Hiệp Hành Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 7: Luận công phu và lời hứa!




Dịch: Talasoixanh

"Khá lắm!"

Tiết Na kinh hãi thét lên một tiếng, toàn thân lùi mạnh về sau. Hơn nữa, cô cũng không lùi lại theo đường thẳng tắp mà là vừa lùi vừa tránh sang hai bên theo một loại nhịp điệu hoặc quy luật nào đó, làm cho mấy quyền tiếp theo của Hách Khải không thể nào chạm đến cô.

“Quyền lực liền mạch, sau khi đánh ra thì lực đạo liên miên không dứt! Thiên phú lắm, chăm chỉ lắm, tài hoa lắm! Không ngờ Hách huynh đã luyện bộ quyền pháp này đến cảnh giới đại thành rồi, chỉ cần tiến thêm một bước đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực, rất tốt!”

Ở bên cạnh, Lý Phan Thành thấy vị hôn thê của mình bị một quyền đánh lui nhưng lại lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, Tiết Na nghe thấy thì đen hết cả mặt. Chẳng qua, đây chính là cuộc đối chiến của võ giả, tuy rằng Tiết Na khó chịu nhưng cô cũng có võ phẩm (1) của mình nên sẽ không gây chuyện ồn ào cãi nhau. Nhưng vậy cũng không đồng nghĩa với việc cô cúi đầu nhận thua. Chợt thấy chân của cô khẽ chuyển một cái, hai chân giống như kề sát mặt đất nhưng lại không hề chạm đất, cứ như vậy trượt về phía Hách Khải, tốc độ vô cùng nhanh.

“Hách huynh đệ cẩn thận, đây là Linh Xà bộ pháp, tốc độ rất nhanh, góc độ rất hiểm!” Lý Phan Thành thấy vậy thì lại lớn tiếng nhắc Hách Khải. Dù sao thì Hách Khải cũng chỉ sử dụng một bộ quyền pháp không được xếp hạng mà thôi.

Là con dâu của nhà họ Lý tại thủ đô – tuy hiện tại thì mới chỉ là vị hôn thê nhưng Tiết Na đã có tư cách học được đầy đủ các loại võ học của nhà họ Lý. Linh Xà bộ pháp này chính là một trong số đó, nếu dựa theo phân chia phẩm cấp thì đây cũng được coi là một bộ kinh công hạng một rồi.

Nhưng Hách Khải vẫn sừng sững bất động, đứng thẳng tại chỗ. Nhìn Tiết Na đang lắt léo vọt về phía mình nhưng hắn vẫn mặc kệ, không để ý. Dù Tiết Na công kích hướng nào đi nữa thì nắm đấm của hắn vẫn nhằm đánh thẳng về phía đầu nàng.

Mấy lần tấn công của Tiết Na đều vì vậy mà không thành công, phải lùi lại. Công kích của cô cùng lắm cũng chỉ làm Hách Khải bị thương da thịt. Vì cả hai đều không có nội lực, nên chỉ có thể dựa vào lực lượng của thân thể và lực đạo của chiêu thức ngoại công mà mình rèn luyện hay còn gọi là ‘nội lực giả’ của nội gia quyền. Loại lực lượng đó tuy rằng cũng lớn nhưng lại không có tính kéo dài, cơ bản là mỗi chiêu mỗi thức đều chỉ có lực lượng của mỗi chiêu mỗi thức đó mà thôi. Trừ khi luyện bộ ngoại công này tới mức đại thành, lúc đó lực đánh ra sẽ liền thành một mạch, đồng thời liên tục không dứt. Chính vì vậy mà nếu cô đánh trúng thì chỉ có thể làm bị thương Hách Khải, nhưng nếu cô bị một quyền đã luyện tới đại thành của hắn đánh trúng đầu thì cô chết chắc. Dù đây là luận bàn, sẽ ‘hạ thủ lưu tình’ nhưng một khi bị đánh trúng thì cô vẫn sẽ thua. Đây là cuộc đọ sức của võ giả, cô không thể mặt dày tới mức nhất quyết không chịu nhận thua.

Sau mấy lần công kích như vậy, Tiết Na đã hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nên biết rắng, một năm trước kia, cô đọ sức cùng Hách Khải thì hầu như chỉ cần mấy chiêu là đã có thể chế ngự tên em trai này. Ai ngờ chỉ vẻn vẹn một năm trời, khi Hách Khải luyện bộ quyền pháp bỏ đi kia đến đại thành thì cô lại không làm gì được hắn. Lẽ nào lại như vậy!

Phải biết rằng, mục đích lần này cô về chính là thuyết phục Hách Khải chuyển sang luyện một bộ võ công khác. Thậm chí, cô đã lấy từ Lý gia một bộ quyền pháp loại hai tốt nhất, chỉ cần Hách Khải đồng ý gia nhập quân đội, làm binh sĩ của Lý Phan Thành thì sẽ có thể tu luyện môn quyền pháp này. Hơn nữa, với tư cách là em trai của cô, cộng thêm việc cô hiểu rõ tính tình hắn ra sao nên sẽ không lo lắng vấn đề trung thành gì đó, vậy thì cũng được xem là dòng chính của Lý gia rồi! Thành tựu trong tương lai sẽ không thể đoán nổi!

Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải đánh cho hắn phục đã! Nếu không, hắn mà cảm thấy bộ quyền pháp bỏ đi này luyện đến đỉnh cao cũng có tiền đồ, vậy thì với tính cách của Hách Khải, hắn chắc chắn sẽ không chịu chuyển sang luyện võ công khác đâu.

Nghĩ tới đây, Tiết Na cắn mạnh răng một cái, dưới chân vẫn sử dụng Linh Xà bộ pháp nhưng hai tay lại chợt vặn vẹo, vung vẩy như không có xương, đồng thời cổ của cô cũng làm một tư thế rất quái lạ. Trong nháy mắt, cô lao thẳng về phía nắm đấm của Hách Khải như thể bất chấp tất cả. Sau đó, lúc nắm đấm chuẩn bị đánh trúng đầu như vài lần trước thì cổ cô chợt vặn đi, lách cái đầu sang một bên, sượt qua bên cạnh nắm đấm của Hách Khải. Cùng lúc đó, hai tay cô như hai cái roi đánh lên thân thể Hách Khải.

“Ầm! Ầm!”

Một tiếng nổ vang, cũng không phải tiếng cánh tay Tiết Na đánh trúng người Hách Khải mà là có một bóng người cực nhanh xuất hiện ra giữa hai người họ. Người này một tay nâng cánh tay Hách Khải, một tay đẩy Tiết Na ra, làm cô lùi lại bảy tám bước, chút nữa thì ngã ra đất.

“Hồ đồ! Bây giờ ngươi đã dám sử dụng được Linh Xà Quyền sao? Muốn tự tổn thương căn cơ bản thân à?”

Người xuất hiện giữa hai người chính là Lý Phan Thành. Cho đến lúc này, Hách Khải mới giật mình phát hiện lúc nãy, chỉ trong nháy mắt mà Lý Phan Thành đã vượt qua khoảng cách hai mươi mét, chạy thẳng vào khu vực chiến đấu của Hách Khải và Tiết Na. Mặt đất ngay chỗ hắn đứng lúc nãy bị dẫm lõm xuống thành một hố nhỏ, hơn nữa còn có thể đồng thời ngăn cản chiêu thức của hai người. Tốc độ này, lực lượng này, lực khống chế thế này quả thật đã vượt quá nhận thức của người bình thường rồi. Chẳng lẽ đây là… nội lực hay sao?

Lý Phan Thành trước tiên là nhìn Hách Khải, sau đó ôm quyền mỉm cười nói: “Để cho Hách huynh chê cười rồi, nội tử (2) vô ý, cưỡng ép sử dụng Linh Xà Quyền, xin hãy chờ ta một lát.”

Nói xong, hắn liền bước đến cạnh Tiết Na, sau đó hai tay liên tục vỗ vào trên người cô. Càng đập xuống thì bàn tay cũng càng trở nên ửng đỏ, mà toàn thân hắn cũng dần ướt mồ hôi… Qua một phút, hắn mới từ từ thu khí, còn Tiết Na thì cũng lập tức phun ra một bụm máu.

Vừa ói ra xong, cô đã nói ngay với Hách Khải: “Ta thắng rồi, đúng chứ?”

Hách Khải cũng không phủ nhận được, chỉ có thể gật đầu nói: “Đúng, đại tỷ thắng. Vừa rồi… Lý huynh đã là cường giả Nội Lực Cảnh rồi ư?”

Tiết Na lắc đầu nhưng trên mặt tràn đầy kiêu ngạo: “Không, còn chưa đến Nội Lực Cảnh, chẳng qua là hắn mới đột phá đến Chuẩn Nội Lực Cảnh trong năm nay mà thôi. Chuyện này cũng bình thường thôi, nếu ngươi chịu đổi công phu khác thì với thiên phú và sự chăm chỉ của mình, không lâu sau cũng sẽ trở thành chuẩn Nội lực cảnh thôi.”

“Thế mà vẫn chưa phải là cường giả Nội lực cảnh ư?”

Hách Khải có chút líu lưỡi. Trong chín năm này, hắn cũng xem qua một ít sách vở về võ học của thế giới này. Nhất là trong trường cũng có bộ môn võ học, nên hiển nhiên là hắn cũng biết cảnh giới Chuẩn Nội Lực Cảnh là gì. Đó là khi một người đã tôi luyện cơ thể tới tận cùng, mỗi tấc cơ thể đều có thể khống chế bằng cảm giác, còn khí huyết, lực lượng, giác quan… đều đã đạt đến giới hạn cao nhất của nhân loại. Hơn nữa còn có thể ngưng tụ lực lượng tại đan điền, hình thành một loại lực lượng ngưng tụ ở dạng một quả cầu khí, còn có thể dùng khí huyết để tôi luyện đến những bộ phận khó tôi luyện trên thân thể, hoặc dùng để chữa trị những nội thương đã mãn tính trong quá trình luyện võ cũng như chiến đấu. Một cường giả Chuẩn Nội Lực Cảnh như vậy được người đời xưng tụng là có thể ‘một mình địch được trăm người’.

Với sự hiểu biết của Hách Khải – chính là những gì hắn biết được từ các loại tiểu thuyết trên Địa Cầu trước khi xuyên việt tới đây – thì những cường giả cao nhất của võ thuật truyền thống Trung Quốc như là Kim Đan, Cương Khí hay ‘không sợ thần thánh’ gì gì đó có lẽ chính là Chuẩn Nội Lực Cảnh ở đây… Như vậy thì cái gọi là cường giả Nội Lực Cảnh còn mạnh mẽ tới mức nào đây?

Lúc này, Lý Phan Thành sau khi điều tức một lúc thì khi mở mắt. Trong mắt hắn ánh lên tia sáng làm cho Hách Khải không dám nhìn thẳng nhiều. Chẳng qua cái ánh sáng này chỉ lóe lên trong nháy mắt rồi liền bình thường lại, lúc này Lý Phan Thành mới cười nói: “Hách huynh, mục đích hai ta đến đây hẳn là ngươi cũng đoán được một chút. Ta cũng không nói loanh quanh để bêu xấu nữa. Không bằng thế này, ta sẽ nói cho ngươi nghe một ít chuyện liên quan đến võ công, Chuẩn Nội Lực, Nội Lực Cảnh được không? Coi như ta bồi tội cho sự thất lễ của nội tử lúc nãy.”

Hách Khải mừng thầm, liền nói: “Vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”

Lúc này, Lý Phan Thành lại nhìn trời, cười nói: “Ta thấy sắc trời cũng vừa tối, chắc là Hách huynh cũng chưa dùng cơm tối? Chúng ta đã đặt bữa tối rồi, không bằng cùng đi?”

Hách Khải chỉ chần chừ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý. Chẳng qua là trong đầu hắn vẫn hiện lên hình ảnh của món canh thịt cùng xương sườn ở trong phòng. Đáng tiếc…

Cứ như vậy, ba người cùng đi xe đến một con đường sầm uất, sau đó lại được Lý Phan Thành dẫn vào một con đường nhỏ tĩnh mịch. Cuối con đường này có một quán ăn cổ kính và dường như Lý Phan Thành là khác quen ở nơi này. Sau khi đi vào quán, hắn liền dẫn hai người đi thẳng đến một gian phòng làm bằng gỗ đàn hương. Sau đó, tuy không có nhân viên đến hỏi mà cũng không ai gọi món nhưng chỉ mấy phút sau, đã có rất nhiều món ăn tuyệt hảo được nhân viên mang lên trên bàn.

“Món ăn làm từ dược liệu của nơi này có thể coi là số một, số hai tại thủ đô đấy. Ngoại công mà Hách huynh luyện là ngạnh quyền, tốn nhiều năng lượng của cơ thể, vậy nên cứ ăn nhiều một chút, đừng ngại.” Lý Phan Thành nói xong lời này thì cũng không nhiều lời thêm nữa, cầm đũa gắp rau. Sau khi thức ăn vào miệng, hàm răng như đang mài dao, nghiến vài cái là nuốt luôn. Sau đó cũng không thấy nói một câu nào, cả bàn thức ăn đều thấy bóng đũa của hắn loang loáng.

Hách Khải lúc này cũng không khách khí nữa. Thực ra thì hắn đã đói meo từ lâu rồi, vậy nên cũng chẳng để ý tới nhã nhặn hay là ý tứ gì, cứ thấy trên bàn có cái gì là gắp lấy, miệng nhai liên tục không dừng, cả tâm trí đều tập trung vào việc ăn cho thật mạnh.

Cả ba đều là người luyện võ, nên dù là Tiết Na cũng ăn rất khỏe. Ba người ăn hết tròn năm bàn đồ ăn, trong đó còn có rất nhiều vị thuốc quý giá, chim lạ thú quý đủ cả. Theo Hách Khải đoán thì giá của bữa cơm này ít nhất cũng phải một trăm, thậm chí hai trăm nghìn đồng. Dù sao thì người ta mời khách nên hắn cứ thả bụng mà ăn! Hắn đoán chừng mình đã ăn gấp hai lần Tiết Na, nhưng có lẽ cũng chỉ bằng một nữa phần của Lý Phan Thành mà thôi. Điều này làm cho Hách Khải phải thầm giật mình, sức ăn của cái tên Lý Phan Thành này cũng lớn thật đấy!

Sau khi ăn xong thì có nhân viên mang trà thơm lên, rồi lẳng lặng rời khỏi phòng. Lý Phan Thành uống mấy ngụm lớn nước trà rồi mới nói: “Để cho Hách huynh chê cười rồi. Từ sau khi đạt tới Chuẩn Nội Lực Cảnh thì cơ thể lại tiêu tốn càng nhiều năng lượng, lượng cơm mỗi ngày đều tăng rất nhiều. Hơn nữa, mấy loại ngũ cốc, thịt cá bình thường đều không thể bổ sung đủ dinh dưỡng. Đương nhiên, đây cũng là tiền đề cho lời ta sắp nói.”

Hách Khải liền ôm quyền nói: “Tại hạ xin rửa tai lắng nghe!”

Lý Phan Thành liền khoát tay cười nói: “Không cần nghiêm túc như vậy, coi như là việc nhà thôi. Nội tử của ta cũng như chị gái của ngươi, ngươi cũng giống như em vợ của ta, thế nên không cần nghiêm túc như vậy.”

“Võ công! Những thứ cần nói tới rất nhiều, chỉ sợ nói liên tục mấy ngày đêm cũng không hết. Vậy thì trước tiên ta nói một chút về cấp độ của người luyện võ đi”.

Lý Phan Thành trầm tư một lúc, rồi tiếp tục nói ra: “Trước tiên là nói về người thường, nếu người thường không luyện võ thì lúc đánh nhau sẽ chỉ biết vung tay múa chân loạn xạ, thân thể sẽ không có cái gọi là chuyển động, né tránh, chuyển hướng gì cả. Cứ người nào lực lượng lớn, người nào thân thể cao to thì người đó thắng. Cho dù tốc độ của ngươi nhanh hơn đối phương một chút nhưng thân thể lại nhỏ hơn thì lúc đánh nhau, căn bản là người nhỏ thua rồi. Cấp độ của người thường là chỉ dựa vào tố chất của thân để phân định thắng thua mà thôi.”

“Tiếp theo là người luyện võ! Khi luyện tập công phu thì dù là ngoại gia ngạnh công hay là nội gia thể thuật thì lúc tập luyện sẽ sinh ra chiêu thức. Kỳ thật, cái gọi là chiêu thức cũng rất rộng lớn, có nhiều người cho rằng, các loại chiêu thức chính là những chuỗi động tác võ thuật. Tưởng tượng như khiêu vũ vậy, cứ một hai ba bốn thôi. Đây là sai lầm về mặt nhận thức! Nếu thật sự bày ra mấy động tác mà thành võ công, vậy lúc người đang múa may cho đủ động tác mà người ta bỏ chạy hay lấy ra vũ khí tầm xa tấn công thì ngươi phải làm sao đây?”

“Thứ gọi là chiêu thức thật ra có hai tác dụng. Một là rèn luyện một số bộ phận trên thân thể. Ví như bộ quyền pháp của Hách huynh, theo ta thấy thì chiêu thức trong đó rèn luyện cánh tay, eo, chân ba chỗ, đúng chứ? Vì thế, ba bộ phận này của Hách huynh so với người thường thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.”

“Tác dụng thứ hai của chiêu thức chính là chiến đấu và di chuyển trong chiến đấu. Thật sự không phải để bày ra mà là để sử dụng. Cũng như lúc ta xem Hách huynh đối kháng với nội tử, quả đấm của ngươi đều đánh về đầu cô ấy, nhưng sao ngươi lại có thể tìm đúng vị trí này? Phải biết rằng, bộ pháp mà nội tử sử dụng chính là Linh Xà bộ pháp, tốc độ rất nhanh. Nếu trong khoảng cách ba mét thì đủ làm cho mắt người bình thường chỉ thấy được cái bóng. Đừng nói là tìm được vị trí của cô ấy, người bình thường có lẽ chỉ chớp mắt đã bị đánh trúng. Ta thấy cái mà Hách huynh sử dụng chính là chiêu thức của quyền pháp ấy. Giống như động tác này...”

Nói đến đây, Lý Phan Thành liền đứng lên, đi tới đứng thẳng tại một chỗ trống, sau đó chân phải giữ nguyên vị trí, chân trái trượt trên mặt đất, tốc độ rất nhanh. Hơn nữa còn chuyển phía đối diện của mình sang một hướng khác một cách rất tự nhiên.

“Chính là như vậy, đây thật ra chính là cách sử dụng chiêu thức bộ pháp mà ngươi vẫn luyện tập. Đồng thời lúc ngươi vung quyền thì phần trong của cánh tay sẽ tự động hạ thấp một chút, sau đó khi chuyển động có thể dùng tốc độ nhanh nhất để phòng ngự điểm yếu ở ngực. Thật ra đây chính là chiêu thức trong quyền pháp của ngươi, những thứ này bình thường đều được tổ hợp trong các động tác của ngươi. Trong một bộ công phu, thì cái gọi là luyện pháp và đấu pháp, chính là một cái thì tổ hợp tất cả cùng một chỗ, một cái khác lại là tách ra nhiều chi tiết nhỏ rồi linh hoạt sử dụng. Làm được vậy mới đủ tư cách để được gọi là võ giả, nếu không làm được thì chỉ là ‘người chết đánh quyền, đánh một thứ quyền không có sức sống, thứ quyền của người chết’ mà thôi, không đáng để nhắc tới.”

Nói xong, Lý Phan Thành lại ngồi xuống, ôn hòa cười nói: “Đây chính là sự khác nhau giữa người thường và võ giả. Chúng ta sử dụng chiêu thức để rèn luyện thân thể, nói theo kiểu hiện đại thì chúng ta đang dùng tư thế và cách thức khoa học để tôi luyện thân thể, nhờ vậy mà hiệu suất tôi luyện sẽ gấp trăm, gấp ngàn lần người thường. Sau đó, khi ta chiến đấu, bởi vì trước đó đã luyện tập trăm, ngàn lần nên chiêu thức võ công đã ăn sâu vào thân thể và linh hồn của chúng ta. Gần như chúng ta không cần suy nghĩ, cứ theo bản năng mà sử dụng động tác phù hợp nhất với thân thể như tư thế công kích, phòng thủ hay tránh né. Vì thế, nếu đạt đến cấp độ võ giả thì không còn là so xem ai khỏe hơn ai mà là so xem chiêu thức của ai thuần thục hơn, chiêu thức của ai mạnh hơn, ai tôi luyện thân thể tốt hơn. Đây chính là con đường sinh tử mà nhân loại đã dùng trí tuệ để tìm ra, là thứ có thể giúp cho kẻ thân thể nhỏ yếu hơn có thể đánh thắng đối thủ to lớn. Đó chính là công phu!”

Hách Khải nghe vậy thì liền cẩn thận suy nghĩ lại. Trên thực tế, trong chín năm ở thế giới này, hắn đều toàn tâm toàn ý cho La Hán Quyền: một nghìn lần, mười nghìn lần, một trăm nghìn lần… đến giờ đã đánh hơn mười triệu lần rồi. Vì vậy mà bộ La Hán Quyền này dường như đã biến thành một bộ phận của cơ thể hắn, những chiêu thức trong La Hán Quyền đến nay đã được cơ thể hắn vận dụng như bản năng, đã không còn sự khác biệt giữa luyện pháp và đấu pháp nữa rồi. Nhưng lúc này, khi lắng nghe Lý Phan Thành một cách cẩn thận, hắn như chợt cảm thấy bừng tỉnh. Đúng là khi chiến đấu, hắn không hề phô bày hết tất cả mọi thứ của chiêu thức, mà chỉ là căn cứ vào tình hình chiến đấu để sử dụng những kỹ xảo nhỏ bên trong chiêu thức. Ví như quyền, cánh tay, chân, hay là thân pháp gì gì đó. Cái này có lẽ cũng giống như trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, lúc đầu khi Phong Thanh Dương dạy Lệnh Hồ Xung, cũng nói những lời như thế với gã.

“Xin thụ giáo.” Hách Khải liền đứng lên, ôm quyền thi lễ nói ra.

Mà Lý Phan Thành vốn luôn lịch sự, khách khí thì giờ đây lại đĩnh đạc ngồi yên nhận lễ của Hách Khải, sau đó hắn mới cười nói: “Ngồi đi, ngồi đi. Chúng ta tiếp tục.”

Tiết Na ở bên cạnh cũng nói: “Đúng rồi, nói điểm chính đi. Điểm chính vẫn quan trọng hơn!”

Lý Phan Thành cũng không để ý, tiếp tục nói: “Hách huynh, ta và nội tử muốn khuyên ngươi đổi công pháp. Đây chính là điều tiếp theo mà ta muốn nói. Vừa rồi đang nói tới chiêu thức, một tác dụng lớn của nó là để tôi luyện cơ thể trong quá trình luyện tập, và mức độ tôi luyện của mỗi chiêu thức là nhiều, ít khác nhau. Tiếp theo là uy lực phát huy ra lúc chiến đấu. Vì sao công pháp lại được chia thành hạng hai, hạng ba, thậm chí hạng chín thấp nhất và không được xếp hạng? Nguyên nhân chính là ở đây! Bộ võ công này của Hách huynh chỉ có thể tôi luyện ba bộ phận cơ thể, kỹ xảo, chiêu thức có thể dùng lúc chiến đấu cũng rất ít. Cho dù Hách huynh đã luyện bộ quyền pháp này tới cảnh giới đại thành thật, nhưng ngươi thử tự hỏi lòng mình xem: ngươi có thể cản được ba chiêu của Linh Xà Quyền hay không?”

Hách Khải không nói, hồi tưởng lại cảnh thân thể Tiết Na tùy ý vặn vẹo khi cô sử dụng Linh Xà Quyền. Hắn gần như không thể cảm nhận được hướng di chuyển và tấn công của đối phương. Hơn nữa, tốc độ của Tiết Na cũng nhanh đến đáng sợ nên chắc hẳn lực công kích cũng sẽ cao tới mức dọa người. Cuối cùng, hắn lắc đầu nói: “Không ngăn được! Đừng nói là ba chiêu, nếu chiến đấu thật sự thì chỉ một chiêu là ta thua rồi.”

Lý Phan Thành khẽ gật đầu, thiện cảm với Hách Khải càng tăng nhiều. Đây chẳng những là một võ giả chân chính mà tính tình còn điềm tĩnh, không để bụng chuyện nhỏ. Hơn nữa, Lý Phan Thành cũng đã nghe rất nhiều chuyện cũ trong cô nhi viện từ miệng Tiết Na, biết được Hách Khải là một người có tình có nghĩa, giờ lại nhiều hơn một ưu điểm chính là dám đối mặt với sự thật.

Lý Phan Thành liền nói: “Đúng vậy, bộ Linh Xà Quyền này chính là võ học đỉnh cấp của Lý gia chúng ta, là công phu cần phải luyện để có thể tập được công pháp siêu hạng: Linh Xà Du Thân Chưởng (3). Bản thân Linh Xà Quyền cũng là một môn võ học hàng đầu trong hạng nhất, cần phải luyện đến thông suốt xương sống và 80% xương cốt của cơ thể mới có thể dùng để đối địch, nếu không thì chỉ có thể sử dụng các chiêu thức bình thường của nó mà thôi. Nói thật, lúc nãy nội tử chỉ có thể phát huy được nhiều nhất là 20 – 30% uy lực của Linh Xà Quyền mà thôi. Nếu để ta sử dụng thì thì ít nhất là có thể đỡ được một chiêu cường giả Nội Lực Cảnh. Hơn nữa, bộ võ công này còn tôi luyện tới tám mươi mốt vị trí trên cơ thể, ngoại trừ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu thì ngay cả chỗ hiểm cũng có thể tôi luyện được. Trong lịch sử của Lý gia, ít nhất là có ba người chỉ luyện Linh Xà quyền chứ không cần tu luyện được Linh Xà Du Thân Chưởng mà đã bộc phát được nội lực. Đó chính uy lực của quyền pháp hàng đầu của hạng nhất.”

“Và phẩm cấp võ công, ngoại trừ hai điểm đó thì còn một tác dụng quan trọng nhất là tôi luyện thân thể. Thật ra, hiện tại chúng ta vẫn chỉ là đám loi nhoi mà thôi, còn cường giả chân chính quyết định vận mệnh của thế giới này vĩnh viễn vẫn là Nội Lực Cảnh. Mà một môn võ công tốt có thể tôi luyện càng nhiều bộ phận thân thể thì sẽ khiến khả năng bộc phát nội lực càng lớn. Mặc dù không tiến vào được Nội Lực Cảnh – vì dù sao muốn thành Nội Lực Cảnh thì phải cần ba phần chăm chỉ, ba phần võ công, ba phần thiên phú và một phần số mệnh nữa, nhưng một môn võ công tốt vẫn có thể giúp người ta đạt được Chuẩn Nội Lực cảnh, cũng chính là đỉnh cao nhất của người thương. Vì thế…”

“Hách huynh, ta nói thẳng thế này: chỉ cần ngươi chịu đổi võ công, rồi theo chúng ta vào quân đội. Như thế ngươi mới có thể toàn tâm sử dụng năm năm để tu hành võ công chúng ta đưa. Sau đó năm năm sau nữa, ta sẽ truyền bộ Linh Xà Quyền này cho ngươi. Không biết ý định của ngươi ra sao?”

Tiết Na ở cạnh lập tức khẽ hô một tiếng, nhưng sau đó cũng không nói gì thêm, còn Hách Khải cũng đã hơi xiêu lòng. Tốt xấu gì thì hắn cũng đã sống ở cái thế giới này chín năm, biết rõ một ít kiến thức thông thường của thế giới này, vậy nên cũng hiểu rõ bộ Linh Xà Quyền này quý giá tới mức nào. Tuy nói chính phủ các nước của thế giới này đều phát triển mạnh phong trào ‘toàn dân luyện võ’, nhưng dù sao thì những võ công đẳng cấp cao vẫn chỉ nằm trong tay những gia tộc, môn phái, và đám quyền quý mà thôi. Tầng lớp bình dân chỉ có thể mua được những loại võ công hạng ba phổ biến trên thị trường, ví dụ như võ công mà trường học phát chính là võ công hạng ba điển hình. Còn võ công hạng hai thì giá rất đắt, mà nếu là cao cấp trong hạng hai thì càng vô cùng quý, thậm chí nếu tầng lớp bình dân có được thì còn có thể dẫn tới họa sát thân.

Còn những võ công hạng nhất thì chắc chắn không lưu hành trên thị trường, dù cho có cũng chỉ ở chợ đen hay hội đấu giá mới thấy qua, đa phần đều do các gia tộc, môn phái, đám quyền quý thu thập và lũng đoạn. Còn về võ công hạng nhất cao cấp thì sợ rằng đám nhà giàu kìa cũng chỉ có rất ít. Võ công ở tầng thứ này hầu như chỉ kém chút ít với võ công trấn tông, trấn tộc mà thôi, giá trị của thứ đó lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Nhìn bộ dạng của Tiết Na thì có lẽ võ công lúc đầu mà hai người họ muốn đưa cho hắn cũng không phải là Linh Xà Quyền, nhưng hình như Lý Phan Thành nể mặt Tiết Na hoặc hắn đánh giá cao việc Hách Khải luyện La Hán Quyền đến đại thành nên đổi ý. Nhưng mặc kệ như thế nào thì phần nhân tình này cũng quá lớn, dùng tục ngữ mà nói thì đây cũng có thể coi như là ơn tái tạo rồi.

Chỉ tiếc là Hách Khải có đạo tâm và con đường của chính mình. Tuy rằng hắn có hơi thèm muốn bộ Linh Xà Quyền này, nhưng nếu so sánh thì đoán chừng bộ quyền pháp này chỉ mạnh hơn một chút so với những võ công trung cấp của hệ thống có hệ số quyền pháp khoảng 70 điểm thôi. Nó thậm chí không thể bằng những võ công yếu nhất có hệ số 100 điểm. Phải biết rằng những võ công mạnh nhất có hệ số 100 đều nổi tiếng như Tu Di Sơn Thần Chưởng và Thiên Sơn Lục Dương Chưởng của phái Tiêu Dao đó.

“… Đây là đại ân a.” Hách Khải thở dài, đối phương đã nói chuyện này đến mức như vậy, bây giờ hắn cũng không biết làm sao để từ chối. Cuối cùng chỉ có thể nói: “Đại tỷ, Lý huynh, ta biết rõ làm thế này có vẻ như đang không biết điều, nhưng xin cho ta thêm ba tháng nữa. Ba tháng sau chính là sinh nhật mười chín tuổi của ta, nếu như… Sau sinh nhật mười chín tuổi, ta sẽ làm theo ý của hai vị.”

Tiết Na mất hứng quăng cho Hách Khải một câu: “Nếu như cái gì hả? Là muốn luyện bộ quyền pháp đó đến cảnh giới đăng phong tạo cực phải không? Ta nói này, có ai đầu óc tối tăm như ngươi không!? Ngươi có biết rằng chồng ta sẽ phải gánh chịu bao nhiêu trách nhiệm khi đồng ý truyền cho ngươi bộ Linh Xà Quyền này không hả? Nói không chừng hôm nay trở về, hắn sẽ bị phạt quỳ đấy!”

Lý Phan Thành mỉm cười vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của Tiết Na, rồi mới lên tiếng: “Không sao. Hoãn lại ba tháng cũng không sao cả. Hơn nữa, nếu có thể luyện một môn võ công đến cảnh giới đăng phong tạo cực thì cũng sẽ nâng cao nhận thức đối với võ công rất nhiều. Nên biết là đến bây giờ ta cũng chưa luyện được môn võ công nào đến cảnh giới đăng phong tạo cực. Một khi đã luyện đến đăng phong tạo cực, có lẽ cái bộ quyền pháp không được xếp hạng này sẽ được ngươi biến từ bỏ đi thành thần kỳ, ít nhất cũng sẽ có uy lực của quyền pháp hạng hai. Đến lúc đó, có khi chính ngươi có thể ‘sửa cũ thành mới’, tự nghĩ ra một bộ quyền pháp hạng hai khác cũng cũng nên. Như vậy thì… ba tháng! Đây là lời hứa của Hách huynh đúng không?”

Hách Khải miên man nghĩ về những ngày tháng bình thường sống trên Địa Cầu, nghĩ đến sự chán nản và tuyệt vọng khi mới đến thế giới này, lại nghĩ tới sự phấn khởi, những mộng tưởng đã giúp cho hắn có dũng khí sống tiếp… Thế giới này lớn như vậy, hắn muốn đi xem…

Nghĩ tới rất nhiều thứ nhưng khi nghĩ về hiện tại, nghĩ tới cuộc sống, nghĩ về Lâm Hùng vì hắn bôn ba, thường xuyên thấy Lâm Hùng mặt mũi bầm dập, cũng nghĩ tới những lời đã hứa với tên này: sau khi trở thành cường giả Nội Lực sẽ làm cho hắn nổi tiếng đấy, uống rượu cay đấy…

Còn có những điều chưa thể xác định hệ thống: tu hành Dịch Cân Kinh sẽ ngay lập tức có được nội lực? Giống như khi hắn chưa biết chút gì về võ công, nhưng chỉ đồng ý học La Hán Quyền là lập tức có được kỹ năng La Hán Quyền cấp 1…

Có rất nhiều, rất nhiều điều làm cho trong thâm tâm Hách Khải đưa ra quyết định. Nếu đến sinh nhật của bản thân, hắn tu luyện La Hán quyền đến đăng phong tạo cực nhưng vẫn không thể nào tu luyện được Dịch Cân Kinh, hoặc tu luyện nhưng không thể nào trực tiếp có được nội lực thì hắn sẽ vứt bỏ hệ thống, sau đó sẽ dùng đôi chân của chính mình để bước đi trên cái thế giới này, dùng võ công của thế giới này để phấn đấu, cho dù là vì bản thân hắn, hay vì Tiết Na, hay là vì Lâm Hùng đi nữa…

Hách Khải ôm quyền, trịnh trọng nói.

“Đúng!”

Lời bình:Vậy là chỉ còn ba tháng nữa, định mệnh kiếp này của Hách Khải sẽ tới! Liệu cuộc đời hắn sẽ đi theo hướng nào? Cùng đón đọc tiếp Hiệp Hành Thiên Hạ được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới.

Chú thích:1. Võ phẩm: có thể coi là “đức hạnh” của người luyện võ, ví như thượng võ, chơi đẹp, v.v... 2. Nội tử: nói về vợ mình một cách văn hoa, thường do người thuộc gia đình gia giáo sử dụng. 3. Đẳng cấp võ công: Đến nay đã biết được đẳng võ công trong truyện được chia như sau: - Siêu hạng ( như Linh Xà Du Thân Chưởng) > Hạng nhất (như Linh Xà Quyền) > Hạng hai > Hạng ba ( như võ công do trường học phát) > Hạng bốn >... > Hạng chín > Không được xếp hạng (do quá tệ, vd như La Hán Quyền ^^ ) Võ công siêu hạng có lẽ được xem như những báu vật trấn phái, như Linh Xà Du Thân Chưởng của Lý gia, muốn luyện được thì trước hết phải luyện Linh Xà Quyền.