Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 127: Cảnh sát tỷ tỷ, em nhớ chị





- Con bà mày, không muốn sống nữa à? Mày đạp cửa phòng vợ tao làm gì?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kỷ Minh, trong lòng có chút khó hiểu. Người này rõ ràng là lưu manh, dựa theo lời của chị Vân Thanh thì người này căn bản là súc sinh, vì sao hết lần này đến lần khác lại giả vờ nhã nhặn, còn đeo kính trắng làm gì?

Chẳng lẽ đây được gọi là lòng người dạ thú?

- Vợ của mày sao?

Kỷ Minh giận quá hóa cười:

- Mày có bị bệnh không? Mày biết ai ở bên trong không?

- Mày mới bệnh, vợ tao ở bên trong, tất nhiên tao biết rõ.

Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Kỷ Minh.

Kỷ Minh đẩy kính dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:

- Tốt, mày nói vợ bên trong, tao hỏi mày, vợ mày tên gì?

- Ngu như heo, vợ tao là Mã Đình, đầu mày có vấn đề à? Sao lại hỏi tao như vậy?

Vẻ mặt Hạ Thiên cực kỳ hèn mọn.

Kỷ Minh chợt ngẩn ngơ, vì vậy lúc này hắn không khỏi hoài nghi, tiểu tử này thật sự là bạn trai của Mã Đình sao?

Đúng lúc này cửa phòng 602 chợt mở ra, một cô gái tóc xỏa tung, hai mắt mê man xuất hiện nơi cửa, nàng liếc mắt nhìn Hạ Thiên, có chút mất hứng:

- Chồng, nói anh đi mua đồ, sao đi lâu vậy? Em chờ anh mà ngủ quên mất.

Cô gái quay đầu nhìn Kỷ Minh rồi chợt ngẩn ngơ:

- Anh Tiểu Minh, anh đến đây lúc nào? Em còn chuẩn bị điện thoại nói anh đến tối rồi đến.

- Đình Đình, thì ra em đang ngủ.

Kỷ Minh chợt ngây người:

- Điều này...À, hắn thật sự là bạn trai của em sao?

- Anh Tiểu Minh, bạn trai còn có thể giả vờ sao?

Trong lời nói của Mã Đình mang theo chút hờn dỗi, ánh mắt lập tức buồn bã:

- Ba ba xảy ra chuyện, chồng em lo lắng cho em, anh ấy đi cùng em.

- Vợ, đừng quan tâm đến nó, thằng này có bệnh, chúng ta vào trước đi.

Hạ Thiên ra vẻ rất mất hứng, hắn kéo Mã Đình đi vào phòng.

- Đình Đình, không giới thiệu bạn trai cho anh sao?

Trong mắt Kỷ Minh lóe lên cái nhìn tức giận nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười.

- Anh Tiểu Minh, anh ấy là Phương Chí Hiên, cũng là sinh viên đại học Thục Đô...À, xấu hổ quá, anh ấy tính tình không được tốt lắm, nếu không có gì em sẽ điện thoại lại cho anh sau.

Mã Đình có chút ngượng ngùng.

- Cũng được, anh cũng không quấy rầy các em.

Kỷ Minh cười nhạt một tiếng.

- Để ý đến nó làm gì?

Hạ Thiên dùng tay kéo Mã Đình đi vào cửa, một tiếng ầm vang lên, cửa phòng đóng lại.

Mã Đình khóa cửa lại thì thân thể giống như khó thể gắng gượng, nàng ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt trở nên trắng nhợt.

Hạ Thiên nhìn Mã Đình mà có chút buồn bực, hắn chỉ muốn lấy cớ đuổi Kỷ Minh đi mà thôi, nào biết Mã Đình này thật sự nhận mình là bạn trai? Mã Đình này còn không đẹp bằng Triệu Thanh Thanh, dáng người thua kém chị Vân Thanh ở phòng đối diện, như vậy sao đủ tiêu chuẩn làm vợ hắn?

Càng làm Hạ Thiên cảm thấy buồn bực chính là Mã Đình còn gọi hắn là Phương Chí Hiên, sửa lại tên của hắn, hắn cảm thấy cái tên này rất khó nghe, không uy phong bằng cái tên Hạ Thiên.

- Anh là ai?

Vẻ mặt Mã Đình cuối cùng cũng có chút huyết sắc, nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, vẻ mặt tràn đầy vẻ đề phòng.

- Tôi là Hạ Thiên.

Hạ Thiên trả lời một câu mà hứng thú rả rời.

- Sao anh lại giả làm bạn trai của tôi?

Mã Đình lại hỏi.

- Tôi nào có giải mạo, tôi chỉ muốn đuổi Kỷ Minh kia đi mà thôi.

Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội.

Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, đồng thời còn có một âm thanh trầm thấp:

- Hạ Thiên, là chị, mở cửa ngay.

Mã Đình chợt căng thẳng, nàng nhìn Hạ Thiên:

- Là ai?

- Mở cửa đi, là chị Vân Thanh.

Hạ Thiên trả lời.

Vẻ mặt Mã Đình chợt biến đổi:

- Vân Thanh sao? Là bạn của Lê San, là luật sư kia sao?

- Em biết là tốt rồi, mở cửa nhanh lên.

Hạ Thiên cũng không ngờ Mã Đình lại biết Vân Thanh, như vậy cũng tốt, đỡ phải mất công giải thích.

Mã Đình mở cửa không chút do dự, sau đó Vân Thanh tiến vào.

- Nói đi, sao các người tìm được tôi, có mục đích gì?

Mã Đình lại đóng cửa phòng, nàng mở miệng hỏi.

Vân Thanh cười nhạt một tiếng:

- Kỹ thuật hóa trang của cô cũng không cao, vì vậy mà rất nhiều người nhận ra, cũng may mà chúng tôi đến đây trước Kỷ Minh. Mã Đình, tôi cũng không nói nhiều, tôi hỏi cô, cô che giấu hành tung để đến đây, không phải là trả thù cho cha đấy chứ?

- Tôi muốn xem chứng minh của cô.

Mã Đình nhìn chằm chằm vào Vân Thanh, nàng chợt hỏi một câu.

- Không có gì.

Vân Thanh đáp ứng cực kỳ sảng khoái, ngay sau đó nàng đưa giấy chứng minh cho Mã Đình.

Mã Đình xem rất cẩn thận, sau đó nàng trả lại cho Vân Thanh:

- Nói như vậy chị thật sự là cô luật sư bạn của Lê San sao?

- Đúng vậy.

Vân Thanh nhìn Mã Đình:

- Theo điều tra của tôi thì nhà cô có quan hệ rất tốt với Kỷ gia, lúc này cha cô lại gặp phải chuyện không may, cô từ bên ngoài chạy đến Giang Hải cũng không có gì là lạ, nhưng cô lại không muốn cho Kỷ gia biết, điều này rõ ràng là không bình thường. Mã Đình, tôi hỏi cô, cô có phải cũng cho rằng cha cô chết trong tay Kỷ Nam? Còn nữa, cha cô có phải đã để lại cho cô một thứ gì đó không?

- Bây giờ tôi không nói cho cô biết những vấn đề này, tôi cần tìm một người.

Mã Đình trầm mặc một lúc lâu, sau đó mở miệng nói.

- Cô muốn tìm ai?

Vân Thanh không khỏi hỏi.

- Đội trưởng Lãnh Băng Băng đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Giang Hải.

Mã Đình chần chừ một chút, cuối cùng cũng nói.

Vân Thanh chợt sững sờ:

- Cô muốn tìm đội trưởng Lãnh sao?

Hạ Thiên cũng có chút kỳ quái:

- Em tìm cảnh sát tỷ tỷ làm gì?

- Mọi người đều biết chị Lãnh Băng Băng sao?

Trong mắt Mã Đình lóe lên cái nhìn vui sướng.

- Cảnh sát tỷ tỷ là vợ tương lai của anh, tất nhiên anh biết.

Hạ Thiên nói.

Vân Thanh cũng gật đầu:

- Mã Đình, chúng tôi có thể đưa cô đến cục công an.

- Không, tôi không đi đến cục công an.

Mã Đình kiên quyết lắc đầu:

- Tôi phải lén gặp chị Lãnh Băng Băng.

- Vậy anh sẽ điện thoại cho cảnh sát tỷ tỷ.

Hạ Thiên xung phong nhận việc:

- Để chị ấy đến đây là được.

Mã Đình lại lắc đầu:

- Không được, Kỷ Minh có lẽ đang quan sát ở gần đây, nếu Lãnh Băng Băng đến đây thì hắn sẽ biết, tôi phải giấu Kỷ Minh.

Mã Đình dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Tôi biết rõ nhà chị Lãnh Băng Băng cách đây không xa, đáng lý ra tôi sẽ đợi đến tối mới lén đến tìm chị ấy, nhưng không ngờ hai người lại tới mà Kỷ Minh cũng biết chỗ này, vì vậy bây giờ tôi cũng chỉ biết tìm biện pháp khác mà thôi.

Hạ Thiên không khỏi ngáp một cái, sợ này sợ nọ, đúng là quá mệt mỏi.

- Như vậy em sẽ cùng Hạ Thiên đi dạo phố, sau đó Hạ Thiên điện thoại cho đội trưởng Lãnh, mọi người hẹn gặp nhau ở đâu đó là được, mà Kỷ Minh cũng sẽ không biết.

Vân Thanh nghĩ ra một ý kiến.

- Được rồi, cứ như vậy.

Mã Đình cuối cùng cũng gật đầu.

Hạ Thiên có chút không tình nguyện, hắn cùng đi dạo phố với Mã Đình, điều này làm hắn mất mặt, nhưng khi nghĩ rằng một chút nữa sẽ được gặp cảnh sát tỷ tỷ thì hắn cũng đồng ý.

Mã Đình cũng thu dọn vài thứ, ngay sau đó đi theo Hạ Thiên ra ngoài, Vân Thanh tất nhiên không đi cùng. Kỷ Minh biết nàng, nếu hắn phát hiện nàng cùng đi với Mã Đình thì sợ rằng sẽ lập tức ra tay.

- Nhớ kỹ, bây giờ anh là Phương Chí Hiên, mà Phương Chí Hiên là bạn trai của em, nếu Kỷ Minh có cho người điều tra ở đại học Thục Đô thì cũng không có vấn đề gì.

Mã Đình nói với Hạ Thiên trong thang máy. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Em có bạn trai rồi sao?

Hạ Thiên lập tức vui sướng:

- Như vậy anh sẽ không cần làm chồng em nữa rồi.

Mã Đình nhìn đối phương vui sướng mà buồn bực, làm bạn trai của nàng thì gớm ghiếc vậy sao?

Thang máy dừng lại ở lầu một, hai người đi ra thang máy, vẻ mặt Mã Đình vẫn không khỏi biến đổi, vì lúc này nàng nhìn thấy Kỷ Minh đang ngồi trong hành lang khách sạn.

- Đình Đình, các em ra ngoài đi dạo sao?

Kỷ Minh đứng dậy chào đón.

- Đúng vậy, anh Tiểu Minh, em tâm tình không tốt, Chí hiên giúp em đi dạo giải sầu.

Mã Đình khẽ nói.

Kỷ Minh gật đầu:

- Như vậy cũng tốt, em phải đi dạo cho thoải mái.

- À, anh Tiểu Minh, chúng em đi trước.

Mã Đình nói.

- Ờ, đi thôi.

Kỷ Minh ra vẻ ôn hòa:

- Đúng rồi, anh đã đặt một bàn ở Bách Vị Hiên, tối nay chúng ta cùng dùng cơm.

Vẻ mặt Mã Đình chợt cứng đờ, ngay sau đó lại khôi phục lại bình thường:

- Tốt, anh Tiểu Minh, đến tối em sẽ điện thoại cho anh.

Hạ Thiên và Mã Đình bắt một chiếc xe đi đến khu vực mua sắm, sau đó Hạ Thiên gọi điện thoại cho Lãnh Băng Băng.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị có nhớ tôi không?

Hạ Thiên mở miệng là nói một câu như vậy, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng tút tút, Lãnh Băng Băng trực tiếp cúp điện thoại.

Hạ Thiên tiếp tục gọi lại, Lãnh Băng Băng nhận điện thoại rồi rống lên:

- Cậu làm gì vậy? Tôi đang rất bận.

- Cảnh sát tỷ tỷ, em nhớ chị.

Hạ Thiên cười hì hì nói, sau đó hắn lại nghe thấy tiếng tút tút, Lãnh Băng Băng lại cúp điện thoại.

Hạ Thiên tiếp tục gọi lại, một lúc lâu sau chợt vang lên một giọng nữ ngọt ngào: "Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng... ...."

Hạ Thiên rất kiên nhẫn, hắn tiếp tục gọi lại, sau đó hắn cũng không biết mình gọi đến lần thứ mấy, cuối cùng Lãnh Băng Băng mở máy và nhận điện thoại.

- Này, cậu có để tôi yên không?

Lãnh Băng Băng quát lên trong điện thoại.

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đang cùng đi với con gái của Mã Nhị Cương, cô ấy nói muốn gặp chị.

Hạ Thiên vội vàng nói, hắn sợ Lãnh Băng Băng lại cúp điện thoại.

- Cái gì?

Một lúc lâu sau Lãnh Băng Băng mới kịp phản ứng:

- Con gái của Mã Nhị Cương? Muốn gặp tôi sao?

- Đúng vậy, cảnh sát tỷ tỷ, chúng tôi đang ở khu mua sắm, chị đến nhanh lên.

Hạ Thiên nói đến đây thì nhịn không được phải nói một câu:

- Em nhớ chị.

- Cậu.

Lãnh Băng Băng thiếu chút nữa đã cúp điện thoại:

- Cậu không gạt tôi đấy chứ? Con gái của Mã Nhị Cương thật sự đang ở Giang Hải sao?

- Cảnh sát tỷ tỷ, nếu tôi gạt chị thì sau này con của chúng ta sẽ không tìm được vợ... ....

Hạ Thiên còn chưa nói xong thì điện thoại đã vang lên những tiếng tút tút, Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không nhịn được phải cúp điện thoại.

- Lãnh Băng Băng đồng ý rồi sao?

Mã Đình cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi một câu, nàng nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt ngi ngờ.

Hạ Thiên còn chưa kịp trả lời thì bên tai đã vang lên một âm thanh tức giận:

- Hạ Thiên, cậu lại gạt Tôn Hinh Hinh để hẹn hò với cô gái khác rồi sao?