Hỉ Doanh Môn

Chương 24: Đền tội




Edit: Thu Lệ

Hoa ma ma vuốt ve lưng Minh Phỉ, bất mãn hừ lạnh một tiếng: "Nãi nãi nóng nảy ghê gớm thật, nên uống chút trà hoa cúc để hạ hỏa. Nếu không để tà hỏa này phát ra, không biết sẽ dẫn tới chuyện gì nữa. Chuyện của nhà mình không thu dọn sạch sẽ, cũng không thể để phát lên người khác chứ? Lúc này là chính nguyệt kị đầu tháng chạp kị đuôi, mọi người vẫn nên chú ý một chút  mới được."

Lời này chính là cố ý đâm vào trái tim của bà ta khiến Uông thị tức giận đến nội thương. Không muốn mượn giá xe này đi, nhưng lại cảm thấy khuê nữ mới vừa xấu mặt, bảo nàng cưỡi con lừa từ từ đến Bạch Phong quan, không phải là để cho mọi người chỉ chỏ châm biếm hay sao? Lại nghĩ đến những gì đêm qua mà bà và Ngô Thanh Hiền đã nói với nhau, nói d/đ"l;q"d chắc là do bà ba phen mấy bận hợp tác với Nhị Di Nương để giết hại Minh Phỉ, lúc này quỷ thần mới nổi giận, giáng điềm xấu, nhất định muốn bà thu liễm lại. Không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn, bày ra khuôn mặt tươi cười, a dua nịnh hót, nói những lời hữu ích một lúc lâu, lúc này Minh Phỉ mới phớt lờ để cho bà đi hỏi ý kiến của lão Thất là được.

Ban đêm, Ngô Hiền Thanh và Uông thị trở về nhà, đều mang nét mặt thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không đến nỗi rất hăng hái, nhưng trong lời nói rõ ràng có chút trung khí. Minh Phỉ cười nói: "Kiều Đào tỷ tỷ, tỷ đi hỏi một chút, xem nhà hắn cầm bao nhiêu bạc cho Bạch Phong quan?"

Kiều Đào còn chưa ra cửa, Phương nhi đã lên cửa mời Minh Phỉ: "Phỉ Phỉ, cha và nương ta mời ngươi qua ăn cơm tối, bảo là muốn nhận lỗi với ngươi. Bảo ngươi nhất định phải đi, Hoa ma ma và Kiều Đào tỷ tỷ cũng đi."

Ô, cái này cũng kỳ lạ, suốt chín năm trời, dù Hoa ma ma tới xác định tiền trình về sau của nàng, Uông thị cũng không có ý tứ hối cải chút nào, vẻ mặt biểu hiện ra đều là bị buộc bất đắc dĩ, không cam không nguyện  khuất phục. Tại sao gả nữ nhi, đi một chuyến đến Bạch Phong quan, trở lại nói xin lỗi với nàng? Tạm thời cứ xem bọn họ muốn giở trò gì cái đã. Minh Phỉ cười tủm tỉm nói: "Được, chúng ta nhất định sẽ đi."

Bởi vì hôm qua làm chuyện vui, còn dư lại rất nhiều dầu thịt thức ăn, cho nên cơm tối rất phong phú. Chuyện kỳ lạ nhất là, Uông thị lại còn lấy ra một vò rượu Quế Hoa, la hét rót đầy cho Minh Phỉ, nói là toàn bộ người nhà đều phải mời rượu bồi tội với nàng.

Lấy ra một hai cái chén lớn, Minh Phỉ chỉ đưa mắt nhìn Hoa ma ma, Hoa ma ma không phụ kỳ vọng của nàng, nghiêm túc nói: "Tam Tiểu Thư vẫn còn là một đứa bé, hơn nữa lại là một nữ tử, không thể uống rượu, nơi này còn có khách nam, kính xin nãi nãi tha lỗi."

Uông thị mời rượu bị từ chối, mặt mũi sượng lại, kiên trì nói: "Cái gì mà khách nam, không phải là biểu thúc và biểu ca của nàng à, cũng không phải là người ngoài. Rượu này không gắt, vừa ngọt vừa thơm, thích hợp nhất cho nữ hài tử uống, tốt xấu gì cũng uống một chén." Không để ý Hoa ma ma  ngăn trở, kiên quyết rót đầy rượu vào cái chén trước mặt Minh Phỉ.

Hoa ma ma cảm thấy Uông thị là một phụ nhân ở nông thôn, thế nhưng dám can đảm ngăn trở trách nhiệm được dạy tiểu thư, mạo phạm quyền uy của mình, thật sự là không thể tha thứ, liền trầm mặt: "Nãi nãi, phu nhân tin tưởng nô tỳ, mới giao Tam Tiểu Thư cho nô tỳ chăm sóc dạy dỗ, nếu sau này phu nhân biết nô tỳ dung túng để Tam Tiểu Thư uống rượu, khi đó cho dù nô tỳ có mấy cái mạng cũng không đủ để chịu phạt, kính xin nãi nãi hãy giúp đỡ nô tỳ." Nói xong liền nhún người hành lễ với Uông thị, dáng vẻ nếu Uông thị không đồng ý nàng thề không đứng lên.

Nhìn cái này, không chỉ Uông thị cảm thấy khó chịu, ngay cả phụ tử Ngô Hiền Thanh đều cảm thấy khó chịu. Ngô Hiền Thanh giảng hòa, làm bộ mắng Uông thị: "Không phải ta nói ngươi, ngươi vốn dĩ không suy nghĩ chu toàn. Tam Tiểu Thư là một tiểu nữ nhi, sao có thể uống rượu hả? Hãy múc cho nàng đầy một chén cháo gà, hết lòng hết ý là được."

Tuy rằng biết trượng phu đang làm vì thể diện của mình, nhưng Uông thị vẫn cảm thấy rất xấu hổ, liếc Ngô Hiền Thanh một cái, sắc mặt khó chịu nhìn Hoa ma ma không nói lời nào. Minh Phỉ thong thả ung dung mở miệng: "Hoa ma ma đứng lên đi. Dầu gì biểu thúc và thẩm thẩm chăm sóc ta chín năm, vừa đúng ngày tết, nếu thẩm đã nói là rượu ngọt, ta liền uống một chút, không sao đâu." Dáng vẻ là muốn cầm, rượu cũng phải uống, về phần có tha thứ không, đó là chuyện của nàng.

Lúc trước, Hoa ma ma chỉ biết Minh Phỉ không thích uống rượu này, vì vậy tiến lên cản trở, bây giờ nhìn nàng đột nhiên lại đổi chủ ý, rất là không vui, cứng rắn nói: "Tam Tiểu Thư, thân thể người còn chưa tốt đấy."

Minh Phỉ hoàn toàn làm bộ như không nghe thấy. Nàng là một tiểu hài tử nha, tiểu hài tử cũng có cái hiểu cái không, thỉnh thoảng cũng phải tùy hứng một chút.

Ngô Hiền Thanh thấy Minh Phỉ bưng cái ly, hai tay cũng vội vàng cầm ly, kêu cả nhà đứng dậy, vô cùng thành khẩn nói: "Tam Tiểu Thư, người làng quê nghèo, không... có nhiều kiến thức, trước kia chúng ta bận lo việc.. Kế sinh nhai, không khỏi có liên quan đến chuyện không quan tâm chăm sóc và nơi ở không chu toàn, mong rằng ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng ta. Cả nhà chúng ta xin cạn trước để kính ngài."

Cả nhà Ngô gia bao gồm cả Phương nhi, đều uống cạn sạch sẽ ly rượu trong tay, sau đó trơ mắt nhìn Minh Phỉ. Dáng vẻ Minh Phỉ chứa lo lắng nói: "Biểu thúc không nên nói như vậy, các ngươi đã chăm sóc ta chín năm, chín năm chăm sóc ân nghĩa này, chất nữ vĩnh viễn sẽ không dám quên. Các ngươi làm như vậy, ngược lại ly rượu này ta cũng không dám uống."

Ngô Hiền Thanh và Uông thị liếc mắt nhìn nhau, Uông thị tiến lên, kéo Minh Phỉ, nức nỡ nói: "Tam Tiểu Thư, xin người hãy bỏ qua cho nhà chúng ta đi, coi như người không để ý đến mặt mũi của ta và biểu thúc của người, nhưng cũng nên để ý đến mặt mũi của Phương nhi."

Minh Phỉ uất ức nói: "Thẩm đây là có ý gì? Ta làm gì các ngươi? Ta muốn đi rồi."

Uông thị đâu nào chịu thả nàng đi, kéo lại, Minh Phỉ liền muốn Uông thị giải thích rõ, nếu không không thể không đi. Uông thị rất làm khó, ê a nửa ngày, Minh Phỉ mới nghe rõ là xảy ra chuyện gì.

Thì ra là vừa giở trò quỷ ở Bạch Phong quan, Uông thị cầu xin một thẻ xăm hạ, hơn nữa còn là thẻ hạ không thể hạ thêm nữa. Tống đạo sĩ nói với nàng, vì nàng đã làm chuyện thất đức, kinh động quỷ thần, chuyện của Diễm Nhi chỉ là mới bắt đầu. Đang sợ, Tống đạo sĩ điên khùng hỏi một câu, nhà ngươi chỉ một nhi tử độc nhất đúng không? Sau đó thở dài một tiếng, cái gì cũng không nói nữa, đã đuổi bọn họ đi.

Uông thị và Ngô Hiền Thanh đều bị dọa cho phát hoảng, vội vàng cầu giải, hứa hẹn nói nguyện ý cho bao nhiêu bạc hóa giải tai nạn. Tống đạo sĩ lại nói, cùng người bài ưu giải nan, là bổn phận của đạo gia. Tiền nhang đèn gì đó, bọn họ cứ xem mà làm là được, mấu chốt là phải có lòng thành. Muốn hóa giải cũng không khó khăn, cần phải biết, oan gia nên cởi không nên buộc. Tống đạo sĩ nói những lời này xong liền sai Thanh Hư đóng cửa tiễn khách.

Hai phu thê suy nghĩ hồi lâu, đều cho rằng nguồn gốc là ở chỗ Minh Phỉ, chỉ cần Minh Phỉ không hận bọn họ, chung đụng tốt với bọn họ, dĩ nhiên là tốt lắm, vì vậy liền muốn mời Minh Phỉ ăn cơm, dùng phương pháp này làm quen.

Lão Đạo Sĩ không cần tiền này, không phải nguyện ý bạch thiếp, chắc là lại tính khoản này trên đầu của mình. Ngô gia bị sợ thành bộ dáng này, chỉ sợ Lão Đạo Sĩ nói xa xa còn đáng sợ hơn cái này. Minh Phỉ nín cười, ra vẻ kinh ngạc: "Ôi chao, tại sao lại như thế? Chúng ta vẫn luôn rất tốt mà, sao điệt nữ nhi lại là oan gia của biểu thúc và thẩm nương chứ? Nhất định các ngươi đã nghĩ sai rồi."

Phu thê Uông thị quân bách hết chỗ nói, Minh Phỉ bưng cái chén lên, cười nói: "Vốn dĩ chúng ta đã rất tốt, nhưng thẩm và biểu thúc nhất định cho rằng chất nữ uống rượu này, gia đình sẽ an khang, vậy cháu gái uống là được." Hào phóng sảng khoái đổ ly rượu xuống, lúm đồng tiền như hoa.

Một bữa cơm cả chủ và khách đều vui vẻ. Lúc mới bắt đầu, cảm thấy rượu Quế Hoa này không có sức lực gì, nhưng tác dụng lại rất chậm, thân thể này lần đầu tiên uống rượu, càng không thể trải qua loại tàn phá này, rất nhanh Minh Phỉ đã say mê, hai chân giống như giẫm trên bông vải, lảo đảo nghiêng ngã được Hoa ma ma và Kiều Đào đỡ trở về phòng.

Không phải nàng không biết tác dụng chậm của rượu ngọt, nhưng nàng chính là muốn uống, không vì cái gì khác, chính là muốn sau khi uống rượu say rồi, cái gì cũng có thể không cần phải đi, nghĩ cũng dễ dàng và vui vẻ.

Sau khi bị mạnh mẽ đổ một chén canh giải rượu thật to, Minh Phỉ nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy giọng nói mang theo mấy phần không vui của Hoa ma ma cách nàng lúc gần lúc xa: "Tam Tiểu Thư không nghe lời chút nào. Nữ hài tử nhà nào cũng rượu ngon mê rượu, về sau phải bẩm rõ phu nhân, nghiêm gia quản giáo mới được."

"Các phu nhân, tiểu thư trong nhà cũng uống rượu." Là giọng nói của Kiều Đào, "Chỉ là Tam Tiểu Thư cũng không nên uống rượu bồi tội này. Ma ma không phải biết, lúc trước Tam Tiểu Thư  ăn bao nhiêu thua thiệt của nhà hắn, dễ dàng tha thứ bọn họ như vậy, thật không đáng. d/đ;l;q"d Gia đình Bạch Nhãn Lang này liền xem Tam Tiểu Thư là tiểu hài tử mà lừa gạt, cũng không nhìn một chút, nếu như không phải là Tam Tiểu Thư ở nơi này, nhà bọn họ đâu nào sẽ có rất nhiều chỗ tốt này chứ? Chỉ trong vòng chín năm ngắn ngủi, từ một gia đình nông dân miễn cưỡng ấm no nay trở thành dư giả nhất chung quanh đây?"

"Cái này gọi là lòng người không đáy." Hoa ma ma lại nhỏ giọng lầm bầm mấy câu, có lẽ là nói Minh Phỉ thật sự xui xẻo, sinh tốt số lại không sinh may mắn, ngày sinh tháng đẻ thật tốt cũng có thể bị người ta sửa lại.

Kiều Đào rất là kinh ngạc: "Ma ma đang nói gì thế?"

Hoa ma ma lôi kéo Kiều Đào tiến tới một chỗ nhỏ giọng lại nói, Kiều Đào nghe được chắc lưỡi hít hà không dứt.

Mặc dù không nghe rõ cụ thể hai người này nói những gì, nhưng cũng có thể đoán được có liên quan đến chuyện kia của mình. Tâm trạng của Minh Phỉ hiếm khi được tốt như vậy, cùng với buồn ngủ triền miên khẽ vểnh khóe miệng lên, nàng chính là một hài tử thông minh sớm, mang thù, có chút thiếu kiên nhẫn, đắc chí, ngông cuồng, đồng thời lại là một đứa bé thèm ăn, dễ dụ lừa gạt, lại có chút nhát gan, thích được người ta tán dương, thỉnh thoảng còn bốc đồng.