Heo Yêu Diêm Vương

Chương 35




"Boss!" Chúc Tiểu Tiểu lao đến, ôm chặt lấy eo Nghiêm Lạc, nói liền một hơi: "Em không sao, em vẫn tốt, anh đừng lo, em thực sự rất tốt.”

Cơ thể mềm mại của cô dính chặt vào anh, cánh tay nhỏ bé ôm lấy eo anh, siết mạnh, Nghiêm Lạc cuối cùng cũng có được cảm giác thực sự, anh kéo Tiểu Tiểu ra, nhìn cẩn thận từ đầu đến chân, ngoại trừ vết bầm trên trán, cô vẫn bình an vô sự.

"Em là đồ ngốc!" Anh nghiêm giọng giáo huấn nhưng lại ôm cô thật chặt trong lòng: "Ngốc nghếch! Ngốc nghếch! Ngốc nghếch!".

Chúc Tiểu Tiểu vùi đầu vào lòng anh dụi dụi, Boss quả nhiên là vì cô mà khổ tâm, còn may cô đã xuất hiện, còn may cô gặp được anh rồi, nếu không anh vì cô mà đánh nhau, lại thêm vết thương cũ chưa lành, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cô phải làm thế nào?

"Xin lỗi."

"Xin lỗi có tác dụng gì, em không có đầu óc sao? Em không biết tìm anh sao?"

"Em bị đánh thuốc mê, không cử động nổi, muốn khởi động máy phát tín hiệu của đồng hồ nhưng cũng không biết là ấn được hay chưa, em còn không mang điện thoại, xin lỗi, Boss, làm anh phải lo lắng rồi."

Nghiêm Lạc kéo cô ra, gườm gườm: "Bản lĩnh của em đều phí công học rồi, huấn luyện em cũng thật là uổng, cái gì mà máy phát tín hiệu, cái gì mà điện thoại. Thuật chiêu gọi của em đâu?".

Heo Con ngốc này một chút chủ động của hàng ma sư cũng không có, nếu ý thức không rõ ràng hoặc là bị thương suy nhược thì chẳng nói làm gì. Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ hoạt bát nhảy nhót của cô như vậy, rõ ràng có thể sử dụng thuật chiêu gọi để tìm anh. Thế mà cô lại không dùng! Dù là ai đến cứu thì cũng không thể tốt hơn người có phép thuật, anh đường đường là một Diêm Vương có thể tùy tiện để cô chiêu gọi, cô lại không cần! Tình huống nguy hiểm như thế cô còn không nhớ để dùng!

Chúc Tiểu Tiểu mắt tròn mắt dẹt, đúng rồi, cô thật sự đã không nhớ ra. Khi cô đợi ở trong phòng của Mẫn Kỳ kia, thực sự tinh thần đã khôi phục lại tương đối, nếu cố gắng chắc có thể sử dụng được thuật chiêu gọi, nhưng cô lại không nhớ, cô chỉ biết sợ hãi sốt ruột, hoàn toàn quên mất loại pháp thuật cứu mạng này.

Chúc Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn xuống mũi giày, cô thực sự là không có đầu óc, cứ theo như hoàn cảnh xung quanh vừa chặn đường, vừa lục soát, thì chắc mọi người sắp lật tung cả trời lên rồi. Thế mà cô lại chẳng làm được điều gì hữu dụng, mọi người vất vả uổng công suốt buổi. Áy náy đầy ắp trong lòng, thêm vào đó là những lo lắng sợ hãi khi trước khiến cho bây giờ Tiểu Tiểu nghẹn giọng: "Xin lỗi, Boss, lần sau em sẽ không thế nữa".

"Còn có lần sau? Em dám có lần sau thử xem?", Nghiêm Lạc không nhịn được cao giọng nói.

Tiểu Tiểu bị anh quát rúm người lại, không dám ngẩng lên, vui đầu vào lòng anh dụi dụi, nhỏ tiếng nói: "Em xin lỗi, Boss".

Nghiêm Lạc nhìn vào đỉnh đầu cô, chẳng cần nghĩ cũng biết biểu cảm của cô bây giờ thế nào, không kìm được lại thấy đau lòng, Heo Con ngốc của anh lần này không biết đã phải chịu bao nhiêu vất vả rồi. Anh mắng thì mắng, nhưng vẫn ôm cô thật chặt, vuốt mái tóc dài của cô, lặng lẽ an ủi.

Đáng tiếc không khí ấm áp ngọt ngào này lại chẳng ảnh hưởng chút nào đến hoàn cảnh xung quanh, một luồng khí thù địch rạch trời lao đến, Nghiêm Lạc giống như có mắt sau Iưng vậy, vẫn ôm Tiểu Tiểu trong lòng nhưng thân người lại hơi nghiêng, tay trái nâng lên, lật lòng bàn tay ra sau, phát ra một luồng khí, hai lực đạo vô hình đụng nhau ngay giữa không trung, tan biến.

Pháp lực của Chúc Tiểu Tiểu cấp độ thấp, nhìn không ra cái gì, chỉ cảm thấy thân thể Nghiêm Lạc bởi vì dùng lực mà hơi cứng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay thấy ông già Bắc Âm Vương kia đang thu tay về, còn cười lạnh với Nghiêm Lạc một cái.

Chúc Tiểu Tiểu vô cùng lo lắng, Bắc Âm Vương từ trước đến nay luôn muốn hại Boss, lần này mình bị bắt cóc, xem ra ít nhiều cũng có liên quan tới ông ta, bây giờ cô vừa nhận sai với Boss, ông ta lại đánh lén.

Chúc Tiểu Tiểu không nhìn ra chiêu thức gì cả, Mẫn Kỳ ngồi ở trên xe lại thấy rất rõ, tà khí của Bắc Âm Vương cực mạnh, nhanh như điện chớp, người đàn ông kia và Chúc Tiểu Tiểu hai người bọn họ ở cự ly khá xa, ông ta lại chỉ nâng một tay phóng ra kình lực, thần quả nhiên là thần, những hàng ma sư người thường như bọn họ đây pháp thuật có cao hơn nữa, cũng không phải đối thủ.

Nhưng mà đối diện với thế tấn công này, người Chúc Tiểu Tiểu gọi là Boss kia, cũng rất bình tĩnh thản nhiên nghiêng người xoay lòng bàn tay tiếp chiêu, có vẻ ứng phó rất nhẹ nhàng thoải mái. Mẫn Kỳ hơi nheo mắt nhìn, lẽ nào người này cũng là thần?

Cái người Tiểu Tiểu gọi là Boss này anh ta đã từng gặp, mấy năm trước người đó có đến tìm anh ta, hy vọng anh ta gia nhập công ty hàng ma làm việc. Nhưng Mẫn Kỳ từ sau khi báo thù cho người nhà, không muốn lại bước chân vào giới hàng ma nữa, huống hồ anh ta tự do không ràng buộc quen rồi, cũng không nguyện ý chịu sự bó buộc, đương nhiên sẽ từ chối.

Mẫn Kỳ lúc đầu vừa gặp đã nhìn ra được người đàn ông này không đơn giản, nhưng anh ta cho rằng chỉ là một cao nhân trong giới hàng ma kín đáo không lộ diện nào đó mà thôi. Hôm nay thấy người ta ra tay, chỉ với chiêu thức đơn giản, nhưng mà lực đạo lại lớn mạnh vượt xa sức tưởng tượng.

Một người của thần giới, vì sao lại ở trong nhân gian chiêu tập hàng ma sư làm việc? Phải biết rằng, cái gọi là thần, đều là đám người mắt mọc trên đỉnh đầu, sự tồn tại của nhân loại ở trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ giống như những quân cờ bé nhỏ. Cũng chẳng khác nào Bắc Âm Vương này, trước đây ông ta là vua cai quản địa phủ, nhưng nếu dùng lời của nhân loại mà nói, thì chính là một quan viên bị sa thải. Đúng là chỉ có Âm Yến Nam, người phụ nữ ngu ngốc kia, mới cho rằng một vị thần như thế có thể nắm giữ được sống chết của nhân loại, có thể giúp cô ta đoạt lấy vị trí đứng đầu trong giới hàng ma sư loài người. Nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là lòng ham hư vinh và hiếu thắng của phụ nữ, càng tầm thường hơn nữa là để phục vụ cho cuộc chiến tranh giành quyền thế trong gia tộc.

Đây chính là giới hàng ma, luôn phải chú ý đến xếp địa vị, danh dự, thật là kỳ lạ, chẳng ra làm sao cả, khiến Mẫn Kỳ ta thấy thật đáng ghét!

Mẫn Kỳ cười lạnh lùng, cái thế giới lộn xộn toàn ma quỷ này có gì là tốt chứ, anh ta chẳng hề muốn lăn lộn trong đó chút nào. Nhưng mà anh ta không muốn chết, anh ta cũng không muốn nhìn thấy thế giới này bị diệt vong. Trong lòng có căm ghét thế nào thì anh ta cũng vẫn là con trai của một người cha theo chủ nghĩa anh hùng, trong người anh ta có chảy dòng máu của hàng ma sư. Cho nên, anh ta luôn cảm thấy mình phải làm chút gì đó vì sự sinh tồn của nhân loại.

Anh ta vốn đã phí rất nhiều thời gian cố gắng tìm biện pháp khống chế Hậu Khanh, tưởng rằng có thể mượn sức mạnh của Hậu Khanh để cứu thế giới, ai biết được lại bị bọn Chúc Tiểu Tiểu này phá hỏng. Sau đó lại nghe nói Âm Yến Nam có thần lực tương trợ, anh ta cho rằng sẽ là phương thức tốt cứu thế, ai biết khoảng thời gian thâm nhập vào này, điều tra rõ ràng lại cảm thấy nực cười.

Nhưng bây giờ, anh ta đột nhiên nhận ra, có lẽ trước đây anh ta đã nghĩ sai lệch tất cả sự việc. Cái người gọi là Boss kia đến mời anh ta vào công ty, lẽ nào chính là con đường mà anh ta bỏ sót?

Bên này Bắc Âm Vương và Nghiêm Lạc đã khai chiến. Sau khi bị phá chiêu đầu tiên, Bắc Âm Vương chẳng nói Iời nào, lật lòng bàn tay lại tấn công, Nghiêm Lạc đẩy Chúc Tiểu Tiểu đến bên cạnh: "Em không được đi đến, nếu không anh sẽ nổi giận". Nói xong liền xông lên, một tay gập lại chắn phía trước, tay kia thì tấn công, Bắc Âm Vương lập tức bị đẩy lùi mấy bước.

Chúc Tiểu Tiểu nép vào một góc, chu miệng lên không phục, cô đâu có chạy lung tung, cô cũng chẳng xông ra bừa bãi, Boss thật là quá thiếu lòng tin đối với cô.

Smile đi đến, đưa mấy hàng ma sư của công ty tới bảo vệ cô. Chúc Tiểu Tiểu nhìn trái nhìn phải, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa rồi cô với Boss ôm ôm ấp ấp, chẳng phải tất cả đồng nghiệp đã nhìn thấy rồi sao? Thôi chết, ngày mai cô còn mặt mũi nào mà đi làm nữa.

Chiêu thức của Bắc Âm Vương và Nghiêm Lạc thực sự chẳng đặc sắc chút nào, bởi vì tuyệt đại đa số mọi người đều không nhìn thấy được, hai người đó giống như chìm trong màu của màn đêm, mặc dù đường có đèn sáng, nhưng vẫn không nhìn rõ hai người đang đánh nhau.

Nhưng Âm Yến Nam và Mẫn Kỳ thì đều thấy rất rõ, Nghiêm Lạc kia đã giăng kết giới che mắt, không muốn để trận ác đấu làm kinh hãi đến người dân xung quanh, mà tốc độ, lực đạo sắc bén của anh ta, tuyệt đối không phải thứ con người có được. Âm Yến Nam đã mập mờ đoán được thân phận của người này, nếu như nói muốn bợ đỡ đại thần, thì theo lý, Diêm Vương ắt giá trị hơn nhiều so với khí thế của Bắc Âm Vương. Nhưng mà người này là ông chủ của lão Cửu - Âm Yến Tư, tức là không thể cùng phe với Âm Yến Nam cô ta được.

Cô ta muốn đánh bại Âm Yến Tư, muốn chứng minh mình mới là người chiếm vị trí cao nhất trong giới hàng ma, muốn cho những lão già trong gia tộc kia sớm đi gặp quỷ. Cho nên cô ta chỉ có thể lựa chọn Bắc Âm Vương, một vị thần âm phủ có thể đủ sức khống chế được việc sống chết của nhân loại. Cô ta muốn trợ giúp cho ông ta giành lại địa phủ, khi đó cũng chính là lúc cô ta có thể đem Âm Yến Tư giẫm đạp dưới chân.

Âm Yến Nam nghĩ đến đây, sát khí lại nổi lên, nhưng cô ta không định tự mình đánh. Cuộc chiến giữa các thần, nguy hiểm tiềm ẩn, cô ta phải làm rõ ràng trước đã. Âm Yến Nam quay người hạ lệnh cho hai thủ hạ phía sau nổ súng về phía Nghiêm Lạc. Hai kẻ đó nhìn nhau, bọn chúng căn bản chẳng nhìn thấy Nghiêm Lạc và Bắc Âm Vương ở đâu. Âm Yến Nam đảo con ngươi một vòng, lệnh cho bọn chúng lao về phía trận chiến.

Không nhìn thấy mục tiêu, thì làm con tốt đến thử uy lực một chút cũng được.

Hai kẻ kia trong lòng sợ hãi, dù có đần độn hơn nữa cũng hiểu rõ chuyện này không bình thường, nhưng chị Nam mà tức giận lên thì sự trừng phạt sau này cũng rất đáng sợ, Bọn chúng nhìn nhau một cái, vẫn đành chạy về phía Âm Yến Nam chỉ.

"Đoàng đoàng" hai tiếng súng vang lên, hai người đó vừa mới tiến vào vòng chiến đã bị bắn ngã xuống đất. Âm Yến Nam ngẩng đầu tìm kiếm, nhìn thấy hai tổ bắn tỉa chia nhau bảo vệ trên tòa nhà ờ hai bên, khu vực này nằm chuẩn trong tầm ngắm.

Âm Yến Nam mím chặt môi, cô ta suýt chút nữa đã quên mất, thế lực của công ty khốn kiếp gì đó kia rất lớn, và cũng chẳng phải là đám quân lính tản mát không có chỉ huy. Vừa rồi chính là bị những người này chặn đường lục soát cả hồi, Bắc Âm Vương cảm thấy Diêm Vương đang ở gần, mới bảo cô ta quay lại chỗ này đợi, nghĩ chắc Diêm Vương cũng đã phát hiện hành tung của bọn họ, bây giờ nhìn xem xung quanh, đúng là người của anh ta bao vây khắp nơi rồi.

Chúc Tiểu Tiểu ở trên một chiếc xe phía sau, Mẫn Kỳ thấy lo lắng chăm chú nhìn về hướng trận chiến, trong lòng có một loại cảm giác khó tả. Nếu em gái anh ta có thể sống và trưởng thành, chắc cũng sẽ là một cô gái đáng yêu như thế. Anh ta cười cười, cuối cùng nhìn Chúc Tiểu Tiểu một cái, bây giờ cạnh cô có rất nhiều người bảo vệ, anh ta nên nhân lúc hỗn loạn rời đi, chớ có quên mất thân phận tội phạm đang chạy trốn của mình.

Chúc Tiểu Tiểu không chú ý đến chiếc xe của Mẫn Kỳ, khi nó lặng lẽ lùi ra xa khỏi con đường nhỏ. Cô đang tập trung toàn bộ tinh lực, chăm chú nhìn về phía trận chiến, nhưng cô nhìn thấy được động tĩnh bên trong mà chỉ thấy rất rõ Thôi phán quan, Happy, Smile và một số người cô không quen biết đã vây thành một vòng ở đó.

Bắc Âm Vương đương nhiên cũng cảm giác thấy, trước tiên chưa nói đến chuyện công lực của ông ta vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ dựa vào điểm địch đông ta ít, ông ta cũng biết chỗ này không tiện lưu lại lâu. Dù gì mục đích của ông ta đã đạt được rồi, ông ta nên chờ đợi thắng lợi cuối cùng thì tốt hơn.

Bắc Âm Vương nghĩ như thế, đột nhiên một chưởng đánh hướng về phía Chúc Tiểu Tiểu, Nghiêm Lạc đúng như là dự liệu, lập tức quay người bảo vệ. Bắc Âm Vương nhân thời khắc này, quay người tóm lấy Âm Yến Nam, lùi về phía khác của con đường nhỏ nhanh như một mũi tên.

Ông ta hành động rất nhanh, những tay bắn tỉa trên cao không trở tay kịp, chớp mắt đã mất tung tích của bọn họ. Nhóm người Thôi phán quan và Happy đuổi theo, nhưng một lúc sau đã tay không trở lại.

Nghiêm Lạc bảo vệ bên cạnh Tiểu Tiểu, không hành động gì thêm, trên thực tế, trận chiến này đã khiến anh bị động khí huyết, vết thương càng nặng hơn, anh miễn cưỡng nén cảm giác khó chịu xuống, trên mặt không biểu cảm gì.

Chúc Tiểu Tiểu lặng lẽ nắm lấy tay anh, thấy sắc mặt anh khó coi, cô cho rằng anh đang tức giận. Nghiêm Lạc nắm chặt tay cô, nói với Thôi phán quan: "Chỗ này giao cho ông, một tên cũng không được bỏ qua. Bắt cóc đòi tiền chuộc, giết người chưa thành, tụ tập ẩu đả, còn có tội danh gì nữa, ông cứ tự mình nghĩ. Có thể giam bao lâu thì giam bấy lâu, moi những thứ bọn chúng biết ra cho tôi".

Thôi phán quan gật đầu đồng ý, Nghiêm Lạc liền đưa Chúc Tiểu Tiểu lên xe, nhanh chóng rời đi.

Tiểu Tiểu nhoài người lên cửa kính nhìn ra ngoài, thấy cảnh tượng bắt bớ hỗn loạn xung quanh, trong lòng nghĩ thật đáng tiếc Bắc Âm Vương kia lại chạy thoát, cô rất lo sau này ông ta sẽ làm ra chuyện gì đó bất lợi cho Boss. Chúc Tiểu Tiểu quay sang nhìn khuôn mặt nghiêng đang lái xe của Nghiêm Lạc, rất muốn dựa vào bờ vai rộng lớn của anh, lần này tuy đã phải kinh sợ nhưng tất cả vẫn an toàn, Boss cũng không sao, thật quá tốt rồi.

Nghiêm Lạc đột nhiên quay đầu, vừa hay nhìn thấy ánh mắt của cô, Tiểu Tiểu mặt đỏ bừng, nhanh chóng ngoảnh đi, không đợi Nghiêm Lạc nói, cô đột nhiên chỉ ra ngoài cửa kính xe hét: "Boss, là Mẫn Kỳ, anh ta đã cứu em".

Vừa mới rẽ ra khỏi con đường kia, bị cảnh sát và đồng nghiệp hàng ma sư giữ lại, chính là Mẫn Kỳ.

Nghiêm Lạc ừ một tiếng, gật đầu biểu thị biết rồi.

"Boss, Mẫn Kỳ vừa bị bắt rồi." Chúc Tiểu Tiểu không biết nên cầu xin thế nào.

"Anh ta có tội danh, để cảnh sát làm việc bọn họ nên làm được không? Anh ta cứu em, anh sẽ điều tra một chút, những gì có thể làm anh sẽ làm, nhưng em không được gây thêm phiền phức, biết chưa?"

"Vâng." Chúc Tiểu Tiểu có chút phiền lòng, cô cảm thấy Mẫn Kỳ không phải người xấu: "Anh ta thực sự đã cứu em, anh ta cho em uống thuốc giải, nếu không em đã bị tên lưu manh buồn nôn kia giờ trò đồi bại rồi. Hơn nữa cũng là anh ta giúp em chạy trốn".

"Kít!!!" Một tiếng phanh gấp vang lên, Nghiêm Lạc đột nhiên tấp xe vào vệ đường. Chúc Tiểu Tiểu suýt chút nữa đập đầu vào kính chắn gió phía trước, sợ đến mức chẳng dám nói gì. Cô chỉ nói ra sự thật, muốn cầu xin cho Mẫn Kỳ, nhưng Boss lại tức giận thành ra thế này.

Nghiêm Lạc tức giận khiến cho không khí trong xe giảm xuống đến mức đóng băng. Anh nắm chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên rõ mồn một.

"Là ai?"

Chúc Tiểu Tiểu bị câu chất vấn đột ngột của anh dọa cho suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Cái gì?".

Sự kinh hoảng trong giọng nói của cô khiến Nghiêm Lạc nhận thấy thái độ thô lỗ của mình, anh hít sâu, kiềm chế cảm xúc, sau đó vươn người đến cởi dây an toàn của cô ra, Tiểu Tiểu cũng không biết phải làm thế nào, mắt hoa lên, lúc này đã thấy ghế của Nghiếm Lạc ở phía sau, còn bản thân thì lại ngồi lên trên đầu gối anh.

Nghiêm Lạc lại hỏi: "Em nói cái kẻ lưu manh định giở trò đồi bại với em kia, là ai?''.

Chúc Tiểu Tiểu lần này đã hiểu ra, cô lắc đầu: "Em cũng không biết hắn tên là gì, trông dáng vẻ giống loại lưu manh côn đồ".

Nghiêm Lạc lại hít sâu, hỏi: "Hắn ta đã làm gì em? Em có bị thương ở đâu không?".

Dáng vẻ muốn giết người của anh khiến Chúc Tiểu Tiểu hoảng đến mức chỉ biết lắc đầu: "Không có không có, hắn ta chưa làm được gì, em đá vào chỗ đó của hắn ta rồi bỏ chạy. Chỉ là, chỉ là bị sờ một cái, cảm thấy rất buồn nôn". Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy nôn nao, cô không nhịn được vùi đầu vào lòng Boss, muốn xua cảm giác đó đi một chút.

Nghiêm Lạc ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ về: "Anh sẽ trừng phạt hắn ta, anh bảo đảm".

Chúc Tiểu Tiểu dựa vào ngực anh, nghe thấy nhịp tim của anh, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Mỗi một lần cô gặp phải nguy hiểm, vòng tay này luôn luôn che chở cho cô. Làm thế nào đây? Cô cảm thấy rất thích Boss, thật sự rất thích.

Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên ngồi thẳng dậy, cô nhớ ra rồi: "Boss, chúng ta mau quay lại đi, người phụ nữ kia đã tháo sợi dây chuyền của em ra rồi, đó là anh tặng cho em. Chúng ta mau quay lại tìm".

Cô vẫn còn đang thì thầm, Nghiêm Lạc đã lôi sợi dây chuyền đó từ trong túi ra, tận tay đeo lên cho cô. Nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên vui mừng của Tiểu Tiểu, anh không nén được cười.

"Anh làm thế nào mà tìm được?" Chúc Tiểu Tiểu sờ vào những hạt thủy tinh màu tím của sợi dây chuyền, vui mừng vô cùng.

Ngón tay anh cũng thuận theo sợi dây chuyền hướng xuống dưới, vuốt ve làn da của cô, mặt Tiểu Tiểu đỏ bừng, ngón tay anh dịu dàng khiến cô có chút choáng váng, lại cảm thấy rất mềm mại, rất dễ chịu.

"Heo Con..." Tiếng gọi khẽ tựa như đầy ngọt ngào, Chúc Tiểu Tiểu càng lúc càng ngây ngất

"Người khác chạm vào em, em cảm thấy buồn nôn, còn anh thì sao, còn cảm thấy buồn nôn không?" Anh nghe tiếng thở khẽ của cô, kề sát bên tai cô dỗ dành hỏi.

"Không buồn nôn." Chúc Tiểu Tiểu trả lời rất tự nhiên, nhưng đột nhiên phản ứng lại được, cô cúi đầu nhìn kỹ xác nhận, bàn tay của anh sao lại vuốt ve ở phần ngực của cô?

"Boss!" Cô thét lên, chân tay luống cuống đẩy anh ra, mặt đỏ như quả cà chua chín, anh làm sao có thể như thế!

Nghiêm Lạc khẽ cười, nhẹ nhàng khống chế cô, lại ôm chặt cô trong lòng, vuốt má cô, mặt cô đúng là đang rất nóng. Anh giúp cô quạt, dịu dàng nói: "Được rồi, được rồi, không làm vậy nữa. Chỉ là giúp em thực nghiệm chút thôi".

Chúc Tiểu Tiểu nắm tay lại đấm anh một cái: "Làm thực nghiệm cái gì, anh cũng là lưu manh, anh ức hiếp em". Cú đấm này quả thực chẳng là gì, dáng vẻ làm nũng của cô gái nhỏ lại khiến anh rất đỗi vui mừng.

"Người khác chạm vào thì buồn nôn, anh chạm lại không buồn nôn, Heo Con, anh là gì của em?"

"Boss!" Chúc Tiểu Tiểu vùi mặt mình trong lòng anh, cô vừa bị trêu đùa, mặc dù không có cảm giác tức giận, nhưng, cô không phục. Cứ coi như cô thực sự không căm ghét, cứ coi như cô cảm thấy... thinh thích, nhưng cô không tình nguyện chịu bị ức hiếp như thếnày.

Boss thối tha, Boss tồi tệ, đã thế cô cứ coi anh là Boss, không cho anh được như mong muốn, không cho anh được thể.

Nghiêm Lạc kéo khuôn mặt cô ra, hai người sát vào nhau thế này, hơi thở của anh phả trên mặt của cô, mùi hương của anh bủa vây quanh cô: "Chỉ là Boss sao? Nếu anh chỉ là Boss, tại sao anh lại không muốn chạm vào Thư Đồng? Anh thấy rất buồn nôn". Anh thậm chí còn nhăn cả mặt lại, biểu cảm trẻ con đó khiến Tiểu Tiểu rất muốn cười nhưng cô vẫn cắn môi cố nhịn.

"Dù gì anh cũng là Boss, anh giở trò lưu manh với nhân viên nữ." Cô học theo kiểu nhăn mặt của anh, rất muốn cười, nhịn thì càng khổ sở, cô ở gần anh như thế này, chỉ hơi ngẩng đầu thôi là sẽ chạm vào môi anh.

"Anh tồi tệ thế sao? Vậy thì gay go rồi, em phải thu phục anh nhanh chút, trừ bỏ tai họa cho nhân viên nữ trong công ty." Bộ dạng anh nghiêm túc, ôm cô chặt hơn nữa, khẩu khí có chút ai oán, cầu xin dỗ dành: "Heo Con, em hôn anh có được không?".

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong không khí phảng phất có luồng lửa nóng đang lưu chuyển, Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy nhịp tim mình rất dữ dội, vịn vào vai của anh, căng thẳng không còn tự chủ được. Nghiêm Lạc không nói gì nữa, anh lặng lẽ khép cánh tay, ghì cô tới sát hơn, chỉ đỡ lên gáy cô chứ không dám dùng sức ép cô lại. Anh không thể miễn cưỡng cô, anh cũng sợ, sợ khi mình áp lên môi cô sẽ vẫn không cảm nhận được chút nào sự mềm mại nơi ấy, anh thực sự không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác mất mát này nữa.

Vào thời khắc đó, anh cảm thấy bản thân thật giống như một tên nhóc nhỏ bé hèn mọn đang trông mong được nữ vương của mình đoái hoài đến.

Chúc Tiểu Tiểu bị ánh mắt sâu thẳm của anh hấp dẫn, sự chuyên chú và khát khao mong mỏi bên trong đó thao túng ý thức cô, cuối cùng cô đặt tay lên cổ anh, môi cô từ từ hướng tới môi anh.

Nghiêm Lạc hơi nghiêng đầu, từ từ hé môi chờ đón Heo Con, lấy nụ hôn lập lời thề cho quan hệ của hai người. Nhưng chính vào thời điểm khi đôi môi hai người dường như chỉ còn cách nhau một sợi chỉ, thì đột nhiên bên ngoài lại truyền vào tiếng gõ cửa.

Âm thanh đó rất to, rất vang, bầu không khí nóng bỏng, trong xe lập tức bị phá tan. Chúc Tiểu Tiểu giật mình, cô lập tức bừng tỉnh, theo bản năng, vùi đầu trốn trong lòng Nghiêm Lạc giống như một con đà điểu đang nép mình vào tổ. Cô chợt nhớ ra, bọn họ đang ở trên đường, Boss lại tùy tiện cho xe tấp vào một chỗ, hai người bọn họ làm gì đã bị người khác nhìn thấy rồi.

Nghiêm Lạc thất thần trong thoáng chốc, vừa rồi vào lúc Tiểu Tiểu trốn đi, hình như đã chà qua bờ môi anh, chỉ một cái chạm rất nhẹ, một cái lướt qua đó, anh lại cảm giác được. Nhưng điều này liệu có phải ảo giác sinh ra bởi niềm khao khát của anh không?

Nghiêm Lạc mím môi, cơn phẫn nộ lại bắt đầu trào lên, chỉ thiếu một chút xíu, vì sao cứ phải thiếu một chút xíu như vậy chứ? Anh không để ý đến người đang gõ cửa bên ngoài xe, chỉ xoay đầu Chúc Tiểu Tiểu lại. Tiểu Tiểu thấy anh kéo đầu mình ra, lại càng gắng sức rúc trong lòng anh, mất mặt quá, bên ngoài còn có người, Boss đang muốn làm gì?

"Heo Con..." Anh dài giọng dỗ dành cô, cô lại duỗi tay ra nhẹ nhàng véo vào gáy anh. Nghiêm Lạc thầm thở dài, xem ra nếu không đuổi cái người làm phiền đúng thời điểm then chốt kia đi, Heo Con nhà anh sẽ không nguyện ý ngẩng đầu lên rồi.

Khó khăn lắm mới có cơ hội và không khí tốt thế này, năm tháng đằng đẵng chờ đợi của anh đã sắp sửa thu được trái ngọt lại bị phá tan rồi. Tâm trạng Nghiêm Lạc cũng thế nào tốt lên được, anh thật sự muốn bóp chết cái kẻ phá đám kia.

Khi kính xe hạ xuống, Hồ Dĩnh trưng ra khuôn mặt tinh tế hoàn mỹ, tươi cười chào hỏi anh: "Nghiêm Lạc, trùng hợp quá, chúng tôi đang muốn tìm anh đưa báo cáo, lại nhìn thấy xe của anh ở đây".

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy giọng nói của cô ta bất giác giật mình, nhanh chóng quay ra xác nhận một chút, thật sự là người phụ nữ đáng ghét này. Dáng vẻ cảnh giác lại không vui của cô khiến Nghiêm Lạc buồn cười, cơn bực tức cũng tiêu tan hơn nửa, anh vỗ nhẹ vào má cô an ủi.

Hồ Dĩnh làm như không thấy sự thân mật của hai người, lại cười: "Không làm phiền anh chứ, tôi trông thấy xe nên liền đi đến".

"Đã làm phiền rồi, tôi và vợ tương lai của mình đang muốn bày tỏ tình cảm." Nghiêm Lạc cau mày lại, thản nhiên trả lời.

Chúc Tiểu Tiểu gườm anh, thật sự dám nói vậy sao, ai là vợ tương lai của anh chứ? Tình nhân cũ đang đứng trước mặt rồi, nói dối còn không biết xấu hổ.

Nghiêm Lạc lại vờ như không thấy ánh mắt hung hãn của cô, còn thân mật thay cô vuốt vuốt mấy sợi tóc. Chúc Tiểu Tiểu tức muốn chết, hừ, Boss thật giống cô gái kia, đều biết làm bộ làm tịch, thật xứng với nhau, xí xí xí!

Nghiêm Lạc véo vào đôi má đang tức giận phập phồng của cô, dùng khẩu hình nói ba chữ: "Bánh bao dấm!". Chúc Tiểu Tiểu lại không kìm được nữa, đấm cho anh một cái. Nghiêm Lạc bị đấm nhưng biểu hiện trên mặt lại càng dịu dàng hơn.

Hồ Dĩnh bị lạnh nhạt quẳng sang một bên, lúc này vẫn nỗ lực tiếp tục nói: "Không giới thiệu chúng tôi một chút sao?".

Ai muốn quen biết cô? Chúc Tiểu Tiểu cũng giả điếc, cúi đầu nhìn khuy áo sơ mi của Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc xoa đầu cô, nói với Hồ Dĩnh: "Hai người ở thành phố C đã gặp nhau rồi, Heo Con ngốc nhà tôi thích giận dỗi nóng nảy, lần trước hiểu nhầm quan hệ của tôi và cô còn bỏ nhà ra đi. Tôi phí bao nhiêu sức lực mới tìm được cô ấy về". Anh một lời hai nghĩa, lại quay sang nói với Tiểu Tiểu: "Chào hỏi người ta một tiếng đi".

Chúc Tiểu Tiểu dù trong lòng có khó chịu hơn nữa, cũng cảm thấy rất hài lòng. Boss đã biểu thị thái độ rõ ràng, coi cô là người yêu như vậy, khiến cô có được thể diện trước mặt cô gái đáng ghét này. Lòng chuộng hư vinh đã lấp đầy, Tiểu Tiểu liền phối hợp trưng ra một nụ cười giả tạo, ngọt ngào nói: "Chào cô, cô Hồ".

"Ồ, hóa ra là cô, thật ngại quá đi, tôi cứ tưởng cô chỉ là nhân viên bình thường, không ngờ rằng cô với Boss của mình lại quan hệ thế này." Lời xin lỗi khách khí, lại có ý chê bai cô dụ dỗ ông chủ.

Chúc Tiểu Tiểu bình thường rất vô tâm, nhưng thời điểm này khi đối mặt với hồ ly tinh lại mẫn cảm khác thường, đang thấy tức giận với lời nói của cô ta, thì Nghiêm Lạc đã tiếp lời: "Theo đuổi cô ấy vất vả lắm, nếu cô ấy không làm trong công ty, không có lợi thế về cự ly thì chắc tôi cũng khó có cơ hội".

Lời nói này hình như là sự thật Chúc Tiểu Tiểu lén lườm anh một cái. Hồ Dĩnh cũng có vẻ tin, ai chẳng biết Diêm Vương không nói dối, không nói đùa bao giờ, ngữ khí lời nói lúc nào cũng khiến người ta phải run sợ. Cô ta thiếu chút nữa thì không giữ được bình tĩnh, nhưng ở trước mặt Nghiêm Lạc vẫn không dám lỗ mãng, cuối cùng chỉ đành nói: "Chuyện của Cửu Thiên Huyền Nữ, chúng tôi có nhận được chút tin tức, nếu anh ở đây có phiền phức gì thì cứ nói ra, Hồ tộc chúng tôi nhất định toàn lực tương trợ". Cô ta có năng lực, có bối cảnh, thế lực của cả Hồ tộc đang chống lưng cho cô ta, cô ta có thế mạnh hơn nhiều so với nhân viên nhỏ bé người thường này.

"Đa tạ." Nghiêm Lạc đáp lại với ngữ khí nghiêm túc lại bình thản.

"Vậy, vết thương của anh...” Lần này cô ta còn chưa nói xong đã bị cắt ngang: "Cô chẳng phải nói có báo cáo muốn chuyển cho tôi sao?", Nghiêm Lạc không còn kiên nhẫn nữa.

Hồ Dĩnh cắn môi: "Ở trên xe, tôi đi lấy cho anh". Cô ta nhìn Chúc Tiểu Tiểu một cái rồi quay người rời đi.

Hồ Dĩnh vừa đi khỏi, Nghiêm Lạc liền áp sát mặt mình vào mặt Chúc Tiểu Tiểu, nói: "Vừa nãy chính em đã đồng ý rồi nhé". Bọn họ đã nói chỉ cần cô chủ động hôn anh, thì tức là cô đồng ý qua lại với anh.

"Làm gì có." Chúc Tiểu Tiểu không thừa nhận: "Mà cũng chưa hôn được, nên không tính".

Anh nhăn mày, bực tức: "Em dám chơi xấu?".

Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng vui vẻ gì, Hồ Dĩnh kia nhìn anh với ánh mắt đó, cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Nghiêm Lạc rất muốn nổi xung lên, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhỏ nhăn nhó của cô, lại tự nói với mình cần phải kiên nhẫn.

Anh hung dữ véo má cô một cái, đặt cô trở lại chỗ ngổi cạnh ghế lái: "Được, không tính thì không tính, thứ anh có chính là thời gian để tiêu cùng em".

"Hừ, tiêu thì tiêu!" Chúc Tiểu Tiểu ý chí hừng hực.

Nghiêm Lạc gườm cô, cô chắc mình thắng được anh ư? Thật quá khoa trương!

Khi Hồ Dĩnh mang báo cáo đến vừa hay nhìn thấy hai người này đang chơi trò thân thiết em nhìn anh anh nhìn em, Nghiêm Lạc nhận lấy báo cáo, cũng chẳng buồn lật xem, vứt luôn sang cho Chúc Tiểu Tiểu, sau khi nói cảm ơn với Hồ Dĩnh thì lái xe đi thẳng.

Hồ Dĩnh nắm chặt tay lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cô ta không cam tâm.

"Boss, trên này nói là Cửu Thiên Huyền Nữ đã nhập thế rồi." Chúc Tiểu Tiểu cầm báo cáo lên cẩn thận đọc. Một là Bắc Âm Vương đã rất đáng ghét rồi, lại thêm vào Cửu Thiên Huyền Nữ này nữa cũng có thù với Boss, lẽ nào bà ta lại muốn gây phiền phức cho Boss nhà cô.

"Ừ." Điều này anh sớm đã biết rồi.

"Còn nói Huyền Thiên phái có từng gặp mặt với Bắc Âm Vương." Chúc Tiểu Tiểu bây giờ hễ nhìn thấy tên Bắc Âm Vương là lại căng thẳng, chẳng lẽ Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Bắc Âm Vương thực sự có âm mưu?

"Boss, anh nói xem bọn họ vì sao muốn gặp mặt Bắc Âm Vương? Lúc đầu chẳng phải chính Cửu Thiên Huyền Nữ đem phong ấn Bắc Âm Vương sao?"

"Lúc đầu chúng ta vẫn còn giao hảo với thiên đình, Bắc Âm Vương muốn giết anh đoạt vị, đương nhiên là trở thành kẻ thù của thiên đình, Cửu Thiên Huyền Nữ vì thế mới phong ấn ông ta lại. Nhưng thời gian trôi qua quá lâu rồi, anh lúc này lại trở thành kẻ thù của Cửu Thiên Huyền Nữ, lý do để Cửu Thiên Huyền Nữ đối đầu với Bắc Âm Vương đã không còn. Bây giờ ông ta vừa xuất hiện, việc lấy lòng thần giới tìm lại chỗ đứng ổn định là vấn đề trước mắt ông ta cần làm."

"Nhưng họ đã từng đánh đến mức anh chết tôi sống, bây giờ lại sán lại với nhau, chẳng phải rất kỳ quái sao?"

"Chỉ cần có lợi ích, thì sẽ không có kẻ thù vĩnh viễn." Nghiêm Lạc từ trong nhà tắm đi ra, quay lưng lại phía cô, bắt đầu cởi quần áo: "Anh phải đi ngủ rồi, em muốn ở lại đây ngủ với anh, hay là lên trên lầu ngủ một mình?".

"Á?" Chúc Tiểu Tiểu thò đầu đến nhìn, oa, một màu da nâu khỏe mạnh, cô lập tức lấy tập báo cáo che mắt: "Em ra ngoài, em ra ngoài!".

Nghiêm Lạc nhìn cô che mặt hoảng hốt mà chạy, bất giác cong khóe miệng lên cười nhưng khi quay người lại, khuôn mặt anh lại chuyển thành trắng xanh. Anh từ từ nằm lên giường, điều hơi vận khí, vết thương bị băng dạ của ma thần Ám Dạ chém trúng trước đó tựa như đang công phá cơ thể anh dữ dội, Bắc Âm Vương vừa nãy còn thừa nước đục thả câu.

Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy chân, ngồi cuộn lại trên chiếc sofa lớn bên ngoài, trong lòng có chút buồn bã, làm sao mà Boss lại ngủ rồi? Vừa mới ngủ một ngày, bây giờ mới qua được nửa ngày đã lại muốn ngủ, có vẻ như còn gay go hơn mấy ngày trước.

Hôm nay Hồ tiên kia nói với Boss nếu như anh gặp phiền phức thì có thể tìm cô ta giúp đỡ. A La cũng nói có khả năng qua một thời gian nữa sẽ xảy ra chuyện, cho nên thực sự Boss sẽ gặp rắc rối lớn sao?

Chúc Tiểu Tiểu quyết định đợi Boss tỉnh nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu không cứ thắc mắc trong lòng như thế này, thực sự là quá khó chịu. Cô ngáp dài một cái, buồn ngủ rồi nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm. Bát Bát ưỡn cái bụng nhỏ li trùn mình đến, rõ ràng là vừa ăn đêm xong, cũng đang rất buồn ngủ.

Chúc Tiểu Tiểu chạy vào trong phòng xem xét, Nghiêm Lạc không tắt đèn nằm đó, đầu gối chống thẳng lên, chăn mỏng bị tuột xuống. Chúc Tiểu Tiểu đi quanh giường mấy vòng, ngẫm nghĩ vẫn thấy không yên tâm, thế là chạy lên trên lầu thay quần áo rồi mang gối ôm và ga giường xuống.

Cô vừa trải xong chiếc giường ngủ tạm thời trên sofa thì nhìn thấy Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ từ trong thang máy đi ra.

A La chau mày, dáng vẻ lo lắng vô cùng, đi vào thì thấy Tiểu Tiểu bộ dạng như đang định làm người gác đêm, bèn hỏi: "Anh ấy lại ngủ rồi?".

Tiểu Tiểu gật đầu, A La và A Mặc nhìn nhau một cái, cùng bước vào trong phòng. Tiểu Tiểu theo sát phía sau, phản ứng của bọn họ như thế khiến cô có chút lo lắng. Nhưng A Mặc sau khi vào cửa lại quay đầu cười xin lỗi rồi đóng cửa lại ngăn cô ở bên ngoài.

Chúc Tiểu Tiểu ở ngoài ngẩn ra một lát, lại dán tai lên cửa nghe ngóng nhưng chẳng nghe thấy điều gì cả. Cô ở bên đi lòng vòng, chuyện gì vậy? Quá nửa đêm rồi còn đột nhiên đến, bọn họ khóa cửa ở bên trong là muốn làm gì?

Bát Bát ở trên sofa đứng thẳng người lên cũng nhìn về phía cửa phòng, muốn đi ngủ một giấc thật ngon, xem ra là không có hy vọng rồi.

Lúc này cửa thang máy lại mở, mấy người Thôi phán quan, Happy và Smile bước ra, Chúc Tiểu Tiểu mở to mắt ngạc nhiên, buổi tối hôm nay thật là náo nhiệt.

Smile nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu cũng có chút kinh ngạc: "Heo Con, sao cô vẫn còn ở đây, muộn rồi đấy".

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Chúc Tiểu Tiểu kéo anh sang một bên hỏi. Smiile là người dễ nói chuyện nhất trong số những người này, cô có thể thuận lợi hỏi ra sự việc.

"Không có gì, vụ án hôm nay tương đối lớn, chúng tôi muốn đến báo cáo một chút." Ánh mắt Smile có vẻ lẩn tránh, còn chưa nói xong đã liền vội vã đi vào trong phòng cùng với bọn Thôi phán quan.

Báo cáo cái quỷ gì chứ, Chúc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng, trong lòng càng lo lắng.

Qua một lúc lâu, cửa phòng mở, Nghiên La bước tới nói với Tiểu Tiểu: "Sợi dây chuyền của cậu cho mình mượn một chút".

Dây chuyền? Tiểu Tiểu cảm thấy không nỡ, sợi dây này là Boss tặng cho cô. Nhưng ngẫm thấy A La chắc sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra yêu cầu ấy. Thế là Tiểu Tiểu hỏi: "Phải dùng làm gì?" .

"Đây là đá tinh hồn của anh trai mình, bây giờ anh ấy bị thương rất nặng, phải ngủ rất lâu, nhưng chúng ta vẫn cần quyết sách của anh ấy. Đem đá tinh hồn anh ấy trả về cơ thể, có thể giúp anh ấy tăng tốc độ phục hồi nguyên khí, dưới sự tác động của bọn mình cũng có thể tạm thời thức dậy được."

Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, đá tinh hồn? Lẽ nào là tinh hồn của Diêm Vương? Chẳng trách những ác linh yêu ma kia không thể tới gần cơ thể cô được. Anh lại đem thứ quan trọng như thế này cho cô.

Chúc Tiểu Tiểu tháo sợi dây chuyền ra đưa cho Tề Nghiên La rồi nhìn cô đi vào trong phòng. Khi cửa mở, Tiểu Tiểu nhìn thấy mọi người đứng vây quanh bên giường của Boss. Sắc mặt ai nấy đều rất nặng nề.

Cánh cửa khép lại, một lần nữa cách biệt Chúc Tiểu Tiểu với thế giới của họ.

Tiểu Tiểu buồn bã ngồi trên sofa, cảm giác khó chịu trong lòng không thể diễn tả thành lời. Cô nhìn lòng bàn tay của mình, đó là Diêm Vương chú Boss đã cho cô, lại nhìn Bát Bát đang nhảy lên đầu gối mình, đây là linh vật mà Boss tặng cô.

Còn cả chuyện anh làm cơm cho cô, không cần cô phải nói ra đã biết là cô thích ăn gì. Anh hay nổi giận, hay làm mặt xấu, nhưng thường xuyên lặng lẽ chuẩn bị đồ ăn vặt cô thích để vào trong túi của cô.

Anh không hề nương tình thực hiện khóa huấn luyện ma quỷ đối với cô, nhưng vào lúc cô sức cùng lực kiệt thì lại mua cho cô kem vị rượu rum, loại kem mà cô thích ăn nhất.

Cô mệt rồi anh sẽ cõng cô, cô khóc thì anh sẽ dỗ dành, cô sợ hãi anh sẽ bảo vệ, anh thậm chí còn dạy cô thuật chiêu gọi, để cô có thể tìm thấy anh bất cứ lúc nào...

Tràn ngập trong đầu óc Tiểu Tiểu đều là những việc Boss đối tốt với cô, Boss từ trước đến nay không hề nhắc đến những chuyện này, thậm chí cô cự tuyệt anh không cần anh, anh cũng cho cô tự do. Anh chẳng nói gì cả, lại đem đá tinh hồn quan trọng như vậy tặng cho cô.

Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng buồn, cô sờ sờ vào chỗ cổ trống trải đã không còn sợi dây chuyền kia nữa, cứ thế tự trách mình. Cô vì sao lại đối xử không tốt với Boss như vậy, hôm nay cô cứ hôn anh một cái thật tử tế thì có làm sao, tại sao cô vừa thấy hồ ly tinh kia đã liền giận dỗi với Boss cơ chứ.

Boss hóa ra bị thương nặng như thế, cô thì đến một yêu cầu nhỏ xíu của anh cũng không có làm được.

Bát Bát nhảy xuống khỏi đầu gối Tiểu Tiểu để tránh những giọt nước mắt đang rơi xuống. Nó dụi dụi vào tay cô, im lặng an ủi cô.

Qua một lúc lâu, bọn Thôi phán quan đi ra ngoài, Smile nhìn thấy Tiểu Tiểu hai mắt đỏ hoe, cuống quýt chạy vào thang máy trước, sợ Chúc Tiểu Tiểu lại tóm lấy mình để hỏi han. Anh sợ nhất là nước mắt của con gái, vạn nhất mềm lòng nói ra điều gì không nên thì sẽ thảm lắm.

Nhưng lúc này Chúc Tiểu Tiểu lại chẳng chú ý gì đến bọn họ, bởi vì cửa mở rồi, cô đang nghe thấy tiếng Nghiêm Lạc và A La cãi nhau.

"Ai cho phép em lấy đá tinh hồn lại? Anh không chết đâu, ngủ nhiều thêm một chút có vấn đề gì chứ." Giọng nói của Nghiêm Lạc không lớn, nhưng nghe thì biết anh đang rất khó chịu.

"Anh đừng vô trách nhiệm như vậy nữa, anh có biết những thứ anh gánh trên người nặng nề đến thế nào không, đã bao năm qua rồi, mức độ nghiêm trọng, cấp thiết của sự việc anh vẫn không phân định được sao?" A La rõ ràng càng kích dộng hơn.

"Quan điểm về độ nghiêm trọng hay cấp thiết của anh rõ ràng không giống em! Nói đến trách nhiệm, chúng ta chẳng phải đã nói xong rồi sao? Em đi làm việc em nên làm, đừng chất vấn sự sắp xếp của anh."

"Anh..." A La tức giận chỉ tay vào Nghiêm Lạc, cả hồi lâu cũng không nói được một câu: "Đúng là không thể nói lý với anh được".

Chúc Tiểu Tiểu ở ngoài cửa căng thẳng nhòm vào, sao hai người bọn họ lại cãi nhau rồi?

Trong phòng hai người như gươm đã tuốt vỏ, A Mặc khẽ ho một tiếng: "Được rồi, Nghiêm Lạc anh tiết kiệm chút sức lực đi, Heo Con của hai người bị dọa rồi kìa".

Nghiêm Lạc quay lại nhìn về phía cửa, Chúc Tiểu Tiểu lẩn tránh không được, chỉ đành cười ngốc một cái. Nghiêm Lạc dịu sắc mặt, nói vói A La: "Mọi người về đi, cứ làm như vậy cũng được". Anh vừa nói vừa duỗi tay về phía Tiểu Tiểu, ý muốn gọi cô vào.

A La cắn răng còn muốn nói điều gì đó, A Mặc đi đến ôm lấy vai cô, đẩy cô ra phía cửa: "Được rồi, để Nghiêm Lạc nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau".

Chúc Tiểu Tiểu nhìn theo bọn họ đi vào thang máy, sau đó nhanh như bay chạy về phía Nghiêm Lạc.

Trong thang máy, Tề Nghiên La vừa rồi còn khí thế bừng bừng thoáng chốc đã sụp xuống, cô vùi đầu vào lòng Tất Mặc Kỳ khóc: "Em không gánh được nữa rồi, A Mặc, em không muốn thế này, em thật sự không muốn".

A Mặc ôm lấy cô, hôn lên trên đỉnh đầu cô: "Có anh ở đây, bảo bối, có anh đây".

Ở trong phòng, Chúc Tiểu Tiểu rất nhiệt tình lao đến, chủ động dính vào lòng Nghiêm Lạc ôm chặt lấy anh. Điều này khiến Nghiêm Lạc có chút sững sờ: "Muộn như thế này còn chưa ngủ, lại làm bừa gì rồi?".

"Boss, xin lỗi anh."

"Heo ngốc, bọn họ dọa em à? Anh không sao, không lừa em đâu, chỉ có điều anh cần ngủ lâu một chút. Lát nữa anh sẽ ngủ say, mấy ngày không tỉnh lại được, em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng ra ngoài một mình, đã biết chưa?"

Chúc Tiểu Tiểu ngoan ngoãn gật đầu.

Nghiêm Lạc lại nói: "Sợi dây chuyền đó phải đợi anh hoàn toàn khỏi hẳn rồi, mới có thể làm lại tặng cho em".

"Đó là đá tinh hồn của anh, em không cần."

Nghiêm Lạc xoa đầu cô: "Chính là đá tinh hồn nên mới cho em, điều đó với anh mà nói chẳng làm sao cả, chỉ giống như con người đi hiến máu thôi, rút ra một chút máu đâu có sao chứ. A La muốn lấy về, chỉ giống như tiếp máu trị bệnh cho anh thôi. Đợi anh khỏe rồi, thì có thể lại rút ra được. Em đeo dây chuyền đó lên anh mới thấy yên tâm".

Anh ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng, trái tim Tiểu Tiểu vừa rồi còn rối loạn hoảng hốt, trong chốc lát đã được xoa dịu. Cô ngẩng đầu ra khỏi lòng anh len lén nhìn, anh nhắm mắt lại, ánh sáng đèn màu lờ mờ chiếu xuống khiến cho các đường nét trên gương mặt anh càng thêm cứng rắn, nhưng lại toát lên một vẻ dịu dàng.

Hai người bọn họ cứ yên lặng ôm nhau nằm hồi lâu.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc, anh đang nhắm mắt, cảm giác rất thoải mái. Tiểu Tiểu cắn môi, nhẹ nhàng vươn người lên một chút, áp lại gần bờ môi của anh. Anh không động tĩnh gì, chẳng biết đã ngủ say hay chưa. Chúc Tiểu Tiểu lại tiến đến hơn nữa, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của anh, chăm chú nhìn vào đôi môi anh.

Cuối cùng cô kề tới, khe khẽ chạm lên môi anh một cái.

Mặt cô đỏ ửng lên, nhanh chóng rụt đầu lại. Anh không động đậy, cũng không mở mắt ra.

"Boss." Chúc Tiểu Tiểu khẽ gọi, Nghiêm Lạc vẫn không có chút phản ứng nào. Cô lại to gan hơn, một lần nữa áp tới, dùng lực hôn một cái lên môi anh.

Hôn xong cô liền vùi mặt vào lòng anh tự thẹn thùng. Anh đã ngủ say rồi, chẳng còn biết cái gì nữa, chẳng có gì đáng lo lắng cả. Chúc Tiểu Tiểu tự mình cổ vũ bản thân xong, lại thò đầu đến.

Cô dùng ngón tay vuốt lên lông mày anh, sờ lên môi anh, còn cả chiếc mũi cao thẳng của anh nữa. Lông mi anh rất dài, da anh sờ cũng rất thích. Chúc Tiểu Tiểu vừa chê bai Boss thích chăm chút bản thân, vừa đưa tay "lợi dụng" anh khắp lượt từ trên xuống dưới.

"Hừ, anh cũng đã bị cô gái khác sờ qua rồi, em quá thiệt thòi, em cũng muốn sờ lại.” Chúc Tiểu Tiểu càng sờ càng đỏ mặt, tay cô tới vùng cơ ngực của anh thì không dám di chuyển xuống dưới nữa, cuối cùng chỉ đành buông ra.

Cô ôm lấy cổ Nghiêm Lạc, nhìn anh rất lâu, cuối cùng sán đến, nghiêm chỉnh hôn lên môi anh cái nữa: "Diêm Vương điện hạ, chúc mừng ngài, ngài được heo nhỏ hôn rồi!".