Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 23




Đại khái là thấy nhị hoàng tử bị một nha đầu ngốc nghếch khiến cho sụp đổ thật quá đáng thương, nhìn một hồi Ôn Lương rốt cuộc khụ một tiếng, nhắc nhở sự tồn tại của mình.

Đại công chúa và nhị hoàng tử đồng thời nhìn lại, liền nhìn thấy cách đó không xa phía trước có một nam tử đang đạp ánh trăng đi tới, lập tức lệ nóng quanh tròng. Người nọ mặt không tỳ vết, tươi cười ôn hòa như hoa, cung điện nguyên bản đang âm trầm lạnh lẽo bởi vì sự xuất hiện của hắn, mà toàn bộ thế giới biến thành một bộ dáng khác, hoa sen trắng dưới ánh trăng cũng trở nên thánh khiết, ánh trăng nhu hòa chiếu vào trên người hắn, giống như thủy triều lúc mãnh liệt rút lui được ánh trăng màu bạc chiếu vào tạo cảm giác mộng ảo mỹ lệ, không một chút tì vết.

Lúc bọn họ còn đang ngây người, Ôn Lương đã tiến lại gần, đầu tiên là thản nhiên nhìn "Quỷ" bị nương tử ngốc nghếch nhà hắn giẫm nát dưới chân, thấy nàng phát hiện tầm mắt của mình liền vội vàng lấy chân ra, thu hồi làn váy quy củ đứng yên, một bộ dáng cung kính hiền lương, đáy mắt không khỏi lướt qua ý cười, sau đó nhìn về phía nhị hoàng tử và đại công chúa không nên xuất hiện ở đây vào lúc này, hơn nữa bên cạnh bọn họ còn không mang theo bất kì cung nhân nào.

Đại công chúa và nhị hoàng tử tầm mắt cũng theo động tác của hắn, cũng nhìn thấy người nào đó vừa rồi còn vô cùng hung hãn đuổi tà ma lúc này một bộ dạng phục tùng hiền lương, lập tức vẻ mặt tràn ngập hắc tuyến, muốn co quắp cũng không được.

Mà vì Như Thúy cô nương buông chân, "Quỷ" kia cũng nhân cơ hội giãy giụa muốn chạy trốn, Thượng Khê ở phía sau không cần người ta nói nhào tới bắt lấy tay hắn, đơn giản đem hắn chế phục.

"Thần tham kiến đại công chúa, nhị hoàng tử." Ôn Lương thi lễ một cái, nguyên bản ánh mắt ý cười đào hoa trong chớp mắt liền sắc bén vô cùng, hỏi: "Đêm tối hoang vắng, không biết đại công chúa và nhị hoàng tử vì sao ở đây? Các cung nhân hầu hạ bên người đâu?"

Đại công chúa và nhị hoàng tử trong lòng hoảng hốt, lúc này mới tự hỏi vì sao Ôn Lương lại ở đây? Không phải là bị đại hoàng tử gọi đi rồi sao? Chống lại ánh mắt lanh lẽo kia, hai người lập tức thấy tê dại da đầu.

Đại công chúa mặc dù là công chúa được thái hậu sủng nhất trong cung, nhưng cũng bị thái hậu dạy dỗ thập phần đơn thuần vô tâm kế, bình thường tối đa chỉ là nuông chiều một chút, nhưng vì hoàng đế đối với nhi nữ quản giáo rất nghiêm, cái gọi là nuông chiều đều ở trong phạm vi mọi người có thể chịu được.

Nàng bởi vì an bài của thái hậu lúc trước liền kiên định cho là mình sẽ gả cho Ôn Lương, từ sau khi ở trong cung len lén thấy qua Ôn Lương, trái tim thiếu nữ liền rung động. Khi đó có biết bao nhiêu vui mừng nhảy nhót, sau khi biết hắn cưới một nha hoàn thì có bao nhiêu thương tâm, thậm chí sinh ra không phục, bởi vậy mới có việc đêm nay. Nhưng rốt cuộc cho tới bây giờ khi nhìn thấy hắn ở khoảng cách gần như vậy, cộng thêm lúc này hành tung bị bại lộ, làm việc sai trái, làm cho nàng á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tái mặt chịu đựng đau đớn từ bàn chân bị thương cũng quật cường không hé răng.

Nhị hoàng tử thấy đại công chúa lúc này không có chủ kiến, mày có hơi chút nhăn, rồi thảnh thơi miễn cưỡng nói: "Là bản hoàng tử hẹn hoàng tỷ ra ngắm trăng, nghe thấy nơi này có âm thanh lạ, liền qua đây nhìn một cái. Những cung nhân kia đặc biệt đáng ghét, bản hoàng tử không muốn bị người khác quấy rầy, liền để cho bọn họ chờ ở ngoài điện Chiêu An”

Đại công chúa vội vàng gật đầu, một đôi đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Ôn Lương, ngực lại không khỏi nhảy lên.

Lý do mặc dù gượng ép, nhưng Ôn Lương cũng không vạch trần, ánh mắt ở trên người bọn họ đảo qua một vòng, sau đó chuyển tới trên mặt nhị hoàng tử, kinh ngạc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Nhị hoàng tử, mặt của ngài..."

Nghe thấy lời của hắn, ánh mắt của mọi người chuyển qua trên mặt nhị hoàng tử, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia có một bên bị trầy da sưng đỏ, ẩn ẩn có tơ máu chảy xuống, trắng bệch ở dưới ánh trăng nhìn qua có vẻ có chút làm người ta giật mình.

"Nhị hoàng đệ, mặt ngươi bị thương." Đại công chúa lấy làm kinh hãi, "Chẳng lẽ là lúc vừa té ngã bị trầy da?"

Nghe thấy nhị công chúa nói, nhị hoàng tử nhìn về phía người đầu sỏ gây nên —— Như Thúy cô nương.

Đại công chúa nói xong cũng không tự chủ được nhìn qua đây, chỉ thấy Như Thúy cô nương rất vô tội nhìn lại bọn họ, sau đó đối với phu quân nhà nàng nói: "Ôn đại nhân, ta không phải cố ý. Cũng không biết ở đây là địa phương nào, tối như mực, còn có quỷ, chúng ta đều bị dọa, chỉ có thể hoảng hốt tìm đường chạy trốn, nhưng ai biết đại công chúa và nhị hoàng tử hôm nay lại có nhã hứng như vậy tới chỗ như thế này mà ngắm trăng. Quả nhiên công chúa hoàng tử cùng chúng ta là người bất đồng nên nhã tính cũng khác nhau, cho nên chạy quá nhanh, lại nhìn không thấy đường, mới có thể không cẩn thận xông tới bọn họ. Nhị hoàng tử, đại công chúa, xin các ngài tha thứ cho thần phụ." Nói xong, tiến lên cung kính thi lễ một cái.

"..."

Đại công chúa và nhị hoàng tử bị nói xong một trận mặt đỏ tía tai, á khẩu không trả lời được. Rốt cuộc là nhược điểm, chỉ cảm thấy người nào đó quả thực là đang châm chọc bọn họ "Nhã tính" mới có thể chọn loại địa phương quỷ quái như vậy mà ngắm trăng. Trong lòng tuy sinh khí, thế nhưng đối phương một mực cung kính, bọn họ đột ngột xuất hiện ở đây đã khiến người ta nghi ngờ, nếu là trực tiếp làm khó dễ trách cứ, không phải nói cho Ôn Lương biết việc hôm nay cùng bọn họ có liên quan sao?

Ôn Lương gật đầu tỏ vẻ hiểu, nói: "Thì ra là một hiểu lầm. Đại công chúa, nhị hoàng tử, thần ở đây thay mặt chuyết kinh (vợ) hướng các ngài xin lỗi, xin tha thứ cho cử chỉ vô tâm của nàng."

Ôn Lương là sư phụ của hoàng tử do hoàng đế bổ nhiệm, cũng sẽ là đế sư sau này, cổ đại cực kì coi trọng "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha", đệ tử sẽ phải hiếu kính với sư phụ như cha mình, mặc dù là con cháu hoàng thất, đối với tiên sinh giáo dục tri thức cho bọn họ cũng phải cực kì cung kính. Thêm nữa Ôn Lương tài hoa dào dạt ở trên chiến trường lập công lớn, được hoàng đế sủng, các hoàng tử với hắn đều không dám vô lễ, lúc này thấy hắn hạ thấp tư thái, nhị hoàng tử không dám nói lời không phải.

Cho nên, hai người trong lòng cho dù phiền muộn, nhưng cũng chỉ có thể nuốt vào khổ sở, dự đoán việc này nếu để cho phụ hoàng bọn họ biết, còn phải tìm cách che dấu thôi.

Giải quyết xong việc này, Ôn Lương lại nhìn về phía "Quỷ" đang bị Thượng Khê đè nặng kia. Ôn Lương trong lòng cười lạnh, nếu nói đây là "Quỷ" gì đó hắn tuyệt đối một chữ cũng không tin, chắc chắn có người muốn đối phó hắn mà bày trò, đoán rằng cũng không muốn làm quá mức, cho nên mới sai người giả quỷ đến dọa người. Mà nếu phu nhân của hắn ở trong cung bị khiếp sợ, truyền ra tai tiếng không tốt gì đó, cuối cùng chịu tội tuyệt đối là nha đầu nhà hắn.

Ôn Lương đi qua, lạnh lùng nói: "Thượng Khê, buông hắn ra."

Thượng Khê lúc buông tay, người nọ lại muốn chạy trốn, lại bị Ôn Lương trực tiếp một cước giẫm nát bả vai đạp bay ra ngoài, cả người hung hăng đụng phải cột nhà bên cạnh, kêu lên một tiếng đau đớn rồi té trên mặt đất, vô lực chạy trốn.

Đại thể là lần đầu tiên họ nhìn thấy nam nhân luôn ôn nhu mỉm cười kia sử dụng bạo lực đi, người ở chỗ này đều sợ đến mở to mắt.

Ôn Lương chắp tay sau lưng, gió đêm làm tóc hắn bay phất phơ, tay áo tung bay. Như Thúy nhìn hắn một cái, cảm giác được tâm tình của hắn không tốt lắm, không khỏi nhớ tới quá khứ, nhỏ giọng hỏi: "Ôn đại nhân, chân ngài có đau không?"

Ôn Lương nhìn về phía nàng.

Như Thúy cô nương cảm thấy tâm tình hắn không tốt, cho nên rất săn sóc nói: "Ngài cần gì phí tâm như vậy làm gì, trực tiếp ở giữa hai chân hắn giẫm một cước thì hắn cũng sẽ không chạy nổi, hơn nữa còn không uổng khí lực. Ngài đau chân? Trở về ta kêu người đem nước nóng cho ngài ngâm chân liền hết đau." Biểu tình của nàng hệt như chú chó nhỏ trung thành.

"..."

Nhị hoàng tử lại một lần nữa đản đau cúc chặt, trong lòng rít gào: Thực sự là quá hung tàn, nữ nhân nếu đều là cùng một dạng như vậy, hắn sau này tuyệt đối không nên thú vương phi!

Thượng Khê cúi đầu, xê dịch chân.

Thấy người nào đó còn muốn nói điều gì, Ôn Lương xoa xoa thái dương đưa tay lên ôm vai nàng, ôn nhu nói: "Nha đầu, nàng lúc không nói chuyện thực sự rất làm cho người ta yêu thích." Nếu không phải nơi này có người, tuyệt đối muốn ngăn chặn cái miệng nàng, thật là làm cho nam nhân làm sao mà chịu nổi a.

"... Được rồi, ta câm miệng." Như Thúy cô nương ngậm miệng lại, vẻ mặt ấm ức nói.

Ôn Lương đần mặt, quyết định không nhìn nàng, kêu Thượng Khê đi kiểm tra bạch y nhân kia.

Thượng Khê rất nhanh liền kiểm tra xong, nói với Ôn Lương: "Đại nhân, hắn là thái giám trong cung, chỉ là không biết là thái giám cung nào."

"A a a —— thái giám? Không phải quỷ?" Như Thúy cô nương kinh ngạc, sau đó quan sát cái người đang co rúc kia, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Nguyên lai thái giám cũng sẽ đau a! Hiểu, thái giám cũng là nam nhân thôi!"

Nghe thấy lời của nàng, mọi người tâm tình thập phần ảo diệu, trong lòng nhao nhao nắm chặt quyền rít gào: Loại “hiểu” này của ngươi cũng thật quá thần kì rồi? Coi như là thái giám, bị thương thành như vậy cũng sẽ đau đi? Không nên coi thái giám và nam nhân bình thường khác nhau quá nhiều!

Ôn Lương và nhị hoàng tử cơ hồ có cùng một ánh mắt sung huyết mà ra sức trừng người nào đó, ôi, đau dạ dày a!

"Được rồi, đại công chúa, nhị hoàng tử, dọa các ngươi bị sợ hãi, thái giám giả làm ma quỷ này có tội, thần lập tức cho người áp giải giao cho thị vệ trong cung thẩm vấn." Nói xong, phân phó Thượng Khê đem người áp đi xuống. Thái giám kia bị Ôn Lương đá đụng vào cột nhà, nội thương không nhẹ, lúc này hoàn toàn không có chút lực phản kháng nào đành để Thượng Khê bắt giữ giải đi xuống.

Đại công chúa và nhị hoàng tử không lên tiếng trả lời, chỉ lặng yên nhìn Ôn Lương tự chủ trương, mấy lần lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời. Mà Ôn Lương hiện tại không có tự mình xử trí, cũng vì đêm đã khuya, hắn là ngoại thần không nên ở lại trong cung, cộng thêm trên người đại công chúa và nhị hoàng tử đều có thương, mặc kệ dàn xếp ổn thỏa thế nào, chuyện này tuyệt đối sẽ truyền tới tai hoàng đế và thái hậu, Ôn Lương không muốn vội vàng đi lên nhận phiền phức, chuyện này giao cho người trong cung xử lý vẫn tốt hơn.

Hơn nữa, Chiêu An cung bình thường tuy không có người, nhưng ban đêm vẫn thường xuyên có thị vệ đi tuần tra trong này, nhưng đến giờ vẫn không có thị vệ nào qua đây, liền biết trong đó vấn đề lớn. Ôn Lương cũng muốn đem Như Thúy tránh ra, không thể để cho thái hậu mượn cớ tìm phiền toái.

Sự việc xong xuôi, Ôn Lương lại nói: "Đại công chúa, nhị hoàng tử, thần đi gọi người hộ tống các ngài trở lại nghỉ ngơi."

Đại công chúa và nhị hoàng tử nhìn chăm chú nhìn một cái, miễn cưỡng gật đầu. Ôn Lương lại phân phó, Như Thúy và Thanh Y đỡ trên đại công chúa bị thương ở chân đến ghế đá bên cạnh trong đình ngồi, rồi tự mình ra ngoài Chiêu An cung đi tìm người hầu hạ hai vị hoàng tử và công chúa.

Rốt cuộc đem đại công chúa và nhị hoàng tử giao cho cung nhân, Ôn Lương cũng mang theo Như Thúy ly khai.

Chưa ra đến Nam Cung môn, Thượng Khê đã trở về. Thượng Khê đến gần Ôn Lương, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, thái giám kia tự tử."

Ôn Lương cước bộ chậm rãi, mặt không đổi sắc tiếp tục đi trước, thẳng đến khi ra khỏi Nam Cung môn, trên quảng trường trước cửa cung, chỉ còn lại một chiếc xe ngựa đơn độc đứng đợi.

Ôn Lương trước hết để cho Như Thúy lên xe, sau nhìn về phía Thượng Khê, lạnh giọng hỏi: "Chết như thế nào?"

Thượng Khê cúi gập người, áy náy nói: "Thuộc hạ khi đang đem thái giám kia áp giải ra khỏi cung Chiêu An, liền gặp đội trưởng đội thị vệ, vốn là muốn đem người giao cho Cao thị vệ, nhưng ai biết thái giám kia lại nhân cơ hội trốn thoát, lập tức đâm đầu vào cột tự tử. Thuộc hạ hành sự bất lực, thỉnh đại nhân trách phạt."

Ôn Lương sắc mặt âm trầm, lúc này nào có thể thấy được cái người lúc nào cũng ung dung phong nhã kia, thẳng đến rèm cửa sổ xe ngựa bị xốc lên, hé ra một khuôn mặt tươi cười chờ đợi, khuôn mặt hắn liền khôi phục lại bộ dáng lúc bình thường, bên khóe môi treo một nụ cười phong thái dào dạt.

"Ôn đại nhân, chúng ta về nhà thôi." Như Thúy cô nương gõ cửa sổ xe nói.

Ôn Lương mỉm cười một tiếng, nói với Thượng Khê: "Về phủ trước."

"Dạ"

Đợi Ôn Lương lên xe ngựa, Thượng Khê cùng Thanh Y ngồi ở vị trí người đánh xe, đem xe ngựa chậm rãi chạy xa hoàng cung.