Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 37: Không biết xấu hổ - Kinh hỷ đối với Dung Phi




Edit: Huyền Sung dung

Beta: Sutháiphi

"Hoàng Thượng, Dung phi nương nương cho người cầu kiến". Lý Duệ đang ngồi sau án tập trung phê duyệt tấu chương, Đức Bảo thăm dò sắc mặt của hắn, nhỏ giọng bẩm báo.

"Trẫm chính sự bận rộn, ai cũng không gặp". Lý Duệ nâng tay lên chấm bút đầy mực chu sa, viết nhanh lên sổ con vài chữ, sau đó ném qua một bên.

Đức Bảo cầm lấy sổ con, nhẹ nhàng thổi vào những chữ vừa được viết ra, rồi lại trật tự để qua một bên.

Lý Duệ mở ra tấu chương tiếp theo, nhìn đến tên người tấu trình bất giác nở nụ cười.

Hắn lấy tay gõ gõ vào tấu chương. "Ở đây, Liễu lão nhân vừa dâng sổ con, cháu gái của hắn đã muốn gặp trẫm, hai người này phối hợp cũng ăn ý quá". Nói xong hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy sáng ngời. "Trẫm nhớ rõ Dung phi mấy ngày nay chỉ ở trong Hoa Thanh cung, không đi ra bên ngoài".

"Dạ". Đức Bảo cẩn thận trả lời. "Hoàng Thượng hạ lệnh cho nương nương ở Hoa Thanh cung dưỡng bệnh, chưa có ý chỉ của ngài hoặc Hoàng Hậu nương nương thì nương nương không thể ra đi ra ngoài".

Lý Duệ sờ sờ mũi, nhìn hắn một cái rồi nói. "Không đi ra được? Nhưng có người từ bên ngoài đi vào không?"

Đức Bảo công công khóe miệng giật giật, nín cười nói. "Ai dám đi vào, ngài cũng biết, mùi vị kia rất khó ngửi".

Chủ tớ hai người nhìn nhau cười.

Lý Duệ hắng hắng giọng nói. "Mùi vị tuy khó ngửi nhưng lại là thuốc tốt, ngươi cho người theo dõi cẩn thận, đúng hạn sai người mang thuốc đến Hoa Thanh cung, không để Dung phi bệnh cũ kéo dài, thuốc không thể ngừng cho đến khi khỏi hoàn toàn".

"Dạ". Đức Bảo suy nghĩ một chút nói. "Hôm kia Quý phi nương nương có cho người đến gặp nô tài đề cập tới việc, có người Liễu gia đưa bài tử muốn gặp Dung phi nương nương nhưng Quý phi nương nương đã từ chối, nói với bọn họ, Dung phi nương nương đang dưỡng bệnh, chờ nàng ta tốt lên sẽ lại cho gặp người bên ngoài".

"A", Lý Duệ buông bút xuống "Chuyện xảy ra khi nào?".

"Dạ ngày hôm kia. Quý phi nương nương nói, Hoàng Thượng bận rộn chuyện chính sự triều đình, chuyện xảy ra trong hậu cung không nên để ngài lo lắng, nên cũng không cho nô tài bẩm báo lại, chỉ nói khi nào Hoàng Thượng rảnh rỗi nói qua với người một tiếng là được". Đức Bảo đi theo Lý Duệ cũng đã được mười năm, giỏi nhất là nắm bắt tâm tư của chủ tử biết khi nào là cơ hội thích hợp.

Ví dụ như hiện tại.

Lý Duệ vuốt vuốt tấu chương cứng rắn, khóe miệng nâng lên tia lãnh ý. "Nàng không đi ra ngoài được, người bên ngoài cũng không vào được, sao hai tin tức có thể trùng hợp cùng đến một lúc?"

Suy nghĩ nhanh, hắn quay qua nói với Đức Bảo. "Ngươi đến Hoa Thanh Cung một chuyến, truyền Dung phi rửa sạch vị thuốc trên người, trẫm ở Đông Noãn các bên ngoài Đào Nguyên Cư đợi nàng".

Đức Bảo khom người lui ra bên ngoài, còn chưa đi đến cửa đột nhiên Hoàng Thượng gọi lại. Hắn quay người lại thấy khuôn mặt của Hoàng Đế trẻ tuổi lộ ra thần sắc do dự, qua hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi nói. "Ngươi sai người mời cả Hoàng Hậu, nói là... hoa hải đường ở Đào Nguyên Cư đang nở rộ, trẫm mời Hoàng Hậu đến thưởng trà ngắm hoa".

Đức Bảo công công sắc mặt một không chút thay đổi như là đã biết trước, chỉ hơi hơi khom lưng, đáp. "Dạ". Rồi xoay người đi ra ngoài.

Lý Duệ lại mở tấu chương ra xem nhưng không thể tập trung, trước mắt thỉnh thoảng hiện lên đôi con ngươi đen nhánh mang theo ý tứ sâu xa của Hoàng Hậu.

Nhớ lại nhớ, cả người Hoàng Đế liền nóng lên, ngồi trên ghế không yên, ở trong điện đi qua đi lại hai vòng, rốt cuộc cũng không hạ hỏa được, liền kêu thị tùy thái giám chắp tay sau lưng đi đến Đào Nguyên Cư.

Thời tiết đang là giữa mùa xuân, phía sau bức tường trong cung muôn hoa đua nở rực rỡ. Những chồi lá mới sinh sôi một màu xanh biếc, trong gió lắc lư nhẹ nhàng, vang lên tiếng sàn sạt giống như tiếng hò reo vui sướng của những mầm cây khi đón lấy ánh nắng mặt trời ấm áp bao ngày nhớ mong.

Lý Duệ đã ở trong cung mười ba năm, hoàng cung trong trí nhớ của hắn chỉ là một khoảng sân nhỏ, với những bức tường cao bao vây. Theo thời gian, lúc đó vì còn quá nhỏ nên trí nhớ của hắn về mẫu thân ruột đã có chút mơ hồ, nhưng có một điều vào mỗi đêm, hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng mẫu thân bà ấy sẽ ôm hắn ở trong ngực, hát ru cho hắn nghe.

Giọng ca của mẫu thân nhẹ nhàng uyển chuyển, là thanh âm hay nhất mà hắn từng nghe được. Khoảng thời gian được mẫu thân ôm trong ngực đối với hắn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong quãng đời hai mươi mấy năm sống trên đời của hắn.

Hắn vẫn còn nhớ rõ tiểu viện kia, trang trí bình thường nhưng đầy đủ, giản dị mà lại xinh đẹp, trong viện luôn luôn phảng phất mùi thuốc. Thân thể mẫu thân ruột của hắn không tốt, trong ba ngày đã phải nằm bệnh hai ngày, phụ hoàng thỉnh thoảng đến thăm mẫu thân nhưng mỗi lần rời đi đều thần sắc không tốt.

Ngày đó hắn nhìn thấy Trình tần, mẫu thân ruột của hắn, sau khi phụ hoàng rời đi bà ấy ngồi dựa vào thành giường, trong tay cầm một khối ngọc bội cực kỳ quý giá và đẹp đẽ. Khối ngọc trắng noãn như sữa bò tươi điêu khắc hình cỏ linh chi được một con phượng hoàng bảy đuôi ngậm lấy, mắt phượng không hề có tạp chất, mắt phượng làm từ một khối bảo thạch màu đỏ như ngọn lửa nhỏ đang cháy.

Khi đó hắn mới năm tuổi chưa bao giờ thấy được thứ gì đẹp như vậy, hắn muốn có được bảo bối này.

Ở trước mặt Trình tần, hắn không hề che dấu ý muốn của mình.

Nhưng Trình tần không cho hắn, lại ôm hắn nói. "Vật này hiện tại không thể cho ngươi, không được".

"Nhưng phụ hoàng đã ban cho ngài, còn không phải là của ngài? Vì sao ta không thể lấy?" Trong lòng của tiểu hài tử đều cảm thấy những vật gì của mẫu thân đều sẽ là của mình.

Trên mặt Trình tần lộ ra vẻ đau khổ cùng nụ cười châm biếm, tiếng thở dài của mẫu thân đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.

"Tuy rằng phụ hoàng của ngươi ban cho ta nhưng nó vượt quá bổn phận của ta, ta bây giờ không thể đeo, cũng không thể để người khác nhìn thấy".

Nhiều năm sau, khi hắn ở chỗ Hoàng Hậu thu hồi những tang vật của Thái Hậu mới phát hiện ra khối phượng bội từ nhỏ hắn vẫn mong nhớ, lúc này mới biết được thì ra sau khi Trình tần qua đời, khối ngọc bội này cũng biến mất, là do đã rơi vào tay của nữ nhân này.

Khi Phụ hoàng thất hứa với mẫu thân, đã đem khối phượng bội ban cho Đức phi lúc này đang là phi tần được sủng ái nhất. Nhưng Đức phi cũng không có tư cách đeo nó, cho đến khi bà ta từ vị trí Đức phi lên làm Thái Hậu.

Lý Duệ cảm thấy ngực hơi khó chịu, đang êm đẹp lại nhớ đến những chuyện cũ không vui này? Hắn ngồi dưới tàng cây, toàn thân loang lỗ những bóng lá do ánh nắng mặt trời xuyên quá chiếu lên kim bào.

Ánh nắng mặt trời gợi những vết thương trong lòng hắn, ấm áp như được mẫu thân ôm trong lòng. Những câu ngâm nga của mẫu thân hắn ru hắn vào giấc ngủ sớm đã quên lãng, ngay cả làn điệu nhẹ nhàng đó cũng không còn nhớ rõ.

Tuy Ngụy tần vẫn đối tốt với hắn, coi như đứa nhỏ của chính mình sinh ra mà quan tâm yêu thương nhưng dù bà ta có làm nhiều như thế nào? Cũng không thể thay thế được mẫu thân trong lòng hắn.

Hắn bị mẫu thân mất sớm, Phụ hoàng không xem trọng. Trong cung điện với những bức tường bao quanh nhưng hắn không có cảm giác ấm áp.

Có lẽ, hiện tại hắn cũng sẽ trở thành người đa tình nhưng bạc tình giống như Phụ hoàng nhiều năm về trước.

Hoàng Đế dựa vào thân cây, hai mắt nhắm chặt lại. Mấy tên nội thị đi theo hắn câm như hến, im lặng đứng canh bốn phía, không biết Hoàng Đế cao cao tại thượng của bọn họ đang phát điên cái gì? Bóng lá cây chiếu lên người hắn loang lỗ, theo gió đung đưa trên người hắn theo quỹ đạo lên xuống, mặt mày hắn sâu xa, nhìn vào như bức tranh do ánh nắng vẽ lên.

Triệu Yên Dung từ xa thấy dưới ánh mặt trời, bộ dáng Hoàng Đế lười biếng nhưng lại tăng thêm hai ba phần anh tuấn so với bình thường, ngăn lại tiếng bẩm báo của nội thị, phất tay ra lệnh cho bọn họ lui về phía sau năm sáu bước. Lúc này mới nhẹ nhàng đi đến bên cạnh người đang giả thiền ngộ đạo dưới gốc cây kia.

Nàng vươn tay, lấy mu bàn tay chạm nhẹ vào trán của hắn, như chuồn chuồn lướt nước, đang muốn thu tay lại, lại bị Hoàng Đế nắm lấy cổ tay.

"Là Hoàng Hậu sao?"

Nắm lấy cổ tay trắng mịn ấm áp, trên người nàng mang theo mùi hương thanh khiết của hoa cỏ, cùng với những mùi hương son phấn mà hắn thường xuyên ngửi thấy hoàn toàn không giống nhau.

"Hoàng Thượng sao không mở mắt ra nhìn thử?" Triệu Yên Dung cười nói.

"Hoàng Hậu của trẫm là tiên nữ trên trời, vạn nhất khi trẫm mở mắt ra tiên nữ bay đi mất thì làm phải làm sao?"

Lý Duệ vẫn nhắm mắt như trước, ở trong đầu phác họa lên khuôn mặt cùng thân ảnh của Hoàng Hậu, khóe miệng bất giác nở ra nụ cười yếu ớt.

"Nếu Hoàng Thượng không nhìn thiếp thân, thiếp thân sẽ thật sự bay đi". Triệu Yến Dung cười, cổ tay đột nhiên bị một lực mạnh kéo về phía trước, nương theo lực đẩy ngã vào khuôn ngực rộng nhưng rắn chắc của Hoàng Đế.

Lý Duệ mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười tươi sáng của Triệu Yên Dung dưới ánh mặt trời. Mặt mày thanh lệ, khóe môi đỏ mộng, áo trong màu tím nhạt tôn lên đường cong mềm mại của nàng và cả nét mặt nhu hòa của nàng.

Lý Duệ cảm thấy trong ngực có một luồn khí nóng lan tỏa, buột miệng thốt lên. "Yên Dung, đừng rời xa trẫm".

Trong lòng Triệu Yên Dung nao nao. Hôm nay ánh nắng đầy đủ, trời trong nắng ấm, Hoàng Thượng đây là bị bệnh chỗ nào rồi sao? Nàng bây giờ có muốn chạy nhưng thiên hạ rộng lớn, có chỗ nào không phải là đất của hắn? Huống chi ở nơi này được ăn ngon, được mặc đẹp, nếu ra đi, nàng sẽ rất nhớ.

Dung mạo xinh đẹp của Hoàng Hậu hơi nghiêng về phía trước, tay ngọc thon dài ở trên chân mày đang nhíu chặt của Hoàng Thượng dịu dàng vuốt ve. "Hoàng Thượng ở đâu, thần thiếp cũng sẽ ở đó".

Sự khó chịu trong lòng theo những lời dịu dàng của Hoàng Hậu nhẹ nhàng theo gió tản đi hết, Lý Duệ vươn tay, chạm vào vòng eo mảnh khảnh của nàng, ôm vào lòng mình.

"A, đang là ban ngày, xung quanh còn có người nữa". Triệu Yêu Dung giơ lên ngón trở chặn đôi môi của con sói đang tiến lại gần, khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc hiện lên một tầng nhàn nhạt đỏ ửng.

"Làm cho bọn hắn đứng bất động là được rồi". Hoàng Đế vẫn như trước không biết xấu hổ, không để ý lơ đễnh nói.

"Không được, vẫn không được thoải mái". Hoàng Hậu ở trong lòng hắn điều chỉnh tư thế.

"Ti..."Đã nhiều ngày Hoàng Đế chịu cô đơn như tăng nhân đang khổ hạnh tu hành, như củi khô chỉ cần một mồi lửa nhỏ sẽ bùng cháy lớn, mà hiện tại trong lòng hắn lại là thê tử hắn đang ngày nhớ đem mong, chỉ là một cục đá đánh lửa, chỉ cần hơi chạm nhẹ vào hắn sẽ bén lửa và bùm cháy lớn.

"Hoàng Hậu..." Hoàng Đế thấp giọng rống lên một tiếng, bất đắc dĩ đối với bên ngoài hô. "Tất cả quay lưng lại".

Những chú chim cút đang đứng canh ở bên ngoài, cố gắng làm giảm đi cảm giác đang tồn tại của mình cúi đầu xuống thấp nhất lập tức xoay người sang chỗ khác, đồng thời trong lòng thở dài một hơi.

Hoàng Đế và Hoàng Hậu hai người đang ở ban ngày, dưới gốc cây to trong ngự hoa viên, hôn nhau khó phân thắng bại. Hoàng Đế ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của Hoàng Hậu, hận không thể khiến cho nàng dung nhập vào cơ thể hắn, chỉ cảm thấy Hoàng Hậu sao lại ngọt như vậy, ngọt như vậy, thật sự rất ngọt.

Mà Hoàng Hậu bị hôn thở không ra hơi, vừa tiếp nhận thử thách của nam nhân vừa ở trong lòng thầm mắng, Hoàng Đế ngựa đực t*ng trùng hỗn đản này không biết đã hôn qua bao nhiêu nữ nhân mà kỹ thuật lại điêu luyện như vậy. Tuy rằng được hôn rất thoải mái nhưng bà cô ta vẫn thấy khó chịu, rất khó chịu.

Không biết qua bao lâu, cả hai thở hồng hộc tách nhau ra. Mặt Hoàng Hậu đỏ như màu hoa đào, Hoàng Đế cũng không tốt hơn. Đôi mắt sáng lấp lánh ngập nước nhìn nữ nhân trong lòng, Lý Duệ dùng mũi cọ cọ và chóp mũi của Hoàng Hậu, nhẹ giọng hỏi. "Hoàng Hậu, được không?"

Triệu Yên Dung thật vất vả điều chỉnh lại hơi thở, cảm giác nụ hôn dài vẫn còn đây, bỗng nghe Hoàng Đế hỏi "được không" như hư hư thực thực muốn nàng khen hắn, liền tức giận đáp.

"Sao lại không được? Quá được thưa người".

Công phu lão luyện, kỹ thuật cao siêu, nếu người còn không được, thì trong cung ai có thể làm tốt hơn đây?

Suy nghĩ của Hoàng Hậu cùng vấn đề của Hoàng Đế hỏi là hai đường thẳng song song, chuyện hai người nghĩ trong lòng hoàn toàn bất đồng. Lý Duệ là nghĩ muốn cùng nàng tiến thêm một bước thân thiết, mà Triệu Yên Dung lại nghĩ mình nên thuận theo lòng ham hư vinh của Hoàng Đế, khen ngợi kỹ thuật hôn của hắn. Vì thế Lý Duệ lập tức ôm ngang nàng, gấp gáp đi về hướng Đào Nguyên cư.

Hoàng Hậu nương nương lúc này mới phát hiện ra tính nghiêm trọng của sự tình. Đợi một chút, Hoàng Đế, bản cung còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng. Hoàng Đế đá văng của Đào Nguyên cư thở phì phò ôm Hoàng Hậu vào bên trong, tiến đến chiếc giường Bát Bộ lớn được mạ vàng khắc phượng. Những thái giám nhạy bén nhìn sắc mặt của chủ tử vội vàng đóng các cửa sổ của Đào Nguyên cư lại, thả xuống tầng tầng lớp lớp màn trướng vừa nặng vừa dày, chặn ánh sáng bên ngoài lọt vào. Bóng tối lập tức bao trùm Đào Nguyên cư.

Kim thú bằng đồng thau miệng ngậm lư hương được đốt lên, tiểu thái giám vẻ mặt thận trọng dùng cái kẹp bạc gắp khối hương liệu nhẹ nhàng bỏ vào. Làn khói xanh trắng mỏng manh lượn lờ từ lư hương bay lên, chỉ chốc lát toàn bộ trong điện đã tràn ngập mùi hương kỳ lạ. Mùi hương ngọt ngào, dính ngấy nhưng lại làm cho da đầu người ta kích động run lên.

"Yên Dung, Yên Dung..." Hoàng Đế đặt nàng ở trên giường, mút lấy đôi môi của nàng, lại từ cổ nàng hôn xuống phía dưới. Tay chân hắn luống cuống mở đai lưng của nàng, Triệu Yên Dung lại rất tỉnh táo, thân thể nhu nhược. Trong nháy mắt, hàng trăm phương pháp thoát thân xuất hiện trong đầu nàng, mỗi phương pháp đều có thể ở trên giường thảnh thơi đánh Hoàng đế một trận.

Nhưng bộ dáng của hắn dưới tàng cây, vẻ mặt cô đơn làm cho nàng mềm lòng. Nàng nhớ đến lần đầu tiên Lý Duệ cùng mình vui vẻ, trong đầu xuất hiện ý nghĩ: Nam nhân tuấn mỹ như vậy, trong cung lạnh lẽo cô đơn, ở cùng với hắn cũng không phải là đều tồi tệ lắm.

Nhưng càng đến giây phút quyết định, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bực không vui. Nàng thấy được trong mắt Lý Duệ tràn đấy quyến luyến, về phương diện tình cảm thì hắn vẫn còn là một hài tử lớn xác không thành thục lắm. Nàng không biết Hoàng Đế vì điều gì mà đau thương? Nguyên nhân do người nào? Nhưng khi biết tâm trạng Hoàng Đế không tốt, tâm trạng của nàng cũng không tốt theo. Khi tâm trạng không tốt, con người sẽ làm một chút chuyện để cải thiện tâm trạng.

"Lý Duệ". Nàng ghé sát vào tai hắn nhẹ nhàng kêu. Thân thể nam nhân đang nằm trên người nàng khẽ run, các cơ bắp đang căng thẳng từ đầu ngón tay nàng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Triệu Yên Dung nâng mặt của nam nhân lên, ngón tay chậm rãi xẹt qua ngũ quan tuấn mỹ của hắn. "Lý Duệ, ngươi muốn ta sao?" Nàng từ từ nói ra từng chữ, nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, thanh âm rõ ràng.

"Muốn". Nam nhân không chút do dự gật đầu.

"Ta là nữ nhân có lòng dạ rất hẹp hòi". Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, dưới thân là giường rộng mềm mại. "Nhưng lòng dạ cũng rất bao dung".

Nàng nói xong, câu nói trước và sau mâu thuẫn thì đột nhiên nở nụ cười.

"Thật ra thì cũng không có việc gì, thật sự không có việc gì". Nàng như nhớ ra chuyện gì vui cười khanh khách, khóe mắt mang theo một chút sắc đỏ tươi đẹp. "Ngươi nói xem, ta là gì của ngươi?"

Lý Duệ nhìn nàng, rõ ràng nàng cái gì cũng chưa nói ra nhưng hắn lại thần kỳ hiểu được suy nghĩ trong lòng tiểu nữ nhân này. "Ngươi là nữ nhân của ta".

Hắn đưa tay luồn vào mái tóc đen tuyền của Triệu Yên Dung, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại "Là nữ nhân của ta, cũng là thê tử của ta".

Nhìn mặt Triệu Yên Dung, hắn do dự một lát, liền bổ sung thêm một câu: "Là thê tử duy nhất".

********

Dung phi nhận được tin tức Hoàng Thượng muốn gặp nàng, vui mừng đến chảy cả nước mắt. Bởi vì sợ Hoàng Thượng sẽ đổi ý, thời gian tắm rửa của nàng ngắn hơn bình thường, có thể nói là nhanh gấp đôi.

Dù sao mùi hôi trên thuốc dán cũng là dán ở bên ngoài, trên người nàng không dính lấy bao nhiêu. Dung phi quấn lấy thân thể, trên giường ném đầy xiêm y cùng cung trang, cuối cùng vẫn là Tiếu Trầm Mặc giúp nàng chọn một bộ xiêm y màu vàng nhạt thêu hoa văn bát phúc tường vân (tám cụm mây may mắn) nhìn có vẻ hoạt bát trong sáng mới mẻ. Thoa phấn, cài trâm hoa, bận rộn một hồi lâu.

Dung phi lấy từ ống tre hình răng cưa son môi thoa lên môi mình, nhìn vào gương đồng trang điểm lớn trên bàn kiểm tra tốt một lần, mới đắc ý dạt dào nói với Tiếu Trầm Mặc. "Ngươi xem. Hoàng Thượng vẫn không quên được bản cung, Triệu Yên Dung nữ nhân kia có là cái gì? Nói về tướng mạo hay là tài nghệ, nàng có mặt nào hơn được bản cung?"

Tiếu Trầm Mặc chỉ cười thản nhiên. Nàng hoàn toàn không ủng hộ suy nghĩ của Dung phi.

Nếu Hoàng Thượng còn nhớ nàng, trong lòng còn có nàng, sao lại có thể cấm túc nàng ở trong Hoa Thanh cung lâu như vậy? Lại có thể để cho nàng dùng thuốc dán hôi như vậy để chữa bệnh?

Mười ngăn tủ chứa đầy thuốc dán. Sáng sớm hôm nay Thái Y viện mới đưa đến, nếu Hoàng Thượng vẫn còn nghĩ đến tình cũ, trước hết phải ngừng cho nàng sử dụng thuốc dán mới phải.

Tiếu Trầm Mặc khé thở dài một hơi. Hoàng Thượng lúc này muốn gặp Dung phi, xem ra là đã có quyết định, hạ nhẫn tâm. Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu Dung phi vẫn còn ở đây, nàng tìm nơi nương tựa mới sẽ bị người kiêng kị, hoài nghi, chỉ có chủ tử hiện tại trong cung hoàn toàn biến mất, nàng mới có thể lựa chọn một lần nữa, cơ hội một lần nữa đã đến.

Tiếu Trầm Mặc cầm một khối ngọc trụy song ngư buộc lên thắt lưng váy Dung phi nói. "Đây là ngọc trụy lúc nương nương nhận thánh sủng lần đầu, Hoàng Thượng ban cho".

Dung phi cầm lên khối ngọc trụy được làm từ chất liệu ngọc thượng hạng, trên mặt lộ ra một chút thẹn thùng cùng đắc ý.

"Cùng Hoàng Thượng ôn lại tình nghĩa nhiều năm qua". Tiếu Trầm Mặc dặn dò nàng. "Đừng có vừa gặp đã nhắc đến chuyện triều đình, các nam nhân không thích nữ nhân can thiệp quá nhiều".

Dung phi cười hì hì, ôm Tiếu Trầm Mặc. "Bản cung biết chừng mực, ngươi cũng đừng lo chuyện vụn vặt. Đợi ta gặp được Hoàng Thượng, còn đâu tâm tư mà lo chuyện triều đình của các nam nhân".

Dưới chân Dung phi đi về phía cửa, đi được vài bước quay đầu nhìn nàng. "Ngươi thật sự không đi cùng bản cung sao?"

Tiếu Trầm Mặc cười cười. "Hoàng Thượng muốn gặp nương nương, người mang càng ít người đi càng tốt. Nô tỳ ở lại trong cung chờ, trước chúc nương nương tâm tưởng sự thành (đạt được chuyện mong muốn)".

Dung phi vung ống tay áo, mang theo một thân hương thơm như bước trên mây, giẫm lên sương mù (Bước đi nhẹ nhàng) theo cung nhân truyền lời rời đi.

Tươi cười trên mặt Tiếu Trầm Mặc phai nhạt dần, ngay khi bóng dáng Dung phi vừa biến mất. Nàng bước nhanh trở về chỗ ở của mình đem tất cả tiền bạc châu báo trang sức nhiều năm qua tích góp lấy ra, phân biệt rồi gói kỹ lại.

Người trong Hoa Thanh Cung đều bị ảnh hưởng của mùi lạ do thuốc dán Đế Hậu ban cho Dung phi. Ngoại trừ phải đi ra ngoài làm việc, mọi người đều ở trong phòng đóng chặt cửa sổ, không có việc gì sẽ không đi ra ngoài.

Tiếu Trầm Mặc rất thông thuộc tiểu viện phía sau, trốn tránh được những thị vệ vẫn theo thông lệ tuần tra, đi đến một góc trong hậu viện. Xung quanh có một ít đồ vật linh tinh, bởi vì bình thường rất ít người đến đây, nên có vẻ lộn xộn. Tiếu Trầm Mặc chen vào đống đồ vật vứt linh tinh, đến bên chân tường dồn hết sức kéo ra một cục gạch, liền xuất hiện một cái động lớn.

Sắp xếp mọi việc hoàn hảo, nàng vỗ tay để mọi thứ khôi phục lại như ban đầu, sau đó mới thông thả quay trở về. Nếu nàng đoán không sai, Hoa Thanh Cung sẽ có chủ nhân mới hoặc sẽ bị phủ đầy bụi. Tiếu Trầm Mặc bắt đầu chờ đợi ngày đó sớm đến. Cùng lúc đó, bên ngoài cung, mọi người Triệu phủ đang chìm trong bầu không khí yên lặng và áp lực. Triệu Phùng Xuân ở phía sân sau u tĩnh chọn ra ước chừng hai mươi nha hoàn cùng bà tử. Kết quả nha hoàn bà tử được chọn lựa đưa đến, chỉ giữ lại một nha hoàn bốn tuổi, còn lại đều bị trả về.

Lần này trong cung đưa đến hai vị ma ma. Một vị mang họ kép Công Tôn, một vị họ Hồng, đều là nữ quan chính ngũ phẩm, có điều Triệu Phùng Xuân không biết, hai vị ma ma này tuổi gần sáu mươi đã từng hầu hạ qua công chúa Bình Dương lão nhân gia. Ở trong cung trải qua hơn nửa đời người, rất quen thuộc với công chúa và Bùi Phò mã, hai vị ma ma vốn đã xuất cung nghỉ ngơi dưỡng thọ, cũng không biết Bùi Nghi làm cách nào lại tìm được họ quay trở về cung.

Đương nhiên Công Tôn Đại Nương cùng Hồng ma ma mang danh nghĩa ma ma giáo dưỡng của Chiêu Dương điện thuận theo ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, đặc biệt đến chỉ dạy lễ nghi cho Triệu Nhị tiểu thư chuẩn bị tiến cung.

Đoạn thị cả ngày lo sợ đến cả thở cũng không thông, mí mắt giật liên hồi. Bên trong viện im lặng không nghe thấy một tiếng người, ở trước cửa viện lại có thị vệ trong cung canh giữ, một đám dao mác sáng lóa giống như hung thần ác sát. Rõ ràng là tiểu cô nương xinh đẹp, đáng yêu, sao lại lớn lên thành hai hai đại Tu la. Bà muốn đi vào thăm nữ nhi đều không được, Đoạn thị lo lắng đứng ngồi không yên đành đi tìm Triệu lão thái thái mong được an ủi.

"Nương, người nói Thanh Dung ở trong đó sẽ không bị chịu khổ chứ?". Đoạn thị tinh thần hốt hoảng, kim khâu hoa đâm vài đường cũng không đúng vị trí. "Mí mắt ta cứ giật liên tục, có phải các nàng ở bên trong gây khó dễ Thanh Dung không?"

Triệu lão thái thái bình tĩnh trấn định tay ôm bình gốm tử kim sa, chậm rãi uống một ngụm trà, phát ra thanh âm vang dội. "Tư lưu".

"Các nàng dám? Thanh Dung của chúng ta tương lai sẽ trở thành nương nương, tỷ tỷ của nó lại là Hoàng Hậu. Trong cung quy củ nghiêm khắc, lúc ta tiến cung đã chứng kiến".

Lão thái thái nhớ đến vị đại thái giám mặt mũi nhìn hiền lành nhưng vừa mở miệng là. "Đánh chết", bất giác cả người run lên một cái. "Muốn ta nói, vẫn là Hoàng Hậu nương nương của chúng ta lo cho nhà mẹ đẻ, phái nhiều ma ma giáo dưỡng trong cung đến đây chỉ bảo Thanh nha đầu. Trong cung là nơi gần vua, vạn nhất phạm vào sai lầm gì chính là chạm tay vào của tử, ồn ào không tốt, ngay cả tính mạng cũng không còn. Lúc ta tiến cung đã tận mắt chứng kiến, một tiểu cung nữ làm vỡ một chén trà đã bị lôi ra ngoài đánh chết, rất dọa người".

Chén trà là lão thái thái làm vỡ, bà ta lại đổ lên đầu tiểu cung nữ. Sau này khi bà ta tiến cung, lại không gặp lại tiểu cung nữ đó, liền nghĩ tiểu cung nữ kia sợ là đã bị đánh chết, thay bà ta chịu tội.

Lúc này nhắc đến, giống như chính mắt bà ta trông thấy trượng kia đánh chết người, nói đến dọa Đoạn thị thêm lo lắng.

"Mẹ của ta ơi, làm vỡ một cái ly đã mất mạng?"

Nét mặt già nua của Triệu lão thái thái bình tĩnh, làm ra bộ dáng bí hiểm. "Hoặc là nói, thế nào thì nơi đó cũng là Hoàng cung, là nơi ở của các quý nhân? Cũng không thể xử sự như nơi phàm nhân chúng ta".

Đoạn thị xanh cả mặt, bắt lấy tay áo lão thái thái. "Thanh Dung, Nhị tiểu thư có thể đừng tiến cung nữa hay không?"

Trên mặt bà ta từng trận đau đớn truyền đến, giống như đau đớn của ngày đó bị vả miệng vẫn chưa hết. "Nơi cướp mạng người như vậy, vạn nhất Thanh Dung có nguy hiểm gì, ta cũng không sống nổi".

Triệu lão thái thái cho nàng một cái tát. "Phi phi phi, nói năng hồ đồ. Hoàng Hậu không phải đã cho người đến đây chỉ bảo quy củ rồi sao? Ngươi còn lo lắng cái gì? Đừng nói đến Thanh nha đầu thông minh lanh lợi sẽ không phạm phải sai lầm, cho dù nàng có làm sai, trên nàng không phải còn Hoàng Hậu nương nương thay nàng xử lý sao? Đáng ra tâm trạng ngươi nên thoải mái mới đúng".

Đoạn thị chỉ cảm thấy trong lòng phịch một tiếng rối loạn, làm sao cũng không bình tĩnh lại được.

"Nương, ta sẽ đi nói..nói cùng lão gia, việc Thanh Dung tiến cung..."

"Việc này đã định rồi, người trong cung đã đến đây, nói không chừng Hoàng Thượng cũng đã biết chuyện Thanh Dung muốn tiến cung, ngươi còn để cho hắn nói cái gì? Hả?". Lão thái thái thái đặt mạnh ấm trà lên bàn.

"Thanh nha đầu của chúng ta là tiến cung hưởng đại phúc, tương lai nàng sẽ trở thành nương nương, cả nhà đều sẽ hưởng phúc của nàng, tương lai dựa vào sự tiến cử của tỷ tỷ cũng có thể làm nên tiền đồ lớn. Đây chính là đại sự làm rạng danh Triệu gia ta, ngươi, người đàn bà kiến thức nông cạn này, không biết cái gì nặng, cái gì nhẹ? Chịu chút khổ thì sao, có ai phú quý mà không từng chịu khổ? Ma ma trong cung đều đã nói, chỉ cần thời gian một tháng, qua nhanh thôi, ngươi đừng không có việc gì là đến bên trong viện kia, nếu làm cháu gái ta chậm trễ trong việc học quy củ, xem ta có đánh gãy chân của ngươi không?"