Hỉ Doanh Môn

Chương 211: Lão gia




Edit: Thảo My

Minh Phỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nửa điểm phản ứng cũng không có.

Các nữ nhân thu nước mắt, trong phòng lâm vào an tĩnh. Cung Nhị phu nhân rốt cuộc quen thuộc với việc xướng nhân vật chính, không quen trầm mặc, nhàn nhạt nhìn Lý di nương: "Những năm gần đây làm phiền ngươi vất vả chăm sóc lão gia."

Lý di nương nhanh chóng hạ thấp thân thể, nhún nhường nói: "Tỳ thiếp làm những việc này, nha hoàn vú già cũng có thể làm, vả lại là bổn phận, không dám nói vất vả. Không bằng phu nhân và Chu tỷ tỷ ở nhà lo liệu gia vụ, phí tâm phí sức, vất vả gian khổ."

Cung Nhị phu nhân rất hài lòng với thái độ khiêm tốn này của nàng, nhưng thấy gương mặt tròn trẻ tuổi xinh đẹp của nàng rồi lại không nhịn được chán ghét, mặt đen lại, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Ngươi ở bên ngoài thời gian dài, không biết quy củ trong nhà. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy ở bên cạnh ta học một ít quy củ, không cần giống như vài người, nửa điểm quy củ cũng không hiểu, nói ra làm cho người ta chê cười." Nói qua quét Chu di nương và Minh Phỉ một cái.

Lý di nương biết lắng nghe: "Dạ, Tỳ Vọng vụng về, mong phu nhân vui lòng chỉ giáo."

Từ đầu chí cuối, không nâng thân thể lên.

Cung Nhị phu nhân hình như không có ý tứ gọi nàng đứng dậy, Chu di nương chậm rãi nói: "Phu nhân, Lý gia muội muội đường xa đến, một đường xóc nảy, để cho tỳ thiếp phục vụ ngài đi?"

Cung Nhị phu nhân giận dữ, đôi mắt nhanh chóng liếc qua hai người. Nhanh như vậy đã thông đồng rồi hả?

Lý di nương nhàn nhạt cười: "Cám ơn ý tốt của Chu tỷ tỷ. Phu nhân, Tỳ Vọng không khổ cực. Tỳ thiếp ở bên ngoài thời gian dài, không thể hầu hạ phu nhân, thẹn trong lòng, nếu phu nhân không ghét bỏ, tỳ thiếp nguyện ý gác đêm cho ngài." Rất hợp lý vì Cung Nhị phu nhân tìm được cớ hành hạ nàng và có chỗ phát tiết, đồng thời cũng tránh Cung Nhị phu nhân và Chu di nương bắt nàng giằng co ở giữa.

Cung Nhị phu nhân trầm mặc chốc lát, cười: "Ngươi một đường xóc nảy, lão gia biết, sẽ nói ta không biết đau lòng người."

Lý di nương ngẩng đầu lên, thản nhiên cười: "Tỳ thiếp trẻ tuổi."

Cung Nhị phu nhân gật đầu: "Hôm nay miễn, về sau lại nói." Nếu Lý di nương thông minh, phải biết, cái này về sau, thật ra chính là chỉ ngày hôm sau.

Chu di nương cười lạnh, tránh mặt qua, đôi mắt rơi xuống trên người Minh Phỉ: "Đại nãi nãi, chưa từng gặp qua vị Lý di nương này của chúng ta sao?"

Minh Phỉ khẽ mỉm cười: "Di nương khỏe."

Lý di nương tự nhiên thoải mái làm lễ với nàng: "Đại nãi nãi khỏe."

Cung Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng. Trừ Hồng tri phủ, người Thiệu gia, hiện tại người nàng hận nhất chính là Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ. Nàng bị buộc đến nông nỗi này, cũng bán cửa hàng rồi, bọn họ lại trơ mắt nhìn mình chịu tội, chưa từng đưa tay ra viện trợ, làm hại nàng rơi vào tình cảnh hôm nay.

Không nói khoa trương chút nào, bây giờ nàng nhìn thấy Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa trong lòng đều là hận, huống chi, ánh mắt nàng thấy trên vành tai Minh Phỉ đeo ngọc trai sáng lóng lánh trơn mềm, Nam Châu trên khuyên tai ước chừng bằng đầu ngón tay, trong lòng một hồi đau nhức.

Cung Viễn Trật thu vẻ mặt của Cung Nhị phu nhân ở trong mắt, đối lập với Cung Tịnh Kỳ ở một bên vẫn hạ mí mắt không nói lời nào nói: "Tam tỷ, cơm tối chuẩn bị xong chưa?" Lại chớp chớp mắt với Cung Tịnh Kỳ.

Cung Tịnh Kỳ khẽ thở dài: "Tẩu tẩu, ngài có bằng lòng cùng ta đi phòng bếp xem cơm tối đã chuẩn bị xong chưa?" Cung Nhị phu nhân có thể ỷ có bệnh lấy cớ, không chút kiêng kỵ đắc tội Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa, nàng và Cung Viễn Trật cũng biết, Cung Trung Tố vĩnh viễn không dậy nổi, từ nay về sau, bọn họ phải dựa vào ca tẩu nhiều hơn mới có thể qua được ngày tốt.

Minh Phỉ cười nói: "Được." Cung Trung Tố mới vừa về nhà, bữa cơm này nhất định phải ăn. Thay vì ở chỗ này nhìn Cung Nhị phu nhân và Chu di nương khiến người buồn nôn, còn không bằng đi ngửi mùi khói dầu.

Cung Tịnh Kỳ và Minh Phỉ một trước, một sau, trầm mặc theo đường nhỏ đá cuội trải thành hoa văn hoa mai từ từ đi tới phòng bếp. Cung Tịnh Kỳ mặc váy hồng đỏ kèm thắt lưng cao phối thạch, nhìn từ phía sau, eo thon không bằng một nắm. Nàng lớn tuổi hơn Minh Phỉ, nếu như không phải phát sinh sự kiện kia, mùa đông năm nay nàng nên gả đi Tô gia rồi. Minh Phỉ lẳng lặng nghĩ, vì đứa bé của nàng, Cung Viễn Hòa cả đời này, đừng mơ tưởng nạp thiếp.

Đi tới bên cạnh một ao sen, Cung Tịnh Kỳ đột nhiên dừng lại gượng cười: "Tẩu tẩu, ao này, lâu ngày không ai xử lý, thành đầm bùn lầy, lá sen bên trong cũng hư thối, khiến ngài chê cười."

Minh Phỉ nhìn một chút, nhận ra nguồn nước của ao sen này thì ra thông với vùng đất nhà mình, bởi vì nguồn nước bị cắt đứt, không thể tuần hoàn, cho nên thành đầm bùn lầy. Vốn là lúc trước Cung Viễn Hòa cũng không chặt đứt nguồn nước, sau lại luôn có người để đồ ghê tởm gì đó theo nước trôi qua, Cung Viễn Hòa đơn giản tìm thợ thủ công, lấy đá hoàn toàn cắt đứt.

Lại muốn nhờ vào đó nói gì? Minh Phỉ giả bộ không hiểu: "Có gì đáng cười? Công công trở lại, mọi chuyện trong nhà yên ổn, cũng có tâm tư xử lý. Ngó sen dưới đất còn chưa chết, nuôi được, sang năm mở đất hoa sen vẫn có thể tốt."

Cung Tịnh Kỳ trầm mặc chốc lát, lấy hết dũng khí nói: "Tẩu tẩu, ngài không phải còn hận chúng ta?"

Minh Phỉ cười: "Ngươi nói đùa, ta làm sao hận các ngươi? Ngươi nghe ai nói lời này?" Nàng thật sự không hận, nhiều nhất chính là chán ghét mà thôi. Ở trong cảm nhận của nàng, chỉ có sống tốt và sống không tốt, những hận ý đục khoét khoan tim kia, đã ở lại ngày trước, một đời ở nơi này gặp được những chuyện này, không có một cái có thể vượt qua ngày trước. Nàng nhẹ nhàng sờ sờ ngực, thật may là, còn có thể yêu.

Cung Tịnh Kỳ đỏ mắt: "Tẩu tẩu, ngày trước là chúng ta không đúng. Mẹ ta và ta có xin lỗi với các ngươi, ngươi và ca ca đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, đừng tìm chúng ta so đo chứ?"

"Nếu như ca ca ngươi thật muốn so đo với các ngươi, ngươi cho rằng, các ngươi còn có thể làm công tử và tiểu thư Cung gia không lo ấm no? Các ngươi thiếu hắn bao nhiêu, không cần ta nói, trong lòng các ngươi nắm chắc." Minh Phỉ nhàn nhạt nói với nàng: "Cho nên lời này, ngươi không nên nói với ta. Nên đi nói với ca ca ngươi."

Cung Tịnh Kỳ ngẩn người, ngước mắt nhìn Minh Phỉ: "Tẩu tẩu, chúng ta nên làm như thế nào......" Nên làm như thế nào mới có thể làm cho Cung Viễn Hòa về sau thật sự mặc kệ bọn hắn?

Minh Phỉ khoát tay: "Nếu như ngươi thật sự muốn nghe lời khuyên của ta cho ngươi, như vậy ngươi hãy nghe cho kỹ, không có người nào trời sinh đã thiếu của người nào, không nên xem tha thứ và cảm thông của người khác làm chuyện đương nhiên, lại càng không nên một tấc lại muốn tiến một thước."

Trong mắt Cung Tịnh Kỳ thoáng qua một tia chán nản, hồi lâu, trầm mặc gật đầu: "Ta nhớ kỹ rồi."

Hai người trầm mặc đi phòng bếp, Vương nữ đầu bếp quơ cái xẻng lớn, âm thanh trách cứ người. Một nha hoàn không cẩn thận trượt một cái, thiếu chút nữa làm đổ một chén canh trên bếp lò, bị ngay cái xẻng của Vương nữ đầu bếp nhắm vào đầu, đánh cho la oán giận.

Cung Tịnh Kỳ nhíu mày: "Động một chút là đánh người, tính khí của Vương nữ đầu bếp này thu liễm một chút thì tốt hơn."

Vương nữ đầu bếp bồi cười nói: "Tam Tiểu Thư, thật sự là nha đầu này chân tay vụng về, nếu như làm đổ canh của phu nhân làm sao mới phải?" Đảo mắt nhìn thấy Minh Phỉ, khuôn mặt lập tức đầy ý cười: "Đại nãi nãi, ngài thế nào đích thân tới? Tối nay ngài không phải muốn ở lại chỗ này ăn cơm? Ngài muốn ăn cái gì?" Không chút nào cố kỵ Cung Tịnh Kỳ đang ở bên cạnh, trần truồng lấy lòng.

Cung Tịnh Kỳ rất không tự nhiên. Đoạn thời gian trước nàng bán người, ngoài sáng và trong tối cũng đắc tội không ít người, tuy là không phải tị, nhưng người khác cũng sẽ không kể những khổ tâm trong lòng của nàng, chỉ biết là, chủ gia này không đáng tin cậy, khiến cho bọn họ cốt nhục phân li. Đã như vậy, Vương nữ đầu bếp là một người nhất nghệ tinh (thành thạo một nghề), muốn ôm bắp đùi Minh Phỉ, lại có cái gì kỳ quái?

Sau khi từ phòng bếp ra ngoài đi dạo trong vườn, Minh Phỉ và Cung Tịnh Kỳ trở lại chính phòng thời gian vừa vặn tốt, Cung Viễn Hòa và Cung Trung Tố mới vừa kết thúc nói chuyện, bước vào phòng.

Người cả phòng theo đuổi tâm tư của mình quan sát nét mặt của hai cha con. Vẻ mặt Cung Nhị phu nhân có một loại hưng phấn cộng thêm mong đợi, lại mang theo chút ác độc; Chu di nương thương hại mà vui sướng khi người gặp họa; Cung Viễn Trật cúi xuống nhìn sàn nhà không nói một lời; từ đầu chí cuối Lý di nương, đều là dịu dàng mà nhu hòa. Nàng lo trong lo ngoài chỉ huy nha đầu ma ma bày bàn, bày chén đũa, giống như trong mắt nàng, khiến mọi người dùng tốt bữa cơm này mới là chuyện quan trọng nhất, ngoài ra, tất cả trong phòng đều không có bất cứ quan hệ gì với nàng.

Khí ép rất thấp, trên mặt Cung Trung Tố có dấu vết lụn bại, trong mắt mơ hồ có dấu hiệu tức giận, hắn tiến vào nhà, cơ bản cũng không nguyện ý đối mặt với Cung Viễn Hòa, cũng không nguyện ý nhìn Cung Nhị phu nhân một cái.

Cung Viễn Hòa lại biểu hiện rất chắc chắn, sau khi đụng phải ánh mắt Minh Phỉ, hắn thậm chí dịu dàng cười với Minh Phỉ.

Minh Phỉ yên tâm. Mặc dù trận này hai cha con nói chuyện với nhau hình như rất không thoải mái, nhưng mà người không vui vẻ giống như là Cung Trung Tố, mà không phải Cung Viễn Hòa.

Người một nhà trầm mặc ngồi xuống ăn cơm, Minh Phỉ theo thường lệ hầu hạ trưởng bối ăn cơm, vừa bưng chén canh bát trân Cung Nhị phu nhân uống chưa xong đến trong tay, Cung Trung Tố đàm đạm nói: "Cùng nhau ngồi xuống đi."

Minh Phỉ nhìn Cung Viễn Hòa một cái, cười từ chối: "Đây là nhi tức phải làm."

Giọng nói Cung Trung Tố tăng thêm: "Quy củ đều là người định, cùng nhau ngồi xuống đi. Để nhóm di nương phục vụ là được."

Mặt Cung Nhị phu nhân không còn chút máu. Dò xét nhìn Cung Trung Tố, mặt Cung Trung Tố không biểu hiện tức giận.

Trầm mặc dùng xong cơm, Cung Trung Tố xoa trán một cái: "Ta mệt mỏi, cũng nghỉ ngơi đi."

"Lão gia?" Cung Nhị phu nhân đột nhiên hô một tiếng, lúc trước nàng nói những chuyện kia với Cung Trung Tố, cũng không biết Cung Trung Tố rốt cuộc nói như thế nào với Cung Viễn Hòa, nói kết quả như thế nào?

Cung Trung Tố không nhìn nàng, lặp lại một lần: "Tất cả đều trở về nghỉ ngơi." Thấy nhi tử nhi tức nữ nhi tiểu thiếp cũng theo lời lui ra ngoài, gọi Lý di nương lại, nhìn nàng hất cằm lên: "Phục vụ ta rửa mặt."

Cung Nhị phu nhân thấy tình trạng này của hắn, hình như là muốn ngủ lại nơi này của nàng, lập tức thu hồi mấy phần bất mãn, mặt mũi tràn đầy tươi cười nghênh đón: "Vẫn là để thiếp thân phục vụ lão gia đi."

Mặt Cung Trung Tố trầm xuống không lên tiếng.

Lý di nương đang cầm nước nóng và khăn, tiến lùi đều khó.

Cung Nhị phu nhân hung hăng lườm nàng một cái, Lý di nương vội vàng hành lễ, để nước nóng và khăn xuống, bước nhanh rời khỏi.

Ra khỏi An Nhàn đường, Chu di nương đánh đèn lồng đứng ở cửa, lôi kéo tay nàng, nhìn nàng ngọt ngào cười: "Muội muội, phòng của ngươi còn chưa thu thập xong? Không bằng đi nơi đó của ta nghỉ một đêm lại tính tiếp thế nào?"

Lý di nương cầm ngược tay Chu di nương, thân thiết cười nói: "Tạ ý tốt của tỷ tỷ. Mà trong nhà ta còn có một nha đầu và ma ma, là lần đầu tiên về nhà, cái gì đều tìm không thấy, ta phải đi nhìn một chút. Ngày khác, muội muội nhất định tới quấy rầy."

Ánh mắt Chu di nương lóe lóe, đôi mắt đẹp cong thành mặt trăng: "Nhất định nha." Lời còn chưa dứt, trong chính phòng đột nhiên phát ra một tiếng kêu khóc ngắn ngủi mà bén nhọn, chính là thanh âm của Cung Nhị phu nhân. Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau khi cười phất tay từ biệt, nhanh chóng trở về gian phòng mỗi người.