Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Quyển 4 - Chương 1: Biệt hữu dụng tâm (1)




Khuyết Thư: Có chút đạo lý.



Hắn vừa rời đi, trong trướng đang tử khí ngập ngụa tức khắc biến đổi, một lần nữa sống động trở lại.

Kì Trạch nghiêng người ngồi dậy, tay ôm thắt lưng nói: “Quả nhiên tuổi đã cao, úp sấp một chút đã chịu không được.”

Tháp Bố đá đá “thích khách” quỳ rạp trên mặt đất, “Ngươi còn muốn giả vờ tới bao giờ?”

“Thích khách” chấn kinh nhảy dựng lên, kinh hoàng nhìn về phía Hà Dung Cẩm. Con người khi rơi vào hiểm cảnh, sẽ cực kỳ mẫn cảm, nhất là phân tích về việc ai nguy hiểm ai có vẻ đáng tin.

Hà Dung Cẩm dùng tiếng Đột Quyết nói: “Không có việc gì.”

“Thích khách” lúc này mới thoáng an tâm.

Tháp Bố cho người dẫn hắn đi xuống, nghi hoặc nói: “Hắn là thích khách không sai, nhưng đâu phải thích khách tối nay, vì sao lại dùng hắn?” Vị “thích khách” này chẳng phải ai khác, chính là người duy nhất còn sống sót trong đám tăng nhân vây công Khuyết Thư cùng Hà Dung Cẩm trong miếu lúc trước.

Khuyết Thư hỏi Kì Trạch: “Ngươi thấy thế nào?”

Kì Trạch nói: “Xem phản ứng của Bố Khố, đối với việc thích khách bị thay đổi không hề kinh ngạc.”

Khuyết Thư nói: “Xem ra hắn đích xác không biết thích khách là ai.” Bọn họ trước đó đã đoán Bố Khố cùng phe với thích khách xông đến ban đêm, cho nên sau khi thích khách bị bắt mới cấp tốc chạy đến thăm dò tình hình, thế nhưng xem hắn nhìn thấy thích khách này cũng không chút kinh ngạc, giống như chẳng biết gì cả.

Kì Trạch nói: “Có lẽ Bố Khố cũng không phải người của Mật Gia Diệp hộ.”

Khuyết Thư ậm ờ: “Có lẽ.”

Kì Trạch vuốt cằm nói: “Trên đời này vốn có một loại người trời sinh không giỏi biểu đạt cảm xúc, làm cho người ta không thể nào phỏng đoán suy nghĩ trong lòng.” Ông ta nói xong, ánh mắt chậm rãi hướng sang Hà Dung Cẩm.

Hà Dung Cẩm lặng yên uống rượu.

Bố Khố hành động hết sức nhanh nhẹn, ngày hôm sau Khuyết Thư vừa dậy, đã thấy cả đội nhân mã của hộ vệ Đột Quyết vây quanh bọn họ.

Tháp Bố sải bước từ xa đi tới, vẻ khó chịu, “Đây rốt cuộc là bảo hộ hay là giám thị?”

Khuyết Thư thấy hai mắt hắn tơ máu dầy đặc, thần sắc mệt mỏi, giống như một đêm chưa ngủ, bèn hỏi: “Đã có tiến triển?” Nếu không có có tiến triển, Tháp Bố cũng sẽ không mất cả đêm như vậy.

Tháp Bố nói: “Đêm qua vương quay về trướng không bao lâu, ta liền bị hộ vệ gọi tới báo, thích khách kia đã cung khai.”

Khuyết Thư nói: “Quả nhiên là người của Mật Gia Diệp Hộ?”

Tháp Bố ngoài dự kiến lại lắc đầu nói: “Không, hắn nói hắn là do Tiểu Khả Hãn phái tới?”

Khuyết Thư ngẩn ra, vừa lúc Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn tới.

Tháp Bố thức thời ngậm miệng.

Khuyết Thư xua tay nói: “Hắn có nói vì sao đến doanh địa hay không?”

Tháp Bố nói: “Hắn nói là để ám sát.”

“Ám sát ai?”

Tháp Bố sắc mặt cổ quái nói: “Hà Dung Cẩm.”

Động tác lấy hồ lô của Hà Dung Cẩm hơi khựng một lúc.

Khuyết Thư nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói: “Nga.”

Tháp Bố đang định hỏi thích khách phải xử lý thế nào, đã thấy Kì Trạch đi tới nói: “Vương, Bố Khố hỏi khi nào khởi hành.”

Khuyết Thư nhìn nhìn sắc trời, “Khởi hành đi.”

Kì Trạch bởi vì “thân bị trọng thương”, không thể không bị Khuyết Thư cùng Tháp Bố nâng lên xe ngựa. Hà Dung Cẩm hai chân không tiện, trở thành một trong hai khách nhân ít ỏi của cỗ xe ngựa này, Khuyết Thư cùng Tháp Bố cưỡi ngựa bên ngoài.

Bánh xe chậm rãi chuyển động, Kì Trạch ngồi xuống, lại cười nói: “Tướng quân, chúng ta đã lâu không yên tĩnh ngồi nói chuyện cùng nhau thế này.”

Hà Dung Cẩm nói: “Có lẽ trong tưởng tượng của ngươi càng lâu hơn.”

Kì Trạch nói: “Ngài nếu đã quyết định quay về Tây Khương, chẳng lẽ còn không muốn bỏ xuống những chuyện lúc trước?”

Hà Dung Cẩm nói: “Người không bỏ xuống được không phải ta.”

Kì Trạch ngẩn người, cười khổ nói: “Không sai, không bỏ xuống được là ta, là vương.”

Hà Dung Cẩm mở hồ lô, ngửi ngửi, rốt cuộc không nỡ uống cạn chút rượu cuối cùng trong đó.

Kì Trạch nói: “Kiêng rượu không dễ a.”

Hà Dung Cẩm nói: “Ai muốn kiêng rượu?”

“Tướng quân không định trọng chấn kì cổ trong quân sao?” Kì Trạch nói, “Tây Khương chiến sự liên tiếp, chính là lúc cần đến tướng quân.”

(*) Trọng chấn kì cổ: chỉnh đốn lại quân đội

Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi vì sao không hỏi, ta có cần các ngươi hay không?”

Kì Trạch nói: “Nếu là không cần, tướng quân lại vì sao phải cùng vương trở lại Tây Khương?”

Hà Dung Cẩm nghe vậy, nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.

Kì Trạch vội hỏi: “Ta chỉ là muốn khuyên tướng quân chớ để chuyện quá khứ ảnh hưởng tiền đồ sau này.”

Hà Dung Cẩm điềm tĩnh nhìn ông ta một hồi, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi vẫn là Kì Trạch.”

Kì Trạch ngẩn ra nói: “Ta tự nhiên là Kì Trạch, tướng quân lại cho ta là ai?”

Hà Dung Cẩm im lặng nhắm mắt lại.

Một đường vô sự.

Không biết có phải do Bố Khố có chú ý, lộ trình sau đó trở nên rất cẩn mật chặt chẽ, đám người Khuyết Thư từ sau vụ thích khách xông vào doanh địa ban đêm thì không còn gặp bất cứ chuyện gì khác, Mật Gia Diệp Hộ không biết là sợ hãi hay đã hết hy vọng, không có thêm hành động nào cả.

Biên cảnh ngay trước mắt, tâm tình Hà Dung Cẩm thoáng lay động.

Hắn sở dĩ đáp ứng Khuyết Thư cùng đi bất quá là muốn cho người kia mau chóng rời khỏi Đột Quyết quay về Tây Khương, chứ chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ trở lại Tây Khương. Bởi vậy cùng với khoảng cách tới Tây Khương ngày càng gần, hắn cũng bắt đầu tìm cơ hội tách đoàn.

Có điều việc này nghĩ thì dễ làm lại khó. Không nói cái khác, chỉ riêng con cáo già Kì Trạch này thôi đã rất khó đối phó rồi. Hà Dung Cẩm ban ngày cùng ông ta ngồi chung một chiếc xe, ban đêm cùng Khuyết Thư ngủ chung một gian phòng, căn bản không có cơ hội mất tích.

Xem ra, chỉ có thể tự mình chế tạo thời cơ.

Kẻ đầu tiên Hà Dung Cẩm muốn mượn tay chính là Bố Khố.

Thân thế của Bố Khố Khuyết Thư cùng Kì Trạch không biết, hắn lại rõ ràng hơn cả. Người này trước sau vẫn là một thành phần đáng tin của phe Xác Châu, lúc Xác Châu còn làm Thiết ở Sẩn Bột Đặc, hắn đã qua lại rất thân thiết với Xác Châu, Hà Dung Cẩm có giao tiếp qua mấy lần, tuy rằng tương giao không sâu, nhưng đủ biết người này tâm tư kín đáo trầm ổn, đối Xác Châu trung thành tận tâm, nếu mượn danh Xác Châu nhờ giúp đỡ, có thể nói là mười phần chắc chín.

Bất quá từ sau khi Khuyết Thư hai phen đụng độ thích khách, tất cả đều trở nên vô cùng cẩn thận đề phòng Đột Quyết, cho dù đêm hôm đó Bố Khố ở doanh địa không hề lộ ra chút dấu hiệu khả nghi nào, bọn hắn vẫn âm thầm đề phòng. Cho nên muốn liên hệ với Bố Khố lại không phải chuyện dễ. May mắn trời không tuyệt đường người, Hà Dung Cẩm đang phát sầu phải tìm cách nào, cơ hội đã đưa lên tới cửa.

Tháp Nhĩ Kì là trọng trấn cuối cùng trong hành trình từ Đột Quyết đến Tây Khương, Bố Khố đặc biệt vì sứ đoàn, đã thiết yến ở chỗ này.

Hà Dung Cẩm vốn còn lo lắng Kì Trạch bản tính cẩn thận sẽ từ chối, không ngờ ông ta lại chủ động đề nghị Khuyết Thư dự tiệc.

“Chỉ sợ lần này không phải chỉ là một bữa tiệc rượu bình thường.” Kì Trạch chỉ nói một câu đã đủ khiến Tháp Bố kích động.

Tháp Bố hét lớn: “Nếu không phải tiệc rượu bình thường, vì sao còn phải đi?”

Kì Trạch nói: “Ngươi có từng nghe một câu, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”

Tháp Bố nói: “Nghe qua, nhưng thế thì đã làm sao?”

Kì Trạch nói: “Bố Khố thiết yến, chúng ta dự tiệc, đó chính là minh thương. Bố Khố thiết yến, chúng ta không dự tiệc, thì cái theo đó mà đến chính là ám tiễn. Thay bằng để cho bọn họ dấu đầu lòi đuôi nấp trong chỗ tối, chẳng bằng thoải mái đến dự tiệc, xem thử trong hồ lô của bọn họ tới cùng bán thứ dược gì. Vương thấy thế nào?”

Khuyết Thư nhìn Hà Dung Cẩm, không yên lòng đáp lại: “Có chút đạo lý.”

Tháp Bố nói: “Từ đây đi Tây Khương bất quá có mấy ngày lộ trình, chúng ta chỉ cần phái người đến biên cảnh Tây Khương thông báo một tiếng, gọi bọn hắn phái binh đến đây nghênh giá, lại tăng cước bộ một chút, đi nhanh hơn một chút, sao phải sợ bọn hắn ám tiễn ám thương cái gì?”

Kì Trạch cười khổ nói: “Ngươi nghĩ quá đơn giản. Nếu như bọn họ chặn đường binh sĩ do chúng ta phái đi thông báo thì thế nào? Lại hoặc là, bọn họ mai phục phía trước, một lưới tóm gọn tất cả chúng ta thì thế nào?”

Tháp Bố cả giận nói: “Bọn họ dám? Vương nếu có chuyện gì không hay xảy ra, đại quân Tây Khương lập tức có thể vây quân bốn mặt!”

Kì Trạch nói: “Có gì không dám? Kẻ làm sứ giả xuất sứ của đoàn này là ta, Kì Trạch, làm gì có Tây Khương vương? Ai có thể chứng minh Tây Khương Hồn Hồn vương có trong sứ đoàn? Lui một vạn bước mà nói, cho dù bọn họ thừa nhận vương có trong sứ đoàn, thì là đường đường Tây Khương vương đi sứ Đột Quyết sao lại phải lén lút? Chẳng lẽ là có chuyện gì không dám cho người khác biết? Phải chăng là âm thầm bày ra mưu kế đối phó Đột Quyết?”

Tháp Bố bị một tràng này chụp cho choáng váng, hồi lâu mới nói nói: “Cho dù ngươi là sứ giả, thì cũng không thể tùy tùy tiện tiện chết ở Đột Quyết a.”

Kì Trạch thở dài nói: “Đúng vậy. Tây Khương nếu muốn truy cứu cũng không phải là không thể, có điều ai sẽ truy cứu đó mới là vấn đề.”

Hà Dung Cẩm nghe tiếng thở dài này, đột nhiên nhớ tới lá thư lúc trước, nhớ tới tới kẻ tưởng chừng đã chết trận kia, nhất thời âm thầm ra một thân mồ hôi lạnh. Khuyết Thư không có con nối dòng, cũng chưa kịp chỉ định người thừa kế, nếu như Khuyết Thư xảy ra chuyện không hay, ai sẽ là Tây Khương vương kế tiếp?

Đáp án không nói cũng biết.

Nếu Mẫn Mẫn vương một lần nữa đăng cơ trở thành Tây Khương vương, liệu có báo thù Hồn Hồn vương?

Đáp án lại là không nói cũng biết.

Hắn vốn là muốn Kì Trạch đáp ứng dự tiệc, thế nhưng sau một tràng phân tích vừa rồi, hắn cảm thấy bữa tiệc rượu này đã trở nên khó bề phân biệt mất rồi.