tối hôm qua, một người trong phòng ngủ, một người nằm ngoài phòng khách. Cả đêm Lâm Tinh không chợp mắt, nghĩ đi nghĩ lại chuyện kia. Rồi cô nghĩ, dẫu sao mình là con gái, là con gái tất phải xảy ra chuyện kia với người con trai mình yêu. Nghĩ như vậy bỗng sự việc trở nên hợp tình hợp lý, trong đó không ai thiệt thòi, không ai bị tổn thương. Nghĩ kỹ, cô phát hiện anh rất biết thương phụ nữ, nhút nhát, sợ làm đau, sợ cô không vui, có thể là đêm đầu tiên nên không vui. Rồi cô tưởng như mình chưa trọn vẹn với anh. Sáng sớm Lâm Tinh dậy, nhẹ nhàng ra phòng khách. Trong ánh sáng xanh xám ban mai cô trông thấy Ngô Hiểu ngồi cúi đầu hút thuốc, nghe thấy tiếng động, anh ngước lên. Bốn mắt nhìn nhau, không ai biết phải nói gì trước. Vẫn là Lâm Tinh lên tiếng: “Tại sao anh không ngủ?” Ngô Hiểu không trả lời, không dám nhìn thẳng, chỉ hỏi lại:

“Em còn đau không?”

Lâm Tinh cười. Cô muốn dùng tiếng cười để an ủi anh. Cô nói: “Mấy đứa bạn gái nói với em, lúc con trai tốt nhất với mày chính là lúc chưa được. Chờ đến khi thật sự ngủ với mày, nó chán mày ngay.”

Ngô Hiểu im lặng, im lặng là lời nói của anh. Lâm Tinh muốn nghe anh phản bác và bộc bạch. Nhưng anh chỉ im lặng, im lặng hồi lâu, hiền lành như khúc gỗ:

“Chúng mình cưới nhau nhé.”

Lâm Tinh sững sờ, thậm chí không kịp nhận ra đấy là lời nói tùy tiện hay là trịnh trọng nghiên túc. Cô hỏi lại: “Anh còn trẻ mà đã đòi lấy vợ?”

Ngô Hiểu nói: “Vậy chúng ta sống chung với nhau.”

Lâm Tinh lắc đầu: “Anh không nghe thấy người ta nói à, khoảng cách là lâu dài. Nếu sống với nhau chỉ cần ba hôm là đánh nhau, năm hôm là bỏ nhau.”

Ngô Hiểu không có gì phản bác lại những điều dự đoán ấy.

Đề tài không được tiếp tục thảo luận. Thảo luận vào lúc này rất có thể đạt được sự nhất trí nào đấy. Nhưng trong buổi trao đổi sáng hôm nay, quan hệ hai người không những được bổ sung đầy đủ mà còn bước vào một giai đoạn mới, tâm hồn và thể xác không còn xa lạ như trước. Trong tiềm thức của Lâm Tinh không thể nói rõ. Hình như sự kết hợp trong đêm hôm qua có một cảm giác thuộc về mình, giống như thói quen truyền thống, trinh tiết trao cho ai, người đấy thuộc về mình. Rất lâu sau này cô nhớ lại, đấy là cái đêm thật đáng nhớ.

Hai người nấu ăn bữa sáng, ăn xong Ngô Hiểu liên tục ngáp dài. Lâm Tinh bảo anh vào giường mình ngủ bù, rồi cô đến tòa soạn. Trên đường đi làm, tâm trạng rất vui, rất vui, không thể hình dung nổi. Cô nghĩ lúc này ở nhà mình có một người con trai đang ngủ. Cô nghĩ lại từng chi tiết nhỏ sự việc đêm hôm qua. Thật kỳ lạ, trong lòng cô có một cảm giác hạnh phúc chưa từng có.

Trước bữa ăn trưa, bỗng cô buồn nôn. Cô sợ, không biết có phải đêm hôm qua mất ngủ mới cảm thấy buồn nôn. Lại nghĩ, cầu mong không phải là mang thai. Lẽ nào phản ứng mang thai lại nhanh chóng đến thế. Cô chưa từng để ý đến những điều thường thức về chuyện này, chỉ cảm thấy cưới xin, nuôi dưỡng con cái là chuyện xa vời. Buổi chiều cô đến bệnh viện khám dạ dày. Ở bệnh viện cô nhận được kết quả xét nghiệm mấy hôm trước Ngô Hiểu đưa cô đi khám, mới biết mình buồn nôn không phải mang thai, không phải mất ngủ, thậm chí cũng không phải dạ dày.

Cô đau thận.

Bác sĩ chẩn đoán cô bị viêm thận bộc phát nghiên trọng.

Bác sĩ nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Tinh, an ủi: Không sợ, chưa phải là nhiễm độc nước tiểu, nhưng rất gần với nhiễm độc nước tiểu, cho nên phải chữa trị kịp thời. Cô không hiểu nhiễm độc nước tiểu là gì, nhưng nghe nói thận rất quan trọng, phụ nữ sợ nhất là đau thận.

Bác sĩ vẽ vẽ chỉ chỉ trên tờ giấy xét nghiệm màu hồng, giảng giải cho cô những ký hiệu trên đó, đâu là bình thường, đâu là không bình thường, thậm chí sự khác biệt giữa viêm thận và nhiễm độc nước tiểu. Bác sĩ giảng giải xong, câu hỏi đầu tiên của cô là: “Có thể lấy chồng được không?”

“Nếu chữa khỏi thì hoàn toàn có thể.”

“Nếu không khỏi?”

“Nếu kiên trì chữa, biện pháp đúng, tương đối mạnh, viêm thận có thể khỏi, nó không nghiêm trọng như nhiễm độc nước tiểu. Nhưng mà...” Bác sĩ hỏi: “Cô có bảo hiểm y tế không? Đã trù tính để chữa bệnh nặng chưa? Bệnh này ngốn nhiều tiền lắm, hơn nữa cần phải kiên trì. Người nhà của cô có thể chăm sóc không? Nếu không nằm viện, có thể bảo người nhà thuê cho một người phục vụ.”

Bác sĩ kê rất nhiều thuốc. Sau đấy, lần đầu tiên cô nghe thấy một từ của y học - lọc máu. Mỗi tuần lọc máu một lần, Lâm Tinh biết chỉ riêng tiền lọc máu mỗi tháng mất ba ngàn đồng.

Lâm Tinh chân thấp chân cao ra khỏi bệnh viện, bật khóc trong bước đi loạng choạng, nhưng ra đến phố, chạm vai người qua lại, cô không tìm được chỗ đứng khóc. Cô không có tiền, làm gì có nhiều tiền để theo thầy theo thuốc lâu dài như vậy. Cô còn trẻ, vẫn còn khỏe mạnh, không nghĩ đến bảo hiểm y tế. Còn cơ quan, cô biết tòa báo không lời bao nhiêu, đóng góp tiền để chữa bệnh, dưỡng lão, bảo hiểm thất nghiệp, mọi khoản phúc lợi đều chưa tính đến. Cho nên, câu cuối cùng cô hỏi bác sĩ: “Bệnh này không chữa có được không?” Bác sĩ cho rằng cô hỏi đùa: “Phải chữa, chữa sẽ khỏi.” “Không chữa có chết được không?” Cô lại hỏi, bác sĩ gật đầu, tránh nói đến tiếng chết: “Sợ rằng chuyển sang nhiễm độc nước tiểu, cho nên cô phải chữa ngay.”

Đấy là bệnh gì, bệnh không thể không chữa, có tiền chữa hay không vào lúc này đều trở thành vấn đề. Đứng trước tình cảnh ấy điều càng làm cô đau lòng, muốn bật khóc to là Ngô Hiểu, chàng trai cô vừa mới yêu. Cô không cha không mẹ, không người thân, muốn chuyên tâm làm việc, cho đến sáng nay mới nhận ra cô cần một tình yêu, yêu chân thành, để không cô đơn. Tình yêu ấy đã đến, nhưng chỉ một đêm, cũng sắp chạm vai qua đi.

Cô sợ về nhà, không biết Ngô Hiểu đã dậy chưa. Cô sợ trông thấy anh.

Về tòa soạn báo. Ông Tổng biên tập trông thấy, gọi cô vào nêu ý kiến để sửa chữa đôi chỗ bài điều tra Tập đoàn Trường Thiên. Tuy Tập đoàn Trường Thiên rất có ảnh hưởng, nhưng cô giới thiệu thành tích và bước đường phát triển trong mấy năm vừa rồi, có phần giống với mấy doanh nghiệp trước đây đã giới thiệu, cho nên điểm đột phá nên là nhân vật. Ông Tổng biên tập nói: Ông Ngô Trường Thiên, Chủ tịch Tập đoàn, là nhân vật rất đáng viết. Ông vận dụng đạo đức truyền thống của Trung Quốc là trung hiếu nhân nghĩa vào quản lý doanh nghiệp, rất được lòng người, rất đặc sắc. Nếu không có gì trở ngại sẽ viết riêng về ông. Có thể đây là bài viết rất mới. Ông Tổng biên tập nói ý kiến của mình rồi trả bài lại cho cô và hỏi: “Cô đã đi bệnh viện khám chưa, đau ở đâu?” Lâm Tinh nói: “Thưa bác, cháu đau thận.”

Ông Tổng biên tập nói: “Ôi, vậy phải chú ý, nếu mệt cô nghỉ ít hôm.”

Ông Tổng biên tập bày tỏ sự quan tâm của một vị lãnh đạo đối với cấp dưới, rồi ông vội vã đứng dậy. Lâm Tinh ngồi bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn tập bản thảo. Cho đến khi bóng chiều trong văn phòng thu lại, trở nên mờ ảo không rõ ràng, cô mới đứng lên, thu gọn cái ba lô của mình, cho tập bản thảo vào ngăn kéo, không đưa nó đi theo.

Tối hôm ấy đường phố hình như đông đúc hơn. Cô chờ rất lâu ở bến xe buýt, chờ cho giờ cao điểm qua đi mới chen lên xe nổi. Lúc đứng quá mệt, cô nghĩ hay là gọi taxi, nhưng rồi lại thôi. Cô biết mỗi đồng tiền trong tay lúc này nó sẽ quyết định cô tồn tại ở đời trong bao lâu.

Ở nhà vẫn chưa bật đèn. Aly và Hân đều không có nhà, Ngô Hiểu cũng đã đi. Lâm Tinh bật đèn trong phòng ngủ mới phát hiện căn phòng và giường đệm đã được thu xếp gọn gàng. Trên cái bàn nhỏ có để một con hạc đầu đỏ nom rất vui mắt, căn phòng trở nên sống động. Đáng chú ý nhất là, Ngô Hiểu để cuốn sổ tay trên cái tủ đầu giường, nhắn lại anh đi diễn, hỏi cô có đến quán bar “Ánh Trăng” không? Còn hỏi, anh diễn xong, tối nay có đến đây nữa không. Lâm Tinh bật khóc. Cô nói trong tiếng khóc, không không, anh Hiểu, đừng đến nữa!

Mười một giờ đêm, Ngô Hiểu vẫn đến. Vừa bước vào phòng, Lâm Tinh nói: “Anh đến làm gì!” Ngô Hiểu nói: “Em không biết anh không còn chỗ nào để về nữa à?” Lâm Tinh nói: “Anh cũng không thể coi nơi này là nhà của anh.” Ngô Hiểu cười: “Anh cũng như em đều là người bỏ nhà ra đi. Bắt đầu từ hôm kia, nơi này là chỗ tị nạn của chúng ta. Anh không thể về chỗ mọi người. Anh không muốn bố tìm thấy anh.”

Lâm Tinh nhìn anh, vẻ mặt tươi cười, nói: “Anh Hiểu, anh nghe lời em, nên về. Bố có đánh thì cũng là bố. Còn em, em không thể cùng với anh nữa rồi...” Cô không sao nói tiếp, nụ cười trên khuôn mặt co rúm lại. Cô cố gắng tự kiềm chế. Kết quả nén được tiếng khóc nhưng không ngăn nổi nước mắt. Nước mắt như mưa. Ngô Hiểu ôm cô, hỏi: “Em sao thế, bố anh đến tìm à? Ông ấy nói gì?”

Lâm Tinh lắc đầu, nghẹn ngào không nói nên lời. Lúc này Ngô Hiểu trông thấy thuốc và phiếu xét nghiệm để trên mặt bàn, có cả phiếu lọc máu chưa thanh toán tiền. Anh buông Lâm Tinh để xem những phiếu xét nghiệm, xem bản thuyết minh thuốc. Nhưng anh không hiểu, chỉ vội hỏi:

“Em ốm đấy à?”