Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 233: Không gì không biết





Tâm tình của Mộc Hàm không khỏi trầm xuống, khi đối phương nói nàng giết một người thì không khỏi nghĩ đến Hạ Thiên, mà bây giờ sự việc đã được chứng minh.

- Có thể nói cho tôi biết lý do không?

Mộc Hàm nhịn không được phải hỏi.

- Cô chỉ cần chấp hành.

Giọng điệu của người đàn ông bên kia mất vui.

- Nhưng Thiên tổ bên kia... ....

Mộc Hàm muốn nói gì đó.

- Cũng vì vậy mà cô phải giết chết hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Người đàn ông lại tiếp tục cắt đứt lời Mộc Hàm.

- Đối với ông... ....

Mộc Hàm có chút do dự.

Người đàn ông lại cắt ngang lời Mộc Hàm, trong giọng nói có vài phần chất vấn:

- Cô đừng nói cho tôi biết, cô và hắn đùa giỡn giả thành thật, bây giờ là vợ của hắn rồi nhé?

- Không có chuyện này.

Mộc Hàm vội vàng giải thích:

- Nhưng, chẳng lẽ không cho người khác ra tay sao? Tôi và cậu ta dù sao cũng là người quen.

- Mị Nhi Thiên tổ luôn đi theo hắn, nếu người khác tiếp cận thì Mị Nhi không nghi ngờ sao?

Người đàn ông bên kia kiên nhẫn giải thích:

- Cô thì khác, Mị Nhi nghĩ các người có quan hệ đặc biệt, các người có ở cùng một chỗ thì Mị Nhi cũng không nghi ngờ, vì vậy mới nói cô là nhân tuyển tốt nhất để ra tay.

- Nhưng võ công của cậu ấy rất cao, tôi căn bản không phải là đối thủ.

Mộc Hàm còn nói thêm.

- Chính vì võ công của hắn quá cao, vì vậy cô mới phải giết hắn.

Người đàn ông chậm rãi nói:

- Giết người có nhiều phương pháp, điều này không cần tôi phải dạy cô đấy chứ?

Vẻ mặt Mộc Hàm có chút tái nhợt, nàng biết rõ ý nghĩa lời nói của người đàn ông. Nàng biết rõ mình không thể bắn chết Hạ Thiên, nhưng nàng còn có vũ khí mạnh mẽ khác, đó chính là sắc đẹp của mình, thân thể của mình. Đối với một người phụ nữ thì thân thể mới là vũ khí lợi hại nhất, dù là nàng cũng không ngoại lệ.

- Ông...Ông muốn tôi dùng thủ đoạn sao?

Giọng nói của Mộc Hàm có chút run rẩy.

- Cô sai rồi, tôi không chỉ định cô dùng phương pháp nào, tôi chỉ cần kết quả, chỉ cần hắn chết là được. Còn cô dùng thủ đoạn gì, đối với tôi là không quan trọng.

Người đàn ông thản nhiên nói:

- Tôi cho cô ba ngày, nhanh chóng ra tay.

Người đàn ông nói xong thì cúp điện thoại, Mộc Hàm nghe những âm thanh tút tút mà ngây người một lúc lâu, cơ thể không động đậy.

... ....

Hạ Thiên ngồi trên ghế sa lông dưới phòng khách, hắn khẽ nhắm mắt giống như đang dưỡng thần.

- Tôi muốn đến cục cảnh sát.

Lãnh Băng Băng nhịn không được phải nói một câu, người này còn chưa chịu đi, chẳng lẽ coi đây là nhà rồi sao?

- À, tôi đưa chị đi.

Hạ Thiên mở to mắt nói.

- Cậu cũng đừng quấy rối.

Lãnh Băng Băng tức giận nói.

Đúng lúc này Mộc Hàm và Yêu Yêu xuống lầu, Yêu Yêu còn cầm máy tính, bộ dạng không tình nguyện.

- Băng Băng, chúng tôi có việc gấp, phải đi trước.

Mộc Hàm bắt chuyện với Lãnh Băng Băng, nàng cũng không nói với Hạ Thiên.

Yêu Yêu thì ngược lại:

- Chồng đại sắc lang, em về nhà đây, đừng nghĩ đến em đấy nhé?

- Đi đi, anh sẽ không nhớ em.

Hạ Thiên phất phất tay rất tùy ý, bộ dạng không quan tâm.

- Đi thôi.

Mộc Hàm kéo tay Yêu Yêu, cả hai nhanh chóng ra khỏi cửa và biến mất trong tầm mắt hai người.

Phản ứng của Hạ Thiên rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Lãnh Băng Băng, nàng không nhịn được phải hỏi:

- Hai bà vợ của cậu đều đã đi, sao cậu không có phản ứng?

- Không sao, sẽ có một vợ quay lại.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Lãnh Băng Băng không tin:

- Sao cậu biết?

Hạ Thiên cười hì hì:

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, có gì mà tôi không biết? Vì vậy cái gì tôi cũng biết.

- Tôi không muốn nói mò với cậu, tôi đi làm.

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng thở phì phò đi ra phòng khách, đi xa còn nói thêm một câu:

- Tủ đầu giường có chìa khóa, cậu đi ra nhớ khóa cửa.

Hạ Thiên nghe nói như vậy thì không khỏi lầu bầu:

- Cảnh sát tỷ tỷ quả nhiên đã có tính toán muốn ở chung, ngay cả chìa khóa cũng cho mình.

May mà Lãnh Băng Băng không nghe được những lời này, nếu không nàng sẽ lập tức chạy về lấy luôn chìa khóa.

Lãnh Băng Băng đi làm, Hạ Thiên lên lầu cầm chùm chìa khóa, hắn ra khỏi phòng khách, khóa cửa rồi thả bộ đi ra khu Cảnh Uyển.

- Hạ Thiên.

Một âm thanh vang lên.

Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn thấy một chiếc xe, xe mở cửa, Tô Tiểu Xán ngoắc tay với hắn.

Hạ Thiên đi đến, hắn tự nhiên lên xe ngồi song song với Tô Tiểu Xán, người ngồi lái là Tô Tuấn Phong.

- Sao các người còn ở đây?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

- Người phụ nữ Mị Nhi kia đuổi chúng tôi đi, chúng tôi ở đây chờ cậu.

Tô Tiểu Xán nói:

- Cũng không biết người phụ nữ kia có địa vị gì, nhưng cô ta rất lợi hại, hơn nữa cô ta còn giúp cậu, vì vậy chúng tôi cũng không liên quan, chỉ biết ở đây chờ cậu.

Tô Tuấn Phong cũng nói:

- Chúng tôi định điện thoại hỏi tình huống, lại sợ làm phiền, vì vậy ngồi đây ôm cây đợi thỏ.

Hạ Thiên lập tức mất hứng:

- Có người nói như vậy sao? Cái gì mà ôm cây đợi thỏ, các anh mới là thỏ.

Tô Tuấn Phong chợt buồn bực, hắn không phải đang dùng tục ngữ sao? Chẳng qua tối qua Hạ Thiên đã chữa lành chân cho Tô Tiểu Xán mà thiếu chút nữa mất mạng, vì có ơn lớn nên đừng nói là Hạ Thiên mắng hai câu, dù có đánh cũng được.

- Hạ Thiên, bây giờ cậu không sao đấy chứ?

Tô Tiểu Xán hỏi an ân cần.

- Không sao, tôi qua có chút chủ quan, sau này sẽ không tái diễn.

Hạ Thiên thuận miệng nói, ngã một lần sẽ khôn hơn, dù hắn ở trên núi có ba vị sư phụ dạy bảo nhưng dù sao cũng không đủ kinh nghiệm. Nói cách khác, nếu không tối qua hắn sẽ không tùy ý chọn nhà Lãnh Băng Băng làm nơi thi triển đệ tam châm, phải chọn địa phương an toàn.

- Hạ Thiên, chân của tôi bây giờ đã hoàn hảo như lúc đầu, tôi cũng không biết làm sao để cảm ơn cậu.

Tô Tiểu Xán nhìn Hạ Thiên, trêm mặt tràn đầy cảm kích.

- Không cần cảm ơn, dù sao tôi cũng lấy tiền, nhớ đưa đến một triệu là được.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Hạ Thiên, một triệu thật sự quá ít, nơi đây có năm triệu.

Tô Tiểu Xán đã sớm viết chi phiếu:

- Phần ân tình này của cậu với Tô Tiểu Xán tôi không thể dùng tiền thay thế, tóm lại tôi nói một câu, sau này chỉ cần cậu nói một câu, dù lên núi đao hay xuống vạc dầu thì Tô Tiểu Xán tôi tuyệt đối không chối từ.

Trước tối hôm qua thì ấn tượng của Tô Tiểu Xán với Hạ Thiên không tốt đẹp gì, chưa nói là quá xấu, hai bên không có xung đột, tất nhiên không có cừu hận gì. Còn chút xung đột giữa Hạ Thiên và Tô Tử Cường, Tô Tiểu Xán xem đó là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.

Nhưng tối qua là thời điểm quan trọng nhất trong đời của Tô Tiểu Xán, lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mình ngưỡng mộ là Diệp Mộng Vân nằm trong lòng thằng khác. Sau đó chân trái của hắn bị Lý Minh Hiên đã vỡ vụn, khi hắn đến bệnh viện và biết nửa đời sau rất có thể bị tàn phế thì tâm tình chán nản cực điểm.

Nhưng lúc đó Tô Tiểu Xán nhớ đến Hạ Thiên, nhớ đến y thuật thần kỳ, vì vậy hắn gọi điện thoại. Thật ra trước khi gọi điện thoại hắn cũng không dám khẳng định Hạ Thiên sẽ giúp, cũng không biết Hạ Thiên có năng lực đó hay không, nhưng hắn không ngờ Hạ Thiên chẳng đưa ra điều kiện gì mà trực tiếp chữa trị.

Sau khi chữa lành chân cho Tô Tiểu Xán thì Hạ Thiên suýt chết trong tay Lý Minh Hiên, lúc đó Tô Tiểu Xán thiếu chút nữa đã tức chết, nhưng ngay sau đó Hạ Thiên đại phát thần uy, chuyển bại thành thắng. Hơn nữa Hạ Thiên còn biết Lý Minh Hiên thành phế nhân, một tên phế nhân chính thức, điều này làm Tô Tiểu Xán cực kỳ vui sướng, đồng thời cũng đặc biệt thoải mái.

Khoảnh khắc đó Tô Tiểu Xán lập tức nhận định Hạ Thiên mới thật sự nên kết giao, người này mới chính thức có thể làm bạn cả đời, đám Lâm Tử Hào hay Diệp Thiếu Kiệt chỉ là loại tiểu nhân, không biết giúp nhau lúc hoạn nạn.

Dù Tô Tiểu Xán biết Hạ Thiên đã chọc vào không ít phiền phức, nhưng bây giờ hắn cũng không tiếc cùng Hạ Thiên chọc vào phiền phức, đơn giản là những sự việc phát sinh tối qua đã làm Tô Tiểu Xán coi đối phương là bạn bè sinh tử.

Tất nhiên Hạ Thiên cũng không biết suy nghĩ của Tô Tiểu Xán, hắn chỉ nhận chi phiếu rồi hời hợt nói:

- Một triệu đúng là hơi thiếu, năm triệu cũng không tính là nhiều, nhưng khong sao, tôi không quan tâm đến tiền. Anh cũng yên tâm, những chuyện lên núi đao xuống vạc dầu rất nguy hiểm, anh căn bản không làm được, tôi cũng không cho anh làm.

Tô Tuấn Phong vừa bị mắng vì câu ôm cây đợi thỏ không khỏi lắc đầu, người này đúng là không có chút tế bào văn học, sao lại chỉ hiểu nghĩa đen như vậy?

Nhưng lời nói của Hạ Thiên càng làm Tô Tiểu Xán cảm kích, đúng là bạn bè, chuyện nguy hiểm không ép nhau đi làm.

- Hạ Thiên, bây giờ cậu đi đâu?

Tô Tiểu Xán hỏi.

- Đưa tôi đến Kiều gia, tôi còn chưa tìm được tên sát thủ đánh bom Kiều Tiểu Kiều.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, hắn cảm thấy tên sát thủ kia rất phiền, vì vậy nên giải quyết cho sớm.

- Tuấn Phong, đi Kiều gia.

Tô Tiểu Xán vội vàng phân phó.

Tô Tuấn Phong gật đầu, hắn khởi động xe và chạy về phía Kiều gia.

Một lúc sau xe đã đến cửa lớn Kiều gia, mà lúc nà bên trong cũng có một chiếc Volvo màu hồng chạy ra.

Hạ Thiên nhảy xuống chặn chiếc Volvo lại, vì hắn nhận ra chiế xe kia của Kiều Tiểu Kiều.

- Anh chặn xe tôi làm gì?

Volvo dừng lại, cửa sổ hạ xuống, một gương mặt giận dữ thò ra, cũng không phải là Kiều Tiểu Kiều mà chính là Kiều Phượng Nhi.

- Là cô sao?

Hạ Thiên ngây người:

- Tôi tưởng Tiểu Kiều chạy xe.

- Kiều tiểu thư ở nhà, tôi ra mua vài món, sẽ về ngay, đứng tránh ra, tôi phải đi.

Kiều Phượng Nhi rất hung hăng, nàng không có cảm tình với Hạ Thiên, dù nàng biết hắn lợi hại, dù nàng được Hạ Thiên dạy võ nhưng vẫn không ưa. Nguyên nhân rất đơn giản, kẻ này rõ ràng bất trung với Kiều tiểu thư.

Hạ Thiên đứng tránh ra, Kiều Phượng Nhi nhấn ga chạy đi, nhưng khoảnh khắc sau vẻ mặt Hạ Thiên đã biến đổi, hắn đuổi theo và hét lên:

- Mau dừng xe.