Hẹn Ước Nơi Thiên Đường

Chương 7




Buổi chiều trước hôm Lâm Tinh chuẩn bị rời Cát Hải, kết thúc chuyến công tác, Vệ Hoa, bỗng nhận được điện thoại của văn phòng Chủ tịch tập đoàn, hỏi Lâm Tinh đang ở đâu, đồng thời báo cho cô biết, ông Chỉ tịch Ngô Trường Thiên muốn gặp cô.

Vậy là, Lâm Tinh kết thúc sớm công việc chiều hôm đó, cùng với Vệ Hoa ngồi ô tô trở về trụ sở chính của Tập đoàn. Khi cô bước vào văn phòng của ông Thiên thì trời đã ngả chiều, ánh sáng giảm bớt làm cho căn phòng có phần nặng nề. Căn phòng rất lớn, liền với phòng họp, nhưng bài trí không sang trọng bằng văn phòng mà Lâm Tinh đã vào ở Bắc Kinh. Những cửa kính sát nền nhà có thể trông rõ thảm cỏ rộng lớn và hồ nước trong xanh phía xa, bóng chiều chênh chếch trên mặt hồ khiến lòng người hướng về miền huy hoàng rực rõ. Ông Thiên ngồi quay lưng ra phía cửa sổ, khuôn mặt bị bóng tối che phủ, còn toàn thân Lâm Tinh hiện rõ trong ánh chiều màu đỏ quýt chín. Trước mặt một doanh nhân càng ngày cô càng kính nể, cô rất muốn nói lên cảm giác của mình sau mấy ngày làm việc vừa rồi. Thậm chí cô muốn nhân cơ hội này làm một cuộc phỏng vấn không hẹn trước với vị Chủ tịch tập đoàn. Đáng tiếc, ông Thiên lại không muốn có cuộc viếng thăm và làm việc. Ông không hỏi câu nào, mà chỉ hỏi về Ngô Hiểu. Ông hỏi mấy hôm nay cô và Ngô Hiểu đi những đâu, hỏi Ngô Hiểu có đưa cô đi thăm những danh lam thắng cảnh của Cát Hải không. Lâm Tinh trả lời không. Ban ngày cô phải làm việc, còn Ngô Hiểu thì ngủ, cả hai không đi đâu.

Ông Thiên ngồi trầm mặc trong bóng tối, bỗng hỏi: “Cô quen Hiểu nhà tôi bao lâu rồi?”

Lâm Tinh cười trong chút ánh chiều còn lại, chậm rãi trả lời: “Thưa bác, hai năm rồi ạ, hôm trước cháu đã nói với bác.”

“Tôi cứ nghĩ hai người mới quen nhau. Cô là phóng viên, cái nghề phóng viên là muốn hỏi đến tận cùng. Quen nhau hai năm, cô không thể không hỏi đến gia đình của Hiểu. Tôi nghĩ, cô không cần nói dối.”

Lâm Tinh chưa kịp thu về nụ cười, cô hơi bối rối.

Ông Thiên không chờ lời giải thích, xem ra ông không chờ cô giải thích, hỏi tiếp: “Hôm trước cô bảo, Hiểu chủ động theo đuổi cô, sợ rằng sự thật không như thế nhỉ?”

Lâm Tinh không thể không tìm đường lùi: “Điều ấy cháu có thể bảo đảm với bác, cháu không theo đuổi anh ấy. Anh ấy chủ động tìm cháu, bác có muốn biết quá trình ấy không ạ?”

Vào lúc này Lâm Tinh định nói thẳng, tiếp tục giấu giếm sẽ làm cho ông Thiên phản cảm. Hơn nữa đối với quan hệ cha con của ông với Ngô Hiểu cũng không có lợi, cuối cùng chỉ là trò đùa trẻ con, cũng nên chấm dứt đúng lúc. Nhưng ông Thiên không coi trọng câu trả lời của Lâm Tinh, ông nói: “Tôi không muốn biết quá trình hai người đến với nhau làm gì, chẳng qua muốn hiểu con trai tôi thế nào. Nó sống rất nội tâm, rất ít chủ động với con gái, kể cả những người xinh đẹp như cô. Nó coi cô là bạn gái nhưng không có nghĩa là yêu cô, mà là để tôi thấy. Cô không hiểu bên trong câu chuyện. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, mong cô trả lời rất thành thật.”

Lâm Tinh nhìn ông, ánh mắt cô tỏ ý chấp nhận yêu cầu. Ông Thiên hỏi: “Cô có yêu nó không?”

Lâm Tinh không biết phải nói rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào cho thỏa đáng mà không bán rẻ bạn. Cô ngập ngừng: “Cháu đã nói, không phải cháu đuổi theo anh ấy, mà anh ấy...”

Ông Thiên ngắt lời cô: “Nếu nó không thành tâm theo đuổi cô, liệu cô có yêu nó không?”

Lâm Tinh ngập ngừng: “Cháu nghĩ, không ạ!”

Ngay cả bản thân cô cũng thoáng nhận ra cái do dự trong lời nói của mình. Nhưng ông Thiên lại tỏ ra thỏa mãn, giọng ông rất hòa nhã, hòa nhã đến độ khéo léo: “Tôi rất hiểu thằng con tôi. Nó thích âm nhạc, không thích con gái lắm. Nếu nó là đứa thích con gái thì nó không làm tôi yên nổi. Vì nó đã thích gì là rất say sưa, bỏ tất cả các thứ khác. Tính cách ấy đã làm hại nó. Ấy là tôi nói, tính cách ấy không thích hợp với tình yêu. Không cẩn thận sẽ hại chính nó, cũng hại cả cô nữa. Cô hiểu ý tôi chứ?”

Nếu xuất phát từ quan niệm đối với con trai, chắc chắn Lâm Tinh không tìm một người bạn trai nửa trẻ con như Ngô Hiểu. Nhưng từ cảm nhận nội tâm, chỉ mấy hôm cùng với Ngô Hiểu, cô lại có được sự thoải mái và hài hòa chưa từng có. Tức là không cần phải mất tự nhiên và không cần thiết phải đề phòng, khác hẳn những cảm giác đối với Văn Khánh. Có thể vì cô không nghĩ giữa hai người sẽ đi đến tình yêu. Những lời nhắc nhở đúng lúc của ông Thiên khiến cô phải dẹp bỏ những cảm giác mù quáng, còn có ai hiểu con mình hơn cha? Vậy là cô nói: “Thưa bác, cháu hiểu ý bác. Nhưng chuyện này đúng là anh Hiểu chủ động, tốt nhất bác cứ nói chuyện với anh ấy. Thật ra, cháu cũng vừa mới ra công tác, cho nên cũng chưa hứng thú lắm với tình yêu.” Lâm Tinh chỉ nói mình vừa ra công tác, nhưng lại không nói mình vừa thất bại trong một tình yêu.

Ông Thiên nói: “Chính vì vậy mà rất có thể tôi không thích hợp khi nói chuyện này với nó, cho nên hôm nay tôi tìm cô. Tôi thấy cô là một thanh niên khá hiểu biết, mong cô thông cảm cho người làm gia trưởng, chúng tôi nhìn xa hơn cô.”

Lâm Tinh không biết mình cảm động bởi lời nói thành khẩn của ông Thiên hay bởi sự tín nhiệm danh tiếng, địa vị và kinh nghiệm sống phong phú của ông. Cô bắt đầu hối hận và tự trách mình đã khinh suất cuốn vào cái trò chơi này. Nhưng lập tức cô lại nghĩ, ông Thiên tất nhiên cho rằng con trai chưa thích hợp nói chuyện luyến ái, tại sao lại giới thiệu bạn gái cho con? Phải chăng ông chỉ muốn con trai mình yêu người mà ông chọn? Nghĩ như vậy, trong lòng cô chợt có cảm giác mình bị đùa cợt và xem thường, tấm lòng quyến luyến vì con của ông Thiên lại tỏ ra giả dối. Cô không nghĩ nhiều thêm, sợ rằng một chút sùng bái cá nhân vừa có được sẽ phai màu vì một chuyện gia đình riêng tư hoàn toàn khó xác định, hoặc có xác định được cũng khó lòng phân định phải trái. Kết thúc màn kịch giữa cô và ông Thiên tưởng chừng không có nổi một chút vui vẻ, giống như hai đứa trẻ đang đùa vui bỗng bị người lớn cắt ngang. Cô nói với giọng buồn buồn:

“Thưa bác, ngày mai cháu về Bắc Kinh. Bác có thể nói lại với anh Hiểu sau này đừng tìm cháu nữa.”

Nói xong, cô lạnh lùng quay người, ra khỏi phòng làm việc của ông Thiên, quên cả phép lịch sự khi chia tay. Ấn tượng cuối cùng của cô về căn phòng này là bóng chiều đã mất hẳn trên sàn nhà.

Cô buồn, không nói gì suốt bữa ăn, nhưng Ngô Hiểu ngược lại với thói quen im lặng, chủ động hỏi han đến sắc mặt của Lâm Tinh. Cô lạnh lùng trả lời: “Hôm nay là ngày cuối cùng. Việc của anh, em đã giúp xong. Sau này đừng làm phiền em về chuyện đó nữa.” Ngô Hiểu sững sờ, không hiểu tại sao Lâm Tinh lại lạnh lùng như vậy. Tại sao? Lâm Tinh cũng không biết. Chỉ là chuyện đùa vui, không phải là chuyện yêu đương Ngô Hiểu, nhưng ông Thiên lại rất nghiêm túc, rất chính thức, thẳng thắn từ chối “quan hệ tình yêu” của con trai, khiến Lâm Tinh bị oan vô cớ. Lòng tự trọng của người con gái xinh đẹp không thể bị tổn thương. Lời ông Thiên lúc mới nghe rất sâu nặng, nghe rồi không thể suy nghĩ nhiều, nghĩ lại có biết bao nhiêu điều buồn tủi không nói nên lời. Cho nên, đấy là nỗi buồn không lý do.

Hôm sau, Vệ Hoa lại đưa hai người ra sân bay bằng chiếc Cadillac. Dọc đường, cô không nói năng gì với Ngô Hiểu. Lúc sắp lên máy bay, cô cảm ơn Vệ Hoa, vì có sự giúp đỡ của cậu ta mà chuyến công tác Cát Hải này đã thành công mĩ mãn. Vệ Hoa ghi lại số điện thoại của mình cho Lâm Tinh, mong sau này lên Bắc Kinh sẽ được gặp lại cô. Lâm Tinh do dự đôi chút, nhưng vẫn để số máy nhắn tin của mình cho cậu ta. Tất nhiên hai người trao đổi số cho nhau lúc vắng mặt Ngô Hiểu.

Về đến Bắc Kinh cũng có xe ra sân bay đón. Lâm Tinh kiên quyết không ngồi xe của Ngô Hiểu. Từ hôm qua Lâm Tinh tỏ thái độ khó chịu với Ngô Hiểu, Ngô Hiểu phải hỏi bằng được. Anh xua tay ra hiệu cho chiếc xe Mercedes về trước. Anh kiên quyết hỏi, Lâm Tinh kiên quyết không nói. Lâm Tinh xếp hàng chờ taxi, anh đứng đằng sau, Lâm Tinh lên một chiếc taxi, anh cũng chen vào ngồi, về nhà cùng Lâm Tinh đang vênh mặt. Lâm Tinh xuống xe, anh tranh trả tiền. Cô chỉ nói “Chào anh!” rồi quay người, đi lên lầu. Ngô Hiểu không nói gì, cũng theo lên, theo vào phòng khách, cau mày, lớn tiếng hỏi:

“Bạn nói xem nào, cuối cùng mình đã làm gì bạn?”

Lâm Tinh tự rót nước cho mình, uống xong mới nói: “Chúng ta không nói chuyện yêu đương, phải không?”

Ngô Hiểu nói: “Nếu bạn thích thì nói cũng được.”

Lâm Tinh nói: “Bố anh đã chọn cho anh một cô rồi thôi. Người nói chuyện yêu đương với anh đã quá nhiều, em không muốn xúm vào đấy làm gì. Phải chăng anh muốn mấy cô cùng một lúc theo đuổi anh mới đã đời?”

Ngô Hiểu nói: “Mình đã nói, mình không thích người mà bố giới thiệu rồi cơ mà.”

Lâm Tinh nói: “Anh không thích vì cô ấy không đẹp à?”

Ngô Hiểu nói: “Đẹp, có phần yểu điệu.”

Lâm Tinh nói: “Tiên nữ ấy là con nhà ai mà bố anh phải coi trọng đến thế?”

Ngô Hiểu nói: “Con gái ông Bí thư Thành ủy thành phố Cát Hải.”

Thì ra thiên kim của ông Bí thư, Lâm Tinh chợt buồn, cau mày: “Bố anh coi trọng thế lực và lợi ích thế à?”

Ngô Hiểu trông thấy vẻ khinh bỉ thoáng hiện trên nét mặt Lâm Tinh, anh như giải thích thay cho bố: “Có thể bố mình cũng vì công ty...”

Lâm Tinh nói: “Đúng, một tay bố anh gây dựng Công ty. Nó là tất cả của bố anh, mà tất cả cũng là của anh sau này. Bố anh làm đúng. Anh nên ngoan ngoãn nghe theo bố bỏ nơi này để về với con gái ông bí thư. Đúng thế, đấy là lời tự lòng em. Đúng là bố nghĩ đến lợi ích lâu dài của anh. Với lại, chúng ta chỉ đóng kịch thôi mà.”

Ngô Hiểu cúi đầu, Anh ngồi ở sofa, cúi đầu im lặng, Lâm Tinh cảm thấy thương hại. Anh lẩm bẩm: “Nhưng mình không yêu cô ấy.” Lâm Tinh biết, tâm trạng Ngô Hiểu lúc này đang rối bời. Cô thôi không nói ra những lời chế giễu đau khổ nữa. Nhưng cô không thể không nói với Ngô Hiểu: “Anh biết đấy, bố anh là vị anh hùng trong lòng em. Em không muốn can dự vào việc gia đình anh. Hễ nói đến việc riêng, ai cũng tầm thường. Em không muốn làm hoen ố hình ảnh bố anh trong lòng em.”

Ngô Hiểu ngước lên: “Cho nên, bạn thấy phải bóp nát mình?”

Lâm Tinh nói: “Chuyện ấy có liên quan gì đến em đâu, mà bây giờ cũng không liên quan. Anh lớn thế rồi, chả nhẽ không xử lý nổi công việc của bản thân?”

Câu nói hình như làm đau Ngô Hiểu. Anh đứng dậy, mắt hơi đỏ, bực tức định bỏ đi: “Đúng, không liên quan đến bạn, là do mình dựa vào bạn.”Anh mở cửa đi ra mấy bước rồi quay lại, giận dỗi cầm cái ba lô đang để ở sofa. Lâm Tinh muốn gọi anh lại, nhưng không sao lên tiếng nổi.

Ngô Hiểu đã đi, Lâm Tinh nghe rõ tiếng chân bước thình thịch trên cầu thang rồi biến mất trong chốc lát, lòng trống trải. Nói thật, cô rất thích, rất thích Ngô Hiểu. Trước đây cô không hề thích gì cái anh chàng chơi saxo. Ấn tượng đầu tiên về anh là một cậu thiếu niên không nơi nương náu, không có ai giáo dục, nhưng rất ngoan ngoãn. Đối với tiền tài và thế lực, lợi lộc đều lánh xa, có thể có, có thể không, những người như vậy thời nay rất ít. Cả cái vẻ đẹp trai và ít nói kiểu Rukawa Kaede; không có cái luộm thuộm kiểu Punk giống như đám nghệ sĩ trẻ ngày nay. Anh ăn mặc chỉnh tề trở nên độc đáo giữa đám thanh niên chơi nhạc. Có thể tất cả đã nhẹ nhàng in dấu vào cõi lòng cô. Cõi lòng ấy, trước đấy cô chưa hề biết đến. Cô vẫn cho rằng mình chỉ thích những con người mạnh mẽ, tài năng phát tiết hoặc những trí thức hào hoa phong nhã. Cô không nghĩ rằng một khía cạnh nào đó, trong sâu thẳm lòng mình lại có thể có sự hài hòa ngọt ngào với những con người giản dị như Ngô Hiểu. Có thể Ngô Hiểu trong hiện thực cuộc sống của cô là một loại khác có một khoảng cách rõ ràng. Trong số bạn bè của cô hiện tại, mỗi người đều có sở trường che đậy, khách sáo, ngụy trang, đón ý, tâng bốc lẫn nhau, tán tụng và giả dối. Lâm Tinh cho rằng, đây là thời đại mặt nạ.

Nhưng Ngô Hiểu là người mà cô ngẫu nhiên gặp. Anh không phải là mẫu con trai mà lòng cô vẽ nên. Hơn nữa, còn một nhân tố khác cần cảnh giác, lúc này cô bỗng thích Ngô Hiểu là bởi anh ngược lại với Văn Khánh. Sau khi chán ghét cái hám lợi, tính toán và huyên thiên của Văn Khánh, cô rất dễ bị cái đơn thuần, chân thật và trầm mặc ít nói thu hút, mà những thứ đó có thể không nhất thiết làm cô mãi mãi yêu thích về sau.

Cho nên, cô phải tiếp tục giữ khoảng cách với Ngô Hiểu như mấy hôm trước. Ngoài ra, cô cũng phải công nhận sự đánh giá của ông Thiên đối với con trai: Ngô Hiểu là người quá mê say, một khi thích cô nào thì giống như thích cây kèn saxophone, sẽ vứt bỏ tất cả. Đấy không phải là nguyên tắc của Lâm Tinh đối với cuộc sống. Cô biết mình có một tình cảm mãnh liệt, có thể suốt đời khó quên đối với người con trai hăng say này, nhưng tưởng như sẽ làm cho cuộc sống mai sau trở nên điên đảo, hồ đồ.

Ngô Hiểu đã đi. Hai ngày, ba ngày, một tuần lễ qua đi, anh cũng không quay lại. Rất tự nhiên, trái tim Lâm Tinh cũng dần dần bình lặng. Cô nghĩ, chẳng qua chỉ là giấc mơ bất chợt. Đêm tối qua đi, mỗi ngày mặt trời lại lên.

Aly và Hân cũng mấy hôm không về. Vào một buổi tối, không biết hai cô đang ở một hộp đêm nào đấy gọi điện cho Lâm Tinh, cười khúc khích bảo, Tinh, đằng ấy biết cánh tớ trông thấy ai ở đây không? Thấy cái cậu bé mà đằng ấy thích, anh ta đang thổi kèn ở đây đấy. Lâm Tinh biết thừa hai cô kia nói ai, nhưng hỏi ngược lại: Tớ bảo thích anh chàng ấy lúc nào nhỉ? Cô rất cay nghiệt, rất bất cần nhấn mạnh mấy tiếng anh chàng ấy. Aly nói, Đằng ấy chả bảo rất thích anh chàng thổi bài “Hẹn ước nơi thiên đường” là gì, tại sao lại không thừa nhận? Qua giọng nói, Lâm Tinh biết Aly đã say, chỉ nói thêm một câu: Tớ thích “Hẹn ước nơi thiên đường” chứ đâu có thích anh ta! Nói xong cô cúp máy.

Lúc này cô đang trốn ở nhà để viết một bài báo về con đường cải cách mở cửa của tập đoàn Trường Thiên, mấy hôm nay không ra khỏi cửa, cơm nước cũng thất thường. Cô không muốn để Ngô Hiểu quấy rầy cuộc sống của mình, không muốn nghĩ đến cái trầm mặc bất chấp buồn vui. Nghe tin đó, cô lấy làm thanh thản, rất may Ngô Hiểu trở về với âm nhạc. Cô nghĩ, cú điện thoại của Aly đã đưa đến một thông tin như có như không, nghe cũng để nghe vậy thôi. Cô dồn hết tâm sức cho bài viết. Một hôm chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, cô chừng như không biết ngoài kia đã qua bao nhiêu sáng tối.

Người gõ cửa là Văn Khánh