Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 312: Uống nước cũng tiêu chảy





Khi nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên thì Tô Tử Cường và Trương Lỵ không tự giác phải xoay người, sau đó lại nhìn bốn phía, khi thấy không còn ai khác thì mới biết hai đứa ngu ngốc trong lời nói của Hạ Thiên chính là mình.

- Mày muốn gì?

Tô Tử Cường dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, tuy hắn đã sớm sợ hãi hạ thiên, nhưng bị đối phương chửi ngu ngốc, nếu còn ra vẻ như không có gì thì hắn cũng không phải là Tô Tử Cường.

Hạ Thiên nhanh chóng ôm Mộc Hàm đi đến trước mặt Tô Tử Cường và Trương Lỵ, hắn lười biếng nói:

- Không có gì, anh chỉ hảo tâm nhắc nhở hai người, chút nữa tốt nhất đừng ăn sáng.

- Chúng tao có ăn sáng hay không có liên quan gì đến mày?

Tô Tử Cường rất căm tức.

- À, đúng là không liên quan gì.

Hạ Thiên đột nhiên ra tay, hắn dùng tốc độ mà mắt thường khó nhận ra để đâm lên người Tô Tử Cường và Trương Lỵ một châm, sau đó lại bất mãn nhìn Tô Tử Cường:

- Tôi cùng vợ tôi mướn phòng có liên quan đến hai đứa ngu ngốc chúng mày sao? Sao lại kéo cảnh sát đến quấy rầy?

Tô Tử Cường và Trương Lỵ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi. Trong lòng hai người đều không nghĩ ra, vì sao Hạ Thiên biết chuyện này?

- Tao không biết mày đang nói gì.

Tô Tử Cường giả vờ trấn định, hắn quyết định không thừa nhận chuyện này, dù sao Hạ Thiên cũng không có chứng cứ.

Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tô Tử Cường:

- Đúng là vô dụng, dám làm mà không dám nhận. Như vậy anh sẽ nói cho các chú biết, chút nữa nếu phát hiện ăn gì hay uống gì cũng tiêu chảy thì đừng nghi ngờ, cũng đừng kinh ngạc, vì đó là anh làm... .... Nguồn truyện: Truyện FULL

Hạ Thiên nhìn Mộc Hàm đã dựa vào mình và chìm vào giấc ngủ, hắn vội vàng ôm lấy nàng, sau đó nói với Tô Tử Cường:

- Mặc kệ hai người, anh phải đưa vợ về phòng ngủ nghỉ.

Hạ Thiên nói là đi, thậm chí cũng lười đợi thang máy, hắn ôm Mộc Hàm biết mất trước mặt Tô Tử Cường và Trương Lỵ.

Tô Tử Cường và Trương Lỵ đưa mắt nhìn nhau, vài chục giây sau cả hai mới đi vào nhà hàng.

Hai người chọn xong bữa sáng, khi đang định ăn, khi thức ăn lên đến bên miệng thì Trương Lỵ chợt khựng lại.

- Tử Cường, tên kia vừa nói gì nhỉ, nói vậy có ý gì?

Trương Lỵ hỏi có chút lo lắng.

Tô Tử Cường đang ăn, sau khi nhai nuốt xong hắn mới mở miệng:

- Nói gì?

- Chính là chúng ta ăn gì hay uống gì cũng sẽ bị tiêu chảy.

Trương Lỵ cảm thấy không dám ăn:

- Có phải thật hay không?

- Sao có thể được? Hắn cố ý dọa chúng ta, muốn chúng ta phải nhịn đói, anh không tin.

Tô Tử Cường không quan tâm, sau đó hắn tiếp tục ăn.

- Nhưng không phải anh đã nói hắn rất lợi hại sao?

Trương Lỵ vẫn có chút lo lắng. Trước đó Tô Tử Cường chịu thiệt trước mặt Hạ Thiên, sau đó Tô Tử Cường phải nói là đối phương rất lợi hại, hắn muốn cho Trương Lỵ hiểu, không phải Tô Tử Cường hắn vô dụng, mà Hạ Thiên quá mạnh.

Nhưng Tô Tử Cường lại không tin Hạ Thiên mạnh như vậy nhưng Trương Lỵ lại tin, vì thế mà nàng rất lo lắng. Tô Tử Cường thì không quan tâm, mãi đến lúc này hắn chỉ cho rằng Hạ Thiên giỏi đánh đấm mà thôi.

- Dù hắn lợi hại cũng không thể cho chúng ta tùy tiện tiêu chảy được.

Tô Tử Cường lơ đễnh nói, vì Hạ Thiên còn chưa đụng đến người bọn họ.

Tô Tử Cường đáng thương tất nhiên không biết Hạ Thiên đã ra tay, vì động tác quá nhanh mà hắn căn bản không phát hiện ra.

- Ừ!

Trương Lỵ nghe Tô Tử Cường nói như vậy thì cũng yên lòng.

Trương Lỵ cầm lấy đũa chuẩn bị dùng điểm tâm, nhưng đột nhiên nàng nghe được những âm thanh rột rột, sau đó thấy vẻ mặt Tô Tử Cường biến đổi lớn, hắn nhanh chóng đặt đũa xuống rồi chạy đi.

- Tử Cường, sao vậy?

Trương Lỵ vội hỏi.

- Anh đi vệ sinh... ....

Tô Tử Cường vội vàng nói, hắn vừa xoay người thì những âm thanh rột rột đã vang lên rộn rã, ngay sau đó là một mùi hôi thối kinh thiên động địa.

- Tử Cường, anh... ....

Trương Lỵ che mũi, nàng trợn mắt há mồm nhìn Tô Tử Cường, vì lúc này nàng thấy rõ quần của Tô Tử Cường đã ướt đẫm, hắn cứ như vậy mà xả luôn trong quần sao?

Khoảnh khắc này tất cả mọi người trong nhà hàng đều nhìn Tô Tử Cường, ánh mắt ai cũng cực kỳ kinh ngạc, còn có cả chán ghét và khinh bỉ, ai cũng vội vàng che mũi chạy khỏi nhà hàng. Lúc này Tô Tử Cường đang đau đớn phóng ra những chất cặn bã trong cơ thể, hắn rất muốn ngừng lại nhưng căn bản là không thể.

- Hạ Thiên, con bà nó, tao sẽ không để mày yên.

Tô Tử Cường thầm rống giận, khoảnh khắc này thậm chí hắn còn sinh ra cảm giác muốn chết, thầm nghĩ tìm một cái lỗ để chui vào.

Trương Lỵ lại thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa ăn gì, cũng không dám động vào bất cứ thứ gì. Nàng không muốn tạo ra tình cảnh xấu hổ trước mặt quá nhiều người như vậy.

... ....

Không biết đã ngủ được bao lâu, Hạ Thiên tỉnh lại, hắn bị tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức.

Hạ Thiên cầm điện thoại xem xét, là Triệu Thanh Thanh gọi đến, vì vậy hắn lập tức cúp máy không chút do dự. Hắn đang ngủ với vợ, không có hứng nhận điện thoại của Triệu Thanh Thanh.

Nhưng Hạ Thiên vừa cắt xong thì Triệu Thanh Thanh đã gọi lại.

Hạ Thiên tiếp tục cắt ngang, Triệu Thanh Thanh vẫn tiếp tục gọi đến.

Hạ Thiên cuối cùng cũng nổi giận, hăn nhấn nút nghe và dùng giọng bất mãn nói:

- Triệu Thanh Thanh, nếu em còn tiếp tục điện thoại thì anh sẽ đánh em.

- Sư phụ, dù anh có đánh thì tôi vẫn gọi.

Triệu Thanh Thanh cũng không sợ hãi.

Hạ Thiên rất bức bối, nha đầu này đúng là phiền toái, vì vậy hắn tức giận nói:

- Cẩn thận kẻo anh làm em ngày càng xấu, sau đó chính thức trở thành quái vật.

- Không sao, dù sao em cũng là vợ bé tương lai của anh, em mà xấu xí thì sư phụ là người tổn thất nặng nhất.

Triệu Thanh Thanh cười hì hì nói:

- Sư phụ, sao anh không làm em xinh hơn?

- Em không phải vợ tương lai của anh.

Hạ Thiên dùng giọng mất hứng nói.

- Không phải sư phụ đã nói, võ công của mình chỉ có vợ tương lai mới được học sao? Bây giờ tôi đã học võ của anh mà còn chưa được làm vợ, như vậy phải đợi đến lúc nào?

Triệu Thanh Thanh dùng giọng khó khăn nói.

- Tóm lại anh không cần em làm vợ bé.

Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn không muốn tiếp tục dây dưa với Triệu Thanh Thanh về vấn đề này, hắn nói ngay:

- Này, em điện thoại cho anh làm gì? Có gì thì nói mau, không anh cắt điện thoại.

- À, sư phụ, anh đừng cúp, tôi có chuyện chính.

Triệu Thanh Thanh vội vàng nói:

- Chị Hàm có ở cùng anh không?

- Liên quan gì đến em?

Hạ Thiên rất bực bội.

- Sư phụ, anh mau cho chị Hàm về cứu mạng, ba người chúng tôi không phải đối thủ của chị Mộng, bị chị Mộng ức hiếp thảm thiết.

Triệu Thanh Thanh tố khổ.

Hạ Thiên lập tức vui sướng:

- Chị Mộng ức hiếp em sao?

- Đúng vậy, sư phụ, nếu anh không cho chị Hàm quay về, anh phải tự mình về thu phục chị Mộng đi, bây giờ chị Mộng cũng chán luyện công với chúng tôi rồi, chúng tôi không phải là đối thủ của chị ấy. Chị Mộng ra tay không biết nặng nhẹ, đánh người ta chảy cả máu mũi, thiếu chút nữa thì bầm mặt.

Triệu Thanh Thanh liên tục kêu khổ:

- Em vốn không xinh đẹp bằng chị Mộng, nếu bây giờ còn bị đánh thì càng xấu hơn.

Hạ Thiên càng nghe càng sướng:

- Vậy à? Vậy thì anh và chị Hàm sẽ về càng muộn càng tốt.

- Sao?

Triệu Thanh Thanh chợt ngẩn ngơ:

- Sư phụ, sao anh lại như vậy?

- Anh thích em bị ức hiếp, được rồi, đừng điện thoại cho anh nữa, nếu không anh sẽ nói chị Mộng đánh em.

Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại.

Lần này Triệu Thanh Thanh thật sự không dám điện thoại đến, nàng không sợ Hạ Thiên đánh, nhưng nàng rất sợ bị Liễu Mộng đánh.

Hạ Thiên hạ điện thoại xuống, khi hắn quay đầu lại nhìn thì phát hiện Mộc Hàm đã tỉnh, nàng đang ngồi nửa người lên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.

- Chồng, nếu cậu không muốn nhận điện thoại thì có thể tắt nguồn.

Mộc Hàm khẽ nói.

- Chồng tốt sẽ không tắt điện thoại, tôi là chồng tốt, vì vậy không tắt điện thoại.

Hạ Thiên nghiêm trang nói:

- Nếu tôi tắt điện thoại mà vợ gọi đến thì biết làm sao?

Mộc Hàm không biết nói gì cho đúng, sao hắn nói ra những lời gì cũng quái dị như vậy? Hắn quá lăng nhăng, như vậy mà là chồng tốt sao?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tư thái mê người của Mộc Hàm, hắn thầm nói một câu:

- Giờ cơm trưa đến rồi.

Mộc Hàm đang chuẩn bị rời khỏi giường đi ăn cơm trưa, nhưng nàng còn chưa hoàn toàn ngồi dậy thì Hạ Thiên đã phóng đến, hắn đè nàng nằm ngửa ra rồi phủ lên. Sau vài phút cả hai đã liên tục hoạt động, thứ gì nên được ăn sẽ được ăn, và lúc này Mộc Hàm mới biết Hạ Thiên xem mình là bữa trưa.

... ....

Tô gia.

- Tử Cường, lại có chuyện gì xảy ra?

Tô Tiểu Xán từ bên ngoài quay về, hắn dùng giọng bất mãn hỏi. Thân là con trai thứ tư của Tô gia nhưng Tô Tử Cường chưa làm được chuyện gì ra hồn, ngược lại còn mang về phiền toái.

Tô Tuấn Phong nhìn vào nhà vệ sinh đóng kín cửa, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ:

- Tiêu chảy.

- Có chuyện nhỏ nhặt vậy mà cũng kéo anh về giải quyết sao?

Tô Tiểu Xán rất mất vui, nếu những chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy mà hắn phải giải quyết, sợ rằng mỗi ngày khỏi cần ngủ nghỉ.

- Không phải tiêu chảy bình thường.

Tô Tuấn Phong giải thích:

- Nó ăn cái gì vào cũng tiêu chảy, dù uống thuốc cũng vậy. Em đưa nó đi bệnh viện, nhưng còn chưa kịp làm gì thì tiêu chảy liên miên, cuối cùng không còn biện pháp mới phải đưa về. Bây giờ không ăn không uống, cuối cùng mới có hơi giảm bớt, không tiêu chảy quá dữ dội.

- Nghiêm trọng như vậy sao?

Tô Tiểu Xán có chút kinh ngạc:

- Dựa theo lời em, bệnh viện còn không có biện pháp, vậy gọi anh về làm gì?

- Muốn anh liên lạc với Hạ Thiên, để xem cậu ta có cách gì không... ....

Tô Tuấn Phong còn chưa dứt lời thì Tô Tiểu Xán đã cắt ngang:

- Cậu cho rằng Hạ Thiên có thể đến sao? Lần trước cứu là vận may của tôi, nhưng lần này chưa chắc đã tùy tiện chữa bệnh.

Tô Tuấn Phong có chút buồn bực, sao không nghe hắn nói hết lời?

Tô Tuấn Phong rơi vào đường cùng chỉ còn cách tiếp tục giải thích:

- Theo lời nói của Tử Cường, nó bị như vậy là vì Hạ Thiên động tay vào.

- Tử Cường bị sao vậy?

Tô Tiểu Xán lập tức giận dữ:

- Nó vô duyên vô cớ động vào Hạ Thiên làm gì?