Hẹn Ước

Chương 1




Hôm đó, Dương Chiêu đang vắt hết trí óc để nghĩ cách tu bổ một món đồ gốm thì có điện thoại.

Người gọi điện là em trai Dương Chiêu – Dương Cẩm Thiên, giọng chắc nịch thông báo cho cô một tin – nó lại vào đồn cảnh sát.

Đúng vậy, lại.

Số lần Dương Cẩm Thiên vào đồn cảnh sát thường xuyên đến mức làm cho Dương Chiêu nghe tin này cũng không buồn chớp mắt. Cô hỏi em trai đang ở đầu dây bên kia: “Ở đâu?”

Dương Cẩm Thiên: “Sở cảnh sát Lăng Không.”

Dương Chiêu nghe xong buông cái chén gốm xuống, trừng mắt quát vào điện thoại: “Lăng Không? Em chạy tới thành Nam làm gì?”

Dương Cẩm Thiên bực bội trả lời: “Tới tụ họp bạn bè.”

Dương Chiêu gắt lên: “Sau đó thì sao, quậy phá ở khách sạn?”

“Không phải!” Mỗi lần trả lời câu hỏi, rõ ràng Dương Cẩm Thiên càng khó chịu hơn, giọng cậu ngày càng tệ: “Có một người bạn uống hơi nhiều, lúc đón xe cãi nhau với tài xế taxi, sau đó đánh nhau.”

Dương Chiêu hỏi dồn: “Gây chuyện đánh người ư? Có nghiêm trọng không?”

Dương Cẩm Thiên tức giận gào lên: “Là bọn em bị người ta đánh! Chị mau tới đây đi!” Cậu gào xong liền ngắt luôn điện thoại.

Dương Chiêu buông di động, quay lại bồn rửa tay sạch sẽ. Cô mặc áo khoác, mở ví ra nhìn xem còn bao nhiêu tiền, sau đó sửa sang lại một chút rồi bước ra ngoài.

Bây giờ đã hơn tám giờ tối, bên ngoài trời tối đen. Lúc Dương Chiêu bước ra cửa, gió lạnh ập thẳng tới, khiến cô phải kéo thật chặt quần áo.

Tháng chín ở phương Bắc đã bắt đầu lạnh.

Dương Chiêu ra gara lấy xe, ngồi vào trong xe, rút một điếu thuốc. Chiếc bật lửa chập chờn vì gió lùa qua khe cửa kính hạ thấp, cô giơ tay che chắn.

Rít một hơi thuốc, cô chậm rãi nhả ra, trong xe ngập tràn khói thuốc.

Dương Chiêu thích hút thuốc, nhất là thuốc Vân Nam, trong đó Đại Thành Ngọc Khê là loại cô thích nhất. Cô hút thuốc khắp mọi nơi, nhà, trong xe và cả phòng làm việc.

Cô hút hơn nửa điếu thuốc mới khởi động xe.

Dương Chiêu lái xe, phóng nhanh chóng và vững vàng trên đường hai chiều. Cô kéo nhẹ kính xe xuống, để khói thuốc bay ra ngoài theo khe hở.

Đường phố đèn đuốc sáng trưng.

Nhanh chóng hút xong điếu thuốc, cô bóp tàn thuốc, sau đó mới bắt đầu nghĩ đến chuyện của cậu em trai Dương Cẩm Thiên.

Thật ra đó là một đứa trẻ đáng thương.

Ba năm trước xảy ra một chuyện khiến cậu mất cả ba lẫn mẹ, ba mẹ Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên về nhà nuôi nấng, đó cũng là năm Dương Chiêu về lại thành phố này.

Cô sống bên ngoài đã lâu, lâu đến mức khiến cô không còn cảm thấy quá đau đớn vì thảm kịch của người nhà cô nữa. Cô đau lòng nhưng không đến mức đau đớn. Về phần cậu em họ này, Dương Chiêu lớn hơn cậu mười tuổi, quan hệ của cô với cậu chưa thể nói là quá gần gũi.

Người nhà họ Dương sống với nhau về hình thức rất cung kính nhưng không thân thiết, ấn tượng trước đây của Dương Chiêu đối với Dương Cẩm Thiên cũng không sâu sắc, điều khiến cô thực lòng thương cảm cậu là lúc ở nhà tang lễ.

Trong lễ tang, cậu bé mười lăm tuổi khóc như toàn bộ thế giới sụp đổ. Người nhà họ Dương sống nội tâm, Dương Chiêu vốn không biết thì ra một người con trai cũng có thể tuyệt vọng đến mức đó.

Cũng từ ngày đó, Dương Chiêu quyết định ở lại. Cô không ở chung với ba mẹ mà thuê nhà trọ bên ngoài, đó là một căn nhà hai tầng, tầng dưới dùng để sinh hoạt, tầng trên dùng để làm việc.

Dương Chiêu cố gắng hết sức chăm sóc cậu em họ, nhưng đến tận bây giờ vẫn không có nhiều tác dụng.

Vì nguyên nhân trên, Dương Cẩm Thiên tạm nghỉ học một năm, năm nay cậu học cấp ba, là thời điểm mấu chốt nhưng cậu không hề chuyên tâm học hành. Dương Cẩm Thiên thi đậu và học tại trường trung học tốt nhất thành phố. Nhưng thi xong không bao lâu thì xảy ra chuyện, từ đó cậu không còn chú tâm học hành nữa.

Tuy vậy, ba mẹ Dương Chiêu lẫn Dương Chiêu đều không ra sức khuyên bảo Dương Cẩm Thiên phải học hành chăm chỉ, đây là ước định đã thành thói quen của nhà họ Dương ——

Nếu anh không muốn, vậy không ai quản được anh.

Điều này không có nghĩa là họ thờ ơ với cậu bé, trên thực tế, Dương Cẩm Thiên là người Dương Chiêu quan tâm nhất trên đời này.

Hàng tháng, cô đều cho cậu rất nhiều tiền sinh hoạt, cô mua rất nhiều sách hy vọng có một ngày cậu có thể bước ra khỏi đau thương, cô xuất hiện bên cạnh cậu vào những thời điểm cậu cần nhất.

Cho đến tận bây giờ.

Sở cảnh sát Lăng Không khá khó tìm, Dương Chiêu phải hỏi đường, đi vòng vèo mấy lần, cuối cùng dừng trước một căn nhà nhỏ đơn sơ ở ngã tư.

Ngã tư này rất tối, chỉ có một ngọn đèn đường. Phía trước đồn công an có hai chiếc mô tô bể nát, còn có một chiếc taxi.

Dương Chiêu xuống xe bước vào bên trong đồn cảnh sát, lúc đi ngang qua chiếc xe taxi kia cô liếc mắt nhìn biển số xe.

J4763

Đó là một chiếc taxi có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu, Dương Chiêu chỉ nhìn thoáng qua rồi bước đi.

Vào đồn cảnh sát, không có ai canh cửa. Đồn cảnh sát này phạm vi quản lý không lớn, thường ngày nhân viên lui tới cũng ít, Dương Chiêu đi đến tận bên trong mới gặp người đầu tiên.

Đó là một người đàn ông trung niên hơi mập, nhìn có vẻ cực kỳ nghiêm khắc. Anh ta thấy Dương Chiêu, thoáng cau mày.

“Cô tìm ai?”

Dương Chiêu trả lời: “Tôi tới tìm em trai, vừa rồi nó gọi điện thoại nói đang ở đây.”

Người đàn ông kia à mấy tiếng, nói tiếp: “Là đám đánh nhau kia phải không, đi theo tôi.”

Dương Chiêu đi theo người đàn ông kia lên lầu hai, anh ta vừa đi vừa nói chuyện: “Bọn trẻ bây giờ hở ra một chút là kích động, đến tài xế taxi cũng có thể đánh được, cô là người nhà nên dạy dỗ lại cho tốt.”

Dương Chiêu không nói một câu, hành lang im ắng đến kỳ lạ. Người đàn ông kia quay đầu nhìn Dương Chiêu , sắc mặt Dương Chiêu không chút thay đổi, anh ta cảm thấy mình nói mãi mà người ta không đáp một câu thật mất mặt, lại tính mở miệng. Ngay lúc đó Dương Chiêu giương mắt nhìn, làm anh ta có cảm giác như đang nhìn trộm cô, lập tức quay đầu dẫn đường không nói gì nữa. Sắc mặt anh ta không tốt lắm, người phụ nữ này làm anh ta cảm thấy thực sự không thoải mái.

Anh ta dẫn Dương Chiêu đến lầu hai, có mấy gian phòng sáng đèn, anh ta đưa cô vào trong một căn phòng, đẩy cửa nói với vào bên trong: “Anh Vương, đến bảo lãnh người nè.”

Dương Chiêu vào phòng, nhìn xung quanh. Căn phòng này hình như là một văn phòng nhỏ, có một cái bàn làm việc, trên mặt bàn để mấy thứ lộn xộn, một bên bàn có hai người mặc cảnh phục, bên còn lại có hai chiếc ghế dài, trên ghế có ba nam một nữ, trong đó có Dương Cẩm Thiên.

Bốn cô cậu thiếu niên này chỉ có Dương Cẩm Thiên tỉnh táo, còn lại đều nằm ngủ ngã nghiêng, cửa sổ phòng mở ra, nồng nặc mùi rượu.

Người được gọi là cảnh sát Vương đi tới: “Cô là người giám hộ?”

Dương Chiêu không trả lời, cô bước qua, kéo cằm Dương Cẩm Thiên lên nhìn, khuôn mặt cậu không có vết thương.

Dương Cẩm Thiên cau mày kéo tay Dương Chiêu ra, Dương Chiêu hỏi: “Không phải em nói bị đánh sao, bị thương ở đâu.”

Cảnh sát Vương bước qua, định giảng hòa.

“Bị đánh đâu nào, đụng tay đụng chân vài cái thôi, cũng chưa gây chuyện gì.”

Dương Chiêu nghe xong, kéo tay áo Dương Cẩm Thiên lên, trên cổ tay cậu có một vệt đỏ hơi sưng. Dương Cẩm Thiên rút tay lại, mất kiên nhẫn nói: “Em không sao!”

Dương Chiêu quay đầu nhìn cảnh sát Vương.

“Kẻ đánh người đâu?”

Một cảnh sát rất chướng mắt khi nhìn vẻ bề ngoài của Dương Chiêu. Thật ra Dương Chiêu không hề làm gì, nhưng chính cái vẻ như thế làm cho người ta cảm thấy cô chẳng xem ai ra gì.

Người cảnh sát kia ném tập tài liệu trong tay lên bàn, mặc dù tiếng động không lớn, nhưng đủ gây chú ý mọi người trong phòng.

Anh ta nhìn có vẻ trẻ hơn hai người cảnh sát trước đó, chưa đến ba mươi. Anh ta nhìn Dương Chiêu, tay chỉ Dương Cẩm Thiên.

“Uống rượu rồi gây sự! Lại còn gây sự với một bà lão hơn tám mươi! Cô là gì của cậu ta, sao không dạy dỗ đàng hoàng?!”

“Này, Tiểu Tống, cậu đừng lớn tiếng.” Cảnh sát Vương kéo tay cậu ta lại. “Không có chuyện gì lớn, về nhà dạy dỗ lại là được rồi.”

Dương Chiêu đứng giữa phòng, cô nhìn người cảnh sát tên Tiểu Tống kia.

“Kẻ đánh người ở đâu?”

Cảnh sát Vương cũng buông tay, anh ta quay đầu nhìn Dương Chiêu. Tiểu Tống khẽ mắng một câu, cảnh sát Vương ấn cậu ta xuống, nhìn Dương Chiêu nói: “Chuyện là như vầy, tối nay mấy anh bạn trẻ uống rượu hơi nhiều sau đó đón xe về nhà. Kết quả là lúc xe dừng lại, có một bà lão cũng đón xe, tài xế cảm thấy bà lão đáng thương nên muốn để cụ ấy đi trước. Nhưng mấy thằng nhóc này chắc do uống rượu nhiều, đầu óc không tỉnh táo nên không chịu.” Cảnh sát Vương nói đến đây, phẩy tay, “Chỉ có vậy, sau đó xảy ra tranh chấp.”

Dương Chiêu nghe xong, nhìn cảnh sát Vương hỏi: “Ai đón xe trước?”

Cảnh sát Vương hỏi: “Cái gì?”

Dương Chiêu hỏi lại: “Ai đón xe trước, ai bắt được chiếc xe đó trước?”

“Này!” Mặt cảnh sát Vương cười châm biếm: “Chẳng phải là nên nhường chỗ cho người già sao, dù sao cô cũng không thể giành xe với một bà lão tám mươi chứ.”

“À.” Dương Chiêu gật gật đầu, “Nói cách khác, là em trai tôi đón xe trước. Đồng chí cảnh sát, việc gì cũng có thứ tự trước sau, bọn chúng đón xe trước nên lên trước.”

Cảnh sát Vương nghe thế có vẻ không vui.

“Cô nói vậy là có ý gì, lấy việc đó ra để so đo ư? Cô giành xe với một bà lão tám mươi à, đó không phải là loại cặn bã sao!”

Dương Cẩm Thiên cúi đầu ngồi một bên, nghe thế lập tức đứng lên.

“Ông! Mẹ nó, ông nói ai cặn bã! ? Ông nói ai cặn bã?!”

Tiểu Tống tóm lấy cơ hội cậu nhóc đứng lên, anh ta hung hăng đập bàn, trừng mắt chỉ Dương Cẩm Thiên.”Cậu ngồi xuống cho tôi—! Ngồi xuống, nghe chưa! ? Cậu muốn bị bắt giam đúng không —!?”

“Fuck!” Dương Cẩm Thiên say rượu cũng lớn gan, cậu kéo tay áo xông lên. Dương Chiêu ngăn cậu lại, “Em ngồi xuống.” Dương Cẩm Thiên vùng ra, “Chị buông ra! Mẹ nó, em sợ gì bọn họ! ? Chị buông ra! Buông ra —!”

“Chát —!”

Dương Chiêu vung tay, tất cả mọi người im lặng.

Dương Cẩm Thiên nghiêng mặt, trên khuôn mặt cứng đờ của cậu xuất hiện mấy vệt đỏ.

Dương Chiêu vẫn rất nhỏ nhẹ.

“Em ngồi xuống, chuyện còn lại để chị xử lý.”

Không biết Dương Cẩm Thiên nghĩ gì, mắt đỏ ửng, cậu cúi đầu ngồi xuống, Dương Chiêu không biết có phải cậu đang khóc hay không.

Dương Chiêu quay đầu, không nhìn hai cảnh sát mà nhìn khắp mọi góc phòng. Nơi đó hơi tối tăm, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy có người đứng ở góc tường.

Dương Chiêu nhìn người kia hỏi:

“Tài xế đánh người là anh đúng không?.”