Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1334: Bạch Vân Tiên Phiêu Miểu tiên môn





Một chưởng không chút lưu tình của người đàn ông áo trắng vỗ mạnh lên chiếc kén được những sợi tơ hắc sắc quấn thành của Dạ Ngọc Mị, mà chiếc kén xoay tròn kia đã lấy mất một nửa lực đánh của hắn một cách rất quỷ dị, nhưng chỉ là như vậy cũng làm cho Dạ Ngọc Mị khó thể chống đỡ.

Dạ Ngọc Mị kêu lên một tiếng đau đớn, cổ họng ngọt ngọt, cặp môi tuyệt đẹp mở ra, nàng nhanh chóng ngậm miệng nhưng khóe miệng vẫn có một dòng máu rỉ ra. Tuy nàng miễn cưỡng có thể đứng yên chỗ cũ, nhưng một chưởng của đối phương đã làm nàng bị thương.

Cùng lúc đó bàn tay trắng như ngọc của Dạ Ngọc Mị cũng vỗ đúng vào ngực người đàn ông áo trắng.

Nhưng khoảnh khắc khi vỗ vào ngực người đàn ông áo trắng thì Dạ Ngọc Mị chợt cảm thấy mình như đánh vào sóng biển, lòng bàn tay bùng ra lực lượng rất mạnh nhưng chợt biến mất không thấy đâu, một chưởng đánh trúng đối thủ nhưng rõ ràng là không hiệu quả.

Sợ tơ màu đen cũng phóng đến sau gáy người đàn ông áo trắng, nhưng đối phương như có mắt sau gáy, hắn vươn hai ngón tay trái kẹp lấy sợi tơ.

Người đàn ông áo trắng kẹp được sợi tơ, sau đó lại dùng tốc độ cực nhanh để phóng về phía trước, lúc này mục tiêu là Dạ Ngọc Mị.

Sợi tơ màu đen nhanh chóng phóng đến trước ngực Dạ Ngọc Mị, giống như sắp tạo nên cho nàng một đòn trí mạng. Nhưng khi sợ tơ chuẩn bị tiếp xúc thì chợt dung hợp với chiếc kén quanh người nàng, sợi tơ dù sao cũng là vũ khí của nàng nhiều năm, hầu như là một phần cơ thể của nàng, sao có thể làm bị thương nàng được?

- Á!

Dạ Ngọc Mị hét lên một tiếng đau đớn, cuối cùng cũng không thể nào giữ ổn định cơ thể, trực tiếp rơi xuống, chính thức bị thương.

Không phải Dạ Ngọc Mị bị sợi tơ của mình tạo ra thương tích, mà một chưởng bàn tay phải cũng lợi dụng lúc sợi tơ bay trở lại bên người nàng mà quỷ dị xuất hiện, nàng bị một chưởng đánh bay đi.

Một chưởng này của người đàn ông áo trắng có thể nói là nặng hơn một chưởng trước đó, cái kén trên người Dạ Ngọc Mị cũng không chịu đựng được, vì thế mà nàng không khỏi trọng thương.

Dạ Ngọc Mị cố gắng xoay người trên không trung, sau đó rơi xuống Thiên Thần Đỉnh, dáng người tuyệt đẹp không khỏi lay động một chút, sau đó mới miễn cưỡng đứng vững.

Dù nàng trọng thương nhưng vẫn kiêu ngạo đứng đó, cặp ngực cao ngất, ánh mắt đẹp bùng ra hàn quang, khóe miệng là một dòng máu tươi làm người ta cảm thấy thê lương.

Nhưng lúc này tất cả khung cảnh càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho Dạ Ngọc Mị, vẻ đẹp của nàng thật sự kinh tâm động phách, kiêu ngạo chúng sinh.

Trong mắt người đàn ông áo trắng chợt có thêm chút hương vị khác thường, hắn không tiếp tục ra tay, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dạ Ngọc Mị, giọng điệu vẫn lạnh băng:

- Dạ Ngọc Mị, ta nói lần cuối, ngươi có hai lựa chọn, một là nói ra vị trí của Nguyệt sư tỷ, hai là chết.

- Cái chết cũng không dọa được ta.

Dạ Ngọc Mị chậm rã nói ra vài chữ, lúc này gương mặt tuyệt thế có hơi tái, so với trước đó thì có thêm chút ngây ngô. Lúc này cái chết đến quá gần, nhưng cái chết cũng không phải xấu, vì điều đó có nghĩa là ác mộng hai mươi năm qua sắp kết thúc.

- Dạ Ngọc Mị, nếu muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Trong mắt người đàn ông áo trắng chợt lóe lên một luồng hàn quang, sát khí trên người bùng ra, bàn tay phải giơ lên, bộ dạng có thể vỗ chết Dạ Ngọc Mị bất cứ lúc nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Nhưng lúc này một âm thanh tiếc hận chợt vang lên:

- Đúng là phí của trời.

Người đàn ông áo trắng chợt ngẩng đầu, cách đó không xa là một hình bóng đang bay về phía bên này, một giây sau hắn phát hiện đối phương đã ở bên cạnh Dạ Ngọc Mị.

Không đợi hắn mở miệng, tên kia đã ngẩng đầu nói:

- Này, chú em có phải là đàn ông không? Một người phụ nữ xinh đẹp thế này mà chú lại giết, không biết tiếc của giời sao?

- Ngươi là ai?

Người đàn ông áo trắng dùng ánh mặt lạnh lùng nhìn tên mới xuất hiện:

- Sao ngươi biết thân pháp của Phiêu Miểu tiên môn?

- Nếu anh nói là chị ấy dạy anh, chú tin không?

Người vừa xuất hiện chợt cười hì hì:

- Đúng rồi, để anh giới thiệu, anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, mà chú đây tên gì?

- Ta là Bạch Vân Sơn, đến từ Phiêu Miểu tiên môn.

Người đàn ông áo trắng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:

- Ngươi là đồ đệ của Dạ Ngọc Mị sao?

- Bạch Vân Sơn, anh không biết chú ở trên đại lục Tiên Vân có phải là danh nhân hay không, nhưng cái tên của chú ở nơi này đúng là danh nhân, không ai trong thiên hạ

không biết.

Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.

Bạch Vân Sơn tất nhiên không phải là danh nhân, nhưng cái tên Bạch Vân Sơn lại khá nổi tếng, trong nước có ít nhất mười nơi gọi là Bạch Vân Sơn.

Hạ Thiên nắm bàn tay non mềm của Dạ Ngọc Mị rồi nói tiếp:

- Thật ra chị ấy không phải là sư phụ của anh đây, mà anh là chồng của chị ấy, tuy vợ này không nghe lời nhưng dù sao cũng là vợ, vì vậy ai đánh vợ anh thì phải trả giá.

Hạ Thiên lúc này mở miệng nói hươu nói vượn nhưng Dạ Ngọc Mị không phản bác, nàng bị hắn cầm tay cũng không vùng vẫy, vì băng hỏa linh khí trong cơ thể hắn đang liên tục đưa vào người nàng, nhanh chóng chữa thương.

Trên thực tế Hạ Thiên cũng không phải phát hiện tình hình chiến đấu ở chỗ này, vì khi Dạ Ngọc Mị đứng ngạo nghễ trên Thiên Thần Đỉnh, Hạ Thiên cũng đang ở trên sân thượng biệt thự bên Hồ Nguyệt Lạc nhìn Dạ Ngọc Mị.

Tất nhiên ý của Hạ Thiên cũng không phải bảo vệ Dạ Ngọc Mị, hắn chỉ giám thị nàng mà thôi, nếu nàng tìm được đường về, hắn sẽ lập tức xuất hiện, đuổi nàng đi và phá bỏ đường về. Vì dù là lời nhắc nhở của Thần tiên tỷ tỷ hay vì sự an toàn của mọi người, hắn không thể cho Dạ Ngọc Mị quay về.

Nhưng Hạ Thiên không ngờ mình giám thị cũng là cứu Dạ Ngọc Mị, vì dù là lời căn dặn hay vấn đề an toàn của thần tiên tỷ tỷ, hắn vẫn phải cứu Dạ Ngọc Mị, vì một mình hắn cũng không thể nào đối phó được với đám người Phiêu Miểu tiên môn. Đặc biệt là sau khi Bạch Vân Sơn xuất hiện thì hắn càng xác định được điều này, vì Bạch Vân Sơn còn mạnh hơn cả Hoàng Tĩnh Di.

- Dạ Ngọc Mị, ngày xưa ngươi đánh cắp công pháp của Phiêu Miểu tiên môn, bây giờ lại truyền cho người ngoài.

Bạch Vân Sơn có chút phẫn nộ:

- Rất tốt, nếu đã như vậy thì ta không ngại mà nhắc lại, nếu nói cho ta biết vị trí của Nguyệt sư tỷ, ta sẽ tha cho một mạng, nếu không thì ta sẽ cho hai đứa các ngươi xuống địa phủ làm uyên ương.

- Này, Nguyệt sư tỷ là ai?

Hạ Thiên tỏ ra rất ngạc nhiên.

- Đệ nhất tiên tử Nguyệt Thanh Nhã.

Bạch Vân Sơn dùng giọng lạnh lùng nói:

- Ngươi biết mà rõ ràng còn cố hỏi.

- À, là chị ấy sao?

Hạ Thiên chợt hiểu ra, hắn nhìn Dạ Ngọc Mị:

- Vợ chân dài, Bạch Vân Sơn nói Nguyệt Thanh Nhã, chính là kẻ thù của chị sao?

- Đúng vậy, là cô ta.

Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng trả lời một câu, nàng mơ hồ hiểu ra Hạ Thiên đang kéo dài thời gian, dù băng hỏa linh khí của Hạ Thiên trị nội thương rất tốt nhưng cũng cần có thời gian.

- Vậy thì nói ra, không nên che giấu.

Hạ Thiên không cho là đúng:

- Tôi thấy người này tám phần là kẻ thù của Nguyệt Thanh Nhã kia, để bọn họ tự giết hại lẫn nhau đi.

- Ngu ngốc, bọn họ cùng một hội.

Dạ Ngọc Mị khẽ mắng một câu, tuy nàng thật là mắng Hạ Thiên nhưng nghe vào tai Bạch Vân Sơn lại giống như liếc mắt đưa tình. Khi thấy đám người kia tay trong tay thì Bạch Vân Sơn càng thêm tin tưởng, hai tên này thật sự là tình nhân.

- Cùng một hội thì thế nào?

Hạ Thiên phản bác:

- Cùng một hội cũng thường tương tàn vậy.

Không đợi Dạ Ngọc Mị phản bác, Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn Bạch Vân Sơn:

- Này, ngươi thật sự muốn biết vị trí của Nguyệt Thanh Nhã sao?

- Đừng nói nhảm.

Bạch Vân Sơn lạnh lùng nói.

- Được rồi, không nhiều lời.

Hạ Thiên không còn cười hì hì mà trở nên nghiêm túc:

- Nói cho chú biết vị trí của Nguyệt Thanh Nhã cũng không phải là vấn đề, nhưng vừa rồi chú đánh vợ anh bị thương, anh phải giúp vợ anh hả giận, nếu không tối nay anh sẽ ngủ dưới chuồng heo.

- Ngươi muốn ra tay với ta?

Trong ánh mắt Bạch Vân Sơn tràn đầy cái nhìn trào phúng, giọng điệu khinh thường.

- Đàn ông lúc nào chẳng đánh nhau vì phụ nữ? Vì tối nay được cày cấy, dù không đánh lại chú em, anh cũng liều chết hy sinh.

Hạ Thiên vẫn tỏ ra nghiêm túc:

- Này, anh thấy không còn sớm, vì một đêm lung linh, anh cũng không muốn bỏ phí thời gian. Thôi thì thế này, chúng ta trực tiếp một chút, chỉ tiếp nhau ba chưởng, sau khi xong ba chưởng, dù thắng thua thế nào anh cũng nói cho chú em biết vị trí của Nguyệt Thanh Nhã.

- Ngươi muốn liều mạng ba chưởng với ta?

Bạch Vân Sơn nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt càng thêm khinh thường:

- Chỉ bằng vào ngươi?

- Đúng vậy, liều mạng ba chưởng.

Hạ Thiên khẽ gật đầu:

- Này, nếu chú không dám thì một chưởng cũng được, anh chỉ muốn hả giận cho vợ mà thôi, đánh với chú một hai ba chưởng cũng không khác gì nhau.

- Ngươi đã muốn tìm chết, ta sẽ thành toàn.

Bạch Vân Sơn cười lạnh lùng:

- Ba chưởng thì ba chưởng, nhưng ta sợ ngươi một chưởng cũng không chịu nổi.

- Nếu ngươi đánh chết cậu ấy, đừng hòng biết được tin tức về Nguyệt Thanh Nhã.

Dạ Ngọc Mị chợt nói, nàng tất nhiên không phải quan tâm đến Hạ Thiên, nàng thấy có lẽ hắn sẽ dùng chiêu thức vô sỉ, vì vậy nàng mới lên tiếng. Nếu Bạch Vân Sơn không dùng toàn lực, kế hoạch của tiểu tử kia sẽ thành công.

- Vợ chân dài, xem tôi dạy bảo tên đầu trâu này.

Hạ Thiên cuối cùng cũng buông tay của Dạ Ngọc Mị:

- Tối nay nhất định phải cho tôi cày cấy đấy nhé.