Hí Tử

Chương 7




“Ngươi trời định rằng bạc tình quả ý phụ lòng người.” ta nhấp môi chén trà thơm đối với Bắc Sát nói: “Mà Dương Tiên Nhi cũng tình ý sâu nặng, vì ngươi có thể nói ra cửu tử nhất sinh …Mà ngươi lại làm bộ dáng cho hắn tin rằng lòng ngươi nhật nguyệt chứng giám…”

Giương mắt nhìn hắn, ta tiếp tục nói: “Ngươi cho rằng như vậy công bằng sao? ”

“Không công bằng có quan hệ gì, lại thanh cao, bất quá cũng là một con hát mà thôi.”

Thái độ khó chịu trả lời.

“Sát thủ cũng không phải là cái gì cao thượng a!” ta nói

“Nhưng một người kỹ thuật cao siêu như sát thủ sẽ làm chúng nhân kính nể.” Bắc Sát cãi lại.

“Được rồi, ta hỏi ngươi câu cuối cùng, ngươi yêu thương Dương Tiên Nhi, có thể hay không vẫn cùng hắn?” Ta phi thường chăm chú hỏi.

“Thế nào lại thế, ngoạn ngoạn thôi.” Bắc Sát vô tình trả lời.

Phải cố khống chế ý niệm muốn chém người đi xuống.

Ta hít sâu, thở ra hai khẩu khí, lạnh lùng nói: “Được rồi…”

“Đây là lựa chọn của ngươi, khối mỹ ngọc này bị hủy, thì cũng do chính tay ngươi mà ra.” Ta nói, nhìn hắn có chút kinh ngạc quay đầu, xem ra phút lãnh khốc của ta cũng có chút dọa sợ hắn.

Không tái để ý hắn, chỉ quay đầu về vũ đài nhìn một mỹ ngọc vây dính bụi, phía trên là những boong boong âm thanh phát ra từ nhạc cụ, xướng lên một khúc tựa hồ xướng lên bi khúc chính bản thân mình.

“Tay áo đầy huyết lệ, so với thanh sam Tư Mã lại càng thấp. Chim Bách Thanh đông khứ về tây, lúc chia ly không hỏi trước ngày về. Tuy rằng trước mắt xa nghìn dặm, một chén rượu nồng tiễn người đi. Vị ẫm men say, lệ lưu thành huyết, tâm tẫn thành tro…”

Ta nhịn không được hạ mi mắt, dáng người nhẹ nhàng như thế, thế nào lại nhẫn tâm nhìn hắn rơi lệ tan nát cõi lòng?

Có lẽ Bắc Sát đã nói qua với hắn nhiệm vụ tiếp theo, Mạc Bắc song sát, bọn hắn chuyên lui tới hoang mạc phương bắc, lại còn giỏi che giấu tung tích, không truy vài tháng chỉ sợ không có cơ hội ra tay.

Mười vạn hai hoàng kim.

Bắc Sát không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng, ta còn tưởng rằng hắn…ít nhất…cũng chần chờ trong chốc lát đến nơi ôn nhu cùng cảnh xuân này…

“Ngươi…” Bắc Sát cắt đứt cảm thán của ta “Ngươi sẽ không là yêu ta rồi chứ, cho nên mới lưu ý đến cảm tình ta đối với hắn như thế?”

“Phốc…” ta thấy được trên trán nổi gân xanh.

Đao đâu? Ai đó có đao không ?

… …. …

Trường đình tống biệt.

Nhìn kịch trước mắt thật hảo vừa cầm tay hai mắt đẫm lệ, ta rốt cục nghĩ có chút khổ sở.

Một người thật tình, một kẻ giả ý, rốt cuộc ai mới là con hát, thói đời này quả nhiên khó hiểu.

“Mây xanh trên trời, hoa cúc dưới đất, gió tây khô, nhạn bắc bay về nam. Sớm say mê rừng sương? Biệt ly người rơi lệ…” Dương Tiên Nhi nhíu lại diệp mi, đôi mắt ấy-có đắng, có oán có hờn, có si có mê, xướng lên thâm tình chính mình tràn đầy lưu luyến.

“Hảo khúc, đáng tiếc là không hợp cảnh a” Ta vỗ tay thở dài, cắt đứt thanh âm hắn.

Đem ngón tay chỉ về nắng xuân ngoài Trường đình: “Hiện nay không phải là thời tiết của mây xanh trên trời hoa cúc dưới đất a”

“Ta dạy cho ngươi xướng một khúc, bất quá ngươi cũng có thể đã biết” Ta vừa cười vừa nói, thanh âm rõ ràng, không nhìn về thần sắc có chút xấu hổ của hắn, dùng chiếc đũa gõ lên chén rượu, thanh âm xướng lên.

“Thiên nam địa bắc kề nhau, chỉ thoáng trăng khuyết hoa rơi. Tay cầm ly rượu tiễn biệt, mắt lệ chia ly. Cao giọng nói lớn ‘bảo trọng’ thu lại bi thống khiến người luyến tiếc ‘hảo người đi vì tiền đồ xa kia’ ”

Ta xem thần sắc khẽ biến của Dương Tiên Nhi, ta nghĩ hắn đã minh bạch ý tứ điệu khúc ấy.

Tái luyến tiếc cũng được, thiên nam địa bắc, trăng khuyết hoa rơi, rốt cuộc đều là đã định trước rồi, không nên lầm ở trên người Bắc Sát.

Tâm ta có chút áy náy, thâm tình Dương Tiên Nhi như vậy, buộc hắn buông tha, rốt cuộc không đành lòng, thà rằng chính mình giúp hắn chặt đứt dây tình vẫn hơn vào một ngày nào đó nhìn đoạn tình này bị một tiểu tử không biết trời cao đất rộng không lưu luyến một nhát cắt đứt vẫn là tốt hơn.

Chí ít, kết thúc như vậy, còn có thể bảo lưu một ít và gì gì đó…

“Được rồi, Tiên nhi, không nên khổ sở, cũng không phải sinh ly tử biệt.” một tên hỗn đãn nào đó mở miệng nói.

“Yên tâm, tối đa nửa năm, ta sẽ trở lại.” Bắc Sát nâng mặt Dương Tiên Nhi, thấp giọng nói.

Ai…..ta xoa xoa cái trán đang đau nhức.

Rõ ràng vô tình, vì sao trời lại muốn làm ra bộ dáng thâm tình này?

“Bắc Sát, thời gian không còn sớm.” Ta nói ra trường đình.

“Được rồi, Tiên Nhi, ta phải đi.” Ta nghe hắn đối với Tiên Nhi nói: “Chờ ta trở lại.”

“Ta sẽ chờ ngươi! Ta chờ ngươi cả đời!” lúc ngựa tại quan đạo, ta nghe được thanh âm Tiên Nhi liều mạng thốt lên lời hứa.

“Yên tâm, ta nhất định trở về.” cũng có lời hứa cũng người nào đó.

Cố sức nhắm mắt lại, lắc đầu, này, một màng này giống như từng quen biết, nghiêng đầu, thấp giọng nói với tên dõng dạc kia.

“Ngươi thật sự trở về? ”

“Như thế nào lại thế?” tên kia như trước không biết sống chết: “Nhìn hắn khóc thương tâm qua an ủi đôi chút.”

“Cô phụ người nhất định sẽ bị quả báo.” ta nói

“Ta là trời, ai có thể khiển trách ta?” Bắc Sát vẫn như trước nói.

“Lòng người đau…so với trời còn cao hơn nữa….” ta nói

Một trận gió thổi tới, đem lời nói ta tản bớt.

“Cái gì?” Hắn vô ý thức hỏi lại, trên lưng ngựa hung hăng quất roi, trong nháy mắt đã phóng lên phía trước ta.

Ta thở dài, thiếu niên không biết quay đầu, ngươi chỉ biết đi lên, sẽ gặp phải tuyệt lộ?

Ba tháng xoay vòng đã qua, Mạc Bắc song sát chưa tìm được, bọn hắn chưa lộ diện.

Mà vào lúc lộ diện, chính là tử kỳ của bọn hắn.

Chỉ là không biết…tử kỳ của bọn hắn có phải hay không là ngày chúng ta trở về.

“Ngày mai trở về?” Ta cẩn thận cầm hai thủ cấp, vấn kẻ đang dùng bảo kiếm cắt thịt dê.

“Quay về đâu?”

“Vọng Nguyệt tiểu các a, nơi Tiên Nhi trụ…”

“Tiên Nhi? Nga, ta nhớ ra rồi, là nữ nhân Hồi tộc, Lâm Tiên Nhi hắn trụ tại Vọng Nguyệt tiểu các? Ta thế nào lại không biết?” Bắc Sát chuyên tâm cắt thịt dê, không hề ngẩng đầu nói.

Một loại khổ sở chua sót từ lòng dâng lên, điều này chưa bao giờ trãi qua nhưng tựa hồ như đã nghiệm từ lâu.

“Là Dương Tiên Nhi” ta không nhịn được nhắc nhở: “Hoa đán Hạnh Hương lâu.”

“Là người nói dùng cả đời này vẫn đợi ngươi.” Ta nói, đột nhiên cảm thấy hối hận, bởi vì ta không nghĩ rằng Bắc Sát hắn sẽ nói ra lời vô tình kia.

“Dương Tiên Nhi?” Bắc Sát nhíu mày, sau một lát, như nhớ được: “Con hát kia a….thật khó cho ngươi cư nhiên nhớ rõ hắn.”

“Hắn hảo ái ngươi.” Ta quay đầu đi, không nhìn tới vẻ mặt không gì cả của hắn. “Hắn thật sự hội chờ ngươi cả đời.”

“Con hát vô tình, ai tin hắn.” ngữ điệu lười biếng trả lời.

Mi liễu khẽ chau, mắt xếch nhẹ nhếch, điều tổn thương này, ngoại trừ thiếu niên tùy tiện không tình sâu thì còn là ai….

“Ngươi như thế nào lại quan tâm hắn, có đúng hay không là đồng bệnh tương lân?” Khuôn mặt hắn tiến sát vào mặt ta.

“…Ân” Ta gật đầu, “Ngươi còn nhớ rõ sát thủ kia?”

“Quả nhiên!” Bắc Sát vỗ đùi: “Ngươi lại nhắc tới hắn…Lần này ngươi muốn cùng ta nói cái gì? Ta biết năm đó Dạ Kiên chưa từng tiếp nhận mười vạn hai hoàng kim, hắn so với ta không có khả năng cường hơn.”

“Đó là vì năm đó không có nhiều kẻ có tiền được hay không?” Ta trở mình nhìn vào mắt hắn.

“Được rồi được rồi, thì là như vậy, ngươi muốn nói cái gì?” Bắc Sát cũng không khách khí trở mình đánh một cái xem thường.

“Đương thời, người kia ỷ vào mình một dạng hảo thân, hành sự kiêu ngạo, chung quanh lưu tình…” ta mở miệng nói, nhìn hắn không nhịn được trát trát lỗ tai mình.

“Sau lại hắn coi trọng một con hát, mọi cách dây dưa, rốt cục nhượng con hát kia động chân tình…thế nhưng, hắn vẫn như trước mọi ngày tới lui, chỉ là tâm tư chỉ tồn tại chút hảo hảo ngoạn…”

“Thiệt hay giả?” Bắc Sát liếc mắt xem thường “Này sẽ không phải do ngươi biên ra đùa giỡn ta?”

Ta trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục nói: “Thế nhưng con hát kia lại không có vậy, hắn như trước khăng khăng ái thượng sát thủ đó, ái đến vì kẻ đó mà chết, thế nhưng lại phát hiện kẻ kia không còn thật tình, con hát cuối cùng nổi giận, hắn cấu kết hầu như với tất cả các bang phái trên giang hồ có thù với Dạ Kiêu…tuy rằng thông thường nếu trả thù cũng sẽ không tìm đến sát thủ, dù sao bọn họ cũng chỉ là bị người sai sử thôi, thế nhưng sát thủ này, lúc giết người lại vô cùng kiêu ngạo, mọi người hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, vì thế các bang phái gặp sự tình này đều một ngụm đáp ứng…. sau đó, con hát đứng ra giao hẹn gặp sát thủ…sát thủ này quả nhiên tự phụ, hắn cho rằng con hát bất quá mặt dày mày dạng cùng hắn nối lại cảm tình, tuy rằng trước đó, có người thông tri có trá, nhưng với tính cách cao ngạo hắn hoàn toàn không nghe…”

“Nga?”

“Vì vậy sát thủ kia rơi vào mai phục của mười sáu bang phái một trăm hai mươi tám cao thủ.”

“Sao đó?”

“Ngươi cho sát thủ Dạ Kiêu vô dụng?” Ta liếc mắt nhìn hắn.

“Bất quá chỉ thiếu chút nữa thắng, nhưng mai phục lần này ngoại trừ cao thủ cùng các bang còn có rượu độc, thiên la trận…” Ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Tuy rằng sát thủ võ nghệ cao cường, nhưng vẫn là một người…cuối cùng bỏ mạng bởi một kiếm, cuối cùng nữa vào lúc sắp bỏ mạng bởi một kiếm đó, con hát kia đột ngột chặn ngay trước hắn.”

“Nga? Hối hận?”

“Coi như là vậy, dù sao con hát kia vẫn là người như vậy thiện lương, coi như ái sinh hận, vì thế vào lúc thấy tâm ái chết ngay trước mắt, chính mình không đành lòng…dù sao, kẻ đó vẫn là kẻ khiến hắn dù chết cũng cam a!”

“Thật giả…như vậy, sau đó?”

“Sau đó…huyết nhục con hát kia làm thức tỉnh sát thủ, gã đã hiểu thế nào là ái, khi hiểu rõ thì cái gì cũng không kịp, sau đó sát thủ thất tâm điên loạn, tàn sát, những người có mặt hôm đó, không một ai sống sót, trên giang hồ các đại môn phái lần đầu tiên lập lệnh truy sát, mà sát thủ kia từ chuyện này mai danh ẩn tích, Dạ Kiêu cũng vì vậy liên lụy, hạ lệnh trục xuất sát thủ kia…”

“Nga…sau đó có đúng hay không muốn nói với ta, ngươi là con hát kia?” Bắc Sát thiêu mi.

“ Ngươi muốn ta chết?” Ta nhíu mày “Bất quá ta nhận thức hắn.”

“Được rồi, ta nói, lão nhân ngươi không phải theo ta nói về sát thủ kia kiêu ngạo tự phụ cuối cùng tự dẫn đến tử lộ? Thế nào hôm nay lại nói cố sự này?”

“Không khác?” Ta nghi hoặc nhìn Bắc Sát “Hay bởi vì quá kiêu ngạo quá tự phụ mới khiến người kia luyến thượng chính mình, mới có thể khiến người kia ngoan ái, mới có thể gặp nhiều như vậy cừu gia, mới có thể nhượng tất cả sự tình không thể vãn hồi…”

“Nga…được rồi, thì ra là vậy, thế nhưng ngươi muốn dùng sự tình này giáo huấn ta, không nghĩ sự tình này có một điểm ngu ngốc?”

“Nói như thế nào?”

“Cố sự này không có danh tự, ai sẽ tin? Ta một đêm tra qua đương án căn bản không có người như vậy.”

“Đó là bởi vì hắn bị trục xuất khỏi tổ chức được hay không? Đương nhiên đương án là do Dạ Kiêu thể hiện thành ý cùng các môn phái trên giang hồ.” Ta nói

Tử tiểu tử, cư nhiên không tin.

“Tốt lắm, ngươi nói hắn tên gì?” Bắc Sát truy vấn.

“Hắn gọi….” Ta hơi ngẩn người, sau đó chậm rãi phun ra cái tên đã bị phủ đầy bụi : “…Tiếu Luân….”

“Tiểu Quan? Ha ha ha, ngươi cũng không nghĩ một danh tự tốt, hẳn sẽ lừa được ta?” Bắc Sát vỗ vỗ vai ta, ha ha cười lớn.

“Thình thịch!” ta nghe thanh âm đầu mình đụng vào đất.

Tiếu Luân? Tiểu Quan? Người nay cư nhiên có thể liên tưởng đến cùng?

Người này trong đầu chứa vật gì?

…. …. ….

Ta có điểm thất vọng.

Thất vọng, bởi vì cố sự kia không ảnh hưởng gì đến Bắc Sát, hắn như trước tại những khóm hoa trung du vô độ.

Hài tử bất khả giáo, làm nhiều như vậy vẫn không thể khiến hắn…ta thật tuyệt vọng.

Ngay ta thất vọng, tổ chức cho ta một phong thư, muốn ta chuyển giao cho Bắc Sát.

Nhìn phong thư chữ viết thanh tú, loang lổ lệ ngân, còn có “Bắc Sát thân khải” bốn chữ nhỏ, phía dưới: “Dương Tiên Nhi” Ta nhịn không được thở dài một tiếng.

Hành động Dạ Kiêu như vậy bí ấn, người trong giang hồ muốn liên hệ cũng rất phúc khí, Dương Tiên Nhi bất quá chỉ là một con hát, cư nhiên lại tìm được tổ chức, còn có thể giao phong thư…này…ít nhất…nói rõ hai điểm: Một, năng lực Dương Tiên Nhi không thể khinh thường. Hai: thâm tình Dương Tiên Nhi, không thể bỏ qua.

Ta dùng công cụ đặc thù hủy phong thư, đã thấy bên trên giấy Tuyên Thành, một tiểu khúc không nhiều chữ.

“Lân kê khiếu, xúc chức điểu, thanh đăng nhất câu gối đêm hàn. Thanh nguyệt rọi nhân tâm, gió tây thổi qua người, thân cô quạnh, chăn bông khinh, bên ôn, bên lãnh.”

Kéo dài tình ý, lộ ra theo giấy Tuyên Thành mỏng, nhượng người xem không nhịn được buồn bã.

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, nguyên lai đã vào mùa thu.

Nghĩ đến người đứng giữa bách hoa tùng cười đến hân hoan, cho dù điều này không đáng với hắn.

Chỉ là, nghĩ đến người kia – thiên hạ đại ngốc khi biết sự thật, chỉ sợ làm thêm một việc tàn khốc, cùng một người như nhau cùng ôm ấp ước mơ và chờ đợi, đến khi biết rõ con người thật sự, e rằng chỉ còn oán hận và tuyệt vọng…..

Ta đột nhiên cảm giác lo lắng, có phải chuyện quá khứ, sẽ phát sinh lần nữa….

Hay là, ta nên làm cái gì ngăn cản, bởi vì….

Bởi vì ta không đành lòng một lần nữa, nhìn một diệu nhân, bị một tên hỗn đản, hóa thành ngọc vẫn hương tiêu.