Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 20: Vô Âm, Vô Ảnh




- A Nhất! A Nhất!

Trong mơ hồ, a Nhất nghe thấy giọng một nữ nhân ấm áp gọi hắn. Hắn lấy tay dụi dụi đôi mắt. Ánh nắng mặt trời chói chang đột ngột tràn đầy tầm mắt khiến hắn khó chịu, nhăn mặt nhíu mày.

Chợt hắn trừng lớn hai mắt, thất thanh kêu:

- Ánh sáng? Mình nhìn thấy rồi?

Ngạc nhiên lại nối tiếp ngạc nhiên, hắn vừa nghe được tiếng nói của bản thân mình?

A Nhất lại ré to:

- A? A! Mình nói được rồi!

A Nhất mừng rỡ bật dậy chạy nhảy quanh sân nhà. Nhưng rồi hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Vì sao đột nhiên hắn lại có thể nhìn được, nói được?

A Nhất ngơ ngác gãi đầu khó hiểu. Hắn cố nghĩ mãi cũng không tài nào nghĩ ra.

- A Nhất!

Nữ nhân ở trong bếp lại gọi tên hắn. Thanh âm thanh thúy cắt dòng suy nghĩ của hắn ra thành nhiều mảnh. Thế là A Nhất không nghĩ nhiều nữa, vui vẻ chạy vào nhà.

Căn bếp, khói lửa và giọng nói của mẫu thân chính là những điều làm hắn hạnh phúc nhất trong những năm ngắn ngủi đầu đời của mình.

Lúc này đứa trẻ không mù lòa ấy đang vui vẻ ôm lấy chân mẹ của nó, nũng nịu:

- Ma Ma! Con rất nhớ người!

Người mẹ trẻ ngưng việc chặt thịt, bà để con dao xuống bếp, trìu mến xoa đầu đứa bé.

Người tuy không nói gì nhưng như vậy cũng đã đủ. Thiếu niên rất dễ thỏa mãn.

A Nhất hết mực tận hưởng hơi ấm từ bàn tay đang vỗ về mình. Các đầu lúc lắc, miệng cười tươi, hai tay múa may làm các động tác như chặt thịt.

Máu từ trên kệ bếp chảy dọc theo các khe rãnh giữa những viên gạch đúc, rồi lăn xuống dưới sàn nhà.

Cũng may mà đôi giày hắn đang mang là màu đỏ nên không sợ bị máu làm bẩn.

Đôi giày đỏ thật đẹp, nhất định là mẹ hắn đã may để hắn có giày mới trong lễ hội mùa xuân.

Đôi chân nhỏ đạp qua vũng máu, đi đến bên chiếc kệ gần đó, lấy một cái thau nước và một mảnh khăn cũ mềm. Hắn lon ton chạy về rồi ngồi xuống, bắt đầu lau chùi vết máu trên nền nhà. Một trong những trọng trách của hắn là giữ nền nhà thật sạch.

A Nhất có chút lo lắng:

- Gia gia gần về rồi! Người không thích nhà bẩn, mình phải nhanh chùi cho thật sạch mới được.

Hắn vừa lau vừa cười hỏi mẫu thân:

- Ma ma! Hôm nay là dịp gì mà sao nhà chúng ta lại có nhiều thịt đến vậy ạ?

Hắn còn thấp quá, không thể nhìn thấy rõ đồ ăn ở trên bếp, nhưng máu chảy nhiều như vậy thì nhất định là có rất nhiều thịt tươi.

Người phụ nữ trẻ không nói gì, chỉ nở nụ cười thật ấm áp. Mặc cho máu đỏ tràn khắp nền bếp, bà lại cầm dao lên, tiếp tục chặt.

Con dao bếp va chạm với thớt gỗ tạo nên âm thanh lạch cạch đều đều thật dễ nghe. Hắn cảm thấy âm thanh này hơn xa tiếng đàn của U Linh cổ cầm.

A Nhất chợt nhớ đến người bạn lâu năm của mình:

- Ủa? Mà cây đàn của mình ở đâu rồi?

Hắn nhớ rõ mình luôn đeo U Linh cổ cầm ở trên lưng mà.

Đứa trẻ đi hài đỏ hốt hoảng lắc lắc váy mẹ rồi hỏi:

- Ma ma! Cây đàn của con ở đâu rồi ạ?

Bàn tay đẫm máu của hắn làm lấm lem chiếc váy sờn chỉ của mẫu thân.

Nữ nhân không bận tâm đến vết đỏ trên váy, ngoảnh mặt lại, gọi tên để trấn tỉnh hắn:

- A Nhất!

- Dạ?!

Người lại trìu mến xoa đầu hắn, cười nói:

- A Nhất! Con làm gì biết đàn?

Máu trên nền nhà đã ngập đến mắt cá chân của hai người.

- Cũng đúng! Mình đâu có biết đánh đàn cơ chứ! Mà dẫu sao thì âm thanh của dao thớt vẫn dễ nghe hơn.

A Nhất suy nghĩ thông suốt rồi, cảm thấy tâm hồn thanh thản, lại tiếp tục ngồi xuống lau máu trên nền.

Hôm nay không biết có cúng tế gì mà nhà mình lại làm nhiều thịt đến vậy nhỉ?

Chiếc giẻ cũ quá nhỏ, hắn không tài nào lau hết được. Thế là chẳng mấy chốc, máu đã tràn qua thềm bếp, tuôn chảy ra ngoài sân nhỏ.

A Nhất hoảng loạn:

- Máu nhiều như vậy làm sao mà mình chùi cho hết cơ chứ?!

Hắn rất sợ bị gia gia đánh mắng, cảm thấy rất tủi thân, hắn òa khóc. Đây thực sự không phải là lỗi của hắn mà.

Nữ tử thấy hắn khóc tức tưởi vội ngồi xuống ôm lấy hắn, an ủi:

- A Nhất ngoan nào! Đừng khóc! Đừng khóc!

Đứa trẻ ngoan như A Nhất đương nhiên biết nghe lời, ép nước mắt cùng oan ức xuống, thút thít:

- Nền nhà không sạch, gia gia sẽ đánh con!

Tâm trí trẻ nhỏ yếu ớt, không kiềm được bản thân, hắn lại khóc òa lên.

Thấy vậy, mẫu thân hắn cười khúc khích, nói chắc như đinh đóng cột:

- Gia gia sẽ không đánh A Nhất được đâu! Bởi vì gia gia đã chết rồi mà!

Hai con mắt tròn xoe rưng rưng nước mắt ngước lên, hỏi mẫu thân:

- Thật ạ?

Người mẹ trẻ lập tức đáp lời:

- Thật!

Sau khi được nụ cười dịu dàng ấy đảm bảo, A Nhất vui vẻ reo hò:

- Gia gia chết rồi! A Nhất sẽ không bị mắng! Gia gia chết rồi! A Nhất sẽ không bị đánh!

Sau bao năm lưu lạc, đứa trẻ không bị mù cuối cùng cũng được gặp lại mẫu thân, tận hưởng hạnh phúc đoàn viên.

Trời mùa đông nhưng máu tươi tuôn ra từ trong bếp vẫn bốc hơi hóa thành sương. Khung cảnh ấm áp và vui vẻ trong sân cứ như vậy được tô lên một màu đỏ nhàn nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện.

A Nhất cảm thấy chuyện này rất vô lý:

- A! Có lẽ là do mình không cẩn thận để máu dính vào mắt chăng?

Hiểu ra được căn nguyên của vấn đề, hắn không trầm mê suy nghĩ trong đó nữa mà tiếp tục vui vẻ reo hò!

- Tiên nhân chết rồi! A Nhất sẽ không phải trốn! Tiên nhân chết rồi! A Nhất sẽ không phải chết!

Tiếng va lạch cạch của dao thớt lại đều đều vang lên, hòa theo âm điệu reo hò của hắn.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn không ngừng múa may trong cái đêm vô âm, vô ảnh ấy!