Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1352: Đừng tưởng muốn xoay người là chủ nhân





- Mày cho rằng chuyện quyến rũ Tiểu Tứ lên giường tao không biết sao?

Tạ Thân Quốc nhìn Trình Linh đang dần nói không nên lời:

- Cuối cùng nói cho mày biết, đồ chơi cũng là món đồ chơi, đừng hòng xoay người làm chủ nhân.

Cặp mắt đẹp của Trình Linh dần mất đi sắc thái, vài phút sau nàng biết thành một xác chết xinh đẹp, mà kế hoạch báo thù của nàng đến giờ này vẫn chưa thành công.

Người đàn ông hắc y cuối cùng cũng buông Trình Linh ra, thi thể của nàng rơi xuống đất.

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Thân Quốc, vẻ mặt chợt biến đổi, vì hắn thấy một họng súng đen ngòm.

- Đùng.

Một tiếng súng vang lên, trên trán người đàn ông hắc y xuất hiện một lỗ hổng, hắn ngửa mặt té xuống đất, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Tạ Thân Quốc thả tay xuống, hắn cầm lấy điện thoại bấm ba con số:

- Cục công an phải không, đây là tòa nhà Ái Quốc, tôi là Tạ Thân Quốc, tôi giết người...

Khi Tạ Thân Quốc báo cảnh sát, đúng lúc cảnh sát cũng nhận được một cú điện thoại, đó là Trương Chính Nghĩa đang dừng xe bên ngoài. Khi hắn thấy Trình Linh đi vào tòa nhà, mười phút sau chợt vang lên tiếng súng thì cực kỳ khiếp sợ.

Mười lăm phút sau Trương Chính Nghĩa thấy hai thi thể được đưa ra, trong đó có một người là Trình Linh, vì vậy mà trong lòng bùng lên ý lạnh. Khi hắn thấy Tạ Thân Quốc bị đưa lên xe cảnh sát, trong lòng hắn càng phẫn nộ, hắn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết cái chết của Trình Linh nhất định có liên quan đến Tạ Thân Quốc.

Lúc này Trương Chính Nghĩa cực kỳ hối hận, hối hận vì trước đó mình tìm Trình Linh, vì thế mà hại chết nàng, đồng thời cũng căm hận thủ đoạn cay độc của Tạ Thân Quốc. Có lẽ đối với Trương Chính Nghĩa thì niềm an ủi duy nhất chính là Tạ Thân Quốc đã bị bắt, đây là giá trị lớn nhất từ cái chết của Trình Linh.

...

Tối hôm nay nhà từ thiện lớn nhất thành phố Nhạc Nam bị bắt giữ, mà trong nhà người giàu số một thành phố Nhạc Nam cũng không được bình tĩnh.

- Hoàng sư muội, Bạch sư đệ, thương thế của các người bây giờ thế nào rồi?

Đứng trên sân thượng, Hàn Minh Phi nhìn Bạch Vân Sơn và Hoàng Tĩnh Di bằng ánh mắt ôn hòa.

- Vẫn chưa hoàn toàn tốt.

Bạch Vân Sơn lắc đầu:

- Nơi này không đủ linh khí, vận công chữa thương rất khó. Hơn nữa tiểu tử khốn kiếp Hạ Thiên kia không biết hạ độc dược gì, đến bây giờ còn chưa thể loại trừ được.

- Hàn sư huynh, trước đó ta đã bị Hạ Thiên động tay động chân, sau này lại bị Dạ Ngọc Mị đả thương, dù có sư huynh giúp đỡ chữa thương nhưng bây giờ chỉ khôi phục lại bảy phần mà thôi.

Hoàng Tĩnh Di khẽ nói.

- Linh khí trên thế giới này đã cạn, trừ khi có thiên phú cực tốt, nếu không thì sẽ rất khó tu luyện, điều này cũng làm cho thực lực của chúng ta bị hạn chế.

Hàn Minh Phi vuốt cằm:

- Tất nhiên như vậy cũng tốt, ít nhất thì thực lực của Dạ tiên tử bây giờ vẫn giống như hai mươi năm trước, nếu không với thiên phú của nàng, dù ba người chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ.

- Tuy ta chưa từng gặp Hạ Thiên nhưng hai người chịu nhiều thiệt thòi, xem ra tên này thật sự khó lường.

Hàn Minh Phi khẽ nhíu mày:

- Nhưng điều này cũng rất kỳ quái, nếu như hắn theo chân Dạ tiên tử đến đây, sao trước nay ta chưa từng nghe nói về tiên tuổi của hắn? Nhưng nếu hắn thuộc về thế giới này, với trạng thái linh khí hiện tại, sao có người tu luyện đến cấp bậc tu vi như hắn được?

- Hàn sư huynh, ta cảm thấy không cần suy đoán nhiều, trực tiếp giết chết bọn họ là được.

Hoàng Tĩnh Di hình như có chút tức giận.

- Ta cảm thấy nên bắt lấy bọn họ, hỏi ra vị trí của Nguyệt sư tỷ, sau đó giết chết bọn họ cũng không muộn.

Bạch Vân Sơn cũng không phải hoàn toàn đồng ý với Hoàng Tĩnh Di.

- Hoàng sư muội, Bạch sư đệ, cách làm của hai người thật sự có hơi quá.

Âm thanh của Hàn Minh Phi có chút trầm thấp:

- Các người giết nhiều phàm nhân, mà những chuyện đó hoàn toàn không cần thiết.

- Hàn sư huynh, rõ ràng là bọn họ muốn chết, lại muốn đùa giỡn ta, còn có tên lừa gạt ta đến chỗ hẻo lánh để nói chuyện của Nguyệt sư tỷ, sau đó muốn sàm sỡ...

Hoàng Tĩnh Di dùng giọng căm giận giải thích.

Hàn Minh Phi khoát tay nói:

- Sự việc đã xảy ra cũng không cần giải thích gì nhiều, ta cũng không muốn truy cứu, ta chỉ hy vọng sau này các người làm việc cẩn thận thêm một chút. Thế giới này dù là nơi ở của phàm nhân nhưng cũng không khác gì thế giới chúng ta, những ngày qua tôi luôn cố gắng tìm hiểu nó, ta hy vọng các người cũng có thể tìm hiểu, không được tùy tiện giết người. Các người đừng quên chúng ta đến đây để tìm Thanh Nhã sư muội, không phải để giết người.

Hàn Minh Phi dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Tuy trước đó chúng ta chia nhau ra làm việc nhưng sau này chúng ta sẽ đi cùng nhau, hai người không phải là đối thủ của Dạ tiên tử, hơn nữa còn đang bị thương, còn có tên Hạ Thiên kia, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Mặt khác chúng ta cần phải liên lạc với các nhóm khác, có Dạ tiên tử ở đây thì Thanh Nhã sư muội cũng không ở quá xa.

- Hàn sư huynh, chúng ta căn bản không biết tình huống của người khác, sao có thể liên lạc với bọn họ.

Bạch Vân Sơn rõ ràng tán thành ý kiến của Hàn Minh Phi, nhưng hắn cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào.

- Hoàng sư muội đã tìm được một vị trí không tồi, tên phàm nhân Đinh Hương kia rất tôn kính chúng ta, cũng tình nguyện làm mọi chuyện cho chúng ta, vì vậy ta nghĩ mình nên lợi dụng sức mạnh của tên phàm tục này.

Hàn Minh Phi trầm ngâm rồi nói:

- Hoàng sư muội, muội đi nói với Đinh Hương, để xem hắn có thể tìm được các sư huynh đệ khác của chúng ta không.

- Được rồi, Hàn sư huynh, ta sẽ đi làm.

Hoàng Tĩnh Di không phải rất tình nguyện nhưng vẫn đồng ý.

- Mặc khác để cho lão ta điều tra về hạ thiên, để xem có biết rõ về đối phương hay không.

Hàn Minh Phi lại bổ sung một câu.

Hoàng Tĩnh Di gật đầu rồi xoay người bỏ đi.

...

Tối hôm nay Hạ Thiên cũng không được an tĩnh, vợ Ninh Khiết xuất hiện, nàng bây giờ đã thành Kim Đan, tất nhiên các phương diện kỹ xảo càng thêm trưởng thành, một vài động tác khó cũng được nàng thể hiện hoàn mỹ hơn, có thể làm cho Hạ Thiên một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau.

Những tiếng rền rĩ vang lên thiếu chút nữa đã làm cho Hạ Thiên nhào lên người Ninh Khiết, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, âm thanh đó không phải của Ninh Khiết mà là của Mộc Hàm, vì Mộc Hàm điện thoại đến.

- Chồng, đã điều tra về người mà cậu cần.

Âm thanh quyến rũ của Mộc Hàm vang lên:

- Caroline là người Tây Ban Nha, có huyết thống của Bồ Đào Nha và Pháp, năm nay mười bảy tuổi...

- Sao, mới mười bảy tuổi à?

Hạ Thiên không khỏi hỏi một câu.

- À, hai tháng nữa mới mười bảy tuổi, cô ấy mười bốn tuổi đã nổi tiếng, hai năm sau đã là một siêu mẫu đắt giá. Cô ấy chủ yếu sống ở Mỹ và Anh, gia thế bình thường, xuất thân trung sản, cha mẹ không có gì đặc biệt, cô ấy quen biết với Ninh Khiết cũng rất bình thường. Bây giờ Ninh Khiết có danh tiếng rất lớn, là nhà thiết kế nổi tiếng, đặc biệt là ở phía Hongkong, vì vậy Caroline đến đặt hàng cũng coi như là hợp lý.

Mộc Hàm nhanh chóng giới thiệu tình huống về Caroline:

- Tạm thời chưa phát hiện cô ấy có gì không bình thường, nhưng tôi sẽ tiếp tục điều tra, có tin tức sẽ báo cho cậu biết.

- Được rồi, vợ, tôi đi ngủ đây. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hạ Thiên ngáp một cái rồi nằm xuống ngủ ở bên cạnh Ninh Khiết, cũng không còn thời gian quan tâm đến chuyện của Caroline.

...

Trương Chính Nghĩa một đêm không ngủ, tối qua hắn lái xe đi theo xe cảnh sát đến ngoài cục công an, sau đó đứng bên ngoài, lại thông qua điện thoại liên hệ với một người bạn trong cục công an thành phố. Tuy tận mắt thấy Tạ Thân Quốc bị bắt nhưng Trương Chính Nghĩa muốn biết đối phương bị khép tội danh gì.

Trương Chính Nghĩa đốt một điếu thuốc rồi hít vào hai hơi, cố gắng làm cho tinh thần của mình tốt hơn một chút, sau đó hắn thấy một vị cảnh sát trung niên từ trong cục công an đi ra.

Sau đó tên cảnh sát kia đi đến chiếc xe của Trương Chính Nghĩa, mở cửa xe leo lên.

- Anh Cao, thế nào?

Trương Chính Nghĩa mồi một điếu thuốc cho viên cảnh sát trung niên, sau đó mở miệng hỏi.

Anh Cao hít vào một hơi rồi thở dài nói:

- Anh Trương, sợ rằng phải làm anh thất vọng.

- Sao vậy? Tạ Thân Quốc không thừa nhận đã giết người sao?

Trương Chính Nghĩa chợt căng thẳng.

Anh Cao lắc đầu:

- Không, hắn thừa nhận, cái gì cũng thừa nhận.

- Vậy thì có vấn đề gì?

Trương Chính Nghĩa thật sự khó hiểu.

- Vấn đề là hắn giết người vì phòng vệ.

Anh Cao thở dài:

- Theo lời của hắn thì tên Lão Tứ kia là lưu manh, cố gắng cướp bóc và giết nhân viên Trình Linh, sau đó hắn bắn chết tên lưu manh kia. Căn cứ vào hiện trường thì lời khai của hắn cũng không có vấn đề, điều duy nhất cần bàn chính là hắn có trữ súng, đây là phi pháp.

- Tàng trữ súng thì tối đa chỉ giam vài năm thôi phải không?

Trương Chính Nghĩa có chút căm tức.

- Giam vài năm?

Anh Cao lắc đầu:

- Súng của anh ta cũng có vấn đề, nghe nói là quà tặng của một người bạn nước ngoài, là một cây súng cổ, có thể coi là hàng mỹ nghệ. Tất nhiên chúng tôi cũng không cho đó là hàng mỹ nghệ, nhưng đó cũng là một tình tiết giảm án. Tóm lại theo ý của cục công an, hắn căn bản không cần ngồi tù, nhiều nhất là bị phạt tiền, mà bản thân Tạ Thân Quốc không thiếu tiền, vì thế sẽ không có vấn đề.

- Như vậy hắn giết người mà không có việc gì cả sao?

Trương Chính Nghĩa thật sự phẫn nộ.

- Đúng vậy, Tạ Thân Quốc này rất giỏi, giết người là báo cảnh sát, cái gì cũng chiếm ưu thế, nhưng sự việc cũng có chút kỳ quái.

Anh Cao hút vào một hơi thuốc:

- Vốn cục công an muốn thả hắn ra, hắn cũng không muốn ngồi tù, nhưng lại yêu cầu cục công an dùng tội danh tàng trữ vũ khí để bắt mình lại.