Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 30




Trong đại sảnh, bọn nha hoàn bưng trà bánh lên, rồi yên tĩnh lui sang bên cạnh.

Như Thúy cô nương tự mình rót trà cho Hồ thái y, thuận tiện cẩn thận quan sát cô nương đi cùng Hồ thái y, tiểu cô nương cũng đang quan sát nàng, lúc tầm mắt hai người giao nhau, song phương đều cong mắt lên cười rộ, nụ cười nhìn đều có chút đáng yêu, còn có một loại khí chất rất gì đó đó.

Hồ thái y thấy hai cô nương cười đến có chút ngây ngốc, khụ một tiếng, hỏi: "Vợ của Lương ca nhi, nghe nói hôm qua thái hậu triệu ngươi tiến cung..."

Như Thúy cô nương ngồi đoan chính, cười nói: "Đúng vậy, thái hậu nương nương nói ta lanh lợi, trò chuyện thú vị, lão nhân gia người rất thích, kêu ta có rảnh thì tiến cung trò chuyện với người." Nói xong, cười típ mắt lộ hết cả răng.

"..." Hồ thái y trong lúc nhất thời bị da mặt dày của nàng khiến cho không biết nói gì, sau đó xị mặt nói: "Nhưng lời đồn đại bên ngoài không phải nói như thế."

Nói đến chuyện lời đồn đại này Như Thúy cô nương suốt ngày ở trong nhà đến giờ còn chưa nghe nói, nhưng nghĩ lại hồi xưa Túc vương phi bị dư luận đồn đại đến mức nào, cũng có thể tưởng tượng ra mấy phần, tiếp tục bình tĩnh nói: "Việc đồn đại này tựa như phóng..." “Rắm” thì quá bất nhã, Như Thúy cô nương cứng rắn nói: "Nói suông, không chắc chắn. Hồ gia gia không cần phải lo lắng, thực sự không có chuyện gì."

"Không có chuyện gì?" Hồ thái y bất mãn nói: "Bên ngoài nói ngươi làm hại hoàng tự!" Đây là tội ác lớn a, nhưng bây giờ thấy nàng vẫn hoàn hảo ngồi đây mà cười, Hồ thái y cũng biết được lời đồn đại khoa trương cỡ nào, nhưng không có lửa làm sao có khói, ít nhất cũng phải tìm hiểu xem chuyện lần này là có ý gì, miễn cho cô nương ngốc trước mặt lần sau lại không cẩn thận như vậy nữa.

Nói đến đây, Như Thúy cô nương cũng không giấu diếm, lập tức đem chuyện phát sinh đêm sinh thần (sinh nhật, mừng thọ) thái hậu kể lại, cả chuyện hôm sau được thái hậu triệu kiến cũng nói hết, mặc dù có cắt bớt, nhưng những vấn đề cần nói đều nói hết.

Hồ thái y lúc đầu nghe được thì hết hồn, đợi đến cuối cùng thì cũng im lặng, trong đầu trước tiên có ý nghĩ là: Nha đầu kia thực sự là to gan lớn mật, tức chết người không đền mạng, không tức chết thái hậu cùng hai vị hoàng tử công chúa là do nàng gặp may. Suy nghĩ tiếp theo là: Nàng thật đúng là may mắn, ngay cả Túc vương và hoàng thượng đều vì nàng ra mặt, cuối cùng thái hậu nương nương cũng tỏ vẻ yêu thích nàng, muốn triệu nàng tiến cung để bồi lão nhân gia người, chuyện này trong mắt người khác là một ân sủng lớn lao a, những cáo mệnh phu nhân khác còn chưa có được phúc phận này đâu.

Hồ thái y âm thầm quan sát nha đầu kia, khuôn mặt trái xoan thanh tú, da mặt nhẵn nhụi, lúc cười lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái luôn luôn vui vẻ, đặc biệt may mắn, làm cho người ta nhịn không được cũng muốn cười cùng nàng. Nhưng mà trừ cái đó ra cũng không còn cái gì khác đặc biệt xuất sắc, cùng so sánh với các quý nữ khác, xuất thân đương nhiên là kém, việc bếp núc nữ hồng mà nữ tử cần phải biết nàng cũng chẳng biết được bao nhiêu, ngay cả khí chất tài mạo nhìn thế nào cũng không xứng với Lương ca nhi. Thế nhưng, hình như nha đầu kia chính là đặc biệt may mắn, không chỉ gả cho người nam nhân được hâm mộ nhất kinh thành, mà tình huống bất lợi gặp nàng đều trở thành hài kịch, cuối cùng không giải quyết được gì, coi như là một loại phúc khí khó có được.

Nghĩ như vậy, Hồ thái y trước kia không thích nàng cũng đã giảm đi nhiều.

Nghe xong việc này, Hồ thái y cũng biết là mình lo lắng thừa, chẳng trách Ôn Lương không cho người đi thông báo với mình một tiếng. Nghĩ đến đứa bé kia từ nhỏ đã thông minh có chủ kiến, rất nhiều chuyện trong lòng đều tự mình quyết định, lão già như ông tất nhiên không cần lo lắng nhiều.

"Đứa nha hoàn vừa rồi là từ phủ Trấn quốc công tới?" Hồ thái y uống trà, nhàn nhạt hỏi.

Như Thúy mặc dù không biết quan hệ giữa Hồ thái y và phủ Trấn quốc công, nhưng lúc trước đã được chứng kiến cảnh Hồ thái y mắng người không thương tiếc, thật sự kiên quyết, làm cho nàng rất bội phục "Diệu Vi là nha hoàn bên người nương, nàng hôm nay phụng mệnh nương qua truyền lời cho ta, kêu ta cùng phu quân ngày mai hồi phủ một chuyến, cũng vì chuyện hôm qua thái hậu nương nương triệu ta vào cung, nghe nói cha cũng đang vì chuyện này mà tức giận lắm."

Nghe xong, Hồ thái y cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ tức chết ngươi đi, ông cũng không lo lắng suy nghĩ việc này nữa.

Cuối cùng cũng nói rõ mọi chuyện, Như Thúy cô nương nhìn sang cô nương ngồi bên cạnh Hồ thái y, hỏi: "Hồ gia gia, vị muội muội này là..."

Cô nương kia hướng nàng cười cười, lanh lợi nói: "Biểu tẩu, muội kêu Tôn Tiếu Tiếu."

Như Thúy nghe xong lập tức hiểu, đây là cháu ngoại của Hồ thái y, mười bốn mười lăm tuổi, bộ dáng ngọt ngào động lòng người, lung linh sinh động, là một tiểu cô nương đáng yêu cực kì hoạt bát, rất thu hút ánh nhìn của mọi người.

Mấy người đang nói chuyện, liền nghe hạ nhân tới báo Ôn Lương đã trở về.

Nghe nói như thế Tôn Tiếu Tiếu và Như Thúy cô nương mắt đều đồng dạng sáng lên, Tôn Tiếu Tiếu tò mò nhìn quanh, Như Thúy cô nương đứng dậy ra đón.

Trong mắt Tôn Tiếu Tiếu, một thân y phục xanh nhạt, nam tử vóc người cao to đang tiến đến rất có khí thế, tóc dài đen nhánh tùy ý rối tung ở sau lưng, tay áo rộng thùng thình tung bay trong gió, màu đen nhánh hòa cùng sắc xanh ngọc làm cho thị giác người ta tê liệt, đột nhiên gặp mặt, sẽ làm cho người ta sinh một loại cảm giác chấn động. Đợi người nọ đến gần, tầm mắt lập tức dán chặt vào dung nhan kia, lại một lần nữa vì khuôn mặt của hắn mà khẽ hít một hơi, đôi mắt cũng không thể dời đi, sinh ra ngây dại ngẩn ngơ.

Ôn Lương khóe môi mỉm cười, cặp mắt đào hoa cũng tràn ngập ý cười, có thể thấy tâm tình của hắn không tệ, nhưng trong lúc vô ý, cặp mắt đào hoa kia lại câu dẫn người khác, bị cặp mắt đào hoa kia đảo qua sẽ làm cho tâm thần ngây ngẩn, về sau phát giác không đúng liền vội vàng định thần lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám lại nhìn hắn nữa.

Tiểu cô nương cũng vội vàng cúi đầu, trong lòng chỉ có một cảm giác: Biểu ca càng ngày càng đẹp trai a...

"Hồ gia gia, ngài vì sao lại tới? Vị này chính là..."

Hồ thái y hừ một tiếng, theo thói quen mắng: "Bên ngoài đang đồn ầm lên thê tử của ngươi hãm hại hoàng tự, ngươi thân là sư phó của hoàng tử mà không quản nổi thê tử, ta có thể không lo lắng sao? Còn có, đây là biểu muội Tiếu Tiếu nhà Lan di của ngươi."

Ôn Lương nghe xong, vuốt cây quạt trong tay, cười nói: "Là nói quá lên thôi, nhưng mà cũng là trong kinh thành gần đây quá nhàm chán, có thêm chút chuyện để nói cũng là chuyện tốt a”. Thấy Hồ thái y muốn trừng mắt, vội vàng vái chào, rồi hướng tiểu cô nương nói: "Hồ gia gia, Tiếu Tiếu biểu muội tới ngài cũng không thông báo cho ta một tiếng, ta đã muốn đón nàng qua cho nàng gặp mặt thê tử ta từ sớm rồi."

Hồ thái y suy nghĩ, không còn hứng thú nói: "Quên đi, ta cũng không muốn thấy cảnh vì ngươi mà tiểu nha đầu phải cùng người khác tranh giành tình nhân." Nói rồi liếc nhìn Như Thúy cô nương bên cạnh vẫn bình tĩnh như thường, cảm thấy nàng lúc này vẫn bình tĩnh được thật đúng là... Làm cho người ta lắc đầu thở dài a.

Bị nói đến như vậy, Ôn Lương cười khổ không nói.

Khi hắn còn thiếu niên Hồ thái y ngày nào cũng lải nhải về chuyện này, hắn bề ngoài xuất chúng, khí chất phong lưu, cho nên mặc kệ đến địa phương nào cũng sẽ hấp dẫn một đống ánh mắt, thậm chí dẫn tới các tiểu cô nương vì hắn mà đánh nhau. Mặc dù bản thân hắn không hề muốn như vậy, hơn nữa chính hắn cũng có chút không hiểu nổi, nhưng các tiểu cô nương từng vì hắn mà đánh nhau là sự thực, thậm chí ngay cả các biểu tỷ muội Đàm gia đã đều vì hắn mà gây gổ, làm các trưởng bối có chút đau đầu. Mỗi lần hắn đi Đàm gia, những biểu tỷ muội ấy đặc biệt hoạt bát, các trưởng bối cũng phải đặc biệt cảnh giác.

Nếu không phải hắn định cư ở biên cảnh chậm chạp không về, kỳ thực Đàm gia vẫn hi vọng hắn có thể lấy một cô nương Đàm gia, vậy sẽ là thân càng thêm thân, lấy vị trí của Ôn Lương ở trong lòng đế vương, đối với tương lai của Đàm gia mới có lợi. Chỉ tiếc, Ôn Lương hành động quá nhanh, cũng quá giảo hoạt, trực tiếp xin hoàng đế tứ hôn, khiến cho người ta có ý gì đi nữa thì cũng chết từ trong trứng nước rồi.

Hồ thái y nhìn hắn lớn lên, làm sao không biết được trình độ tai họa của hắn, đương nhiên là không vui khi ngoại tôn ra đời chưa lâu bị Ôn Lương hời hợt mê hoặc, gả cho loại nam nhân này cũng không có bảo đảm, nữ nhân tương lai còn không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ kia kìa. Nhưng mà nhìn Như Thúy cô nương kia vẫn bình tĩnh, Hồ thái y sờ sờ râu, cảm thấy loại công phu bình tĩnh này ngược lại rất tốt, tương lai người mới vào phủ, nàng cũng sẽ không quá khó khăn.

Ôn Lương mời Hồ thái y và biểu muội Tôn Tiếu Tiếu ở lại dùng cơm trưa xong rồi về, Hồ thái y cũng không chối từ, dùng cơm xong liền đuổi Tôn Tiếu Tiếu và Như Thúy cô nương đến trong viện đi thưởng cúc đồng thời bồi dưỡng cảm tình, rất sợ ngoại tôn nữ nán lại một hồi lại bị Ôn Lương mê hoặc mất.

Như Thúy cô nương dẫn Tôn Tiếu Tiếu đến trong viện thưởng cúc, ngay từ đầu hai người đều hơi khách khí, nhưng chỉ được một lúc. Tôn Tiếu Tiếu là người hoạt bát, chỉ cần người không quá đáng ghét nàng đều nói chuyện được, rất thoải mái và tự nhiên, khôi hài. Mà Như Thúy cô nương thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng mỗi khi nói chuyện đều kinh người, cũng làm cho Tiếu Tiếu cười rộ lên khanh khách, cảm thấy vị biểu tẩu mới này chơi thật vui.

"Nghe nói bà ngoại sinh bệnh nhớ muội, mẫu thân trong lòng lo lắng, liền bảo muội qua đây thay người phụng dưỡng ông ngoại bà ngoại. Muội từ nhỏ lớn lên ở Giang Nam, rất ít khi đến kinh thành, cảm thấy khí trời ở đây cùng Giang Nam bất đồng, mới trung tuần tháng mười, liền bắt đầu phải mặc áo bông, ban đêm cực kì lạnh, buổi tối là phải dùng lò sưởi a."

Như Thúy gật đầu phụ họa, trong lòng lại nghĩ thì ra là Hồ nãi nãi sinh bệnh, chuyện này vì sao không ai nói cho nàng biết? Liền quay lại kêu người mang chút dược phẩm cùng thực phẩm bổ dưỡng sang cho bà.

Líu ríu nói một hồi, liền nói đến Ôn Lương, Tôn Tiếu Tiếu không có ý tứ nói: "Muội thật lâu chưa gặp lại Lương biểu ca, chỉ thấy qua biểu ca một lần lúc muội năm tuổi, huynh ấy khi đó mười bốn tuổi, muội nhớ huynh ấy cầm cỏ đuôi chó trêu chọc muội, tựa như đang gọi chó. Muội lúc đó ngây ngốc, cảm thấy biểu ca là người tốt liền cùng huynh ấy chơi đùa, thế nhưng biểu ca rất ác liệt, bảo muội học tiếng chó sủa cho huynh ấy nghe..."

Như Thúy cô nương nghe xong, đồng tình nhìn nàng một cái, Ôn đại nhân có rất nhiều sở thích kì quái, cho nên không thể bị bề ngoài của hắn lừa gạt được nha.

Hai người ở trong sân đi dạo một lần, đợi đến chạng vạng Hồ thái y và ngoại tôn nữ rời đi, Như Thúy cô nương đã cùng Tôn Tiếu Tiếu trở thành hai người bạn cực kì thân thiết, hai người hẹn nhau lúc rảnh rỗi sẽ cùng nhau đi chơi.

Ôn Lương dựa vào cạnh cửa, nhìn Như Thúy cô nương cùng với tiểu biểu muội lưu luyến không rời, bĩu môi, trong lòng lập tức không vui. Nha đầu này đối xử với người mới gặp mặt lần đầu đã tốt như vậy, hắn thế nhưng ở bên người nàng xoay tới xoay lui hai ba năm, mới được nàng đối xử tốt một chút.

Thế là, tối hôm đó lúc trời tối phu thê liền tiến hành vận động "Đánh nhau", Như Thúy cô nương đột nhiên phát hiện Ôn đại nhân hôm nay đặc biệt cầm thú, xoay nàng làm đủ mọi tư thế.

Cho dù là một người bình thường cực kì ngốc và bình tĩnh, nhưng lúc bị người dùng lực tách ra hai chân, cả người trần truồng lõa thể nằm dưới thân nam nhân, cũng sẽ cảm giác được xấu hổ. Nhưng mà từ khi bị Ôn đại nhân nghiến răng nghiến lợi giải thích phu thê "Đánh nhau" là chuyện rất bình thường, nàng cũng không có chống cự như trước, tất cả đều thuận theo tự nhiên.

Đột nhiên, bị người ta thúc mạnh một cái đem cự vật thâm nhập vào trong cơ thể, làm cho nàng nhịn không được cơ thể cứng đờ, thở hổn hển kêu lên: "... Đừng, đừng..."

"Cái gì?" Thanh âm của hắn rất nhẹ, lại mang theo chút âm sắc câu dẫn gợi cảm, nghe vào tai, lập tức màng nhĩ cũng có cảm giác tê dại, cơ thể vốn đang mềm mại vô lực lại càng nhũn ra như nước.

Hắn ôm nàng, lực đạo dưới thân rõ ràng hung ác vô cùng, nhưng lực đạo hôn nàng lại rất ôn nhu, loại cực hạn tương phản này làm cho nàng có cảm giác chính mình đang ở trong ôn nhu thương tiếc của hắn, nhịn không được vòng tay ôm cổ của hắn, đem chính mình tiến vào lòng hắn.

Da thịt thân thiết, cái loại cảm giác tốt đẹp không cách nào diễn tả khiến hắn thở dài, hắn nghĩ bản thân có khả năng thật sự bị hạ cổ gì đó, thích cùng người ôm nhau mà không có cách trở như vậy, làm sự tình thân mật nhất, một loại cảm giác chiếm hữu hoàn toàn, dường như chiếm được những thứ tốt đẹp nhất thế giới này.

Hắn mê luyến loại tư vị này, cũng không chắc chắn có phải chỉ có nàng mới có thể mang lại cho hắn hay không, nhưng lại biết nếu không phải là nàng, hắn cũng không có hứng thú ôm những nữ nhân khác. Mà người này là thê tử hắn, muốn một đời ở cùng một chỗ, làm chút chuyện gì đó cũng sẽ không quá mức, không phải sao?

Khi hắn đột nhiên rút ra, đầu óc nàng trống rỗng còn chưa kịp phản ứng, đã bị người lật một cái, sau đó từ phía sau đẩy mạnh thật sâu, làm cho nàng nhịn không được nức nở một tiếng, cái loại thanh âm rên rỉ kèm theo tiếng nức nở đó thập phần trêu ngươi, rất nhanh dái tai mẫn cảm cùng cổ đều bị người nhẹ nhàng cắn.

Không biết thay đổi mấy cái tư thế rồi, Như Thúy cô nương hết sức nhịn không được kháng nghị.

"Dừng, dừng, dừng, đừng quá dùng sức a!" Nàng nhịn không được đỏ mặt kêu lên, cánh tay không còn chút sức lực nào đánh lên lồng ngực trần trụi nhẵn mịn như ngọc của ai đó, sau đó lại sợ chính mình có dùng sức nhiều quá không, nếu là đánh hỏng hắn sẽ không tốt...

Ôn Lương mặc dù không có cách nào biết được tâm tư quỷ dị của nàng, nhưng biểu tình và ánh mắt người nào đó đã truyền đạt ý tứ, lập tức sắc mặt có chút biến thành màu đen, nhịn không được hỏi: "Nghĩ gì thế?" Nói xong dùng sức đẩy mạnh một cái, hài lòng nhìn thấy biểu tình nàng hút khí, khuôn mặt hồng hào, khiến hắn nhịn không được nghĩ càng thêm dùng sức.

"... Ta, ta đang suy nghĩ, ta chiều chuộng Ôn đại nhân như vậy, không thể quá dùng sức nếu không sẽ hỏng... A —— "

Nói vẫn chưa xong, cả người nàng đều bị hung hăng áp đến trong giường, phía dưới lực đạo mạnh hơn, nàng cảm giác kinh sợ với sự xỏ xuyên của hắn, kỳ thực sẽ bị phá hỏng chính là nàng mới đúng chứ?

Mà người nam nhân nào đó bị thê tử của chính mình nghi vấn như vậy đều muốn chứng minh bản thân không cần "Chiều chuộng", dễ dàng bị đánh hỏng như vậy, đặc biệt lúc ở trên giường, "Chiều chuộng" từ này có thể hiểu rất nhiều kiểu, không phải là ám chỉ hắn “không được” sao?

Thế là cái người nào đó ngu ngốc không đúng thời gian bị Ôn quân sư quyết đoán nỗ lực chứng minh hắn kỳ thực cũng không cần nàng "Chiều chuộng" đâu nha.

"Ta rất cần chiều chuộng? Ân?"

Hắn ở bên tai nàng khàn giọng hỏi, trên mặt vẫn còn mồ hôi hiện lên một tầng hồng nhạt mê người, trên da thịt kia bình thường giống như ôn ngọc lộ ra nhàn nhạt hồng nhạt, thân thể thon dài đường cong hoàn mỹ, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Như Thúy cô nương mặc dù cảm thấy hôm nay Ôn đại nhân đặc biệt cầm thú, thế nhưng cảnh này đẹp hơn nhiều, làm cho nàng cảm thấy hắn càng cần chiều chuộng hơn nữa, liền đánh cũng không dám đánh, sợ phá hư phong cảnh mỹ lệ không tỳ vết kia.

Mà thành thực chính là mỹ đức của Như Thúy cô nương, nàng rất muốn thành thực biểu đạt ý của mình, nhưng cảm giác nam nhân lúc này ánh mắt đặc biệt hung ác, làm cho nàng ấp a ấp úng mấy cái, rốt cuộc cũng không nói đến miệng.

Mà Ôn Lương cũng không cần nàng nói nữa, bởi vì hắn cảm thấy nếu lại nghe nàng mở miệng, chính mình sẽ nhịn không được đối với nàng làm sự tình càng cầm thú hơn nữa.

Ân, vùi đầu làm việc chăm chỉ thì hơn.