Hẹn Với Lớp Trưởng Đại Học Thanh Hoa

Chương 9




14

Sau khi nói chuyện với cậu ấy, chúng tôi lại không liên lạc với nhau suốt một tháng.

Tôi cũng không quan tâm.

Còn về việc tại sao cậu ấy lại gọi cuộc điện thoại vô nghĩa đó, tôi cũng không suy nghĩ nhiều.

Cuộc sống yên bình vừa trôi qua được vài ngày, thì mẹ tôi đến.

Ý tôi là, đến thật.

Mẹ tôi đến bất ngờ, và khi bà nhìn thấy tôi, Cố Tri Hành đang giữ chặt tôi trong phòng trà của thư viện, thậm chí còn ôm tôi.

“Viên Viên, anh sai rồi, đừng lơ anh nữa.” Anh ta chặn không cho tôi đi.

“Chúng ta chia tay được hai tháng rồi.” Tôi thở dài.

“Anh không đồng ý!” Anh ta nói xong, do dự vài giây, rồi cúi xuống định hôn tôi.

Tôi né tránh, nhưng anh ta lại ôm tôi, tôi không nhúc nhích được, cảm thấy hơi phiền.

“Tôi cũng không đồng ý!” Đột nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên.

Tôi giật mình đến hồn bay phách lạc.

“Mẹ…”

Mẹ tôi nhìn tôi và Cố Tri Hành ôm nhau với khuôn mặt tức giận.

Ánh mắt bà đầy giận dữ khiến tôi cảm thấy như bị đốt cháy.

Cảm giác này quá quen thuộc với tôi.

Còn đáng sợ hơn lần tôi thi môn triết học Mác, viết đáp án lên cục tẩy và giám thị mượn cục tẩy của tôi.

Hoặc lần chơi phi tiêu, chỉ cần trúng 24 phát là có thể có một con búp bê lớn, nhưng tôi chỉ trúng 23 phát, chỉ còn lại một phát sợ hãi.

Nửa tiếng sau, tôi và Cố Tri Hành ngồi nghiêm chỉnh trong giảng đường, còn mẹ tôi nhìn chúng tôi từ trên cao, giống như đang thẩm vấn tội phạm, nhìn tôi rồi lại nhìn anh ta.

“Bao lâu rồi?” Mẹ tôi lấy sổ tay ra, còn ghi chép lại lời khai.

“Một tuần.”

“Nửa năm.”

Tôi và Cố Tri Hành đồng thanh.

Nói xong cả hai đều ngỡ ngàng!

“Mày ra ngoài.” Mẹ tôi liếc nhìn tôi, “Nhanh lên, tao không có thời gian đùa với mày”

Tôi liếc nhìn Cố Tri Hành, lo lắng bước ra ngoài.

Sau đó là đứng đợi ngoài lớp học với tâm trạng sốt ruột.

Giống như chờ đợi vợ sinh, đầy lo lắng và bất an...

Tôi biết chắc mình tiêu rồi.

Mẹ tôi không cho phép tôi yêu đương, bà rất giận, tôi nhận ra điều đó.

Bà mắng tôi thì không sao, nhưng làm liên lụy đến Cố Tri Hành tôi cảm thấy có chút áy náy, cũng rất xấu hổ.

Tôi đứng đó càng nghĩ càng khó thở, rồi mẹ tôi cuối cùng cũng bước ra.

Câu đầu tiên khi bà ra ngoài—

“Trần Viên Viên, tao bảo mày học hành chăm chỉ, mày lại giấu tao làm mấy chuyện này?”

Xong rồi!

Toàn thân tôi nổi da gà.

Cố Tri Hành rốt cuộc đã nói gì?

Không phải ngay cả chuyện ở khách sạn cũng nói ra chứ?

Trời đất chứng giám, thật sự chỉ là học cả đêm mô hình toán học thôi mà.

“Đó là chuyện của con.” Tôi nhỏ giọng phản kháng trong vô vọng.

“Chuyện của mày? Tao nuôi mày lớn từng này, không có tao, mày đã tự làm được việc gì chưa?”

“...” Tôi câm lặng không nói gì.

“May mà...” Mẹ tôi thở phào, “Bạn trai mày chọn cũng không tệ.”

Hả?

“Cậu ta nói với tao về kế hoạch cải tạo mày chi tiết, tao thấy cậu ta là người rất có kế hoạch, hơn nữa những khuyết điểm của mày được cậu ta chỉ ra rất đúng, những biện pháp đó cũng đều khả thi, sau này mày nghe lời cậu ta đi.

Đây là thời gian tao đánh giá cậu ta.”

Tôi???

Cứu tôi với, ai có thể nói cho tôi biết, Cố Tri Hành rốt cuộc đã nói gì mà chinh phục được mẹ tôi?

Không phải chứ, trọng điểm là kế hoạch cải tạo gì?

Tôi là vật thí nghiệm của hai người sao?

“Con chia tay với anh ta rồi.” Tôi cảm thấy đau đầu.

“Chia tay cái gì? Tao thấy cậu ta không tệ, ít ra còn tốt hơn mấy đứa không ra gì mà mày sẽ gặp sau này.”

“Mẹ không hiểu đâu...” Tôi thật sự không biết phải phản bác mẹ thế nào.

“Tao không hiểu cái gì? Tao nói cho mày biết, bây giờ trọng tâm của mày là thi nghiên cứu sinh, tao thấy Cố Tri Hành cũng đáng tin, tao nói với cậu ta là mày muốn thi vào Bắc Đại, cậu ta nói nhất định sẽ giám sát mày hoàn thành nhiệm vụ.”

“...”

Toàn bộ con người tôi đơ ra tại chỗ.

Tôi điên rồi.

Sau đó, tôi nhìn Cố Tri Hành và mẹ tôi trao đổi WeChat, còn cùng nhau bàn bạc gì đó, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một cái, tôi chỉ muốn ngất ngay tại chỗ.

Tôi tức giận đi thẳng, để lại hai người họ.

Mẹ tôi chạy lên gọi tôi lại.

“Mày có gì không hài lòng?”

“Con không có gì không hài lòng.” Tôi nói chuyện mà không còn sức lực.

“Không hài lòng mà bộ dạng này là cho ai xem?” Mẹ tôi cũng rất giận, vẻ mặt giận dữ như thể coi tôi là không thể dạy dỗ được.

“Con thậm chí không có quyền có cảm xúc sao?” Tôi hỏi lại bà.

“...” Mẹ tôi đờ người.

“Viên Viên, em bớt nói vài câu.” Cố Tri Hành thấy chúng tôi căng thẳng quá, chạy lại kéo tôi khuyên nhủ.

Tôi lại hất tay anh ta ra, hét lên một câu: “Liên quan gì đến anh?”

Rõ ràng tôi đã nói chia tay, anh ta vẫn bám lấy tôi, còn lợi dụng mẹ tôi để áp chế tôi, thế là đàn ông sao?

“Viên Viên...” Anh ta nhìn tôi với vẻ uất ức.

“Mày cứng cánh rồi, không phân biệt được đúng sai sao?” Mẹ tôi nhìn thái độ của tôi với Cố Tri Hành, lập tức nổi giận, “Người ta giúp mày ôn thi nghiên cứu sinh, có gì sai?”

“...” Nội tâm tôi có chút sụp đổ.

Lại là nghiên cứu sinh!

“Con không thi nữa!” Nói xong tôi định bỏ đi.

Mẹ tôi nóng ruột, bạt tai tôi một cái.

Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi trống rỗng, mặt cũng đau rát.

Tôi thậm chí quên cả khóc, cắn chặt môi, chạy đi ngay lập tức.

Chạy được nửa đường, sợ mẹ đuổi đến ký túc xá, tôi tạm thời rẽ hướng chạy ra ngoài trường.

Cuối cùng tôi lên đại một chiếc xe buýt.