Heo Ngốc, Làm Vợ Anh Nhé

Chương 19





Sáng hôm sau, nó và hắn cùng nhau đi học. Tiếng sân trường vẫn nhôn nháo như mọi ngày. Lần này, chuyện học sinh gương mẫu Đình Đình bị hạ hạnh kiểm đang là chủ đề đáng quan tâm của giới học sinh trường Q&K.
- Phiền em Đình Đình lên phòng hiểu trưởng có chút việc!
Hả? Nó có nghe nhầm không. Dù biết là hạ hạnh kiểm, tinh thần đã chuẩn bị rồi. Nhưng đến hiệu trưởng giải quyết thì hơi quá. Mặt nó xanh như tàu lá chuối, còn bọn FC của Phong (à ta quên chưa nói, thật ra cũng có một FC nữa của Khải đấy nhưng chủ FC là ai thì mọi người sẽ biết sau nhá) đang vui mừng vì "người yêu tin đồn" của idol sắp bị trừng trị, còn hắn bên cạnh khẽ nhíu mày như ra hiệu cho tụi nữ sinh đang móc xỉa nó phải im lặng, rồi ghé sát tai nó thì thầm:
- Lên phòng hiệu trưởng kìa??
Lúc này là lúc nào chứ? Hắn muốn chọc tức nó sao?? Thật quá đáng mà. Nó trừng mắt liếc hắn. Hậm hực bước đi nặng nề tới phòng hiệu trưởng.
Hắn cũng chẳng vừa, miệng cong lên một đường tuyệt mĩ, tay đút vào túi, la ơi ới:
- Coi chừng sập trường!
Vừa quê, vừa nhục và còn tức nữa. Nó đi một hơi đến phòng hiệu trưởng chẳng một chút bận tâm.
-----------------
- Em ngồi đi!
- Vâng!
Hơi máy lạnh tỏa ra khắp căn phòng. Nãy mãi giận Phong nên nó không thấy sợ nữa. Giờ thì thấy sởn cả da gà thì bỗng:

- Cô Oanh, mời cô ngồi!
- Có gì không thầy?
- À, chuyện của Đình Đình...
- Em muốn hạ hạnh kiểm nó. Thầy đừng nhúng tay vào!
- Cô đừng nóng. Nhưng cô nên nhớ...
Thầy nói gì đó nhỏ vào tai cô. Nó chỉ nghe thấy từ đầu tư rồi về vườn sớm. Không biết có gì nghiêm trọng không, chỉ biết là cô đã chuyển thái độ 180 độ.
- Em tha lỗi cho cô. Cô biết lỗi rồi!
- Dạ?? Cô đâu có lỗi đâu ạ?
- Vậy là không hạ hạnh kiểm của em nó nhé!
- Vâng, cảm ơn thầy đã nhắc nhở em. Phù, may quá!
- Em Đình Đình, em có thể về lớp học được rồi!
Có ai nói cho nó biết chuyện gì xảy ra không?? Mặt nó thộn ra, chẳng hiểu có chuyện gì. Về lớp, cô chủ nhiệm tươi cười nhìn nó. Nhắc nhở nó trước lớp để làm gương, không tái phạm nữa. Nó về chỗ, lòng mừng mừng mà thầm cảm ơn trời đã cứu nó một bàn thua trông thấy.
Thấy vẻ mặt nó vui vui, Mỹ đoán được phần nào câu chuyên, vừa vui vừa bực. Nhỏ không hiểu tại sao lại vui thay cho người bạn đâm sau lưng mình như vậy, thế rồi bỗng nhận được một dòng tin nhắn của Thy Thy: "Kế hoạch mới, chuyển sang phương án B như đã bàn. Lần này phải để con bé đó phải chuyển trường."
Tay nhỏ run run cầm chiếc điện thoại, lòng áy náy vô cùng."Đình Đình à, tao cũng không muốn làm vậy với mày đâu, chính mày đã đẩy tao ra nông nỗi này thôi!!" không nghĩ ngợi thêm, nhỏ viết một tờ giấy nhỏ:"Đình à, mừng là mày không bị hạ hạnh kiểm. Ra chơi tao có quà cho mày" rồi đưa cho nó. Quả thật, đọc xong, nó mừng thầm. Chắc là Mỹ không còn e ngại khi chơi chung với nó nữa. Hoặc là mọi người đã không còn tẩy chay Mỹ khi thấy Mỹ thân với nó nữa.
Và giờ ra chơi cũng đến, không khí sân trường nhốn nháo cả lên. Tin người yêu tin đồn của hội trưởng được toàn trường quan tâm lắm, nghe đâu nhiều nữ sinh khóc thầm. Nó vui vẻ chạy đến chỗ Mỹ, cười tươi không cần tưới:
- Mỹ Mỹ, có quà gì cho tao đấy. Mà sao mày biết tao không bị hạ hạnh kiểm mà chuẩn bị??
- À, vì tao tin mày sẽ an toàn mà!!
- Vậy quà đâu??
- À, Đình nè. Tao ra ngoài có chút việc, mày lấy trong cặp tao đi. Có quà đấy!!
- Ok!!

Mỹ ra ngoài, nó trong lớp mở cặp nhỏ ra lấy đồ. Phong, Nam vừa họp hội học sinh cho chuyến cắm trại sắp tới, thấy nó đang mở cặp Mỹ, vừa mệt mà cũng vừa không quan tâm lắm. Nghĩ là bạn thân nên chuyện này rất bình thường. Nên cũng không nói gì cả. Chỉ ngồi xuống bàn rồi úp mặt xuống ngủ.
Nó tìm mãi, tìm mãi. Cuối cùng cũng thấy một cây viết bằng gỗ được để trong một cái hộp nhung đẹp lắm. Mừng thầm, đem bỏ vào cặp.
Chuông vào giờ, Mỹ mới vào lớp. Bỗng dưng, nhỏ lục đục, tìm tòi lắm. Nó ngồi dưới lo lắng, không biết bạn có chuyện gì không. Toan hỏi thì nhỏ đã giơ tay:
- Thưa cô, em mất đồ!
Cả lớp hướng mắt nhìn Gia Mỹ - hot girl của lớp bị mất đồ sao? Ai dám to gan đến thế. Cả lớp rộ lên, xì xào bàn tán, xôn xao. Bỗng cô giáo ho nhẹ vài tiếng như ra hiệu im lặng.
- Có chuyện mất đồ nữa sao? Em mất tiền à?
- Dạ không phải. Em mất cây viết gỗ ạ!
Thật ra trong lớp học, cô cũng chẳng muốn làm lớn chuyện một chút nào cả. Nhưng đứng trước lớp hỏi xem có ai nhận lỗi không thì chẳng thấy ai nhận sai cả. Đến nước này, cô đành phải xuống từng bàn để xét cặp. Thế rồi, phát hiện ra vật cần tìm trong cặp nó. Mỹ tìm thấy đồ, vui vẻ reo lên:
- A, đây rồi, thưa cô. Là cây viết này ạ!
Cả lớp bắt đầu nhìn nó với ánh mắt rất khác, khác lắm, cứ như tội đồ của dân tộc vậy.
- Tao biết mà, cái thứ nghèo hèn đó vào trường quý tộc như tụi mình chỉ tổ ăn cắp thôi.
- Bạn thân mà còn làm vậy thì tụi mình sẽ như thế nào đây?
- Nhìn hiền thế mà lại không được hiền. Đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong mà.
- ...bla bla...
Đó là tiếng nói chuyện của những cậu ấm cô chiêu của lớp đang bàn tán về nó.

- Cả lớp trật tự, Đình Đình, cô cần lời giải thích.
Giọng cô nghiêm nghị. Chân nó run, nói không thành lời. Ánh mắt ứa nước. Nó chỉ biết đưa mắt nhìn bạn thân chí cốt của nó một ánh mắt đầy kinh ngạc. Cả lớp thì nhìn nó khinh bỉ, trề môi chê bai đủ điều. Khải lại không đi học. Đến đây, nó bỗng dưng thấy Phong đang lườm nó, rất đáng sợ.
Nam thấy chuyện bất bình, vội lên tiếng bênh vực:
- Thưa cô, em nghĩ Đình Đình không bao giờ làm chuyện đó.
Cả lớp nhìn warm boy đang cố biện minh cho nó. Cô nhìn Nam, mỉm cười:
- Cô biết, cô mong Đình không làm vậy. Nhưng em à...
- Thưa cô, em sẽ tìm ra thủ phạm trong chuyện này.
Lớp mắt chữ A mồm chữ O. Nhìn Nam. Quả thật, nếu nó bị oan thì quả này thủ phạm không được yên.
Cô gật đầu chấp thuận.
Ps: cáo lỗi với mọi người nha. Tại hôm đầu năm học, ta học lơ đễnh quá. Nên bị 2 vị phụ huynh tạm thời tịch thu máy tính, điện thoại. Giờ ta lấy lại được rồi. Nhưng lại sắp thi cử, rồi KT. Mệt lắm. Vì vậy, truyện sẽ ra rất chậm. Mong mọi người thông cảm cho ta. Rảnh lúc nào, ta viết lúc ấy nha. Love all
~