Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 721: Người ta sẽ nói tôi thiên vị





- Tổ trưởng Ám tổ có cái gì tốt, để cho Triệu Minh Phong làm là được.

Hạ Thiên vẫn không có hứng thú gì với chức vụ tổ trưởng Ám tổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Nhưng tổ trưởng vẫn luôn hy vọng cậu có thể giữ chức vụ này.

Mị Nhi có chú tức giận, nàng thật sự không muốn cho Hạ Thiên làm, nhưng khốn nổi hắn lại liên tục từ chối.

- Anh ta hy vọng thì tôi sẽ làm sao? Đúng là mất mặt.

Hạ Thiên ra vẻ không cho là đúng.

Mị Nhi rất muốn bóp chết Hạ Thiên, cho làm tổ trưởng Ám tổ mà còn nói là mất mặt.

- Tôi và Mộc Hàm đều hy vọng cậu có thể làm tổ trưởng Ám tổ.

Mị Nhi cố gắng nhịn xúc động muốn lặt cổ Hạ Thiên, nàng hạ giọng nói.

- Như vậy sao?

Hạ Thiên ngẩn ngơ, nhưng hắn cũng không tình nguyện:

- Vợ Mị Nhi, làm tổ trưởng Ám tổ rất nhàm chán, Tam sư phụ của tôi nói, mỗi năm ông ta phải chạy ra nước ngoài rất nhiều lần, tôi cũng không muốn chạy khắp nơi, chẳng có gì hay cả.

- Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần cậu lấy thân phận tổ trưởng Ám tổ trên danh nghĩa, cậu có tình nguyện không?

Mị Nhi căm giận nói.

Hạ Thiên chăm chú suy ngẫm một lúc, sau đó hắn hỏi:

- Vợ Mị Nhi, nếu tôi làm tổ trưởng Ám tổ, như vậy chị có phải là thủ hạ của tôi?

- Nói nhảm.

Mị Nhi tức giận nói.

- Có phải chị sẽ nghe lệnh tôi?

Hạ Thiên lại hỏi.

- Đúng vậy.

Mị Nhi trả lời.

- Tôi bảo chị bỏ kính râm xuống để hôn tôi một cái được không?

Hạ Thiên tiếp tục hỏi.

Mị Nhi thiếu chút nữa đã tan vỡ, người này muốn lên làm tổ trưởng Ám tổ để ra lệnh như vậy cho nàng sao?

- Tất nhiên là không thể.

Mị Nhi tức giận nói:

- Dù cậu là tổ trưởng Ám tổ, tôi nhiều nhất cũng chỉ nghe lời cậu trong việc công, việc tư thì không.

- Chẳng có chỗ tốt nào, tôi không muốn làm.

Hạ Thiên tỏ ra thất vọng, hắn lập tức mất hứng thú.

- Chồng, cũng không phải không có gì tốt.

Giọng nói quyến rũ của Mộc Hàm truyền đến, sau đó nàng tiếp tục:

- Cậu xem, nếu cậu là tổ trưởng Ám tổ, như vậy sẽ không ai dám ức hiếp tôi và Mị Nhi, cậu nói có đúng không? Chúng tôi là vợ cậu, chúng tôi có được chỗ tốt, không phải chỗ tốt của cậu sao?

Hạ Thiên suy nghĩ lại sau đó gật đầu:

- Điều này cũng đúng.

- Chồng, thế này đi, cậu sao lại không đồng ý làm tổ trưởng Ám tổ? Dù sao thì cậu làm tổ trưởng Ám tổ cũng có thời gian giống như trước đó, không cần làm gì cả, cậu thích nghĩ gì thì làm đó, cậu muốn đi đâu thì cứ đi. Nhưng thật sự lại rất có lợi cho chúng tôi, chuyện tốt như vậy mà cậu không đồng ý sao?

Mộc Hàm nói rất quyến rũ, giọng điệu có chút nũng nịu.

- Được rồi, tôi làm là được.

Hạ Thiên cuối cùng cũng đồng ý.

- Chồng, cũng là cậu tốt nhất.

Mộc Hàm rất hưng phấn, nàng cũng không quan tâm trong nhà ăn có nhiều người mà hôn lên mặt Hạ Thiên một cái.

Mị Nhi ở bên cạnh không biết nói gì hơn, quả nhiên Mộc Hàm hiểu rõ tên sắc lang này, chỉ vài câu đã thu phục được hắn, sớm biết như vậy thì nàng không nên nhiều lời.

- Vợ Mị Nhi, còn chị?

Hạ Thiên lúc này nhìn sang Mị Nhi, hắn dùng giọng chăm chú hỏi.

Mị Nhi chợt cảm thấy khó hiểu:

- Cái gì của tôi?

Hạ Thiên không nói gì, hắn chỉ vào mặt mình.

- Có ý gì?

Mị Nhi vẫn chưa hiểu.

- Vợ Mị Nhi, hôn tôi một cái.

Hạ Thiên dùng ánh mắt chuyên chú nhìn Mị Nhi:

- Chị xem, vợ tóc vàng đã hôn bên kia rồi, còn thiếu bên này, như vậy chị phải hôn bên này, nếu không người ta sẽ cảm thấy tôi thiên vị.

Mị Nhi chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng tức giận nói:

- Còn lâu.

- Vợ Mị Nhi, chị đúng là quá keo kiệt.

Hạ Thiên có chút mất hứng.

- Keo kiệt thì keo kiệt, dù sao tôi cũng không muốn hôn cậu.

Mị Nhi tức giận nói, trong đầu Hạ Thiên không biết có suy nghĩ cổ quái gì, vì sao luôn đưa ra những hành động khó tưởng như vậy?

- Chồng, ăm cơm thôi.

Mộc Hàm có chút buồn cười, nhưng nàng vẫn nhịn không cười lớn.

Cuối cùng Hạ Thiên cũng không thể để cho Mị Nhi phải hôn mình, vì vậy mà ba người cùng dùng cơm trưa, sau đó mọi người cáo biệt. Hạ Thiên quay về khách sạn cùng An Khả Khả đi đến chỗ đã đặt vé máy bay lúc trưa, hơn năm giờ chiều hai người cùng bay về Giang Hải.

Tin tức Hạ Thiên rời khỏi thủ đô lập tức được đám người chú ý đến hắn nghe được, những gia tộc nhỏ vì Lý gia và Tôn gia diệt vong mà cẩn thận nơm nớp bây giờ nghe được tin tức này thì cực kỳ vui mừng. Những thành viên gia tộc trước kia phải nghe lệnh an phận lập tức điện thoại cho bạn bè người thân chuẩn bị mở một cuộc party điên cuồng chúc mừng ngôi sao tai họa Hạ Thiên bỏ đi.

Nghe nói đêm đó ngay cả cục trưởng cục công an thủ đô La Dân Sinh cũng khui một chai Mao Đài, bình thường lão rất ít khi uống rượu nhưng bây giờ lại làm một hơi nửa bình, đây không phải là mượn rượu giải sầu, đó là cao hứng.

Tất nhiên cũng có những người cảm thấy kinh ngạc vì Hạ Thiên bỏ đi, ngay cả Triệu Công Tử cũng nghĩ không ra vì sao hắn lại đi đột nhiên như thế. Nhưng đối với hắn thì Hạ Thiên bây giờ rời khỏi thủ đô cũng coi như chuyện tốt. Còn Triệu Hiểu Trác thì cực kỳ vui sướng, Hạ Thiên cuối cùng cũng đi, thủ đô sắp trở thành thiên hạ của Tiểu Triệu công tử hắn.

... ....

Bảy giờ rưỡi đêm đó có một cặp nam nữa đi ra sân bay Giang Hải, hai người không quá lớn tuổi, nam chưa đủ hai mươi, nữ đeo một cặp kính râm rất lớn, không thấy rõ tướng mạo nhưng có lẽ cũng chưa đến hai mươi.

Hai người này không mang theo hành lý, cũng chẳng có túi lớn bọc nhỏ gì cả, hai người nắm tay nhau, nhìn qua có vẻ là một cặp tình nhân.

Bây giờ là buổi tối, động tác của hai người cũng không có gì là đặc biệt, vì vậy cũng không làm cho mấy người chú ý. Ai cũng không ngờ hai người bọn họ một là An Khả Khả nổi danh đỉnh đỉnh, người khác chính là nhân vật truyền thuyết cao cấp thành phố Giang Hải, là Hạ Thiên.

- Bên kia có taxi.

Khi đi ra cửa sân bay thì An Khả Khả chỉ về phía trước nói.

- Không cần ngồi taxi, có người đến đón.

Hạ Thiên nhìn lướt qua, sau đó hắn thấy một chiếc Cadillac, vì vậy kéo An Khả Khả đi tới.

Có hai người đứng bên cạnh chiếc Cadillac, đó là Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán.

- Hạ Thiên, hoan nghênh cậu trở về.

Kiều Đông Hải nhiệt tình chào hỏi Hạ Thiên.

Tô Tiểu Xán cũng mỉm cười:

- Hạ Thiên, sớm biết cậu về sớm như vậy thì tôi cũng ở lại thủ đô chơi thêm một chút, sau đó cùng về với cậu.

- Sao hai người các anh lại ra đón tôi?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

- À, Tiểu Kiều có chút chuyện, đáng lý sẽ cho Phượng Nhi ra đón cậu, nhưng Phượng Nhi đang rất giận dỗi, vì vậy mới không ra, dứt khoát để tôi và Tô Tiểu Xán đến đây. Tiểu Xán nghe nói cậu về nên cùng đi.

Kiều Đông Hải giải thích một câu, sau đó tầm mắt rơi lên người An Khả Khả:

- Vị này là... ....

- Chào anh, tôi là An Khả Khả.

An Khả Khả tháo kính râm xuống nói.

Kiều Đông Hải chợt ngẩn ngơ, hắn và Tô Tiểu Xán đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có một ý nghĩ, lại có một thiếu nữ bị Hạ Thiên gây họa.