Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 31: Ngày thứ ba mươi mốt làm bảo mẫu




Phân hội chưa xây phòng trưng bày huy chương, Tạ Loan quyết định tạm thời treo huy chương ở đại sảnh, ở bức tường phía sau sào chim.

Mặc dù thông qua trực tuyến du tinh, nhóm Hạ Kỳ ở Á Tinh đã sớm biết ba ấu tể của phân hội mình lọt top mười, thế nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy huy chương đeo trước ngực ba ấu tể, mọi người vẫn vô cùng cao hứng.

Huy chương hình hoa hướng dương vốn đã rất đáng yêu, đặc biệt đeo trên người ba bé chim béo lại càng manh hơn.

Rõ ràng là cuộc thi khảo nghiệm khả năng phi hành của ấu tể nhưng lại mang tính chất hữu nghị, chờ Tạ Loan ôm ấu tể về phòng sinh hoạt, những bảo mẫu khác lập tức không ngừng khen ngợi ba bé, đều là những lời khen thật lòng.

Nhìn biểu tình kiêu ngạo vì ba ấu tể, Tạ Loan ho khẽ một tiếng che giấu ý cười.

“Chíp! Chíp chíp!”

Được mọi người khích lệ, ba bé chim béo ưỡn ngực, ánh mắt sáng ngời, còn đặc biệt đắc ý kêu chiêm chiếp vài tiếng.

Lúc Tạ Loan cởi huy chương xuống, anh rõ ràng cảm nhận được tầm mắt luyến của ba ấu tể.

“Chíp…” Kêu khẽ một tiếng, ba ấu tể cùng củng ngực Tạ Loan một cái, hiển nhiên rất quen thuộc với chuyện hướng đối phương biểu đạt yêu cầu.

Bị ba đôi mắt đen lúng liếng nhìn chăm chú, còn bị củng củng như vậy, Tạ Loan hiển nhiên không chống đỡ nổi.

“Vậy đeo thêm một lúc nữa?” Tạ Loan híp mắt mỉm cười, sau đó bồi thêm một câu: “Chốc nữa sẽ treo huy chương lên tường, là bức tường ở ngay sau phòng nhỏ của các con.”

Ba ấu tể muốn tiếp tục đeo huy chương đương nhiên là được, thế nhưng không thể cứ đeo mãi, lúc tắm cũng phải cởi ra thôi.

“Chíp!” Lại được đeo huy chương trên người, ba bé chim béo thực vui sướng đập đập cánh bay lên chiếc sào chim dành riêng cho mình.

Mà bên kia, nghe thấy âm thanh gia trưởng quay trở lại, nhóm ấu tể đang chơi đùa cùng nghỉ ngơi bên phòng khách giật giật tai, không bao lâu sau liền chạy tới vây quanh Tạ Loan.

Một đám ấu tể lông xù cộng thêm một ấu tể mục tạp, Tạ Loan vừa bước tới trước, giầy cùng ống quần đã bị vài ấu tể quấn lấy.

“Tôi cảm thấy nếu mình rời đi ba ngày, lúc trở về khẳng định không được hoan nghênh như vậy.” Nhìn thanh niên nhân loại ngồi bệt xuống thảm mềm, trên người đu đầy ấu tể, Trịnh Chu không khỏi thổn thức than thở.

Có thể làm ấu tể chủ động thân cận không thể nghi ngờ chính là năng lực cực kỳ quan trọng của bảo mẫu, nó là hạng mục chiếm 15% số điểm trong kỳ thi khảo hạch cấp bậc bảo mẫu.

Trải qua khoảng thời gian làm việc chung, Trịnh Chu biết thanh niên nhân loại này tựa có tinh thần lực không tệ.

Mặc dù có vài điều thường thức mà thanh thiên lại hoàn toàn mù tịt nhưng xét tổng thể thì năng lực của thanh niên mạnh hơn những bảo mẫu cấp C khác rất nhiều.

Vì thế lúc biết thanh niên không hề có chứng nhận cấp bậc bảo mẫu, Trịnh Chu cảm thấy thực khó tưởng tượng.

Anh cảm thấy với năng lực của thanh niên, chuẩn bị kỹ càng một chút, muốn lấy chứng nhận cấp B hẳn không thành vấn đề đi?

Rất nhiều cục bông vươn móng tới trước để trèo lên người Tạ Loan, trên chân anh thoáng cái đã nằm chễm chệ ba ấu tể.

Trong đó hai con là ấu tể tộc tắc mỗ, bộ dáng giống như sư tử con, sau khi leo lên đùi Tạ Loan thì liền nằm ở đó, dùng những chiếc răng sữa còn chưa dài hẳn của mình gặm nhẹ ống quần anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.

Bên đùi trái là một ấu tể tháp kỳ lạp, Tạ Loan thử nhúc nhích một chút, cuối cùng từ bỏ, duỗi thẳng hai chân.

Trong lòng Tạ Loan là một ấu tể tròn vo có hai chiếc sừng nhỏ trên đầu, ấu tể nặc khắc tư đã chiếm cứ vị trí trong lòng anh, những ấu tể khác liền từ bỏ, đại đa số đều trèo lên đùi anh, nằm trên đó không chịu xuống.

Trên người có nhiều cục bông như vậy, Tạ Loan có cảm giác như đang đắp một tấm thảm lông nhung, lại còn là loại tự tỏa nhiệt làm anh vô cùng ấm áp.

Mà bên Áo Nhĩ Đặc Tinh, ấu tể vừa rời đi không bao lâu, Đường Nạp liền gọi quản gia tới phòng sách.

“Tiên sinh, ngài muốn quyên tiền cho phân hội bảo dưỡng ấu tể này kỳ thực không cần dùng phương thức nặc danh.” Quản gia tận tình khuyên nhủ: “Ngài cứ quang minh chính đại…”

Còn chưa dứt lời, quản gia đã tự ngậm miệng lại khi nhìn thấy ánh mắt đối phương, khôi phục thái độ phục tùng ngày thường.

Vì thế vài hôm sau phân hội Vân Bảo nhận được một khoảng tiền quyên góp nặc danh, lúc quản lý kế toán Phùng Văn Tiên nói ra số tiền, mọi người trong phân hội đều sửng sốt.

Hai trăm vạn điểm tín dụng??

Phản ứng đầu tiên của mọi người là có phải bọn họ nghe nhầm không, người kia cư nhiên góp hai trăm vạn điểm tín dụng cho phân hội bọn họ, lại còn ẩn danh nữa chứ— hành động này làm người ta thực sự không hiểu được.

Xác nhận hai trăm vạn điểm tín dụng vào sổ, Tạ Loan vô thức đưa ánh mắt nhìn về phía ấu tể khố đề đang chơi đùa với hai bé chim béo.

Người có thể làm ra chuyện này, xét một vòng những người có khả năng thì tựa hồ chỉ có gia trưởng của ấu tể khố đề mà thôi…

Thế nhưng đối phương chọn lựa phương thức nặc danh, mặc dù Tạ Loan đã đoán được cơ bản nhưng vẫn không nói ra suy đoán của mình.

Nhận được một khoản tiền quyên góp ẩn danh không nhỏ, phần danh tiếng đầu tiên cũng thu hoạch được, trước khi tháng này kết thúc, phân hội Vân Bảo rốt cuộc cũng nghênh đón ấu tể mới.

Nhóm ấu tể này tổng cộng có sáu con, trong đó năm con là ấu tể khố đề, khố duy hoặc khố thác.

Danh tiếng kiếm được lần này có liên quan chủ yếu tới ba chủng tộc này, vì thế Tạ Loan cũng không quá ngạc nhiên.

“Chíp chíp, chíp—-”

Được đặt trên chiếc thảm mềm ở đại sảnh, năm bé ấu tể mới vào phân hội hệt như những bé gà con ngoan ngoãn, tò mò đánh giá hoàn cảnh trong phòng.

Phân hội thoáng cái có thêm năm bé chim béo, Tạ Loan đi tới chiếc sào chim cách đó không xa, nhìn ba bé chim béo ở trên nhà gỗ trên đỉnh, đột nhiên có chút xoắn xuýt.

Ba bé con rất thích chiếc ổ này, hiện giờ có thêm năm đồng bạn mới, chiếc sào này chắc chắn không đủ dùng.

“A Loan, tôi thấy hay là chúng ta mua hẳn một cây cổ thụ đi, đặt ở bên góc phải này này.” Hạ Kỳ suy tư nói: “Có thể mua loại cây ba nỗ nặc, loại này không cần phải chăm sóc nhiều, thoạt nhìn cũng dễ nhìn, rất thích hợp trồng trong phòng.”

Nói mua liền mua, chiếc sào chim kia vẫn giữ lại, trong phòng nhanh chóng xuất hiện một gốc đại thụ lá đỏ.

Tạ Loan treo những chiếc ổ nhỏ được đặc chế lên nhánh cây, hiện giờ đã có rất nhiều vị trí, không cần lo lắng vấn đề phân phối chỗ ở của những bé ấu tể mới vào nữa.

“Chíp chíp.”

Hiển nhiên ba ấu tể trong phân hội cũng rất hứng thú với những chiếc ổ trên cây, sau khi Tạ Loan chuẩn bị xong, đám ấu tể lập tức bay lên cây, mỗi bé chọn một ổ cho mình.

Phân hội bọn họ hiện giờ có một cây chim béo…

Nhìn nhóm ấu tể vùi mình trong ổ, trong đầu mọi người đều xuất hiện suy nghĩ này.

Còn con ấu tể cuối cùng thì khá đặc biệt, là ấu tể tộc ma da.

Trước đó Tạ Loan từng nghe nói tộc ma da là chủng tộc da dày thịt béo nhất tinh tế, là chủng tộc có năng lực phòng ngự cường đại nhất, bất quá chưa từng thấy dạng nguyên hình, hôm nay được thấy thì Tạ Loan không khỏi có chút sững sờ.

Bé con này giống như… một con rùa đen nhỏ.

“Hết tháng này thì ấu tể vừa tròn một tuổi, khả năng thăng bằng của ấu tể có chút không thuần thục nên làm phiền mọi người chiếu cố bé nhiều một chút.” Người nói chuyện là nam ma da thành niên, chủng tộc này vô luận là nam hay nữ đều có hình thể vạm vỡ hơn những chủng tộc khác, thân hình cao tầm 2m3.

Thăng bằng?

Vừa mới nghi hoặc một chút, Tạ Loan liền nhìn thấy ấu tể ma da vừa mới chầm chậm bò tới trước vài bước đột nhiên lật ngửa chỏng vó.

Sau đó bé ấu tể ma da quơ quào cẳng chân ngắn ngủn của mình một hồi lâu vẫn không thể lật người lại, bé bắt đầu phát ra tiếng ô ô với gia trưởng.

“Chính là như vậy…” Gia trưởng ở bên cạnh bất đắc dĩ giải thích, cũng không biết vì cái gì, lúc đi đường ấu tể nhà anh rất dễ bật ngửa, hơn nữa còn không thể tự lật người lại.

Phản ứng được, Tạ Loan liền đi tới bên cạnh ấu tể ma da, ngồi xổm xuống đưa tay nâng bé dậy.

Đụng phải mép vỏ cứng, Tạ Loan dời tay qua một chút sờ phần vỏ cứng dưới bụng ấu tể, ôn nhu trấn an: “Ngoan.”

Cảm nhận được cảm giác an toàn từ người thanh niên, ấu tể ma da vẫn ô ô không ngừng dừng quẫy chân, tầm mắt cũng dời tới mặt thanh niên.

Tạ Loan lật ấu tể ma da lại, sau khi hoàn thành động tác này, anh còn vỗ nhẹ lên lưng ấu tể trấn an.

Nhìn một loạt hành động của thanh niên, gia trưởng của ấu tể ma da cũng yên tâm, chính thức quyết định để ấu tể nhà mình ở lại phân hội này.

Chờ gia trưởng làm xong thủ tục rời đi, Tạ Loan liền bế ấu tể ma da dưới đất lên, chuẩn bị ôm bé tới phòng sinh hoạt.

Tạ Loan nhớ tộc ma da cũng là chủng tộc thích nước…

Như vậy ấu tể nhân ngư của phân hội bọn rốt cuộc cũng có một người bạn nhỏ chơi chung.