Hỉ Doanh Môn

Chương 184: Điên rồi




Edit: Thu Lệ

Mọi chuyện xong, Cung Viễn Hòa ở Xan Hà hiên mở tiệc chiêu đãi nhóm người Hồng tri phủ, Vương lão gia tử và Tiết Đại cữu. Thiệu đại gia nghe nói có ăn, hơn nữa còn cùng ăn với Tri Phủ Đại Nhân, cũng không quan tâm đến sống chết của muội tử nhà mình, để Thiệu đại nãi nãi ở lại Cung gia, hấp ta hấp tấp đi theo mọi người.

Minh Phỉ phân phó Tiết Minh Quý mời các chưởng quỹ các quản sự đi ra ăn cơm trước, còn bản thân nàng trợ giúp Trần thị cùng Thiệu đại nãi nãi đến thăm Cung Nhị phu nhân. Chưa tới An Nhàn đường, xa xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Cung Nhị phu nhân. Chu di nương tóc tai bù xù, trên mặt bị cào mấy vết máu nhìn thấy mà hoảng, đang ôm đầu vai ngồi ở dưới hành lang cúi đầu suy nghĩ gì đó, thấy mấy người tới liền đứng dậy tiến lên, trên mặt nặn ra nụ cười làm bộ đáng thương.

Trần thị thở dài nói: "Sao Di nương không đi xuống chải đầu rửa mặt, bôi chút thuốc? Cẩn thận lưu lại vết sẹo cũng không đẹp."

Ánh mắt của Chu di nương buồn bã, nhỏ một giọt lệ: "Tạ phu nhân quan tâm. Nhưng dáng vẻ của phu nhân ta thế này, để cho người khác sao yên tâm được chứ?"

Thiệu đại nãi nãi the thé nói: "Ngươi đã lo lắng thì tại sao không vào trong hầu hạ mà ở đây lười nhác làm gì?"

Chu di nương sờ soạng vết thương trên mặt, nhỏ giọng nói: "Phu nhân nhà ta nhìn thấy ta là phiền lòng." Ngay sau đó quay đầu lại thông truyền: "Phu nhân, Thái Phu Nhân, cữu nãi nãi và Đại nãi nãi tới thăm ngài."

Cung Nhị phu nhân lạnh lùng nói: "Nàng ta tới làm gì? Bảo nàng ta đi đi! Lúc này nàng ta vừa lòng đẹp ý rồi chứ, nuôi một tiểu yêu tinh để quấy nhiễu nhà cửa, sau khi tới nhà ta không có một ngày sống dễ chịu, tang môn tinh!"

Trần thị giận dữ, kéo Minh Phỉ xoay người rời đi, lớn tiếng nói: "Loại người thất đức này không xứng để chúng ta lui tới với nàng ta!"

Thiệu đại nãi nãi thấy Trần thị kinh ngạc, vui mừng phe phẩy cây quạt, hư tình giả ý: "Thái Phu Nhân, nàng là bệnh nhân, ngài đừng chấp nhặt với nàng. Đại nãi nãi, ngài hãy khuyên can một chút đi, đừng để mẫu thân ngươi tức giận."

Đáng thương cho Cung Viễn Trật, trông đầu này không lo được đầu kia, mới vừa tiễn đại phu đi, trở lại đã gặp phải tình cảnh này, đầu đầy mồ hôi chạy tới, liên tiếp thở dài nhận lỗi: "Mẫu thân ta ngã bệnh, kính xin phu nhân đừng chấp nhặt với ngài ấy!" Tội nghiệp nhìn Minh Phỉ: "Tẩu tẩu, xin tẩu hãy giải thích với Thái Phu Nhân......"

Trần thị thấy hắn đáng thương, khoát khoát tay: "Thôi, ta không tức giận."

Minh Phỉ đỡ Trần thị tránh ra, Trần thị thở dài nói: "Đáng tiếc cho đứa trẻ tốt như vậy!" Hai người đi tới cửa viện, chợt nghe sau lưng thét lên một tiếng, Trần thị dừng chân: "Tới cũng tới, ta cứ nhìn xem nàng ta điên khùng tới cỡ nào!"

Chỉ thấy Cung Nhị phu nhân đánh về phía Thiệu đại nãi nãi đang đứng ở cửa như một trận gió, giơ hai móng vuốt lên tóm bà ta: "Có phải ngươi đã lén lút đưa đồ cho con chó quan và lão già đáng chết đó không? Nói! Có phải ngươi đã nhận lễ của tên tiểu tạp chủng đó rồi bán sổ bạc cho hắn? Ta đánh chết ngươi đồ không có lương tâm, đồ Bạch Nhãn Lang!"

"Kẻ điên!" Thiệu đại nãi nãi cũng không phải Chu di nương mà mắng không cãi đánh không đánh trả, bị bà ta chộp một móng vuốt trúng cổ, đau đến hú lên quái dị, ném cây quạt đi, bóp cổ Cung Nhị phu nhân dùng sức xô đẩy. Cung Nhị phu nhân bị bóp liếc mắt, Cung Tịnh Kỳ và Cung Viễn Trật thấy thế vội tiến lên, thật d/đ/l;q;d dễ dàng tách hai người ra, Thiệu đại nãi nãi sửa sang lại tóc tai mặt mũi, mắng: "Ta niệm tình ngươi là thân tình máu mủ mới đến thăm ngươi, ngươi lại vu cáo rồi cắn xé ta lung tung! Nhìn điệu bộ này của ngươi làm gì còn có dáng vẻ của quan phu nhân! Như một bà điên! Thật mất mặt!" Thản nhiên xoay người rời đi.

Cung Nhị phu nhân khàn khàn cổ hét: "Không cho phép ngươi đi! Đền bạc cho ta mới được phép đi!"

"Ta nhổ vào!" Thiệu đại nãi nãi vẫy vẫy khăn, đi còn nhanh hơn, "Tại sao ta phải đền bạc cho ngươi? Ta nợ ngươi à?"

Cung Nhị phu nhân giận dữ, đang muốn vội vã bước tới đã bị Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ liều mạng ôm lấy, Chu di nương đáng thương đi đến gần, Cung Viễn Trật lạnh mặt nói: "Gọi mấy ma ma mạnh mẽ tới hầu hạ phu nhân uống thuốc cho ta!" Lời còn chưa dứt, Cung Nhị phu nhân đã trợn mắt ngất xỉu, Trần thị sững sờ thấy không có gì hay để xem nữa liền đỡ bả vai Minh Phỉ, nghiêm mặt đi ra ngoài, đi tới chỗ không người, cười lăn lộn: "Cái này gọi là ra vẻ! Ta nghe nói, trước khi chết người ta thường giả bộ. Ta vốn không tin nàng ta điên nhưng hôm nay xem ra là điên thật rồi. Hôm nay nàng ta nhìn thấy tất cả mọi người đều muốn hại mình, đối đầu với mình."

Tâm tình hai mẫu tử rất tốt đi từ vườn hoa đến cửa Nguyệt Lượng, Trần thị chỉ bảo: "Ngày mai ta đã tìm thợ thủ công đến đây xem cho con rồi, tường cũng không cần rất cao, dù sao cũng có chó đi lanh quanh nên không sợ người ta leo tường." Suy nghĩ một chút lại vỗ vỗ ta Minh Phỉ, cười nói: "Từ nay về sau con không cần phải chịu đựng những cơn giận dỗi của nàng ta nữa, hãy sống thật tốt!"

Minh Phỉ tiễn Trần thị đi, vội vàng sai người quét dọn đình viện, thu thập phòng khách, rồi sai người đến Hoa Anh Thảo thu xếp cho ba phụ tử Tiết Đại cữu, ở dưới bếp nấu canh giải rượu, yên lặng ngồi chờ các nam nhân về nhà.

Hoa ma ma mặt mày hớn hở dọn dẹp khế ước bán nhà giúp Minh Phỉ, cười nói: "Chúc mừng nãi nãi, sau lần này sẽ không cần phiền lòng chuyện của nhà sát vách nữa. Chờ đến khi tường viện được xây lên thì tay bà ta có mọc lại cũng không duỗi tới."

"Bà ta đã nửa điên nửa khùng, tự lo còn không xong." Kim Trâm ngồi nghiêng trước cửa sổ thêu hoa, cười nói: "Nô tỳ thật không nghĩ đến đại gia có thể chịu được như vậy, 4 vạn lượng bạc đấy, chỉ sợ từ nay về sau tất cả mọi người ở Thủy Thành phủ đều biết đến tên đại gia."

Tiết Minh Quý sắp xếp cho các chưỡng quỷ tổng quản mới chèo thuyền qua đây xong, tới xin Minh Phỉ chỉ thị: "Xin nãi nãi chỉ thị, phía ngoài các tổng quản và chưỡng quỷ hỏi khi nào thì tới dập đầu cho đại gia và nãi nãi?"

Minh Phỉ thấy hắn cười đến rực rỡ, giống như trẻ thêm vài tuổi, liền cười nói: "Tiết tổng quản quen cửa quen nẻo, ngài nói xem lúc nào mới tốt?"

Tiết Minh Quý cười nói: "Mấy ngày nay đại gia phải ở cùng cữu lão gia, vừa chuyện vui, khó tránh khỏi khách sẽ nhiều hơn một chút. Lòng người cũng di động, nếu vội gặp bọn họ ngược lại có vẻ e sợ, không để ý vài ngày là có thể nhìn ra được lòng người đi về đâu rồi."

Minh Phỉ đáp, "Ta chưa từng làm sinh bại, cũng chưa từng để ý, sau này còn phải xin Đại Tổng Quản chỉ bảo nơi này nhiều hơn."

Tiết Minh Quý cũng không khiêm tốn, cười đồng ý rồi, không đề cập tới đám người chạy xe ngựa đi theo Cung Viễn Hòa.

Lúc nhóm người Cung Viễn Hòa trở lại thì trời đã tối đen, Minh Phỉ sắp xếp cho nhóm người Tiết Đại xong rồi giúp đỡ Cung Viễn Hòa rửa mặt đổi y phục uống xong canh giải rượu. Cung Viễn Hòa đưa tay gác lên người nàng, hai người nằm trên giường d/đ"l;q"d La Hán khoảng nửa canh giờ, sau đó đứng lên đi đến cửa Nguyệt Lượng cho chó ăn, nghĩ đến trước đây không lâu vẫn còn đánh công phòng chiến với Cung Nhị phu nhân, hôm nay cuối cùng làm tường rồi, tâm tình không khỏi rất tốt.

Cung Viễn Hòa dắt tay Minh Phỉ, cười nói: "Như là đã đi tới đây, chúng cứ đi đến cửa Nguyệt Lượng lưu luyến lần cuối cùng, thăm Thẩm đã khỏi bệnh chưa, mới vừa rồi có vẻ chờ bọn ta hiếu thuận."

Minh Phỉ cười cùng Cung Viễn Hòa từ từ đi tới An Nhàn đường. An Nhàn đường náo nhiệt như đang ăn tết, Cung Nhị phu nhân uống thuốc xong ngủ say, bên cạnh là Chu di nương và ba tỷ đệ Cung Tịnh Kỳ ngồi vây quanh. Mấy người đều mặt ủ mày ê, Chu di nương thỉnh thoảng còn nhỏ vài giọt lệ.

Cung Viễn Trật thấy Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ đến, ánh mắt sáng lên, vội vàng nhường chỗ ngồi: "Ca ca, không phải ban ngày Hồng đại nhân nói có một đại giỏi nào đó sao?" Giờ phút này ngay cả hắn cũng thật sự tin tưởng, Cung Nhị phu nhân là bị bệnh, nếu không sao ở trường hợp này mà Cung Nhị phu nhân lại đánh thiếp thất. Lại còn đánh nhau với Thiệu đại nãi nãi nữa chứ? Trước nay chưa từng xảy ra chuyện như thế này. Như vậy không phải là điên thật rồi sao?

Cung Viễn Hòa lơ đãng quét Chu di nương một cái, "Ta đã hỏi thăm, đại phu này ở rất xa, thủ hạ người đó nói mười bệnh nhân thì chín người có thể chuyển biến tốt. Tối nay đã trễ rồi, ngày mai hãy cho người đi mời."

Chu di nương cúi thấp đầu, cuộn tròn sau lưng Cung Nghiên Bích, giống như là ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau quả nhiên đã mời đại phu, Tiết Đại cữu cũng đưa Linh Chi qua, Cung Nhị phu nhân dưỡng bệnh mấy ngày lại mạnh như rồng như hổ. Tính lại sổ sách một lần, phát hiện trong kho trống không, trơ mắt nhìn cửa Nguyệt Lượng biến thành tường rào, từ này không qua được nữa, hết mắng Cung Viễn Trật rồi lại khóc, Chu di nương  khổ sở khuyên ngăn, ngay sau đó lại thả tinh lực vào việc đòi nợ nhà mẹ đẻ.

Thiệu gia đã ăn thịt béo vào trong miệng đâu dễ gì phun ra? Dĩ nhiên là khóc than ăn vạ với bà ta, bà ta tức giận đùng đùng đến ồn ào mấy lần, Thiệu Lão phu nhân liền bị bệnh, Thiệu đại nãi nãi đi truyền bá khắp nơi, nói người điên này không vâng lời bất hiếu, mạnh mẽ khiến thân mẫu mình tức giận đến phát bệnh. Cung Nhị phu nhân giận đến thiếu chút nữa hộc máu, lại tới cửa, người gác cổng d/đ"l;q;d lại không chịu cho bà ta đi vào, còn có một đám trẻ con chạy tới cầm tảng đá đập xe ngựa của bà ta, đuổi theo kêu "Kẻ điên, kẻ điên", làm cho mặt mũi bà ta mất sạch, không thể không ảo não trở về nhà, sau khi về nhà liền tức giận nằm trên giường, ngày đêm suy nghĩ phải thế nào mới có thể thu thập ca tẩu không biết xấu hổ này của mình để lấy bạc về.

Chỉ khổ nổi không tìm được đối tượng bàn bạc, lại không dám tùy tiện ra cửa, liền kêu Cung Tịnh Kỳ đến thương lượng. Nhưng Cung Tịnh Kỳ có kinh nghiệm dạy dỗ lần trước, cũng không dám nghĩ kế lung tung cho bà ta, chẳng qua chỉ hỏi thâm ân oán giữa bà ta và Thiệu gia, nhưng cũng không dám khuyên bảo, thời gian còn lại đều trốn trong phòng thêu đồ cưới.

Trong lúc Cung Nhị phu nhân vẫn đang moi hết ruột gan ra để suy nghĩ làm thế nào lấy tiền về thì có chuyện kỳ lạ lại xảy ra.

Không biết tại sao, chuyện bà ta và nhà mẹ đẻ xào xáo, tẩu tẩu chỉ trích bà ta bất hiếu lại truyền đến lỗ tai Tô gia cách đây một trăm dặm. Lão thái thái Tô gia lập tức sai người đến hỏi, ngụ ý là nếu quả thật như thế thì Tô gia bọn họ không dám thú nữ nhi của một người không có hiếu đạo như vậy về làm thê. Người tới trừ hỏi cái này ra còn hỏi thăm Cung Nhị phu nhân có phải thật điên rồi hay không, lại hỏi mẫu thân điên rồi thì nữ nhi có thể cũng điên theo không?

Sao Cung Nhị phu nhân có thể chịu thiệt thòi? Chỉ nói là truyền nhầm. Trang phục lộng lẫy  gặp người tới, chứng minh bà ta thật sự không điên, lúc trước nhìn còn tạm, người tới nửa tin nửa ngờ rời đi, lúc đi ngay cả tiền thưởng cũng không nhận.

Cung Tịnh Kỳ cảm thấy đại sự không ổn, bị sợ đến khóc mãi, Cung Viễn Trật đi cầu Cung Viễn Hòa. Cung Viễn Hòa ra mặt, tùy ý tìm một tên lưu manh ngắt nhéo một đối tượng trong cửa hàng Cung gia sanh sự, lúc này mới tung tin lấy cớ trả thù kéo đến nha môn đánh mười mấy hèo. Minh Phỉ lại nhờ quan hệ với nhà Chu đồng tri mời người đến chào hỏi Thiệu đại nãi nãi, không cho phép tung tin sinh sự, lại đặc biệt đi gặp lão thái thái Tô gia giải thích rõ chuyện này, mới xem như tạm thời giải quyết chuyện Tô gia. Chuyện này truyền đi, mọi người đều nói phu thê Minh Phỉ phúc hậu hiểu chuyện, thương cảm đệ muội.

Chuyện này mới vừa chấm dứt, không biết Cung Nhị phu nhân nghe ai nói chuyện này có người cố ý giở trò, mục đích là muốn phá hư hôn sự của Cung Tịnh Kỳ, liền hung hăng khí thế sai người trong nhà điều tra kỹ, kết quả tra ra không chỉ một kết luận, nói Chu di nương đã từng oán trách bà ta không chịu đồng ý hôn sự Phương gia, tuy ngoài miệng không nói nhưng bà ta lại ghi tạc mối thù này trên người Chu di nương.