Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 798: Tôi đang đợi trời mưa





- Vì khi em xem báo giải trí mới thấy được tin tức về hắn.

Quý Yến khẽ nói.

- Báo giải trí? Hạ Thiên sao?

Bạch Xuyên chợt giống như bừng tỉnh:

- Đúng rồi, tôi cũng nghĩ ra, còn bảo sao quen tai, không phải bạn trai của An Khả Khả cũng là Hạ Thiên sao?

- Đúng vậy, đúng vậy, chính là bạn trai của An Khả Khả.

Quý Yến dùng giọng hưng phấn nói:

- Nghe nói trước đó ở thủ đô An Khả Khả đã cùng Hạ Thiên ở trong phòng khách sạn một tuần không ra ngoài, bây giờ đám fan hâm mộ của An Khả Khả đều mắng Hạ Thiên, vì hắn mà An Khả Khả mất đi tính thuần khiết.

- Phải không? Nữ ngôi sao mới mười bảy tuổi An Khả Khả à?

Âu Dương Cẩn có chút sững sờ:

- Tuy tôi không xem ti vi nhiều nhưng nghe nói đồ trang điểm mà cô ấy làm đại diện có hiệu quả rất tốt, tôi đã từng mua một bộ cho một người bạn, bây giờ người này luôn nhờ tôi mua dùm.

- Đúng vậy, mỹ phẩm Tiểu Mỹ Nhân mà cô ấy ra mặt có hiệu quả rất tốt.

Quý Yến vội vàng gật đầu, bộ dạng như tìm được tri âm.

- An Khả Khả chỉ là một ngôi sao mà thôi, bạn trai của cô ta thì tính là gì?

Trang Chính Hỉ không nhịn được phải nói.

- À, đúng rồi, nghe nói hắn ta còn là thầy thuốc, được xưng là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ, có phải khoác lác hay không thì em không biết, nhưng trên mạng nói như vậy.

Quý Yến nhanh chóng nói:

- Còn nữa, nghe nói người này có rất nhiều bạn gái, người đẹp tóc vàng một trong bốn đóa hoa thủ đô cũng là bạn gái của hắn.

- Bốn đóa hoa thủ đô sao?

Vẻ mặt Diêu Vĩ chợt biến đổi.

- Anh Diêu, không phải anh đã từng ngắt một đóa hoa đấy chứ?

Trang Chính Hỉ dùng giọng đùa giỡn nói.

- Đừng nói bậy.

Diêu Vĩ nói rất nghiêm túc:

- Tôi rất ít khi đến thủ đô, nhưng tôi từng nghe những bạn bè ở thủ đô nói, bốn đóa hoa thủ đô đều có thân phận không tầm thường, không phải bất kỳ một nữ ngôi sao nào cũng so sánh được. Nếu Hạ Thiên có một bạn gái như vậy, lai lịch của hắn sẽ không tầm thường.

- Có thể có địa vị gì? Báo giải trí là không đáng tin.

Âu Dương Cẩn không cho là đúng:

- Hơn nữa dù hắn có bối cảnh ở thủ đô thì đến đây cũng chỉ là một người ngoài, tục ngữ nói cường long khó ép địa đầu xà, chúng ta chỉ cần làm tốt công tác quan hệ với chính quyền ở đây, cần gì phải sợ hắn?

- Tôi còn phải đi xem xét tình huống của người này.

Diêu Vĩ có chút trầm ngâm:

- Tôi sẽ liên hệ với phía thủ đô, tuy nói không cần sợ người thủ đô, nhưng nếu không bất đắc dĩ thì không nên xung đột với người có bối cảnh ở thủ đô.

- Anh Diêu nói đúng, chúng ta là người kinh doanh, không nên đi về hướng phiền toái.

Chung Hạo Vân tán thành ý kiến trên.

- Vậy thì trước tiên cứ đi hỏi thăm.

Âu Dương Cẩn thản nhiên nói:

- Tôi thấy tám phần là giả.

Âu Dương Cẩn nói đến đây thì quay đầu nhìn Chung Hạo Vân:

- Nhưng, nếu những tin đồn kia là thật thì tiểu sư muội của Hạo Vân anh sẽ rất thảm, cũng không tính là vợ bé cho người ta nữa.

- Em có chút hả hê thì phải?

Chung Hạo Vân đột nhiên nổi giận:

- Dù cô ấy là vợ bé thì có liên quan đến kinh tế nhà em sao?

- Anh nổi giận với em có tác dụng à?

Âu Dương Cẩn tuyệt đối không yếu thế:

- Thế nào? Anh thấy tiểu sư muội mình yêu thương bị người ta cướp đi, trong lòng không thoải mái sao? Anh không phục thì đi mà cướp về, đừng ở đây la lối với em.

- Được rồi, hai người làm gì vậy?

Diêu Vĩ có chút mất vui:

- Đều là người một nhà, cần gì phải làm cho sự việc mất vui? Đừng nói đến vấn đề này nữa, bây giờ dùng cơm thôi.

Diêu Vĩ rõ ràng rất có uy tín trong nhóm người, hắn vừa mở miệng thì Âu Dương Cẩn và Chung Hạo Vân không nói thêm điều gì nữa, những người khác cũng ăn ý không nói về chuyện Hạ Thiên. Đám người bắt đầu uống rượu dùng cơm, rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì thì chỉ bọn họ mới hiểu.

Hạ Thiên và Vân Thanh đã về đến Thạch gia, không thể không nói bọn họ về rất đúng giờ, vì lúc này Thạch Trường Canh chuẩn bị điện thoại nói hai người về dùng cơm.

Buổi tối hôm nay không có gì đặc biệt với Hạ Thiên và Vân Thanh, cũng giống như hai tối trước đó, sau khi ăn xong thì Vân Thanh bị Thạch Thuần chiếm đoạt. Nhưng tối nay Hạ Thiên cũng không bức bối, vì Vân Thanh đã đồng ý ban ngày sẽ đền bù cho Hạ Thiên.

Dù tối nay không có ai ôm nhưng Hạ Thiên vẫn ngủ rất ngon, sau đó rạng sáng đã thức dậy. Điều làm hắn tiếc nuối chính là Vân Thanh còn chưa ngủ dậy, vì thế cũng không thể bắt nàng đền bù ngay lập tức.

Hạ Thiên nhàm chán thì chạy ra nhìn trời, hắn không thấy được trời trăng gì cả, ngược lại thấy đầy trời mây đen, giống như sắp mưa đến nơi.

- Cậu đang làm gì vậy?

Không biết bao lâu, sau lưng Hạ Thiên chợt vang lên âm thanh của Vân Thanh.

- Tôi đang đợi trời mưa.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Cậu thích trời mưa sao?

Vân Thanh có chút kỳ quái.

- Bình thường thì không, nhưng nếu bây giờ trời mưa thì thích.

Hạ Thiên trả lời.

- Sao lại vậy?

Vân Thanh dù biết ý nghĩ của Hạ Thiên rất kỳ quái, nhưng nàng vẫn không nhịn được phải hỏi.

- Nếu bây giờ mưa đổ xuống thì quần áo của chị sẽ bị ướt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hạ Thiên quay đầu nhìn Vân Thanh, vẻ mặt rất thành thật.

Vân Thanh không khỏi có chút tức giận:

- Cậu muốn tôi ướt quần áo sao? Cậu bị bệnh à?

- Tất nhiên là không.

Hạ Thiên ra vẻ rất chuyên chú:

- Mặc quần áo ướt dễ sinh bệnh, vì vậy để chị Vân Thanh không sinh bệnh, tôi sẽ chẳng cho chị mặc quần áo ướt, tôi sẽ cởi ra giúp chị.

- Sắc lang.

Vân Thanh nhịn không được phải trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nói nãy giờ thì ra hắn chỉ muốn cởi quần áo của nàng mà thôi.

- Vì sao bây giờ còn chưa mưa?

Hạ Thiên lại ngẩng đầu nhìn trời rồi lầm bầm.

Vân Thanh vừa bực mình vừa buồn cười:

- Cậu đừng cầu mưa nữa, dù trời có mưa cũng không thể làm ướt quần áo của tôi, chẳng lẽ tôi không biết tránh sao?

- À!

Hạ Thiên lầm bầm, sau đó hắn chăm chú nhìn Vân Thanh:

- Chị Vân Thanh, nếu không, chị có biết bơi không nhỉ?

Vân Thanh thiếu chút nữa thì tan vỡ, người này phải làm ướt quần áo của nàng mới tình nguyện sao? Dù hắn muốn cởi quần áo của nàng, cũng đừng đợi đến khi ướt nhẹp chứ?

- Mặc kệ cậu, tôi đi ăn sáng.

Vân Thanh tức giận nói một câu rồi xoay người đi vào nhà.

Hạ Thiên đinh vào theo nhưng điện thoại lại vang lên.

Hạ Thiên lấy ra xem và rất khó chịu, hắn nhận điện thoại và mất vui:

- Này, tôi đã cho cô ngủ rồi mà, cô còn tìm tôi làm gì?

Người điện thoại đến là Nhạc Dương, nàng nức nở nói:

- Không tốt, chẳng thấy Dương San đâu cả...