Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 36: Ngày thứ ba mươi sáu làm bảo mẫu




Nhóm nhân viên đang quay phim cùng trông chừng ấu tể, không ai chú ý tới chuyện phát sinh bên này.

Bởi vì vòng eo được giữ chặt ổn định lại thân thể, phát hiện mình được chiếc đuôi bạc quấn chặt, Tạ Loan có chút không kịp thích ứng, kết quả bị nặc khắc tư trưởng thành kia duy trì tư thế ôm hồi lâu.

Thanh niên không nhúc nhích, Ya Yi cũng không lên tiếng, nó khẽ rũ mắt, an tĩnh tiếp tục ôm thanh niên.

Bất quá nghĩ tới xúc cảm kinh hoảng xuất hiện trong mắt thanh niên, chiếc đuôi bạc quấn trên eo đối phương khẽ siết chặt hơn một chút, im lặng tạo thành một hoàn cảnh an toàn.

Chờ đến khi phản ứng lại, Tạ Loan theo phản xạ đưa tay chạm vào chiếc đuôi bạc quấn trên eo, cảm xúc lạnh buốt làm Tạ Loan hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn rõ tình huống.

“…để anh xuống đi.” Ho khan một tiếng, Tạ Loan có chút vi diệu nói.

Ngược lại cũng không quá lúng túng, dù sao thì lúc đối phương biến thành hình thái ấu tể, Tạ Loan hết sờ lại ôm, có lần còn hôn lên cái trán lông mao mềm mịn.

Trong tiềm thức của Tạ Loan, thân thiết với hình thái ấu tể của nặc khắc tư không có gì không đúng, đối với hình thái trưởng thành, mặc dù ý thức được nhưng cảm giác quen thuộc trong tiềm thức lập tức hòa tan đi chút ý thức kia.

Vừa nói xong câu kia, Tạ Loan liền cảm giác được chân mình như ý nguyện được chạm đất, chính là… cái đuôi bạc kia vẫn quấn ngang eo anh không chịu buông.

Bất đồng với chiếc đuôi lông xù mềm mại của hình thái ấu tể, chiếc đuôi của hình thái trưởng thành có cảm giác lạnh băng như kim loại, vảy bạc nhìn giống đuôi rồng, thoạt nhìn rất có tính công kích.

Chiếc đuôi hiện giờ không quấn chặt eo anh như vừa nãy, chỉ quấn nửa vòng mà thôi, điều này làm Tạ Loan nghĩ tới lúc ở hình thái ấu tể con nặc khắc tư này rất thích dùng cái đuôi lông xù của mình câu trên cổ tay anh, vì thế đối với chuyện này cũng có thể lý giải được.

Không nghĩ ngợi quá nhiều, Tạ Loan đưa tay sờ sờ cái đuôi bạc nửa quấn trên eo mình.

Cảm xúc lạnh buốt rất rõ ràng, vừa vặn gần nhất thời tiết ấm áp trở lại, dưới ánh mắt mặt trời ban ngày thậm chí còn có chút oi bức, điều này làm Tạ Loan nhịn không được lại sờ thêm vài cái.

Dĩ nhiên cuối cùng Tạ Loan vẫn khống chế được tay mình, sau khi sờ sờ một chút liền đẩy nhẹ một chút, tỏ ý đối phương không cần quấn eo mình nữa.

Cái đuôi tràn đầy tính công kích đối với những người khác là sự tồn tại nguy hiểm lúc quấn trên eo thanh niên biểu hiện dị thường ôn hòa, lúc bị thanh niên sờ thậm chí còn thuận theo, mà biểu hiện của chủ nhân chiếc đuôi cũng tương tự.

Lúc bị thanh niên đẩy nhẹ một chút, cái đuôi thực ngoan ngoãn trở về sau người chủ nhân, thế nhưng sau khi trở về vị trí vốn có thì tựa hồ có chút ủ rũ cụp xuống.

Từ cái đuôi có thể nhìn ra tâm tình con nặc khắc tư trước mắt, đó là điều Tạ Loan phát hiện trong khoảng thời gian này, mặc dù trên mặt không hề biểu hiện gì cả nhưng thông qua cái đuôi sẽ rất dễ dàng nhận ra.

Vểnh lên là cao hứng, dùng chóp đuôi cọ cọ tay anh cũng là cao hứng, còn cụp xuống như lúc này hiển nhiên là không cao hứng.

Cặp mắt xanh nhạt làm người ta có cảm giác lãnh đạm vẫn luôn đặt trên người anh, Tạ Loan liền bước tới gần một chút, hệt như dỗ dành ấu tể mà xoa xoa mái tóc bạch kim của con nặc khắc tư trưởng thành này.

“Ngoan.”

Cùng lúc đó, tầm mắt Tạ Loan đặt trên chiếc đuôi bạc sau lưng con nặc khắc tư này, quả nhiên nhìn thấy chóp đuôi hơi vểnh vểnh lên.

Con nặc khắc tư này rất dễ dụ a…

Nhìn cái đuôi bạc hơi vểnh vểnh lên, suy nghĩ này lập tức hiện lên trong đầu Tạ Loan, bất quá giây tiếp theo, cảm giác bị cọ nhẹ bên má làm anh ngẩn người.

Trước kia Tạ Loan từng bị ấu tể nặc khắc tư dùng cái đầu lông xù mềm mạ cọ vào gò má, thế nhưng lúc này là hình thái trưởng thành, cảm giác hiển nhiên khác biệt rất lớn.

Chẳng qua không đợi Tạ Loan kịp phản ứng, một thứ khác đã hấp dẫn sự chú ý của anh.

“Này là cái gì…?” Từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy phía dưới cổ nặc khắc tư, ở vị trí gần xương quai xanh có một vết tích màu đen giống như đồ đằng, Tạ Loan lập tức bị thu hút sự chú ý.

Chỉ có thể nhìn thấy một đoạn nhỏ, phần còn lại đã bị quần áo che chắn, thế nhưng chỉ một đoạn nhỏ thôi đã đủ làm Tạ Loan cảm nhận được cảm giác không tốt.

“Không biết.” Mặc dù là âm thanh rất lãnh đạm nhưng thực ra nặc khắc tư rất nghiêm túc trả lời Tạ Loan.

Quả thực không biết dấu vết màu đen kia là gì, Ya Yi chỉ biết lúc nó phá xác… hoặc đúng hơn là trước lúc đó đã có rồi, chẳng qua ở thời kỳ ấu tể không nhìn thấy, thế nhưng ở hình thái trưởng thành thì có thể thấy rất rõ.

Cảm giác không tốt kia chỉ là chút trực giác, Tạ Loan nhíu mày.

Dấu ấn màu đen kia có chút phức tạp, Tạ Loan giơ tay lên chạm thử, thấy người đối diện hoàn toàn không có biểu hiện đau đớn mới hơi giãn mày ra.

Cụ thể nó là cái gì thì cần tra xét một chút, hoặc là có thể hỏi Trát Lạp Đức, có lẽ đối phương biết, Tạ Loan hi vọng trực giác của mình chỉ là ảo giác mà thôi.

Thấy thanh niên vẫn không giãn hẳn mày, nặc khắc tư vô thức giật giật chiếc đuôi bạc, lập tức biến về hình thái ấu tể nhảy vào lòng thanh niên.

“Ư ô.”

Củng củng vào lòng thanh niên vài lần, ấu tể tròn vo cố ý muốn hấp dẫn sự chú ý của thanh niên, sau khi củng xong, nó còn dùng chiếc sừng nhỏ trên đầu cà nhẹ vào lòng bàn tay thanh niên.

Xoa chiếc sừng nhỏ bên trái của ấu tể, Tạ Loan rốt cuộc tạm thời buông xuống băn khoăn trong lòng, một lần nữa chuyển dời tầm mắt về phía nhóm ấu tể đang tò mò khám phá bên kia.

Lâm Nghĩa phụ trách quay phim nhanh chóng hoàn thành công việc, trong đó ấu tể nhân ngư là mục tiêu chủ yếu.

Nguyên nhân cũng khá đơn giản, biển cùng nhân ngư hiển nhiên là sự phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

Tài khoản chính thức của phân hội do Hạ Kỳ quản lý, sau khi chọn lựa những bức hình đẹp nhất, sau đó đăng nhập tài khoản phân hội cập nhập tin tức.

‘Sân chơi mới xây dựng, hi vọng bảo bảo trong phân hội mỗi ngày đều vui vẻ như vậy.’

Phối hợp với những bức hình được tỉ mỉ lựa chọn, đại khái khoảng vài phút, bài post này lục tục nhận được khen ngợi cùng bình luận.

Từ cuộc thi phi hành dẫn tới một loạt sự kiện sau đó, tài khoản phân hội chính thức trên du tinh rốt cuộc cũng có một số lượng người yêu thích. Mặc dù con số chỉ là năm nghìn nhưng so với trước kia không có ai yêu thích đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Từ ngày biển mô phỏng được hoàn thành, ấu tể nhân ngư cùng ấu tể ma da chuyển nơi hoạt động từ ao nước trong nhà thành nơi này.

Hai ấu tể thường xuyên đảo từ ao trong nhà ra bên ngoài, mỗi sáng sớm Tạ Loan sẽ bồi hai ấu tể chơi đùa.

Vì không tiện xuống nước, Tạ Loan chỉ đứng trên bờ, bất quá mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân của anh, ấu tể nhân ngư lập tức bơi tới.

Tựa hồ đã chờ từ sáng sớm, tốc độ bơi tới của ấu tể nhân ngư tựa hồ nhanh hơn bình thường, mà chờ Tạ Loan đi tới, ống quần lập tức bị ấu tể giơ tay bắt lấy.

“A~”

Phát ra âm đơn, cái đuôi cá của ấu tể nhân ngư ở dưới nước khẽ đong đưa, ánh mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm thanh niên vừa ngồi xuống ở trên bờ.

Cảm giác được ấu tể nhân ngư đặc biệt cao hứng, Tạ Loan có chút nghi hoặc, bất quá chỉ nghĩ là vì phiến thủy vực mô phỏng theo cảnh đại dương nên ấu tể nhân ngư rất thích, vì thế mới có biểu tình cao hứng như vậy.

Ống quần bị nắm, ấu tể nhân ngư không có tính toán buông ra.

Mơ hồ ý thức được gì đó, Tạ Loan trấn an xoa xoa tóc ấu tể nhân ngư, ôn hòa hỏi: “Sao vậy?”

Hỏi xong, Tạ Loan liền hứa hẹn giống như trước kia: “Ta sẽ không đi.”

Sau đó, Tạ Loan thấy ấu tể nhân ngư rốt cuộc buông tay, đợi thêm một lúc, Tạ Loan nhìn thấy một hình ảnh vô cùng bất ngờ.

Ấu tể nhân ngư dùng hai tay vốc môt ít nước biển, số nước kia tựa hồ bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, cưỡng chế tạo thành hình dáng, sau đó ngưng kết thành một khối băng tinh xinh đẹp.

“Pa~”

Nâng khối băng tinh xinh đẹp tản mát ra khí lạnh đưa tới trước mặt thanh niên, âu tể nhân ngư không ngừng lay động chiếc đuôi.

Nhìn tinh thể băng hàn ở trước mắt, Tạ Loan có chút sửng sốt không kịp phản ứng.

Hình dáng khối băng tinh này… hình như là chữ viết của chủng tộc nhân ngư.

Ý nghĩa hình như là pa pa.