Hỉ Doanh Môn

Chương 13: Thủ đoạn (2)




Editor: Lovenoo1510

Dư ma ma là người bên cạnh mà phu nhân kính trọng nhất, bà ấy nói muốn bán mình, thì tuyệt đối không phải chỉ là hù dạo trêu đùa mình một chút, bà ta tuyệt đối sẽ làm được. Bây giờ Kiều Hạnh mới thấy thật sự sợ hãi, hối hận vì không nghe lời Minh Phỉ, khóc thê thảm thành tiếng: “Mẹ đây là muốn bức tử ta sao? Ta từ nhỏ đã bị bán vào phủ, lại bị ném ở hậu viện làm việc nặng, nếu như không có phu nhân, thì ta nào có ngày thoát khỏi đây? Trong lòng ta, chỉ nhớ tới phu nhân là người tốt và có tấm lòng hiền hậu, vì phu nhân, dù lên núi đao xuống chảo dầu, ta cũng nguyện ý. Chỉ cầu mẹ cho ta cơ hội này, để cho ra hầu hạ phu nhân, cố gắng hiếu tâm. Ta sẽ không dám tự chủ trương nữa.”

Dư ma ma lạnh nhạt nói: “Ngươi nhớ bổn phận của ngươi là được rồi, những thứ khác không cần vọng tưởng, coi chừng ngay cả mạng cũng mất.”

Mặt Dư ma ma lạnh nhạt, nhưng trong nội tâm lại có chút hài lòng, mấy nha đầu hồi môn bên cạnh phu nhân, dung mạo cũng không phải là quá tốt, không thể so được với nha đầu này, mặc dù trung thành, nhưng lại không thể đến gần lão gia, càng không thể chắc chắn được sủng ái. Nhưng nha đầu này lại bất đồng, nàng là do chính Thái phủ nuôi lớn, so sánh mà nói, thì mức độ tiếp nhận của lão gia sẽ cao hơn, sẽ tin tưởng nàng ta hơn, chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất, đó là tâm tư của nàng ta quá mức linh hoạt.

Cho nên sau khi trở về bà phải cùng phu nhân thương lượng, có nên mượn tay Nhị Di nương hay không, trước tiên đem nha đầu này đè ép một thời gian, hành hạ một phen, đợi nàng ta khổ sở không được nữa, thì lại móc ra, đưa đến bên cạnh lão gia, để cho nàng ta nếm chút ngon ngọt. Đợi sau khi nàng ta cùng Nhị Di nương chống lại nhau, vì phải bảo vệ tánh mạng, sẽ không lo nàng ta không nghe theo sự điều khiển và an bài của phu nhân.

Dư ma ma trở lại Thái phủ, đã là gần tối ngày hôm sau, trước hết là bái kiến Trần thị, sau đó đem toàn bộ sự vụ lớn nhỏ lúc xuất hành, tất cả kinh nghiệm, những chi tiết không rõ miêu tả lại một phen với Trần thị. Khen Minh Phỉ mấy câu: “Vóc người không tệ, cũng biết ân huệ, còn đôn hậu, chỉ là có chút mềm yếu thôi. Chịu khó bồi dưỡng một chút, tương lai vẫn có thể có bản lĩnh.” Lại đem thẻ cho Trần thị nhìn, cười nói: “Tống đạo sĩ này có một chân tài thực học. Nô tỳ vì nàng mà thử, liền mời người viết lung tung vào tờ bát tự, cùng bát tự Kiều Hạnh, Tam tiểu thư để xen lẫn một chỗ đưa cho hắn. Ai biết nha, thế nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra!”

Từ trong túi da ủ tay làm bằng da Chồn tía Trần thị rút ra một bàn tay trắng ngần, cầm thẻ ký lên nhìn hồi lâu, nói: “Ngày mai lại đến Thanh Phong quán xem một chút. Bộ quần áo kia, ngươi thu lại thật tốt, ngày sau sẽ hữu dụng.” Nhiều năm sống cuộc sống nữ nhi thứ xuất, nàng đã dưỡng thành thói quen cẩn thân một chút, người khác nói, nàng một mực đều không tin, chỉ có chính nàng mắt nhìn thấy, nàng mới có thể tin tưởng.

Dư ma ma có chút ấm ức, nên thay đổi đề tài, cười nói: “Nha đầu Kiều Hạnh kia?”

Trần thị đem thẻ ký ném lên trên bàn tròn bằng gỗ lim khảm đá cẩm thạch, lạnh nhạt nói: “Ngươi cùng nàng ta nói, ta là người bao dung biết dùng người hợp lý, nhưng phải nhìn xem lão gia có thích nàng ta hay không thì mới nói được.”

Dư ma ma hỏi: “Ý của tiểu thư là……….?”

Trần thị ngoắc ngoắc tay: “Ngươi hãy nghe ta nói.” Sau khi nói vài câu ít ỏi, Dư ma ma cười đến híp cả mắt lại, vuốt bàn tay của Trần thị, từ ái nói: “Tiểu thư luôn là người thông minh nhất. Ngài yên tâm, lão nô nhất định sẽ xử lý việc này toàn vẹn.”

Trần thị vén mấy sợi tóc thưa hơi vướng mắt, nói: “Cuối cùng ta cũng không thể để cho mẹ ta chịu khổ theo ta được có phải hay không? Ngày mai đi Thanh Phong quán, ngươi phải cẩn thận, đừng vội khiến người khác biết. Ta đã là vợ của Thái gia, ngày sau không được gọi ta là tiểu thư nữa. Ngươi mới đi đường xa, cực khổ rồi, đi xuống, nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần tới hầu hạ ta nữa.”

Dư ma ma vừa ra đến cửa trước, do dự một chút, nói:  “Phu nhân, nếu ngày mai Thanh Phong quán thuyết giải không giống, vậy thì phải làm thế nào? Phu nhân nên sớm nghĩ cách ứng đối mới một chút mới phải, nơi này không được, thì ta dùng biện pháp khác.” Bà ta vừa mới vào cửa đã nghe nha đầu thân cận của Trần thị nói, trong mấy ngày bà ta đi này, lão Thái gia cũng có nửa thời gian là nghỉ ở chỗ Nhị Di nương, còn hai ngày chia cho hai vị di nương khác, phu nhân mình ở nơi này, bẻ bẻ ngón tay cũng đếm được. Đây là trong thời kỳ tân hôn, về sau làm sao còn có thể đây?

Trần thị hạ mí mắt không nói gì, một hồi lâu mới nói: “Ngươi nói, Tống đạo sĩ nói, nàng vốn ra đời vào tháng ba, là bởi vì bị người cưỡng ép đổi mệnh, cho nên mới phải ra đời vào tháng hai? Ngươi đi hỏi thăm một chút, ban đầu Trương thị có phải là sinh non hay không? Lại vì cái gì mà sinh non?”

Dư ma ma nói: “Thật ra đã lâu năm, chỉ sợ cái gì cũng không tra ra được.”

Trần thị khẽ mỉm cười: “Coi như tra ra được thì phải làm thế nào chứ? Mọi người đều đã chết rồi, con trai của nàng ta còn nhỏ, ai lại thò đầu ra? Ta muốn, chính là hiệu quả của cái loại chỉ tốt bề ngoài này, chỉ cần khiến người bên dưới biết rõ, có cái ý kiến này, sau đó truyền tới lỗ tai những người khác là đủ rồi.”

Nếu mọi người đều biết, chuyện của Minh Phỉ này, thật ra là do Nhị Di nương ám hại chính thế, thủ đoạn sát hại đích nữ, như vậy, nàng ta có xuất thân tốt hơn nữa thì thế nào? Không cần người khác khích bác như thế, chỉ riêng việc nàng ta làm với một đứa trẻ mới sinh như vậy thì những người phụ nữ có con đều hận nàng ta tới thấu xương, trăm phương ngàn kế muốn mạng của nàng ta! Sẽ liên luỵ tới cả mấy thằng nhóc con kia của nàng ta, đều sẽ không có kết quả tốt!

Dư ma ma chợt hiểu ra, cười nói: “Tất nhiên, lời đồn càng nhiều, thì sẽ trở thành sự thật. Huống chi đây là sự thật?” Nói tới chỗ này, bà ta thương cảm nói: “Các tiểu thư trong nhà, chỉ có ngài là thông minh nhất, có tri thức hiểu lễ nghĩa nhất, chỉ là………” Được đầu thai nhầm từ trong bụng mẹ, nhưng cái lời nói này lại dính dáng đến mẹ ruột của Trần thị, nên bà ta khó mà nói ra được.

Trần thị cũng không quan tâm, sờ mặt của mình một cái, thở dài nói: “Nào chỉ có đầu thai nhầm từ trong bụng mẹ? Chính là lúc tạo dáng dấp, cũng sai lệch.” Trừ mắt ra, nàng không kế thừa được chút xinh đẹp nào của mẫu thân, ngược lại lại xấu xí giống cha.

Mặc dù vậy nhưng nàng mới được cha thích, làm giảm cảnh giác của mẹ cả, được đọc nhiều sách một chút, biết nhiều đạo lý hơn rất nhiều. Có thể coi là học sách nhiều hơn nữa, hiểu được nhiều đạo lý hơn nữa, nhưng không có thiên kiều bá mị, nàng cũng không thể lấy được người chồng mình muốn. Nàng bắt đầu nghĩ đến bộ dáng của phu quân Thái Quốc Đống kia tuy là trung niên, nhưng dáng vẻ vẫn còn phong lưu phóng khoáng, lại nghĩ đến ánh mắt thất vọng và nở nụ cười gượng của hắn trong đêm tân hôn khi vén khăn voan của nàng ra, trong lòng nàng như dao cắt.

(Thiên kiều bá mị: Xinh đẹp, quyến rũ.)

Mặc dù lấy diện mạo và thân phận của nàng, cùng mấy tỷ muội xuất thân giống nàng trong nhà mà so sánh, thì coi như nàng đã được gả vào chỗ tốt rồi. Nhưng nếu như, nàng là dòng chính nữ, nàng có thể tìm được một phu quân không ghét bỏ diện mạo của nàng, tuổi tác và tướng mạo tương đương, hai bên đều vui vẻ sống qua ngày, mà không phải là cái nhìn ghét bỏ nàng, một đống con cái thiếp thất của phu quân. 

Khi đó, phụ thân tự mình nói cùng nàng: “Mặc dù là làm vợ kế, Thái Quốc Đống cũng lớn tuổi, quan chức cũng không coi là cao, nhưng, hắn mới ra hiếu đã ở vị trí này, ở cùng nhóm người khởi phục đầu tiên, có chức vị tương đối này mà nói, cũng là rất tốt rồi. Biết tại sao không? Hắn là sư phụ của Hoàng đế, nói không chừng lúc nào đó lại phất lên. Không có cha mẹ chồng, ngươi qua đấy sẽ như nhà mình, cũng rất tốt.”

Thật ra thì phụ thân còn một câu chưa nói, lấy diện mạo cùng xuất thân của nàng mà nói, thật sự là không thể lựa chọn. Cho nên nàng thật sự cao hứng nhận lời, còn cảm tạ phụ thân và mẹ cả đã chọn cho nàng một cuộc hôn nhân tốt, ngay trước những người khác, nàng cũng cười đến rực rỡ thoả mãn. Nhưng sau lưng, nàng thật là khổ sở, dáng dấp không tốt không phải lỗi của nàng, sinh ra là thứ nữ cũng không phải lỗi của nàng, nàng đã nỗ lực như vậy, nhưng vẫn không chiếm được thứ mình muốn.

Không thể không chấp nhận. Nhưng sau đó, nàng mới phát hiện tình huống Thái gia so với nàng tưởng còn phức tạp hơn nhiều. Trước không nói Thái Quốc Đống háo sắc nhiều thiếp, ái thiếp Nhị Di nương xuất thân rất tốt, ỷ sủng mà kiêu, nắm kinh tế nhiều năm, cây lớn rễ sâu; Nói đến bối phận của mấy tiểu nhân này, cũng rất phức tạp.

Trưởng tử Thái Quang Đình tuổi thật là 13, tuổi mụ là 14, mặc dù tuổi không lớn, nhưng cơ bản đã được định hình, đi học đọc sách đều tốt, là người nhạy bén, không đoán ra được ý định; phía dưới hắn còn có hai người do Nhị Di nương sinh, thứ tử không nhỏ hơn hắn bao nhiêu cũng rất lợi hại. Coi như vận khí của nàng tốt, thì sang năm cũng mới có thể sinh được con trai, trong thời gian ngắn vẫn phải giật gấu vá vai, thử nghĩ, một đứa nhỏ làm sao có thể so với nhóm thiếu gia sắp trưởng thành đây? Tình huống thật sự đáng lo.

Thật may là Thái Quang Đình có vẻ như rất coi trọng tình thân, rất thương Minh Phỉ và Lục tiểu thư Minh Ngọc là nữ nhi khác do Trương thị hạ sinh. Chỉ mong có thể mượn cơ hội này, mượn thế lực bọn hắn một phen. Chỉ cần mấy đứa con vợ đầu này cùng một mặt trận với mình, thì nàng sẽ có phần thắng lớn hơn khi đối đầu với Nhị Di nương. Kết thành đồng minh cũng không khó, khó ở chỗ là có thể hợp tác vui vẻ.

Mình không thể dừng bước ở nhà chồng được, thế lực nhà mẹ đẻ càng lớn sẽ càng làm chuyện cười cho người ta. Tử nhỏ Trần thị chính là người không chịu thua, nàng yên lặng nghĩ, chung quy một ngày, nàng phải nói cho Thái Quốc Đống biết, nàng hữu dụng khác xa nữ nhân hồ mị kia; cũng muốn nói cho những kẻ xem thường dung mạo của nàng biết, cái gì mới là vàng ngọc chân chính.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói ôn hoà lễ độ của thiếu niên, đại nha đầu Ngân Bình canh giữ cửa phía ngoài vén rèm lên cười nói: “Phu nhân, Đại công tử và Lục tiểu thư tới thỉnh an ngài.”

Trần thị biết Thái đại công tử tới hỏi thăm tình hình Minh Phỉ, giả vờ mừng rỡ, đổi khuôn mặt tươi cười, ôn hoà nói: “Còn không mau mời Đại công tử và Lục tiểu thư vào!”

Màn cửa vén lên, một thân cẩm bào màu xanh cổ áo làm bằng lông chồn trắng tay áo hẹp dài, chân đi đôi giày cao cổ màu xanh, trên mặt còn mang theo vẻ ngây thơ, động tác của Thái đại công tử Thái Quang Đình rất trầm ổn hào phóng dắt theo một cô bé mặc áo gấm màu đỏ, chừng 5, 6 tuổi, mắt như quả nho đen nhánh, môi đỏ mọng đi tới.

Hai người hành lễ vấn an theo quy củ với Trần thị, Trần thị cười bảo Ngân Bình mang ghế cho Thái Quang Đình ngồi, còn tiểu cô nương thì kéo vào trong ngực, sờ sờ khuôn mặt tiểu cô nương, hỏi “Hôm nay Minh Ngọc ngủ trưa có ngon không? Có bị lạnh không?”

Minh Ngọc cũng không bài xích nàng thân thiết, lôi kéo tay áo nàng nói: “Mùi hương trên người mẫu thân thật dễ chịu.”

Thái Quang Đình giận tái mặt: “Mẫu thân hỏi ngươi tại sao lại không trả lời? Ngược lại còn nói lảng sang chuyện khác?”

Ca ca đối với nàng yêu cầu rất nghiêm khắc nên Minh Ngọc rất sợ, vội vàng nhận lỗi, trả lời câu hỏi của Trần thị, quy quy củ củ ngồi ở trên ghế nhỏ, nhìn ca ca, không dám nhiều lời.

Đối với hai người huynh muội hỗ trợ lẫn nhau này, Trần thị cũng không nói nhiều, chỉ đem đề tài chuyển tới việc chính: “Mẹ Dư mới từ Ngô gia thôn trang trở về, đang cùng ta nói chút tình hình của Phỉ nhi. Vừa đúng lúc các ngươi tới, tiện thể cùng nghe một chút.”

Đợi Dư ma ma nói xong, Trần thị sai người đem Minh Ngọc không hiểu chuyện ôm xuống, phủi phủi ống tay áo, điềm tĩnh nói: “Nếu lão gia đồng ý, thì lúc Nhị tỷ của ngươi xuất giá, ta sẽ để cho nàng trở lại ở ít ngày. Những thứ khác, từ từ rồi tính.” Nàng nói lời này rất có kỹ xảo, trước nàng làm việc tình nghĩa, nếu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, đều có thể đổ lỗi cho Thái lão gia.

Thái Quang Đình không biết nghe có hiểu không, tóm lại hắn rất cảm kích đứng dậy hướng về phía Trần thị hành đại lễ: “Nhi tử thay Tam muội cảm ơn đại ân đại đức của mẫu thân.”

Trần thị cười nhạt: “Chúng ta là người một nhà, Minh Phỉ cũng là nữ nhi của ta, đây là việc ta phải làm, không cần khách khí như vậy.” Nàng ý vị sâu xa nói: “Cuộc sống về sau còn dài mà, nếu nhiều lần đều như vậy, thì chẳng phải sẽ mệt chết sao?”

Thái Quang Đình nhìn nụ cười không màng danh lợi của Trần thị, đột nhiên cảm thấy, hình như nàng không có chút khó coi như vậy, huống chi, mẹ kế có khó coi một chút, không được sủng ái, đối với mấy người huynh muội hắn mà nói, chưa chắc đã phải là một chuyện không tốt.