Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1447: An Tâm cảm thấy tâm tính bất an





- Đại ca, anh nói vậy có ý gì? An Tâm là hoa đã có chủ rồi sao?

Lão Tam có chút không rõ.

- Lão Tam, anh cũng quá thiếu tin tức rồi.

Đại ca vẫn chưa trả lời mà Lão Tứ chợt lên tiếng.

- Đâu chỉ là thiếu, tao nghi ngờ Lão Tam từ trên núi mới xuống.

Lão Nhị trực tiếp khinh bỉ Lão Tam.

- Con bà nó, sao giống như chỉ mình tao không biết vậy?

Lão Tam có chút buồn bực:

- Tao không phải gần đây thích lên mạng đọc sách sao?

- Hừ, gần đây đọc đến mức mất ăn mất ngủ, mày đọc cái gì mà hăng say như vậy?

Tên Đại ca lắc đầu:

- Mỗi ngày đều ôm lấy điện thoại, kẻ không biết còn tưởng rằng điện thoại của mày biến thành yêu tinh, đã sắp nhận làm vợ mày rồi.

- À, tao đọc tiểu thuyết, nhân vật chính chỉ có một chữ là trâu chó, đặc biệt trâu chó...

Vừa nói đến tiểu thuyết thì Lão Tam nói đến mức nước miếng tung bay.

- Hừ.

Lão Tứ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lão Tam mập.

- Này, này, các chú lạc đề rồi.

Đại ca cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.

- À, đúng đúng, đại ca, anh nói xem, vì sao An Tâm lại là hoa tàn? Cô ấy đến đây học đã năm năm nhưng chưa có bạn trai mà?

Lão Tam cuối cùng cũng nhớ ra chủ đề chính, tiếp tục truy vấn.

- Lão Tam, ngươi dù cả ngày đọc tiểu thuyết cũng biết nhiều chuyện nhỉ, tháng trước An Tâm nhảy lầu, chuyện lớn như vậy mà chú không biết, đúng là trên núi mới xuống.

Đại ca thở dài lắc đầu.

- Nhảy lầu sao?

Lão Tam chợt sững sờ, sau đó vô thức nhìn cô gái xinh đẹp đang mua bữa sáng cách đó không xa:

- Không phải cô ta đang rất tốt sao?

- Đúng vậy, cô ta gặp đại nạn không chêt, nhảy từ lầu mười một xuống mà không chết, chỉ là não bị thương, mất ký ức.

Lão Nhị lên tiếng, bộ dạng đồng tình:

- Đáng tiếc cho một hoa hậu giảng đường tinh thuần, bị đám khốn nạn kia biến thành hoa tàn, thiếu chút nữa thì lụi tàn.

- Chỉ là mất trí nhớ mà thôi, sao lại là hoa tàn?

Lão Tam vẫn không hiểu.

- Lão Tam, mày thật sự là đọc nhiều mà biến thành ngu sao?

Lão Tứ không nhịn được phải khinh bỉ Lão Tam:

- Nào chỉ là mất trí đơn giản như vậy? Làm sao mày không nghĩ rằng An Tâm vì sao lại nhảy lầu? Người ta bây giờ là một nghiên cứu sinh khoa tâm lý học, sẽ là một bác sĩ tâm lý học, tất nhiên tố chất tâm lý phải là loại cực tốt, nhưng một người như vậy sao phải nhảy lầu tự sát?

- Đúng vậy, đang tốt sao lại tự sát?

Lão Tam cuối cùng cũng phản ứng, sau đó tỏ ra khó thể chờ lâu hơn:

- Đại ca anh cũng đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh lên, cuối cùng có gì xảy ra?

- Thật ra tao cũng không quá rõ ràng, chỉ biết An Tâm không phải nhảy lầu trong trường, nàng nhảy lầu trong một khách sạn, nguyên nhân là gì thì nàng tỉnh lại mất đi trí nhớ, vừa lúc quên những thứ đã xảy ra, vì thế mà có nhiều lời đồn đãi.

Đại ca hạ thấp âm thanh:

- Nghe nói hôm đó An Tâm bị một thằng khốn con nhà quan cưỡng hiếp, vì vậy mà nhảy lầu.

- Sao?

Vẻ mặt Lão Tam chợt biến đổi:

- Con mẹ nó, có chuyện này à?

- Dù sao thì cũng có một điều được chứng thực, đó là khi nhảy lầu thì quần áo của nàng không chỉnh tề, dù cảnh sát bác bỏ tin đồn này, bệnh viên đã kiểm tra là An Tâm không bị xâm hại, nói nàng vẫn còn trinh trắng, nhưng ai tin? Bọn họ không bác bỏ tin đồn thì chẳng sao, nhưng bác bỏ tin đồn thì làm cho mọi người tưởng tượng sâu hơn. Bây giờ ai cũng cho rằng An Tâm không còn tinh khiết, hoa hậu giảng đường này đã theo gót những người khác, đã là hoa tàn, nhưng nàng bảo trì được năm năm cũng coi là kỳ tích rồi.

Lão Tứ rõ ràng biết nhiều về điều này, thực tế thì chuyện này cũng không có nhiều người biết, Lão Tam không rõ là bình thường.

- Đúng vậy, nghe nói năm xưa khi An Tâm đến học, những tân sinh viên cùng khóa đã bầu chọn nàng làm hoa hậu giảng đường, sau đó mỗi năm đều có hoa hậu giảng đường tân sinh viên nhưng bọn họ đều không được đám khốn kiếp có tiền có quyền coi trọng. Trong nhóm hoa hậu giảng đường kia có kẻ là tình nhân cho đám nhà giàu, có kẻ được bao nuôi, ai cũng có chủ, nói chung là rất loạn.

Lão Nhị lắc đầu cảm khái:

- Cũng chỉ có An Tâm là tinh khiết, không làm chuyện xấu, không tạo ra thị phi nên được gọi là hoa hậu tinh thuần nhất, nào ngờ bây giờ lại như vậy, ôi.

- Cô ta không giống với đám người kia, cô ấy chỉ bị bọn khốn nạn kia hãm hại mà thôi.

Lão Tam căm giận nói:

- Tao thấy cô ấy vẫn là hoa hậu giảng đường tinh khiết nhất.

- Được rồi, Lão Tam, đừng tỏ ra căm phẫn như vậy, chúng ta chỉ có thể mắng vài câu sau lưng, cũng không thay đổi được điều gì.

Đại ca lắc đầu.

Chuyện của An Tâm thật sự làm cho nhiều sinh viên tức giận đồng tình, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, tất cả đều biết rất rõ nàng mất đi ký ức, dù nàng không mất trí và nói ra ai ép mình nhảy lầu, chỉ sợ cũng không ai làm gì được.

Lúc này khi An Tâm vào căn tin thì ai cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn, nhưng đến khi nàng bỏ đi thì bọn họ cũng chỉ nhìn mà thôi, thậm chí không ai nói lời nào.

...

An Tâm rời khỏi căn tin, đang chuẩn bị đi về phòng ký túc xá thì có một người chạy đến, từ xa đã chào hỏi:

- An Tâm.

Đây là một nữ sinh viên, tóc dài xỏa vai, ăn mặc mát mẻ, áo bó sát quần jean ngắn cũn, những phần da thịt trắng nõn lộ ra không khí, tuy gương mặt không đẹp bằng An Tâm, dáng người cũng không hoàn mỹ nhưng cũng là mỹ nữ chính cống.

- An Tâm, bạn ở đây à, mình đang định đến ký túc xá tìm bạn.

Nữ sinh viên ăn mặc mát mẻ này đến trước mặt An Tâm thì nhiệt tình chào hỏi.

Trên mặt An Tâm xuất hiện nụ cười nhàn nhạt:

- Đào Mai, bạn tìm tôi có việc gì sao?

- An Tâm, vài ngày trước mình đã nói với bạn rồi, mình đã có hẹn trước với vị đại sư thôi miên kia.

Nữ sinh Đào Mai gợi cảm có chút hưng phấn:

- Ba giờ chiều tôi sẽ đưa bạn đi gặp ông ta, đến lúc đó ông ta sẽ thôi miên cho cậu, có thể giúp cậu khôi phục trí nhớ.

- Ba giờ chiều sao?

An Tâm cũng tỏ ra vui mừng.

- À, ba giờ chiều, nhưng hai rưỡi chúng ta sẽ đi. Đúng rồi, bây giờ bạn cũng không dùng điện thoại, vì vậy mà hẹn nói trước luôn, hai rưỡi chúng ta gặp mặt ở cổng trường.

Đào Mai nhanh chóng nói.

- Được, cám ơn bạn, Đào Mai.

An Tâm khẽ gật đầu.

- Khách khí làm gì? Tôi là bạn bè tốt của bạn mà, quyết định vậy nhé, mình còn phải đi học, chiều nay gặp mặt.

Đào Mai nhanh chóng nói, sau đó xoay người bỏ đi ngay, giống như lo lắng đi muộn.

An Tâm nhìn bóng lưng Đào Mai, nụ cười trên mặt dần biến mất, trong mắt giống như bùng lên ý lạnh.

...

Trên đường cái thành phố Tây Đô, Hạ Thiên và nữ hoàng mất trí Cơ Thanh Ảnh đang đi dạo.

Hạ Thiên mang theo một mỹ nữ như Cơ Thanh Ảnh đi dạo cũng không phải chuyện gì tốt, sẽ luôn có người tiến lên lôi kéo làm quen, mà hắn cũng giống như hôm qua, xử lý đám người kia.

Điều làm cho Hạ Thiên bực bội là Cơ Thanh Ảnh thích náo nhiệt, chỗ nào càng ồn ào thì càng thích, vì vậy mà người cần đánh càng nhiều. Càng làm dở khóc dở cười chính là Cơ Thanh Ảnh thỉnh thoảng lại nói ra những lời như của kẻ điên, ví dụ như trẫm đang đi thị sát thiên hạ, không cho phép kẻ nào được lảng tránh, nếu không sẽ tru di cửu tộc.

Cơ Thanh Ảnh rất vui mà Hạ Thiên cũng đánh người rất vui, buổi sáng có vài chục người gặp nạn.

Vì cái gọi là đi đêm lắm sẽ gặp ma, đánh nhiều người cũng sẽ bị bắt, mà Hạ Thiên thì không bị bắt, chỉ là lại bị cảnh sát đến xem xét, lúc này bọn họ không gây phiền mà là bảo vệ hắn.

Không sai, bọn họ đang đi theo bảo vệ Hạ Thiên, có hai nam hai nữ cảnh sát đi theo làm tùy tùng của Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh, bọn họ đều cố ý mặc đồng phục cảnh sát, đeo súng. Bọn họ giống như cố ý biểu hiện, không cho phép kẻ nào cố ý đến làm quen với Cơ Thanh Ảnh.

Bốn tên cảnh sát này cũng không phải xuất hiện ngẫu nhiên, bắt đầu từ ngày hôm qua, Hạ Thiên đã bị cảnh sát Tây Đô theo sát, vì hắn đã đánh một nhóm cảnh sát. Cục công an Tây Đô vốn định bắt người, nhưng may mà bọn họ nhanh chóng phát hiện ra thân phận của Hạ Thiên.

Sau khi phát hiện ra thân phận của hắn thì đám cảnh sát cũng không ngốc đến gây phiền cho Hạ Thiên, nhưng vị đại gia này lại đi đường và đánh người, nghe nói cục trưởng cục công an đã điện thoại nói rõ, không được bắt người nhưng cũng không nói ra lý do. Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể nghĩ ra biện pháp đi theo bảo hộ cho Hạ Thiên, để cho đám người muốn áp sát phải bỏ đi, như vậy sẽ không ai bị đánh. Nguồn: http://truyenfull.vn

Rõ ràng phương án này là không tệ, Hạ Thiên vốn không muốn cho đám cảnh sát đi theo, nhưng khi hắn thấy Cơ Thanh Ảnh quấn lấy hỏi chuyện hai nữ cảnh sát kia thì thay đổi ý nghĩ, đồng ý cho bọn họ đi theo. Hắn cũng khẽ thở ra một hơi, cuối cùng cũng giải phóng chính mình, không bị nàng, tra tấn, hắn bắt đầu cảm thấy Cơ Thanh Ảnh này mới chính là yêu nữ, đúng là tra tấn người khác trong vô hình.