Hết Mực Cưng Chiều

Chương 11: Chương 11





Mạc Chính Hoan ôm bảo bối trong lòng đút cậu từng miếng cơm nhỏ, thìa cơm trắng muốt được thêm sắc bởi con tôm sốt chua ngọt được lột vỏ sẵn.

Nhất Bảo há miệng thật to, vị tôm chua chua ngọt nhọt cùng thìa cơm lớn khiến má cậu phồng lên.

Hắn thỏa mãn hôn lên má bánh bao của cậu một cái.
Đút cậu một bát cơm đầy, thêm một bát canh rồi tráng miệng bằng bánh dâu nhỏ cũng hoa quả.

Cậu được hắn chăm đến bụng căng tròn lên, tựa lưng vào ngực hắn thỏa mãn ợ một cái.
"Bảo Bảo, đã ăn no chưa?"
"Ưm..

đã no lắm rồi..

"
Mạc Chính Hoan nhìn hai mắt cậu đã sắp dính lấy nhau, bảo bối của hắn muốn ngủ rồi.

Nhẹ nhàng dỗ dành cậu một lúc, đến khi thấy hơi thở nhè nhẹ đều dần.
Nhất Bảo trong mơ màng cảm thấy người mình bay bổng rồi đáp xuống một nơi êm ái, cả người được duỗi thoải mái liền thả lỏng trôi vào mơ mộng.

Mạc Chính Hoan ôm bảo bảo trong lòng đánh một giấc, trong đầu thầm xin lỗi thư ký Hà vài lần..
Đến khi cậu tỉnh dậy đã là 7 rưỡi tối.


Nhất Bảo mơ màng nhìn khoảng trống bên cạnh, vẫn còn chút hơi ấm có lẽ thiếu gia vừa mới rời đi.
Nhìn xuống cánh tay bị bấm đến xanh tím đã được dán băng cẩn thận.

Nhẹ nhàng đặt chân xuống nền đá cẩm thạch.

Như lại nhớ đến gì đó, quả nhiên bên dưới giường đã để sẵn đôi dép bông thỏ nhỏ.
Nhẹ nhàng bước trên hàng lang rộng rãi.

Vài người hầu qua lại thấy cậu liền cúi đầu chào cẩn trọng.

Bọn họ trưa nay đã bị một màn dọa đến sợ, tay chân bủn rủn đến giờ.

Nhất Bảo không quen khi được cung phụng, cúi gầm cả mặt xuống đất.
"Cậu..

Cậu Bảo? Cậu ra đây có việc gì sao?"
"A! Tần Quản Gia..

"
Tần Lão từ dưới cầu thang đi lên, phía sau còn một vài người.

Bọn họ mỗi người đều cầm đến vài chiếc hộp lớn.
"Đây là quần áo tôi đã đích thân chuẩn bị cho cậu, cậu xem qua nếu không thích thì cứ bảo tôi."
Nhất Bảo nhìn bọn họ mang hết vào phòng của Mạc Chính Hoan rồi lại xuống dưới tiếp tục bê, chính phòng khắp nơi là hộp lớn nhỏ đến từ những thương hiệu đắt tiền.

Lão Tần đưa cậu trở lại phòng, mở từng hộp ra cho cậu xem bên trong.
Ánh mắt cậu va vào hóa đơn rơi trên nền đất.

Số 0 nhiều đến nỗi hai mắt cậu đều xoay vòng vòng.

Một cái áo phông cũng bằng vài tháng lương của cậu.
"Cậu Bảo nếu không hài lòng vậy cứ bảo tôi, đống đó không thể hoàn trả nên cứ để trong kho hoặc làm thay giẻ lau nhà cũng được"
"!!!! Giẻ lau nhà??"
"K..kh..không đâu ạ!! Cháu sẽ mặc hết mà!!"
Vài tháng lương của cậu cũng chỉ là giẻ lau nhà thôi sao??!!
"Bảo Bảo, dậy rồi à?"
"Thiếu gia!"

Mạc Chính Hoan mặc đơn giản đồ ở nhà, chiếc áo len nâu cao cổ ôm sát eo hắn, quần ống rộng buông thõng xuống mắt cá chân.

Đôi mắt kính gọng vàng khiến hắn càng trở nên soái.

Nhất Bảo cảm thấy đời này mình không oan uổng, nhan sắc đẹp trai này là của cậu.
Hắn ôm bổng cậu trên tay, hôn nhẹ lên băng gạc trắng trên mặt.

Tần Lão nhìn một màn trước mặt, cố gắng làm bản thân không thể hiện ra cảm xúc gì.

Lặng lẹ lui ra ngoài khép lại cửa, đám vệ sĩ bê thùng to nhỏ lại đành xếp gọn một chỗ.
"Bảo Bảo, có muốn ra ngoài chơi không?"
"Ra..

ra ngoài chơi sao?!!"
Nhất Bảo hai mắt sáng ngời nhìn hắn, Mạc Gia cũng thỉnh thoảng sẽ cho người hầu về thăm gia quyến vài ngày.

Đáng tiếc cậu lại là cô nhi, từ nhỏ đã được các ni cô nuôi dưỡng.

Đến năm 17 tuổi gặp được Tần Quản Gia, thấy cậu chăm ngoan hiểu chuyện nên đưa cậu về làm hầu Mạc Gia.

Tính từ lúc đó đến giờ đã 2 năm rồi cậu chưa ra ngoài.
"Ừm, đưa em đi quảng trường chơi, còn xem phim rồi đi đu quay lớn nữa, có thích không?"
"Ưm! Thích lắm ạ, vậy..

vậy em phải làm gì ạ?"
Chưa từng được đi chơi cậu có chút háo hức, không biết nên chuẩn bị những gì.
"Em chỉ cần hôn anh một cái là được!"
Hắn lại nói lời trêu ghẹo chọc cậu mặt mũi đỏ lên.


Mạc Chính Hoan nhìn bảo bối ngại ngùng, chỉ định trêu một chút, không nghĩ tới sau đó trên má có một mềm mại sượt qua.

Nhất Bảo hôn nhẹ lên má hắn rồi nhanh chóng dứt ra, muốn nhảy từ trên người hắn xuống nhưng mông cùng eo đã bị hắn siết chặt lại.
"Bảo Bảo, là em câu dẫn tôi trước.."
Môi mềm bị bắt lấy, hắn mạnh mẽ tiến công bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ rụt rè.

Khoang miệng ấm nóng bị hắn khuấy đảo, tiếng nước bọt h0an ái vang lên, hơi thở dồn dập khiến Nhất Bảo mặt đỏ tim đập.

Đến khi môi nhỏ được buông ra đã sưng đỏ cả lên.
"Th..Thiếu Gia!"
Cậu nhìn con hổ lớn tham lam đang hài lòng li3m mép.
"Hahaha..

được rồi, đừng giận.

Bảo Bảo, đưa em đi thay đồ nhé"
Hắn bế thiếu niên ra ngoài, đám vệ sĩ mặt không cảm xúc nhưng tai đã đỏ chín đứng ngoài cửa.

Bọn họ cố không làm ra cảm xúc gì mang nốt đống đồ còn lại vào phòng..