Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 5: Không thể không chết




Edit: Mai Thái phi.

Beta: Sutháiphi

Năm đó Vũ Đức Đế lật đổ Đại Chu thành lập Đại Tề, vương thất Đại Chu bị tàn sát hầu như không còn, chỉ còn một số ít người có quan hệ xa và một vị công chúa được giữ lại. Sau đó vị công chúa này lại bị huynh đệ kết bái của Vũ Đức Đế là Trình Quốc công cướp về làm thiếp thất, vị công chúa mất nước này sinh cho Trình Quốc công một nữ nhi, lại được Tiên đế Hiển Tông Hoàng đế coi trọng, muốn đưa vào cung làm phi tử.

Bởi vì trên người có huyết mạch hoàng thất của tiền triều, trong gia tộc lại xem như là một nữ nhi thứ xuất, vị Trình Tần này cũng không thể nói rõ là thân phận cao quý hay thấp kém. Tuy rằng Trình Tần có dung mạo tuyệt mỹ, tính tình dịu dàng nhưng lại có thân phận đặc thù, cho nên phân vị vĩnh viễn không thể thăng thêm. Tiên đế cũng không thể quá sủng ái, cuối cùng buồn bực mà chết, năm ấy chỉ để lại một hoàng tử năm tuổi, là Khang Vương Lý Duệ.

Từ nhỏ Lý Duệ đã chất phác, không nói chuyện cũng không chơi đùa cùng các huynh đệ khác, tính tình có chút quái gở. Từ sau khi Trình tần mất, người có quan hệ tương đối tốt với Trình Tần là Ngụy Tần cầu xin Hoàng đế đưa hắn cho mình nuôi dưỡng.

Xuất thân của Ngụy Tần không cao. Phụ thân là huyện lệnh của một địa phương xa xôi, bộ dáng cũng không thể nói là xinh đẹp, cho nên ở trong cung rất mù mịt. Dưới gối nàng cũng chỉ có một công chúa, cho nên xem Lý Duệ là nhi tử của mình mà nuôi dưỡng.

Trong lúc đó tình cảm giữa dưỡng mẫu và dưỡng tử rất sâu đậm.

Sau đó, trong lúc các vị hoàng tử tranh đấu lợi hại. Bởi vì sau lưng Lý Duệ không có gia thế của dưỡng mẫu, trên người lại có huyết thống hoàng thất của tiền triều, cho nên mọi người đều cảm thấy hắn không có khả năng được tuyển chọn làm thái tử. Thường xuyên qua lại, tranh đấu càng kịch liệt thì chết càng sớm, giống như hắn không tranh, không cản trở, ngược lại thành người giành được thắng lợi cuối cùng.

Triệu Yên Dung biết, Lý Duệ lên ngôi phía sau không thể thiếu trợ lực của cữu cữu nàng là Quan Quân Hầu Bùi Nghi. Nếu không dựa vào tác phong gian xảo của Triệu Phùng Xuân như vậy, Hoàng đế cũng sẽ không tuyển nữ nhi của hắn làm Hoàng hậu.

Ai kêu Bùi Nghi không có nữ nhi, đành phải lui lại mà chọn người tiếp theo, cưới nữ nhi của tỷ tỷ hắn.

Bùi Nghi đau lòng cháu gái, trước khi nàng xuất giá ân cần dạy bảo, chỉ cho nàng tìm cơ hội thích hợp đề xuất ban tôn vị cho Ngụy Thái phi, đền đáp công ơn nuôi dưỡng chăm sóc nhiều năm của bà với Hoàng thượng.

Kỳ thật cữu cữu đã chỉ điểm cho nàng ta, tiết lộ tâm sự trong lòng Hoàng thượng cho nàng, kêu nàng tìm được cơ hội thích hợp cho trượng phu một ân tình. Như vậy Hoàng thượng tất sẽ cảm tạ nàng, sau đó sẽ kính trọng nàng thêm một chút.

Thật tốt khi có một cữu cữu là tri kỷ, chỉ tiếc Triệu Yên Dung kia vốn không muốn lấy lòng Hoàng đế, cũng căn bản không lo lắng suy nghĩ mà tìm cơ hội thích hợp. Vì thế ở đêm tân hôn, lúc Hoàng đế vừa mới vén khăn voan lên, nàng ta phụng phịu không kiêng kị mà nói ra.

Hoàng đế tức giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi, nếu không phải sợ Đế Hậu bất hòa, thanh danh truyền đi không tốt, đêm tân hôn chắc chắn Hoàng đế sẽ đến cung khác ngủ.

Ngụy Thái phi đúng là đã nuôi dưỡng Lý Duệ, nhưng Lý Duệ lại được Tiên đế ghi tạc dưới danh nghĩa của Chương Thái hậu, cho nên dưỡng mẫu của Lý Duệ lại thêm mẹ cả cũng chỉ có thể có thể là Chương Thái hậu. Lúc này mà nói kỳ thật Hoàng thượng không phải do Thái hậu nuôi dưỡng, là do Ngụy Thái phi nuôi dưỡng, điều này không chỉ đánh vào mặt Hoàng đế, mà còn đánh vào mặt Thái hậu.

Tuy rằng Hoàng đế rất muốn hiếu kính Ngụy Thái phi nhưng Hoàng hậu này vừa đến, đã đưa hắn và Ngụy Thái phi lên nơi đầu sóng ngọn gió. Đây không phải giúp hắn, mà là hại hắn, sao hắn có thể không tức giận?

Về phần Thái hậu, lại càng không cần phải nói. Con dâu vừa mới vào cửa đã nói với nhi tử mình, bà không phải mẹ của ngươi, mẹ của ngươi là người khác. Chương Thái hậu nếu có thể thích người con dâu này thì đầu óc nhất định là vấn đề rồi.

Cho nên nói, nguyên lai Triệu Yên Dung kia căn bản không thể làm Hoàng hậu, khiến cho Hoàng đế và Thái hậu ngột ngạt, cần phải nhanh chóng chết đi. Muốn nàng chết đi, lại không thể liên lụy đến nhà mẹ đẻ và nhà của cữu cữu, cho nên phải chết trong nghẹn khuất như vậy.

Có bao nhiêu đại sự phải làm, không nên tự tìm chết như vậy.

Kỳ thật muốn có ngày lành cũng rất đơn giản, nịnh nọt Thái hậu, chờ Hoàng đế ổn định thiên hạ, làm một minh quân. Sau đó nàng làm hiền hậu, chuyện của ai người ấy làm, không ai làm phiền ai. Khi cần thiết thì giúp đỡ lẫn nhau, ngươi sủng tiểu mỹ nhân mặc kệ ngươi, chỉ cần để cho ta có cuộc sống thư thái vui vẻ là được.

Đáng tiếc chủ nhân thân thể này hành sự rất cực đoan, đắc tội Hoàng đế, lại đắc tội Thái hậu. Trong cung hai ngọn núi mà nàng có thể dựa vào đều không có, còn muốn nàng phải thu thập cục diện rối rắm này......

Thật sự là muốn có thời gian rảnh rỗi cũng không được!

Triệu Yên Dung lắc lắc đầu, nói với Mộc Lan. "Thân thể bản cung đã khá hơn, qua vài ngày nữa mang theo cung phi đi thỉnh an Thái hậu nương nương."

Mộc Lan đáp lời. "Nô tì sẽ cho người đi thông truyền tới các cung."

Thiếu Giám lại hỏi. "Còn phượng ấn này?"

"Ngươi bẩm báo với Hoàng thượng những lời bản cung đã nói, hắn sẽ hiểu rõ." Triệu Yên Dung thản nhiên cười, khuôn mặt vốn đang tái nhợt, mệt mỏi nhất thời trở nên linh động mấy phần.

"Hôm nay là ngày mùng bảy rồi?" Nhìn thấy Triệu Yên Dung ngáp, Mộc Lan giúp nàng gỡ búi tóc, tháo trâm cài và trang sức, đỡ nàng nằm xuống.

" Vâng, hôm nay là mùng bảy."

"Ừ." Triệu Yên Dung nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng hỏi. "Vào thời điểm nào thì cung phi đến thỉnh an? Bản cung đi thỉnh an Thái hậu vào canh giờ nào? Sao ta lại không thể nhớ rõ?"

Chợt nghe ân thanh của Mộc Lan càng lúc càng xa: "Nương nương, nhóm nương nương ở các cung vào giữa giờ Thìn sẽ cùng nhau đến thỉnh an người. Vào ngày mười, mười lăm, hai mươi mỗi tháng người phải dẫn chủ vị các cung đi thỉnh an Thái hậu nương nương. Giờ Tỵ sơ khắc là có thể đến Trường Nhạc cung."

( Giờ thìn: từ 7h đến 9h sáng)

Chỉ nghe được đến đó, Triệu Yên Dung đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Triệu Yên Dung bị tiếng khóc đánh thức, tiếng khóc kia cũng không phải quá lớn, nức nở đứt quãng tựa như âm thanh "ong ong" của máy điều hòa lúc nửa đêm làm cho người ta phiền lòng. Vì thế nên dù nàng còn rất muốn tiếp tục ngủ, nhưng phải miễn cưỡng mở mắt.

Tầm mắt dần dần rõ ràng, cách sa trướng một đoạn, cách đầu giường mình không xa, nàng thấy một quý phụ mặc y phục xinh đẹp cao sang đang ngồi, cúi đầu lau lệ.

Trong nháy mắt đầu óc đã theo kịp, dù rất nhanh nhưng vẫn cứ theo lẽ thường mà đứng lên. Nâng tay vén bức rèm bằng tơ vàng và chuỗi ngọc lên, trong điện lập tức vang lên tiếng chuông thanh thuý.

"Nương nương đã tỉnh rồi". Đan Phong hầu hạ trong phòng lập tức vén Ngư Lân tiêu sa trướng màu xám khói lên, cố định vào móc hình phượng. Bốn nô tì ở ngoài cửa nối đuôi nhau mà vào, bưng nước ấm, dâng khăn mặt, cầm muối sạch để súc miệng.

Những việc này qua vài lần nàng cũng có thể thích ứng. Đây là đặc quyền giai cấp của xã hội phong kiến vạn ác, thật sự là rất xa xỉ, quá xa hoa lãng phí, nhưng lại rất sảng khoái.

Tư thái đứng dậy tao nhã, hai tay dang ra cho cung nữ giúp nàng thay đổi ngoại bào rộng thùng thình. Triệu Yên Dung đỡ tay phụ nhân đang khóc ngồi xuống trước bàn trang điểm bằng gỗ cây hoa lê.

"Lại làm sao vậy?"

Phụ nhân kia tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, mặt mày có vài phần tương tự Triệu Yên Dung, nghe nàng hỏi, cúi đầu nói. "Là thần phụ không tốt, tới quá sớm, đã quấy rầy nương nương."

Triệu Yên Dung nhìn nàng, ánh mắt mềm mại hơn. "Người có thể đến trong cung thăm ta, ta cao hứng còn không kịp."

Bùi thị là muội muội ruột của mẹ đẻ nàng, tính tình ôn hòa mềm mại. Đường đường là đích tiểu thư Quan Quân Hầu phủ, chính thê của Triệu Thượng thư, trong nhà có thiếp thất được sủng ái thủ đoạn hay gây chuyện, lại không có bản lĩnh áp chế.

Triệu Phùng Xuân chỉ là một tài chủ nhỏ ở nông thôn, cũng có chút tài văn chương, bộ dạng ra vẻ đạo mạo. Nếu không phải được Quan Quân Hầu nhìn trúng, sao hắn có thể có mệnh tốt như vậy, bay thẳng lên mây, hơn ba mươi tuổi đã chưởng quản hộ bộ còn được vào Chính Sự đường?

Triệu Yên Dung bĩu môi.

Sau khi đại tiểu thư Hầu phủ bệnh chết, Triệu đại nhân lại cưới muội muội của thê tử. Chỉ tiếc, kế thất này tính tình mềm yếu giống hệt thê tử đã mất của hắn. Bị cái danh hiền thê đè nặng, rõ ràng trượng phu sủng thiếp thất, quản gia bị cản tay khắp nơi, cũng không dám nói với nhà mẹ đẻ một chút nào. Thế cho nên Bùi Nghi vẫn thấy muội phu này cũng không tệ lắm, dốc hết sức giúp đỡ hắn.

Thật thối!

"Trước đây nghe nói nương nương phượng thể bất an, thần phụ muốn tiến cung nhưng lão gia không cho. Cầu cữu cữu của người, cữu cữu người cũng không chịu gặp ta." Nói đến người này, Bùi thị lại ngân ngấn nước mắt. "Thật vất vả mới nghe được người không có việc gì, thần phụ ở nhà sao có thể ngồi yên được?"

"Không phải bởi vì Đoạn thị lại gây phiền toái cho người sao?" Sau khi Đan Phong chuẩn bị xong, Triệu Yên Dung một nửa là trêu đùa, một nửa là nghiêm túc hỏi bà.

Nàng bị nhốt ở Chiêu Dương điện, Bùi thị không biết nguyên do, nhưng phụ thân và cữu cữu nhất định sẽ biết.

Khi đó ngay cả tính mạng nàng cũng không thể tự bảo vệ mình, phụ thân và cữu cữu nhất định cũng giống như đi trên miếng băng mỏng. Nếu tội danh Hoàng hậu cố ý sát hại Hoàng đế thành lập, không chỉ Hoàng hậu phải chết, mà nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, nhà của cữu cữu cũng sẽ không trốn thoát khỏi diệt vong.

Phụ thân và cữu cữu đương nhiên không có tâm tình quan tâm Bùi thị, cũng như phụ thân không có tâm tình để ý đến Đoạn thị.

Nếu Đoạn thị đủ thông minh, tại thời điểm đó sẽ không làm ra chuyện cực đoan gì, cho nên nàng nhìn Bùi thị lắc đầu, nở nụ cười.

"Nương nương, hôm nay vấn phi tiên kế đi, thoạt nhìn xinh đẹp cao quý lại có khí chất." Đan Phong nhỏ giọng nói với nàng.

Triệu Yên Dung nhìn mặt mình trong gương, gật đầu cười. "Ánh mắt của ngươi rất tốt, ngươi cảm thấy cái gì thích hợp thì làm cái đó đi."

Làn da nõn nà, cái cổ nhỏ nhắn trắng mịn, trán cao, nụ cười khéo léo duyên dáng, đôi mắt xinh đẹp, long lanh.

Triệu Yên Dung nhìn bản thân trong gương có khuôn mặt hoàn toàn khác với kiếp trước. Đầu ngón tay tinh tế vuốt làn da, đột nhiên có thể giải thích vì sao mẹ kế ác độc của Bạch Tuyết lại thích lầm bầm lầu bầu với ma gương như vậy.

Tướng mạo tốt như vậy, đổi lại là nàng cũng muốn mỗi ngày nhìn nó trong gương mười lần, hai mươi lần, nghĩ xong lại xót cho bản thân mình một chút.

"Nương nương, hôm nay là ngày nương nương các cung đến thỉnh an, hôm nay có muốn mặc đại trang hay không?" Cung nữ phụ trách trang phục của nàng đang cầm hộp phấn hỏi.

Đại trang có nghĩa là mặc thêm một mảnh vải màu trắng thật dày, che đi dung mạo xinh đẹp, giấu đi làn da, giống như bị một bức màn thật dày phủ lên, có thể nhìn ra được sự xinh đẹp sao?

Triệu Yên Dung lắc đầu, bản thân chọn một cây cọ trang điểm, đối diện với gương vẽ mi mắt.

"Mẫu thân ngồi trước đi, bản cung thu thập xong sẽ nói chuyện với người."

"Nương nương bình phục thần phụ cũng an tâm. Vốn cũng không có chuyện gì khác, nương nương vội vàng như vậy, thần phụ cũng nên rời cung trở về nhà rồi."

"Gấp cái gì?". Bàn tay Triệu Yên Dung lướt qua hộp trang sức được phô bày, chỉ vào một cây phượng trâm, Đan Phong cầm cài vào búi tóc vừa mới được búi sơ lên. "Cũng đã hơn một tháng không gặp mẫu thân, trong lòng cũng có chút nhớ, không bằng hôm nay đừng trở về, ở Chiêu Dương điện một đêm, trò chuyện với bản cung."

"Cái này sao có thể được? Thần phụ là ngoại mệnh phụ, sao có thể ngủ lại trong cung?" Bùi thị liên tục xua tay.

"Trong cung có quy củ ngoại mệnh phụ không thể ngủ lại sao?" Triệu Yên Dung nghiêng đầu qua hỏi Mộc Lan đứng ở bên cạnh.

Mộc Lan nghĩ nghĩ, lắc đầu cười nói: "Nô tì không có nghe nói qua."

"Người xem, ngay cả Mộc Lan cũng không có nghe nói qua, vậy thì không có." Triệu Yên Dung buông cọ xuống, đưa tay đặt lên mu bàn tay lạnh lẽo của Bùi thị, "Bản cung là chủ nhân của Chiêu Dương điện, bản cung nói người có thể lưu lại, thì người có thể lưu lại. Cho người đi đến cửa cung nói, hôm nay mẫu thân ở lại trong cung không quay về, phụ thân đừng chờ nữa."

Một thái giám canh giữ ở bên ngoài lập tức lĩnh mệnh chạy đi.

Bùi thị nhìn nàng, cảm thấy sau khi nữ nhi sinh bệnh, tinh thần và ý vị giống như thay đổi không ít.

Mặt mày cử chỉ, vẫn là Triệu Yên Dung, nhưng vẻ mặt và thái độ, cảm thấy thay đổi rất nhiều.

"Mẫu thân đang suy nghĩ gì vậy?" Triệu Yên Dung cũng không nhìn ra vẻ hoang mang nghi hoặc trên mặt Bùi thị, xoay người nhìn bà cười. "Người xem hôm nay nữ nhi như thế nào?"

"Nương nương dung mạo tuyệt thế, ung dung đoan trang, tất nhiên là tốt." Bùi thị cảm thấy cả người nữ nhi đều toát ra thần thái, so với bộ dáng lúc mới vào cung, ý chí và tinh thần sa sút, thân hình mảnh mai thì thật sự là hai người khác nhau.

Như vậy mới đúng.

Ngẫm lại khi đó nha đầu này có bộ dáng sống không bằng chết, trong lòng Bùi thị liền cảm thấy khó chịu. Tỷ tỷ giao nữ nhi cho mình, thế nhưng mình lại không nuôi dưỡng và dạy bảo tốt cho Yên Dung, nàng cảm thấy thật sự có lỗi với tỷ tỷ.

Nay tốt như vậy, cả người giống như được sống lại.

Làm cho người ta nhìn cảm thấy trong lòng sáng sủa, ngay cả bà cũng cảm thấy có tinh thần hơn.

"Thôi mà, khen thì khen, chẳng lẽ khen một câu người cũng luyến tiếc, bị ủy khuất sao." Triệu Yên Dung cười, cho Mộc Lan lấy một cái khăn sạch sẽ đưa cho Bùi thị.

"Trên người của người có cáo mệnh nhị phẩm phu nhân, lại là chính thê của phụ thân, đừng luôn để bản thân chịu ủy khuất như vậy." Triệu Yên Dung xoay người, nhìn trang dung của mình trong gương, "Một thiếp thất không thể lên mặt, cho dù sinh hai hài tử thì thế nào? Người không đáng bị bà ta chèn ép."

Bùi thị có chút hồ đồ, sao đang êm đẹp lại nói đến chuyện của mình?

"Người là đích nữ của Quan Quân Hầu Bùi gia, nếu bị một thiếp thất khi dễ đến cùng như vậy, dù không có thanh danh chủ mẫu Triệu gia, còn có Bùi gia, mẫu thân người hiểu không?"

Thái độ của Triệu Yên Dung khi nói chuyện rõ ràng rất ôn hòa, Bùi thị lại cảm thấy tràn ngập hàn ý.

Đây là lần đầu kế nữ nói với bà về cuộc sống của bà ở Triệu gia, nói đến việc lão gia sủng ái thiếp thất.

Trước kia mặc kệ bà trân trọng nữ nhi này như thế nào, Yên Dung cũng không nói chuyện với bà, gặp mặt cũng là bình thường, cũng không thân cận, nhưng quan hệ với Đoạn thị lại tốt hơn. Lời tuy nghiêm khắc, cũng vì bà mà suy nghĩ, lo lắng thay bà, Bùi thị tuy kinh ngạc nhưng lại cảm thấy ấm lòng.

Quả nhiên nữ nhân xuất giá có thể hiểu được điều khó xử của nữ nhân. Trong mắt Bùi thị chứa lệ, khóe miệng lại giương lên: "Tạ nương nương chỉ điểm, thần phụ nhớ kỹ."

Chỉ ghi nhớ mà không làm được thì được gì đâu? Triệu Yên Dung bĩu môi, không hề nói thêm gì nữa.