Hỉ Gần Nhau

Chương 8: Dạy bảo




Hứa Du vẫn là rất hiểu con gái nhà mình.

Từ nhỏ đã được nuông chiều, khó tránh khỏi có chút yếu ớt, không cẩn thận đụng đến chỗ nào đều có thể đau đến nước mắt chảy ròng, đáng thương nhìn ngươi, chờ ngươi cho nàng thổi thổi xoa xoa một chút. Nhưng dù thật sự cực đau, nàng cũng chỉ sẽ không tiếng động rơi lệ hoặc nhỏ giọng thút tha thút thít, căn bản sẽ không gào khóc, trừ phi, là bị Kỳ Cảnh chọc khóc.

Liền này, Hứa Du cũng biết, con gái chẳng phải thật sự từ chỗ Kỳ Cảnh bị thiên đại ủy khuất gì, nàng là cố ý giả vờ đáng thương, bởi vì chính nàng sờ soạng đi ra, nàng khóc đến càng đáng thương, tình cảnh Kỳ Cảnh sẽ càng thảm.

Cho nên, cùng Kỳ lão gia tử vội vàng chạy tới hậu viện, thấy con gái ôm Đại Bạch khóc lóc chạy tới, trên người quần áo lại chỉnh tề không giống bị thương, Hứa Du lập tức yên tâm, giang hai tay ôm lấy tiểu cô nương nhào tới, trước hướng Kỳ lão gia tử bất đắc dĩ cười cười, lại ôn nhu trấn an nói: “Ngoan ngoan, lại cùng A Cảnh giận dỗi?”

“Hắn cướp Đại Bạch của con!” Hứa Cẩm dựa vào người phụ thân, một tay ôm chó một tay lau nước mắt, khóc hướng Kỳ lão gia tử bên cạnh lên án: “Kỳ gia gia, Đại Bạch không thích Kỳ Cảnh không chịu cho hắn ôm, Kỳ Cảnh liền đoạt với cháu, còn chạy đến hậu viện không chịu trả lại cho cháu, cả Kỳ nãi nãi nói hắn hắn cũng không nghe!”

“A Cẩm đừng khóc, ông sẽ làm chủ cho cháu!” Kỳ lão gia tử khom lưng dỗ nàng, âm thanh từ ái so với lúc nói chuyện với Kỳ Cảnh quả thực là một trời một vực.

Hứa Cẩm thút tha thút thít gật đầu, nhìn trộm về phía cuối hành lang, thấy Kỳ Cảnh đi theo phía sau Kỳ lão phu nhân hướng bên này đi tới, thần sắc không quá dễ nhìn, trong lòng tức giận liền dần dần bị sung sướng khi người gặp họa thay thế. Kỳ Cảnh hình như trở nên ngu ngốc, trước kia hắn đều vụng trộm bắt nạt nàng, lần này thế nhưng dám ở trước mặt trưởng bối giở trò xấu, thật ngốc, xứng đáng bị phạt!

Kỳ lão gia tử trời sinh tính ngay thẳng, không quá biết bộ dạng nịnh hót đón ý nói hùa trên quan trường, nhưng dầu gì cũng ở quan trường lăn lộn nhiều năm, nơi nào nhìn không ra tâm tư tiểu cô nương? Bất quá nhìn trưởng tôn cùng Kỳ lão phu nhân đi tới, từ sắc mặt ảm đạm của bà có thể đoán được, Hứa Cẩm nói đều là sự thật.

Ông lười quản tiểu hài tử cãi nhau, nhưng trưởng tôn hư không chịu nổi, đến nay không chịu đọc sách đàng hoàng, còn cả ngày trêu chó chọc mèo, ông thế nào không tức giận? Xoay người liền hướng hai gã sai vặt phía sau hét lớn: “Đi, đem đại thiếu gia trói lại cho ta!” lại sai người đi nâng ghế dài bị hèo, nghiễm nhiên thật sự nổi giận.

Nguyên thân thường thường bị phạt, Kỳ Cảnh biết mấy câu Kỳ lão gia tử phân phó là có ý gì, lại chỉ đưa mắt nhìn Đại Bạch được Hứa Cẩm đứng xa xa, im lặng không lên tiếng.

Kỳ lão phu nhân đương nhiên không đành lòng trưởng tôn chịu khổ, bình thường đánh mấy hèo không có việc gì, hiện tại đứa nhỏ còn bị thương a, đánh đến nguy hiểm sẽ làm thế nào? Nhưng bà vẫn không nói cái gì, bởi vì bà biết, Hứa Du sẽ không bỏ mặc ngồi xem.

Quả nhiên, hạ nhân còn chưa đi ra viện đã bị Hứa Du gọi lại, sôi nổi dừng bước, nghiêng tai nghe Hứa tiên sinh cách vách khuyên lão gia tử: “Bá phụ, A Cảnh là bướng bỉnh chút, nhưng trên đầu hắn còn bị thương chưa khỏe hẳn, lỡ nhịn không được làm vết thương nghiêm trọng, ngài giáo huấn hắn hai câu là được, đừng động thủ nha? Lại nói A Cảnh khẳng định không phải cố ý bắt nạt người khác, có phải không?”

Một câu cuối cùng Hứa Du là đối với Kỳ Cảnh nói, phát hiện con gái muốn xen mồm, ông nhíu mày nhìn nàng. Hứa Cẩm bĩu bĩu môi, ngậm miệng, ngoan ngoãn nghe người lớn nói.

Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Kỳ Cảnh áp chế trong lòng suy nghĩ phức tạp, nhìn về phía tiểu cô nương trên mặt còn mang theo nước mắt: “A Cẩm, ta, ta không muốn cướp, ta chỉ muốn ôm nó một cái.” Hắn thật sự không muốn cướp, hắn chỉ là muốn trở về, mang theo thân thể của mình trở về. Hắn biết nàng thật sự thích Đại Bạch hắn, nhưng đó không phải là một con chó bình thường.

“Đại Bạch không thích cho ngươi ôm!” Hứa Cẩm nhịn không được lớn tiếng trả lời, mắt hạnh trừng trừng.

Nàng thở phì phò, vì để tránh cho về sau tiếp cận thân thể càng khó khăn, Kỳ Cảnh không thể cùng nàng cãi nhau, đành phải cúi đầu nhận sai: “Biết, nó không thích, vậy ta không ôm. A Cẩm ngươi đừng nóng giận, ta về sau thật sự không, không cùng ngươi đoạt, lại đoạt, ta cho ngươi đánh ta.” Đoạt chó gây ra động tĩnh quá lớn, lần này nếu không phải nhất thời xúc động, hắn cũng sẽ không đoạt. Hai nhà là hàng xóm, hắn tin tưởng về sau sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp cận Đại Bạch, thậm chí làm cho Đại Bạch chủ động tới tìm hắn, chung quy, không có người so với hắn biết Đại Bạch thích cái gì.

“Ngươi nói thật dễ nghe, ta mới không tin…” Hứa Cẩm không quá quen như thế với việc Kỳ Cảnh chủ động nhận sai, kinh ngạc qua đi liền nhận định hắn đang nói dối.

Kỳ Cảnh nhìn nàng, không nói, ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Hứa Cẩm hừ một tiếng, quay đầu không nhìn hắn. Giả vờ thế nào đều vô dụng, nàng sẽ không mắc mưu!

Hứa Du đem đầu nàng chuyển trở về, “Được rồi, nếu A Cảnh biết sai, con cũng đừng nóng giận, khóc khóc mếu mếu, để nương con nghe được còn cho rằng xảy ra chuyện lớn gì.” Thay con gái lau đi nước mắt con lưu lại trên mặt, Hứa Du hướng phu thê Kỳ lão gia tử cáo từ, “Bá phụ bá mẫu, bất quá là bọn nhỏ hiểu lầm, việc này coi như xong đi, A Cảnh sau khi bệnh hiểu chuyện rất nhiều, các người cũng đừng trách hắn. Vậy ta trước dẫn A Cẩm về, miễn cho nương nàng lo lắng.”

Kỳ lão phu nhân rất là áy náy: “Ai, xem việc này, A Cẩm có lòng tốt tới bồi A Cảnh, tiểu tử kia lại… Được rồi, các ngươi nhanh đi giải thích với nương A Cẩm, quay đầu ta sẽ giáo huấn hắn một trận, về sau quyết không cho hắn lại bắt nạt A Cẩm.” Nói xong nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hứa Cẩm, “A Cẩm đừng khóc a, buổi tối bà nội đưa đồ ăn ngon qua cho con, xem như thay Kỳ Cảnh bồi tội, có được hay không?”

Hứa Cẩm ngượng ngùng dựa vào người phụ thân, “Kỳ nãi nãi không cần, Kỳ Cảnh đã cùng cháu nói xin lỗi.” Ở trước mặt người lớn, nàng nhất định ngoan.

“Nhìn xem A Cẩm,  nếu ta có đứa cháu gái hiểu biết như vậy sẽ tốt cỡ nào, so với hiện tại thư thái bao nhiêu a!” Kỳ lão phu nhân tự đáy lòng cảm khái nói. Trong nhà đứa cháu gái kia năm nay mới tám tuổi, bị nương nàng xem như bảo bối, không dễ rời kinh, quanh năm suốt tháng cùng bà gặp không tới hai lần. Đứa nhỏ không chủ động đến hiếu thuận bà, bà cũng lười cho cái nhà ngột ngạt kia, may mắn hai nha đầu Hứa gia Thôi gia một đứa hoạt bát hoạt bát một đứanhu thuận nhã nhặn lịch sự, bồi bà không ít muộn.

Hứa Du cười khách sáo hai câu, dẫn Hứa Cẩm về nhà. Vào nhà mình, đang đi vào, chợt nghe cách vách truyền đến tiếng Kỳ lão gia tử trung khí mười phần răn dạy, còn có Kỳ lão phu nhân ôn nhu khuyên giải, cũng không có tiếng Kỳ Cảnh.

Hứa Cẩm bĩu bĩu môi, “Về sau con không bao giờ đi tìm Kỳ Cảnh, cũng không cho cha ép con đi!”

“Ừm, con không muốn đi thì không đi, bất quá về sau tránh Kỳ Cảnh một chút, đừng lại cùng hắn đối nghịch, miễn cho chịu thiệt.” Hàng xóm không thể mất hòa khí, cho nên vừa rồi ở Kỳ gia Hứa Du vẫn thay Kỳ Cảnh nói chuyện, nhưng tâm lý đến cùng càng thương con gái. Hôm nay việc này rõ ràng cho thấy Kỳ Cảnh lại bắt nạt con gái, Hứa Du cũng không muốn cho con gái bị bắt nạt nữa, cùng lắm thì về sau giữ con gái một chút, không cho nàng lại chạy tán loạn khắp nơi, như vậy không gặp được Kỳ Cảnh, Kỳ Cảnh cũng không thể tìm tới cửa.

Hứa Cẩm nhỏ giọng phản bác: “Đều là hắn chọc con trước …” Bằng không vô duyên vô cớ, ai muốn cùng hắn đối nghịch a.

“Kỳ Cảnh lại như thế nào chọc giận con?”

Giang thị từ trong phòng đi ra, thấy Hứa Cẩm ôm chó trong ngực chân mày liền nhíu, “Con để Đại Bạch chính mình đi, xem xem con một thân đầy đất, chỗ nào giống con gái? Còn có, nương từng nói với con bao nhiêu lần, không cho khóc, cả con đường hận không thể đều có thể nghe tiếng con khóc lóc om sòm, cho rằng chính mình vẫn là đứa nhỏ ba bốn tuổi sao!”

Về nhà nghe giáo huấn, Hứa Cẩm ủy khuất vô cùng, xoay người liền hướng phòng chính mình chạy: “Con về phòng, không bao giờ ra cửa được chưa!”

Giang thị sắc mặt càng thêm khó coi, nhấc chân đuổi theo nàng, “A Cẩm con quay lại, con…”

“Để nó đi đi, Kỳ Cảnh đoạt chó với nó, trong bụng của nó cũng nén hoả.” Hứa Du ngăn nàng lại, nhẹ giọng giải thích.

Hắn cao cao chắn ở trước người, mi mắt tuấn tú, Giang thị nhất thời cảm thấy bắt đầu không được tự nhiên, quay mặt nói: “Vậy cũng không thể khóc như vậy, đã 10 tuổi, tiếp qua vài năm cũng nên đàm hôn luận gả, nếu dính cái thanh danh làm nũng, ai dám lấy nó?”

“Con gái làm nũng một chút ngược lại càng khiến người ta yêu thương, không coi là vấn đề lớn.” Hứa Du ý vị thâm trường nhìn nàng, khi nàng giương mắt nhanh chóng chuyển hướng một bên, không để Giang thị nhìn thấy trong mắt của hắn hoài niệm. Kỳ thật, làm nươn nhiều năm như vậy, chính nàng đều quên đi, trước kia nàng cũng là hoạt bát, yêu nói yêu cười, hơi có chỗ không như ý sẽ phát giận, chờ người dỗ nàng. Đáng tiếc, nàng chỉ chọn người kia, chỉ cho người kia cơ hội dỗ nàng, đối với hắn, thì đoan trang lễ độ đại tiểu thư Giang gia, ngôn hành cử chỉ không có nửa phần sai.

Cho nên, nàng không biết, khi nàng trách hắn quen nuông chiều con gái thì hắn có bao nhiêu thích bộ dạng nàng xinh đẹp nhíu mi trừng mắt.

“Ta đi dỗ nó, thuận tiện kiểm tra bài tập. Nàng yên tâm, ta sẽ giảng đạo lý cho nó, A Cẩm chúng ta vẫn rất hiểu chuyện.” Hứa Du ho khan, nói xong thấy Giang thị không có phản đối, dừng một chút, chuẩn bị đi sau viện.

“Hứa Du…” Giang thị không tự chủ gọi hắn lại, đợi Hứa Du chuyển qua, nàng lại không biết nên nói cái gì, buông mi, thấp giọng nói: “Chàng, vất vả rồi, nếu không có chàng, ta chỉ sợ càng chiếu cố không tốt A Cẩm.”

Hứa Du cười, “Như thế nào đột nhiên khách khí vậy? A Cẩm là con gái của ta, ta đương nhiên muốn chiếu cố nó. Hơn nữa, nàng đừng tự coi nhẹ mình, A Cẩm còn nhỏ, nàng hơi nghiêm khắc một chút nó có thể cho rằng nàng không thích nó, cho nên phát giận, thế nào nàng làm nương còn muốn so đo với nó?”

Hứa Du rất ít trêu ghẹo nàng, đột nhiên tới chọc một lần, Giang thị trên mặt có chút nóng lên, nhỏ giọng phản bác: “Ai so đo với nó?”

Âm cuối mềm nhẹ uyển chuyển, mang theo chút hương vị làm nũng, Hứa Du tim đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm sườn mặt nàng ửng đỏ, “Thật không so đo?” Âm thanh kìm lòng không đậu phóng nhẹ, càng thêm có vẻ ôn nhu.

Giang thị lắc đầu, có chút chột dạ, kỳ thật vừa rồi con gái đột nhiên chạy trốn, nàng thật sự tức giận.

Hứa Du nhìn ra nàng trong ngoài không đồng nhất, cảm giác được nàng dễ dàng cùng đứa nhỏ tức giận như vậy không giống trước kia, không khỏi nói: “Nếu không so đo, vậy chúng ta cùng đi thăm A Cẩm? Thuận tiện đem bài học kế tiếp A Cẩm phải học nói cho nàng biết.”

Giống như không có gì không ổn, Giang thị nghĩ nghĩ, gật đầu.

“Vậy, đi thôi.” Hứa Du thói quen nghiêng người, để cho nàng đi trước, sau đó hắn đi sau nàng một bước, đi theo bên cạnh Giang thị nhìn khuôn mặt tươi đẹp của nàng.

May mắn, nàng hình như quên chuyện hắn mùng bốn sẽ trở về, hai năm trước, hắn đều là đoan ngọ qua đi mới giao cho bài tập mới.

Hứa Cẩm đang nằm sấp ở đầu giường hờn dỗi, móng vuốt Đại Bạch ở bên người nàng chà tới chà lui, thường thường ủi ủi bả vai nàng phảng phất muốn nàng đứng lên, miệng phát ra tiếng kêu nhỏ nhẹ. Nghĩ tới nó ở Kỳ gia chịu ủy khuất, Hứa Cẩm đau lòng, ngồi dậy, đem Đại Bạch ôm đặt trên đùi vuốt lông nó, “Vừa rồi làm đau mày đi? Hừ, người kia là phôi đản, chúng ta về sau không đi tìm hắn, không cho hắn chạm mày!”

Đại Bạch cũng không biết nghe hiểu không, vui thích liếm tay nàng.

Hứa Cẩm sợ ngứa, cho nó liếm vài cái liền không chịu nổi, cười muốn trốn, lại thấy Đại Bạch đột nhiên ngẩng đầu, đối với rèm cửa nhẹ nhàng kêu một tiếng.

“Đại Bạch thế nhưng biết giữ nhà.” Hứa Du một bên vén mành một bên nói, đợi Giang thị tiến vào, mới đưa rèm cửa buông.

Nhìn thấy mẫu thân, Hứa Cẩm lập tức cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn vễnh cao.

“Như thế nào, con muốn đùa giỡn tức giận với nương sao? Tự con nói đi, trên đường cô nương nhà ai 10 tuổi còn khóc như vậy?” Giang thị ngồi ở bên cạnh mép giường, vươn tay điểm điểm trán con gái, “Xem xem Tiêu Tiêu người ta, nếu con có thể học được một phần nhã nhặn lịch sự của Tiêu Tiêu, nương sẽ không cần bận tâm.”

Hứa Cẩm cúi đầu không nói lời nào, mẫu thân cả ngày lấy Thôi Tiêu ra so sánh giáo huấn nàng, nàng đều chán nghe rồi.

“Được rồi được rồi, A Cẩm chúng ta cũng rất tốt, thông minh hoạt bát, cha thích con gái như vậy, ai đều so ra kém.” Hứa Du đứng, dễ dàng đem con gái bé bỏng nhấc lên, ngửa đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười của nàng, “Cái này cao hứng đi? Nương mắng con cũng là vì tốt cho con, không nên tức giận với nương.”

Hứa Cẩm tựa vào vai phụ thân nhỏ giọng làm nũng, “Là nương mắng con trước …”

Lời này Giang thị không thích nghe, đưa tay vỗ mông con gái một cái, “Ta mắng sai? Đồ không lương tâm …”

“Thì là mắng!” Thấy khoé miệng mẫu thân cũng mang theo cười, Hứa Cẩm càng thêm chơi xấu.

Giang thị giả vờ muốn bắt nàng, Hứa Cẩm ôm cổ phụ thân để ông nhanh chóng ôm nàng chạy, Hứa Du nghe lệnh, ôm nàng trốn, Giang thị ở phía sau đuổi theo muốn đánh…

Cô nương lịch sự tao nhã trong khuê phòng, rất nhanh liền truyền đến tiếng cười nói của một nhà ba người.